Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
-
Chương 330
“Thế nào?” Lăng Xuyên hỏi đám người Mộ Thần.
“Đã mở ra đại môn thứ năm, bên trong có mấy cổ bạch cốt, đại khái là tu sĩ mấy vạn năm.” Diệp Thạch nhíu mày nói.
“Chúng ta có thể không phải là nhóm đầu tiên đến đan điện di tích, trước đó hẳn là đã có người tiến vào.” Mộ Thần nói.
Một nhóm người lúc trước tiến vào kia đã bị vây ở chỗ này, không cách nào đi tiếp, cũng không cách nào lui về phía sau, cuối cùng đều bị vây chết ở đây, chết vô thanh vô tức.
Lăng Xuyên nhẹ nhàng đảo mắt qua trên đống bạch cốt, nhăn chặt mày nói: “Ba võ tôn, hai võ tông, thực lực cũng không mạnh lắm.” Bị nhốt chết cũng bình thường.
Diệp Thạch nói: “Bên Đan Cốc hình như là thực lực này.”
Lăng Xuyên nhíu mày nghĩ thật đúng là như thế, người Đan Cốc đại khái là muốn chiếm trước tiên cơ, đi sớm nhất, cũng không biết tình huống hiện tại thế nào.
“Đại môn thứ sáu thế nào? Có thể phá sao?” Lăng Xuyên hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần nhíu mày nói: “Đại môn này sẽ dùng đến nội dung trên tấm bia đá thứ mười hai, ta còn kém một chút.”
Muốn lĩnh ngộ nội dung trên tấm bia đá thứ mười hai thì cần phải có linh hồn lực thập phần cao, linh hồn lực của hắn còn chưa đủ.
Bên ngoài tổng cộng có mười hai tấm bia đá, cái khóa này lại cần dùng đến nội dung trên tấm bia đá thứ mười hai, hẳn khi đột phá đại môn này có thể tiến vào tận cùng trung tâm điện phủ.
Lăng Xuyên nói với Mộ Thần: “Từ từ sẽ được, không vội.”
Mộ Thần gật đầu: “Ta hiểu.”
…
Đoàn người Đan Cốc.
“Thế nào?” Đan Thần bất an hỏi Đan Hồng.
Đan Hồng lắc lắc đầu, vẻ mặt tối tăm nói: “Không được, phá không ra, đại môn này phải dùng đến nội dung trêntấm bia đá thứ chín.”
Đan Diểu trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, “Nếu không, chúng ta trước tiên lui ra ngoài đã.”
Đan Hồng nhẹ hít một hơi, nói: “Chỉ sợ rằng, chúng ta đã lui không ra được.”
Đan Thần cắn môi, vô cùng sợ hãi hỏi: “Có phải chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này không?”
Đan Diểu cau mày, ưu sắc hiện lên trên mặt.
“Đều tại ta quá nóng vội, chúng ta hẳn nên giải xong tất cả bia đá rồi mới tiến vào.” Đan Hồng tràn đầy tiếc nuối mà lắc đầu.
Đan Thần tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Nội dung trên bia đá một tấm so với một tấm càng tối nghĩa khó hiểu, cho dù chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài thì cũng chưa chắc có thể hiểu được.”
Trong bốn cổ thế lực chỉ có Đan Cốc bọn họ là thực lực kém cỏi nhất, lúc ấy bọn họ rời đi trước cũng là muốn tranh thủ một lần.
Đan Diểu cười khổ: “Cho dù chúng ta có thể giải được nội dung trên bia đá thứ chínrồi phá vỡ đại môn nàythì cũng chưa chắc là chuyện tốt, các ngươi cũng nhìn thấy, mỗi lần đại môn mở ra đều sẽ xuất hiện cơ quan thú, đám cơ quan thú nàykhông sợ sinh tử, rất khó đối phó, vì vậy nếu đại môn này mở ra, cơ quan thú sẽ chạy ra, chỉ sợ chúng ta căn bản cũng không đối phó được.”
“Điều này cũng không được, điều kia cũng không được, chúng ta rốt cuộc phải làmthế nào?” Đan Thần vô cùng cô đơn nói.
“Nếu Lăng Xuyên tiền bối có ở đây thì tốt rồi.” Đan Hồng nhịn không được mà nói.
Đan Thần nhẹ hít một hơi: “Đúng vậy.” Nếu Lăng Xuyên tiền bối ở chỗ này, có lẽ bọn họ còn có thể thử xông vào.
“Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ chết sao?” Đan Thần có chút buồn bực hỏi.
Đan Hồng liếc mắt nhìn Đan Thần đang kinh sợ, an ủi: “Chuyện này hẳn là không có hỏng tới vậy, chúng ta trước không cần tự mình dọa chính mình, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có lẽ sẽ có biện pháp khác.”
Trong mắt Đan Thần hiện lên ánh lửa, “Thật sao? Còn có biện pháp khác?”
Đan Hồng miễn cưỡng cười, nói: “Ta đã đưa tin cho Lăng tiền bối, nếu hắn nhìn thấy, có lẽ sẽ giúp chúng ta một phen.”
Sắc mặt đám người Đan Thần nhất thời thư hoãn vài phần.
Đan Hồng ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, địa phương quỷ quái này căn bản không thể truyền lại tin tức, tuy rằng hắn đã thử phát tin tức cho Lăng Xuyên, nhưng mà phù đưa tin không có động tĩnh, hơn phân nửa là không phát ra được, nhưng việc này lại không thể nói với những người khác.
… …
Đoàn người Đan Khí Các.
“Ông nội, thế nào rồi?” Cảnh Minh hỏi Cảnh Lập Phong.
Cảnh Lập Phong nhẹ hít một hơi, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Cái khóa này cần dùng đến hồn kỹ trên tấm bia đá thứ mười, năng lực của ta có hạn,mở không ra.”
Cảnh Minh mím môi, Đan Khí Các có một chí bảo cửu cấp, Thiên Đạo Luân Hồi Bàn.
Thiên Đạo Luân Hồi Bàn là một trong số không nhiều những pháp khí có thể khắc xuống hồn kỹ. Thế nhưng tuy Thiên Đạo Luân Hồi Bàn có khắc nội dung hồn kỹ, nhưng bọn họ lại không có cách nào lĩnh ngộ, như có bảo sơn mà không thể dùng.
Cảnh Minh cau mày, bằng năng lực của hắn hiện giờ, hắn chỉ lĩnh ngộ được đến tấm bia đá thứ tám, mỗi lần tiếp xúc với tấm bia đá thứ chín, hắn đều cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Muốn lĩnh ngộ nội dung trên bia đá thì thực lực của bản thân phải xứng đôi, nếu như mạnh mẽ lĩnh ngộ, nói không chừng sẽ khiến linh hồn bị thương.
Cảnh Minh cau mày: “Vậy chúng ta chỉ có thể bị vây ở chỗ này? Cũng không biết bên Đan Tháp với bên Mộ Thần đã tới đâu rồi. Nếu cứ như vậy, đan thư kia chỉ sợ sẽ bị Mộ Thần và Đan Tháp nhanh chân lấy được.”
Cảnh Lập Phong nhẹ hít một hơi, nói: “Đành đi một bước nhìn một bước thôi.”
Khúc Tuyền cau mày, hắn chỉ lĩnh ngộ đến nội dung tấm bia đá thứ bảy, trước khi tiến vào, Mộ Thần cũng đã ngộ đến nội dung tấm bia đá thứ chín, cũng không biết bên Mộ Thần đã đến kia chưa.
Nghĩ đến Mộ Thần, Khúc Tuyền không khỏi nhíu mày.
Dòng chính Linh Tộc vẫn luôn khinh thường chi thứ. Khúc Tuyền thân là thần tử Linh Tộc di truyền tổ tiên Thần Huyết hoàn mỹ nhất, trên thực tế hắn khá là kinh thường Diệp Thạch thân đã sớm thoát ly Linh Tộc, không biết là truyền thừa đời thứ mấy, huyết mạch trên người còn không mạnh, vì thế hắn đối với Mộ Thần cũng không coi trọng bao nhiêu.
Nhưng mà, chỉ từ một đạo lĩnh ngộ hồn kỹ này, Khúc Tuyền đã có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa hắn và Mộ Thần.
Khúc Tuyền luôn tự cho rằng mình rất cao, nhưng ở mọi phương diện đều bị Mộ Thần áp không chỉ một đầu, tâm tình nhịn không được có chút tối tăm.
“Không biết đan thư cửu cấp sẽ rơi vào tay Đan Tháp hay là Mộ Thần.” Cảnh Minh cắn răng nói.
Cảnh Lập Phong liếc mắt nhìn Cảnh Minh một cái, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Ông nhìn ra, đứa nhỏ tôn tử này của mình vẫn chưa hoàn toàn buông tha đan thư cửu cấp.
Cảnh Minh không biết rằng, thật ra Cảnh Lập Phong đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào về đan thư cửu cấp. Hiện giờ Cảnh Lập Phong lo lắng nhất chính là bọn họ có thể toàn thân trở ra hay không.
Nguyên khí trong cung điện rất loãng, tuy rằng nguyên thạch mà bọn họ mang vào có không ít, nhưng tu vi bọn họ không thấp, cần lượng nguyên thạch cũng nhiều, một khi nguyên thạch hao hết, nguyên khí của bọn họ cũng sẽ chậm rãi khô kiệt.
…
Bên chỗ Mộ Thần.
Sau khi đại môn thứ năm mở ra, Mộ Thần ở trong đó tìm được mấy quyển đan thư bát cấp và năm sáu bình đan dược. Bất luận là đan thư, hay là đan dược, chúng đều có ích lợi không nhỏ đối với Mộ Thần.
Vì để nhanh chóng mở ra đại môn thứ sáu, Mộ Thần lần thứ hai chui vào trong Linh Tháp lĩnh ngộ.
Tu luyện vô năm tháng, Mộ Thần vừa tu luyện một cái chính là hơn ba mươi ngày.
“Ngươi đi ra rồi.” Khúc Khôn nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Mộ Thần hỏi: “Vâng, có chuyện gì sao ạ?”
Khúc Khôn gật đầu, lo lắng nói: “Có! Thạch Đầu sắp sinh!”
Mộ Thần trừng lớn mắt: “Nhanh vậy sao?”
Khúc Khôn nhẹ hít một hơi, nói: “Đúng là có hơi nhanh, nhưng tính tính thì cũng không kém nhiều lắm, dù sao tốc độ trong Linh Tháp trôi qua chậm hơn bên ngoài, hơn nữa, Thạch Đầu bị dưỡng quá tốt.” Mỗi ngày ăn thịt khô bát cấp trừ cơm, thức ăn tốt như vậy, khó tránh hài tử trong bụng lớn nhanh.
“Ta đi nhìn xem.” Mộ Thần vội nói.
… …
Diệp Thạch nằm trên gường ôm bụng, Mộ Thần nhìn Diệp Thạch bụng tròn vo, âm thầm nghĩ quả nhiên mượt mà không ít.
“Mộ Thần, ngươi xuất quan rồi!” Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần, lập tức cao hứng gọi một tiếng.
Mộ Thần đi qua đi, cầm thật chặt Diệp Thạch tay, nói: “Ngươi không cần sợ.”
Diệp Thạch nở nụ cười, đắc ý nói: “Ta mới không sợ đâu. Ta ngay cả võ thánh còn không sợ, mới không sợ hai tiểu quỷ cả lông còn chưa mọc trong bụng đâu.”
Mộ Thần gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Thạch Đầu là dũng cảm nhất!”
Diệp Thạch vuốt bụng, nhíu mày nói: “Hai tiểu quỷ này luôn ở trong bụng ta đánh nhau, ta muốn nhanh chóng sinh bọn nó ra, làm cho bọn nó đổi nơi khác đánh.”
Mộ Thần hơi híp mắt, ngữ khí có chút không tốt: “Bọn nó làm ngươi mệt?”
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Vẫn còn tốt, ta cảm giác bọn nó sắp ra. Hy vọng lúc bọn nó ra lưu loát một chút, nếu không ta sẽ đánh hai đứa nó.”
Mộ Thần gợi lên khóe miệng, cười nói: “Ta giúp ngươi đánh bọn nó.”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, vội nói: “Ta là nói giỡn thôi, ngươi đừng xằng bậy, bọn nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.”
… …
“A Khôn.” Lăng Xuyên ôn nhu kêu một tiếng.
Khúc Khôn nhíu mày, vô cùng phòng bị: “Có chuyện gì?”
Lăng Xuyên đầy xin lỗi nói: “Năm đó lúc ngươi mang thai Tâm Dương có cảm giác gì? Nhất định rất vất vả đúng không?”
Khúc Khôn tà liếc mắt nhìn Lăng Xuyên, nói: “Cũng không vất vả bao nhiêu, ta căn bản không ý thức được rằng mình mang thai, như trước vào Nam ra Bắc nơi nơi hành hiệp trượng nghĩa. Ngươi không biết chứ, ta ở nước ngoài là tuyệt đỉnh cao thủ, sau mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa, có vô số người yêu thương nhung nhớ ta.”
“Ngươi không biết, người yêu thương nhung nhớ ta, người nào người nấy nhiệt tình như lửa, bởi vì thịnh tình không thể chối từ, ta liền đành phải ngủ với người ta. Ngủ xong với nữ nhân lại ngủ với nam nhân, căn bản không ý thức được mình mang thai.”
Bạch Thần Tinh quay mặt đi, thầm nghĩ nhạc phụ đại nhân thật dũng mãnh! Mang thai Tâm Dương rồi còn nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lăng Xuyên vô tội nói: “Ngươi rõ ràng rất trúc trắc mà?”
“Đó là bởi vì ta vẫn luôn là ngủ người cái kia, không có thói quen bị người ngủ.” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lăng Xuyên nháy mắt, tràn đầy bao dung nói: “A Khôn, ta biết ngươi cùng những người đó đều là gặp dịp thì chơi, ta sẽ không để ý.”
Khúc Khôn cười nhạo một tiếng: “Dù là nam nhân hay là nữ nhân, người nào cũng có kỹ thuật ngon lành hơn ngươi, ngươi không cảm thấy dọa người sao?”
Lăng Xuyên thấm thía nói: “A Khôn, ngươi nhìn ta đi, ta rất tốt nha, ta có thể giúp ngươi tu luyện nha, còn những tên giá áo túi cơm kia chỉ biết liên lụy ngươi…”
Khúc khan cắn răng: “Không nhìn ra ngươi tốt chỗ nào, ngươi da mặt dày ngược lại dễ dàng có thể nhìn ra.”
Lăng Xuyên thăm dò: “Lúc ngươi sinh Tâm Dương có đau không? Nghĩ đến một mình ngươi ở bên ngoài sinh con cho ta, ta liền lòng đầy áy náy.”
Khúc Khôn đen mặt: “Tâm Dương rất ngoan, chỉ một chút liền ra, mà nếu như ngươi thật có áy náy, vậy thì nhanh tự sát đi.”
“Sao có thể được? Nếu ta chết, ai sẽ tới chiếu cố ngươi đây! Ngươi đáng yêu như vậy, chỉ cần là người thì đều muốn tới gần ngươi. Ta nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt, không thể để ngươi bị những người khác hổ đói vồ mồi được.” Lăng Xuyên lo lắng nói.
Khúc Khôn đen mặt, nóng nảy nói: “Một mình ngươi còn đáng sợ hơn cả một đám người!!”
“A Khôn, ngươi luôn cứ khen ta như vậy, ta cũng biết ngại ngùng đó nha.Mà thật ra ngươi nói cũng không có gì sai, ta hướng tới chính là lấy một đánh bại trăm, những tên giá áo túi cơm đó, đừng nói một trăm, một ngàn tên cũng không phải đối thủ của ta.” Lăng Xuyên dào dạt đắc ý nói.
Khúc Khôn: “…” Vừa rồi hắn không phải khích lệ hiểu không? Tên Lăng Xuyên này đúng là Vương Bát Đản, bại hoại chết tiệt!!!
“Đã mở ra đại môn thứ năm, bên trong có mấy cổ bạch cốt, đại khái là tu sĩ mấy vạn năm.” Diệp Thạch nhíu mày nói.
“Chúng ta có thể không phải là nhóm đầu tiên đến đan điện di tích, trước đó hẳn là đã có người tiến vào.” Mộ Thần nói.
Một nhóm người lúc trước tiến vào kia đã bị vây ở chỗ này, không cách nào đi tiếp, cũng không cách nào lui về phía sau, cuối cùng đều bị vây chết ở đây, chết vô thanh vô tức.
Lăng Xuyên nhẹ nhàng đảo mắt qua trên đống bạch cốt, nhăn chặt mày nói: “Ba võ tôn, hai võ tông, thực lực cũng không mạnh lắm.” Bị nhốt chết cũng bình thường.
Diệp Thạch nói: “Bên Đan Cốc hình như là thực lực này.”
Lăng Xuyên nhíu mày nghĩ thật đúng là như thế, người Đan Cốc đại khái là muốn chiếm trước tiên cơ, đi sớm nhất, cũng không biết tình huống hiện tại thế nào.
“Đại môn thứ sáu thế nào? Có thể phá sao?” Lăng Xuyên hỏi Mộ Thần.
Mộ Thần nhíu mày nói: “Đại môn này sẽ dùng đến nội dung trên tấm bia đá thứ mười hai, ta còn kém một chút.”
Muốn lĩnh ngộ nội dung trên tấm bia đá thứ mười hai thì cần phải có linh hồn lực thập phần cao, linh hồn lực của hắn còn chưa đủ.
Bên ngoài tổng cộng có mười hai tấm bia đá, cái khóa này lại cần dùng đến nội dung trên tấm bia đá thứ mười hai, hẳn khi đột phá đại môn này có thể tiến vào tận cùng trung tâm điện phủ.
Lăng Xuyên nói với Mộ Thần: “Từ từ sẽ được, không vội.”
Mộ Thần gật đầu: “Ta hiểu.”
…
Đoàn người Đan Cốc.
“Thế nào?” Đan Thần bất an hỏi Đan Hồng.
Đan Hồng lắc lắc đầu, vẻ mặt tối tăm nói: “Không được, phá không ra, đại môn này phải dùng đến nội dung trêntấm bia đá thứ chín.”
Đan Diểu trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, “Nếu không, chúng ta trước tiên lui ra ngoài đã.”
Đan Hồng nhẹ hít một hơi, nói: “Chỉ sợ rằng, chúng ta đã lui không ra được.”
Đan Thần cắn môi, vô cùng sợ hãi hỏi: “Có phải chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này không?”
Đan Diểu cau mày, ưu sắc hiện lên trên mặt.
“Đều tại ta quá nóng vội, chúng ta hẳn nên giải xong tất cả bia đá rồi mới tiến vào.” Đan Hồng tràn đầy tiếc nuối mà lắc đầu.
Đan Thần tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Nội dung trên bia đá một tấm so với một tấm càng tối nghĩa khó hiểu, cho dù chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài thì cũng chưa chắc có thể hiểu được.”
Trong bốn cổ thế lực chỉ có Đan Cốc bọn họ là thực lực kém cỏi nhất, lúc ấy bọn họ rời đi trước cũng là muốn tranh thủ một lần.
Đan Diểu cười khổ: “Cho dù chúng ta có thể giải được nội dung trên bia đá thứ chínrồi phá vỡ đại môn nàythì cũng chưa chắc là chuyện tốt, các ngươi cũng nhìn thấy, mỗi lần đại môn mở ra đều sẽ xuất hiện cơ quan thú, đám cơ quan thú nàykhông sợ sinh tử, rất khó đối phó, vì vậy nếu đại môn này mở ra, cơ quan thú sẽ chạy ra, chỉ sợ chúng ta căn bản cũng không đối phó được.”
“Điều này cũng không được, điều kia cũng không được, chúng ta rốt cuộc phải làmthế nào?” Đan Thần vô cùng cô đơn nói.
“Nếu Lăng Xuyên tiền bối có ở đây thì tốt rồi.” Đan Hồng nhịn không được mà nói.
Đan Thần nhẹ hít một hơi: “Đúng vậy.” Nếu Lăng Xuyên tiền bối ở chỗ này, có lẽ bọn họ còn có thể thử xông vào.
“Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ chết sao?” Đan Thần có chút buồn bực hỏi.
Đan Hồng liếc mắt nhìn Đan Thần đang kinh sợ, an ủi: “Chuyện này hẳn là không có hỏng tới vậy, chúng ta trước không cần tự mình dọa chính mình, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có lẽ sẽ có biện pháp khác.”
Trong mắt Đan Thần hiện lên ánh lửa, “Thật sao? Còn có biện pháp khác?”
Đan Hồng miễn cưỡng cười, nói: “Ta đã đưa tin cho Lăng tiền bối, nếu hắn nhìn thấy, có lẽ sẽ giúp chúng ta một phen.”
Sắc mặt đám người Đan Thần nhất thời thư hoãn vài phần.
Đan Hồng ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, địa phương quỷ quái này căn bản không thể truyền lại tin tức, tuy rằng hắn đã thử phát tin tức cho Lăng Xuyên, nhưng mà phù đưa tin không có động tĩnh, hơn phân nửa là không phát ra được, nhưng việc này lại không thể nói với những người khác.
… …
Đoàn người Đan Khí Các.
“Ông nội, thế nào rồi?” Cảnh Minh hỏi Cảnh Lập Phong.
Cảnh Lập Phong nhẹ hít một hơi, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Cái khóa này cần dùng đến hồn kỹ trên tấm bia đá thứ mười, năng lực của ta có hạn,mở không ra.”
Cảnh Minh mím môi, Đan Khí Các có một chí bảo cửu cấp, Thiên Đạo Luân Hồi Bàn.
Thiên Đạo Luân Hồi Bàn là một trong số không nhiều những pháp khí có thể khắc xuống hồn kỹ. Thế nhưng tuy Thiên Đạo Luân Hồi Bàn có khắc nội dung hồn kỹ, nhưng bọn họ lại không có cách nào lĩnh ngộ, như có bảo sơn mà không thể dùng.
Cảnh Minh cau mày, bằng năng lực của hắn hiện giờ, hắn chỉ lĩnh ngộ được đến tấm bia đá thứ tám, mỗi lần tiếp xúc với tấm bia đá thứ chín, hắn đều cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Muốn lĩnh ngộ nội dung trên bia đá thì thực lực của bản thân phải xứng đôi, nếu như mạnh mẽ lĩnh ngộ, nói không chừng sẽ khiến linh hồn bị thương.
Cảnh Minh cau mày: “Vậy chúng ta chỉ có thể bị vây ở chỗ này? Cũng không biết bên Đan Tháp với bên Mộ Thần đã tới đâu rồi. Nếu cứ như vậy, đan thư kia chỉ sợ sẽ bị Mộ Thần và Đan Tháp nhanh chân lấy được.”
Cảnh Lập Phong nhẹ hít một hơi, nói: “Đành đi một bước nhìn một bước thôi.”
Khúc Tuyền cau mày, hắn chỉ lĩnh ngộ đến nội dung tấm bia đá thứ bảy, trước khi tiến vào, Mộ Thần cũng đã ngộ đến nội dung tấm bia đá thứ chín, cũng không biết bên Mộ Thần đã đến kia chưa.
Nghĩ đến Mộ Thần, Khúc Tuyền không khỏi nhíu mày.
Dòng chính Linh Tộc vẫn luôn khinh thường chi thứ. Khúc Tuyền thân là thần tử Linh Tộc di truyền tổ tiên Thần Huyết hoàn mỹ nhất, trên thực tế hắn khá là kinh thường Diệp Thạch thân đã sớm thoát ly Linh Tộc, không biết là truyền thừa đời thứ mấy, huyết mạch trên người còn không mạnh, vì thế hắn đối với Mộ Thần cũng không coi trọng bao nhiêu.
Nhưng mà, chỉ từ một đạo lĩnh ngộ hồn kỹ này, Khúc Tuyền đã có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa hắn và Mộ Thần.
Khúc Tuyền luôn tự cho rằng mình rất cao, nhưng ở mọi phương diện đều bị Mộ Thần áp không chỉ một đầu, tâm tình nhịn không được có chút tối tăm.
“Không biết đan thư cửu cấp sẽ rơi vào tay Đan Tháp hay là Mộ Thần.” Cảnh Minh cắn răng nói.
Cảnh Lập Phong liếc mắt nhìn Cảnh Minh một cái, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ. Ông nhìn ra, đứa nhỏ tôn tử này của mình vẫn chưa hoàn toàn buông tha đan thư cửu cấp.
Cảnh Minh không biết rằng, thật ra Cảnh Lập Phong đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào về đan thư cửu cấp. Hiện giờ Cảnh Lập Phong lo lắng nhất chính là bọn họ có thể toàn thân trở ra hay không.
Nguyên khí trong cung điện rất loãng, tuy rằng nguyên thạch mà bọn họ mang vào có không ít, nhưng tu vi bọn họ không thấp, cần lượng nguyên thạch cũng nhiều, một khi nguyên thạch hao hết, nguyên khí của bọn họ cũng sẽ chậm rãi khô kiệt.
…
Bên chỗ Mộ Thần.
Sau khi đại môn thứ năm mở ra, Mộ Thần ở trong đó tìm được mấy quyển đan thư bát cấp và năm sáu bình đan dược. Bất luận là đan thư, hay là đan dược, chúng đều có ích lợi không nhỏ đối với Mộ Thần.
Vì để nhanh chóng mở ra đại môn thứ sáu, Mộ Thần lần thứ hai chui vào trong Linh Tháp lĩnh ngộ.
Tu luyện vô năm tháng, Mộ Thần vừa tu luyện một cái chính là hơn ba mươi ngày.
“Ngươi đi ra rồi.” Khúc Khôn nhìn chằm chằm Mộ Thần.
Mộ Thần hỏi: “Vâng, có chuyện gì sao ạ?”
Khúc Khôn gật đầu, lo lắng nói: “Có! Thạch Đầu sắp sinh!”
Mộ Thần trừng lớn mắt: “Nhanh vậy sao?”
Khúc Khôn nhẹ hít một hơi, nói: “Đúng là có hơi nhanh, nhưng tính tính thì cũng không kém nhiều lắm, dù sao tốc độ trong Linh Tháp trôi qua chậm hơn bên ngoài, hơn nữa, Thạch Đầu bị dưỡng quá tốt.” Mỗi ngày ăn thịt khô bát cấp trừ cơm, thức ăn tốt như vậy, khó tránh hài tử trong bụng lớn nhanh.
“Ta đi nhìn xem.” Mộ Thần vội nói.
… …
Diệp Thạch nằm trên gường ôm bụng, Mộ Thần nhìn Diệp Thạch bụng tròn vo, âm thầm nghĩ quả nhiên mượt mà không ít.
“Mộ Thần, ngươi xuất quan rồi!” Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần, lập tức cao hứng gọi một tiếng.
Mộ Thần đi qua đi, cầm thật chặt Diệp Thạch tay, nói: “Ngươi không cần sợ.”
Diệp Thạch nở nụ cười, đắc ý nói: “Ta mới không sợ đâu. Ta ngay cả võ thánh còn không sợ, mới không sợ hai tiểu quỷ cả lông còn chưa mọc trong bụng đâu.”
Mộ Thần gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, Thạch Đầu là dũng cảm nhất!”
Diệp Thạch vuốt bụng, nhíu mày nói: “Hai tiểu quỷ này luôn ở trong bụng ta đánh nhau, ta muốn nhanh chóng sinh bọn nó ra, làm cho bọn nó đổi nơi khác đánh.”
Mộ Thần hơi híp mắt, ngữ khí có chút không tốt: “Bọn nó làm ngươi mệt?”
Diệp Thạch lắc lắc đầu: “Vẫn còn tốt, ta cảm giác bọn nó sắp ra. Hy vọng lúc bọn nó ra lưu loát một chút, nếu không ta sẽ đánh hai đứa nó.”
Mộ Thần gợi lên khóe miệng, cười nói: “Ta giúp ngươi đánh bọn nó.”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, vội nói: “Ta là nói giỡn thôi, ngươi đừng xằng bậy, bọn nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.”
… …
“A Khôn.” Lăng Xuyên ôn nhu kêu một tiếng.
Khúc Khôn nhíu mày, vô cùng phòng bị: “Có chuyện gì?”
Lăng Xuyên đầy xin lỗi nói: “Năm đó lúc ngươi mang thai Tâm Dương có cảm giác gì? Nhất định rất vất vả đúng không?”
Khúc Khôn tà liếc mắt nhìn Lăng Xuyên, nói: “Cũng không vất vả bao nhiêu, ta căn bản không ý thức được rằng mình mang thai, như trước vào Nam ra Bắc nơi nơi hành hiệp trượng nghĩa. Ngươi không biết chứ, ta ở nước ngoài là tuyệt đỉnh cao thủ, sau mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa, có vô số người yêu thương nhung nhớ ta.”
“Ngươi không biết, người yêu thương nhung nhớ ta, người nào người nấy nhiệt tình như lửa, bởi vì thịnh tình không thể chối từ, ta liền đành phải ngủ với người ta. Ngủ xong với nữ nhân lại ngủ với nam nhân, căn bản không ý thức được mình mang thai.”
Bạch Thần Tinh quay mặt đi, thầm nghĩ nhạc phụ đại nhân thật dũng mãnh! Mang thai Tâm Dương rồi còn nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lăng Xuyên vô tội nói: “Ngươi rõ ràng rất trúc trắc mà?”
“Đó là bởi vì ta vẫn luôn là ngủ người cái kia, không có thói quen bị người ngủ.” Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Lăng Xuyên nháy mắt, tràn đầy bao dung nói: “A Khôn, ta biết ngươi cùng những người đó đều là gặp dịp thì chơi, ta sẽ không để ý.”
Khúc Khôn cười nhạo một tiếng: “Dù là nam nhân hay là nữ nhân, người nào cũng có kỹ thuật ngon lành hơn ngươi, ngươi không cảm thấy dọa người sao?”
Lăng Xuyên thấm thía nói: “A Khôn, ngươi nhìn ta đi, ta rất tốt nha, ta có thể giúp ngươi tu luyện nha, còn những tên giá áo túi cơm kia chỉ biết liên lụy ngươi…”
Khúc khan cắn răng: “Không nhìn ra ngươi tốt chỗ nào, ngươi da mặt dày ngược lại dễ dàng có thể nhìn ra.”
Lăng Xuyên thăm dò: “Lúc ngươi sinh Tâm Dương có đau không? Nghĩ đến một mình ngươi ở bên ngoài sinh con cho ta, ta liền lòng đầy áy náy.”
Khúc Khôn đen mặt: “Tâm Dương rất ngoan, chỉ một chút liền ra, mà nếu như ngươi thật có áy náy, vậy thì nhanh tự sát đi.”
“Sao có thể được? Nếu ta chết, ai sẽ tới chiếu cố ngươi đây! Ngươi đáng yêu như vậy, chỉ cần là người thì đều muốn tới gần ngươi. Ta nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt, không thể để ngươi bị những người khác hổ đói vồ mồi được.” Lăng Xuyên lo lắng nói.
Khúc Khôn đen mặt, nóng nảy nói: “Một mình ngươi còn đáng sợ hơn cả một đám người!!”
“A Khôn, ngươi luôn cứ khen ta như vậy, ta cũng biết ngại ngùng đó nha.Mà thật ra ngươi nói cũng không có gì sai, ta hướng tới chính là lấy một đánh bại trăm, những tên giá áo túi cơm đó, đừng nói một trăm, một ngàn tên cũng không phải đối thủ của ta.” Lăng Xuyên dào dạt đắc ý nói.
Khúc Khôn: “…” Vừa rồi hắn không phải khích lệ hiểu không? Tên Lăng Xuyên này đúng là Vương Bát Đản, bại hoại chết tiệt!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook