Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
-
Chương 298
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại biến thành bộ dạng này?” Diệp Thạch hỏi Tưởng Phong.
“Chúng ta tìm được một cái di tích, sau đó phá vỡ trận pháp bên ngoài di tích, ai biết đâu, trận pháp vừa vỡ thì cả một đám Nguyệt Quang Điểu liền bay ra.” Tưởng Phong lòng còn sợ hãi nói.
Nguyệt Quang Điểu lục cấp tương đương với cấp độ võ hoàng của nhân loại, một hai con thì vẫn còn có thể giải quyết, nhưng một đám lớn như vậy, quả thực đáng sợ.
Đương nhiên, đối bọn họ mà nói Nguyệt Quang Điểu giống như hồng thủy mãnh thú, nhưng đối với Mộ Thần và Diệp Thạch mà nói, đó cũng chỉ là một bang lính tôm tướng cua, tùy tay cũng có thể nghiền chết.
Ánh mắt của Diệp Thạch lóe lên một màu tím, lẩm bẩm: “Là Lục Liên Điệp Trận.”
“Bạch thiếu, Lục Liên Điệp Trận là gì vậy?” Nữ tu bên cạnh Tưởng Phong hỏi.
“Chính là một vòng trận pháp, vòng ngoài cùng là trận pháp thượng phẩm lục cấp, trong vòng, trận pháp theo thứ tự là thất cấp nhất phẩm, thất cấp trung phẩm, thất cấp thượng phẩm, thất cấp cực phẩm, bát cấp sơ cấp. Trận pháp bát cấp ở bên trong hẳn là đang bảo hộ một đồ vật rất quan trọng.” Ánh mắt của Diệp Thạch lóe lên quang huy mãnh liệt, nói.
Tưởng Phong nghe thấy Diệp Thạch nói vậy, bỗng cảm thấy thiên hôn địa ám.
Chỉ trận pháp ngoài cùng bị phá mà đã bay ra mấy thứ như Nguyệt Quang Điểu, nếu như bên trong trận pháp bị đánh vỡ, còn không biết có bay ra mấy cái nguy hiểm gì đâu.
Bọn họ có thể phá được trận pháp lục cấp cao cấp vòng ngoài cùng đã là rất khó, bên trong trận pháp, dù muốn cũng không cách nào động đến.
Ánh mắt Diệp Thạch phát lên tia sáng nhìn đại trận, lại nhìn qua phía Mộ Thần.
Trong lòng Mộ Thần dâng lên vài phần hồ nghi, hắn vừa thấy ánh mắt của Diệp Thạch, liền biết Diệp Thạch đối với đồ vật bên trong đó cảm thấy hứng thú.
Thật ra, có rất nhiều vật khiến Diệp Thạch hứng thú, nhưng bất quá cũng chỉ là như vậy, nhưng lần này y lại thật sự muốn có được đồ vật ở bên trong trận pháp kia.
“Đa tạ Mộ thiếu và Bạch thiếu đã cứu mạng, bảo vật ở bên trong không phải thứ bọn ta có thể mơ đến, cơ duyên của bọn ta đại khái không có ở đó, đành phải tìm nơi khác mà thôi.” Tưởng Phong cười khổ nói.
Tưởng Phong đương nhiên hiểu ý, Diệp Thạch nhìn là biết có ý với đồ vật ở bên trong trận pháp, nếu bọn họ còn lưu lại ắt sẽ trở thành vật cản đường.
Diệp Thạch gật gật đầu, vô cùng thành khẩn nói: “Cơ duyên bên trong bí cảnh rất nhiều, các ngươi nhanh đi tìm những thứ khác đi.”
Tưởng Phong nhìn biểu tình không thể chờ thêm của Diệp Thạch, khóe miệng run rẩy, mang theo đoàn người rời khỏi.
Mộ Thần nhìn thấy đoàn người của Tưởng Phong đã đi xa, bất đắc dĩ cười: “Bên trong rốt cuộc là có cái gì mà làm ngươi hứng thú đến vậy?”
Diệp Thạch cười cười, thần thần bí bí nói với Mộ Thần: “Là Nguyên Thủy Trận Văn.”
Sắc mặt của Mộ Thần biến đổi, “Đúng là thứ tốt!”
Nguyên Thủy Trận Văn đã có từ khi mới khai thiên lập địa, do thiên nhiên tạo ra, ẩn chứa lực lượng rất lớn. Hiện tại các trận pháp khác đều phỏng chế theo Nguyên Thủy Trận Văn mà cấu tạo, theo thời đại thay đổi, Nguyên Thủy Trận Văn viễn cổ đã càng ngày càng ít đi.
“Đi thôi, phá trận đi.” Mộ Thần nói.
Mộ Thần híp mắt, bốn chữ “Nguyên Thủy Trận Văn” vừa ra khỏi miệng của Diệp Thạch, Tháp Linh liền hưng phấn nói cho hắn biết thứ trân quý này nó cũng có thể hấp thu.
Diệp Thạch do dự một chút, nói: “Phá trận cần có thời gian, bọn Trang Cẩn bên kia…”
Mộ Thần cười: “Không cần lo lắng, trước tiên cứ phá trận trước đã, những người trong bí cảnh này cũng không phải ăn chay.”
Mèo vờn chuột mà thôi, không cần hấp tấp nóng nảy.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Cũng tốt.”
Diệp Thạch lấy ra sách trận pháp của Bạch gia, sách này vẫn luôn muốn lấy máu của hắn để mở ra, lần này, nó lại không hấp thu máu mà lại trực tiếp mở.
Diệp Thạch vuốt ve sách trận pháp trên tay, trong mắt hiện lên vài phần khác thường.
Sách trận pháp này thực chất là một kiện pháp khí bát cấp, chỉ là lúc trước từng bị hủy, chỉ có thể hấp thu huyết khí để hồi phục. Nếu hấp thu Nguyên Thủy Trận Văn, sách này nói không chừng sẽ có thể khôi phục, còn có khả năng thăng cấp thành linh bảo cửu cấp.
Về chuyện của Nguyên Thủy Trận Văn, là Thư Linh nói cho y biết. Diệp Thạch vừa mới biết được, trong sách cư nhiên lại tồn tại Thư Linh, nhưng mà Thư Linh này thực suy yếu, mặc dù là bộ dáng của một quyển sách nhưng lại cho hắn một loại cảm giác gầy trơ xương, một bộ dạng như đang bị bệnh nguy kịch.
Một chút cũng không giống Tháp Linh của Mộ Thần, mập mạp to béo.
Tháp Linh của Mộ Thần nói rất nhiều, toàn nói ra những lời không đứng đắn, nhưng mà Thư Linh của mình nói chuyện thường ngắt quãng, Diệp Thạch có chút lo lắng nó sẽ tùy thời mà tắt thở.
Diệp Thạch truyền âm nói cho Mộ Thần biết việc của Thư Linh, sắc mặt của Mộ Thần không thể không có chút kinh ngạc.
Nếu Thư Linh kia khôi phục, sách trận pháp này sẽ có thể dùng như pháp khí, mà nếu có đầy đủ cơ duyên, quyển sách kia nói không chừng còn có thể thăng cấp.
Mộ Thần nghe lời Diệp Thạch nói, trong lòng có chút cổ quái.
Không ngờ sách trận pháp của Bạch gia còn cất giấu bí mật như vậy.
Thứ như khí linh chính là đồ vật khó có được! Phàm là pháp khí có thể sinh ra khí linh thì đều là báu vật vô giá.
Năm đó Bạch Thần Tinh vậy mà lại để một báu vật như vậy ở bên cạnh Diệp Tầm bao nhiêu năm, Mộ Thần nghĩ ngợi, thật sự có xúc động muốn thay Bạch Thần Tinh hộc máu.
…
Bên ngoài bí cảnh, bầu không khí chỗ đám người Bạch gia và Hà Hiền vô cùng căng thẳng.
Nguyên Thủy Trận Văn, Hà Hiền đương nhiên biết được chỗ tốt của nó.
“Diên Tinh thật may mắn!” Bạch Thừa Phong nói.
Nguyên Thủy Trận Văn trong truyền thuyết, nếu hấp thụ, có khả năng trận pháp thuật sẽ tiến vào cửu cấp.
Cửu cấp là ý vị gì chứ? Cường giả vi tôn, cửu cấp vi thánh!
Đáng tiếc, hiện tại Nguyên Thủy Trận Văn còn lại rất ít, nếu Diệp Thạch mang Nguyên Thủy Trận Văn tìm được kia ra ngoài, trợ giúp Bạch Thần Tinh tiến vào cửu cấp, vậy Bạch gia kia…
Bạch Thần Tinh cau mày, có chút bất an nói: “Trận pháp này mới chỉ phá được vòng ngoài cùng mà đã bay ra nhiều Nguyệt Quang Điểu như vậy rồi, bên trong còn không biết có cái gì nữa.”
Bạch Thừa Phong thu hồi sắc mặt vui mừng, cũng đúng, hiện tại vui vẻ thì còn hơi sớm.
“Có Mộ Thần ở đây.” Ô Phượng nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Phải rồi!”
Nếu như có Mộ Thần ở đó, vậy tính mạng của Diên Tinh cũng có thể được bảo vệ.
Mộ Thần và Diệp Thạch cùng bắt đầu nghiên cứu trận pháp, trận pháp thấp cấp cấp thấp, thất cấp trung cấp, thất cấp cao cấp bên ngoài đều bị Diệp Thạch và Mộ Thần như gió thoảng mây bay mà đánh nát.
Phá trận pháp thất cấp cực phẩm không tốn của hai người quá nhiều thời gian, sau khi phá xong, có đến hơn mười con yêu thú thất cấp bát tinh và cửu tinh, Mộ Thần và Diệp Thạch phí không ít khí lực mới đem bầy yêu thú này giết chết.
…
Diệp Thạch nhìn trận pháp bát cấp trước mắt, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
“Tiểu bạch kiểm, ngươi sợ à?” Lão Hổ bay đến trước mặt Diệp Thạch, lên mặt ông cụ non nói.
Sắc mặt của Diệp Thạch vô cùng khó coi: “Câm miệng ngươi đi.”
Lão Hổ nhìn Diệp Thạch, không cho là đúng mà nói: “Sợ thì nói là sợ, như vậy đi, ngươi gọi ta hai tiếng “Đại gia”, bất luận bên trong có cái gì thoát ra, ta đều sẽ giúp ngươi nướng chết, được không?”
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng: “Đại gia? Đại gia cái đầu nhà ngươi.”
Lão Hổ bất mãn: “Tiểu bạch kiểm, ngươi không gọi bản tôn là đại gia thì thôi, còn mắng ta.”
“Câm miệng.” Diệp Thạch lạnh lùng nói.
Lão Hổ tức giận hét: “Tiểu bạch kiểm, ngươi đối xử với bản tôn như vậy, bản tôn còn lâu mới hỗ trợ ngươi!”
Diệp Thạch tỏ ra xem thường: “Chút nữa mấy thứ ở bên trong vừa thoát ra, ngươi không bị dọa cho chạy trối chết thì đó đã chính là hỗ trợ rồi.”
Lão hổ nhìn Diệp Thạch, “Ngươi chỉ là một nhóc con mà dám nói vậy với bản tôn, ngươi sẽ bị báo ứng!”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Ta không hiểu trận pháp này.”
“Trận pháp này là trận pháp bát cấp cấp thấp thượng cổ.” Diệp Thạch nói thầm.
Trên mặt Mộ Thần hiện lên dị sắc, trận pháp thuật của hắn chỉ là thất cấp, giải quyết cái thất cấp cực phẩm trận pháp kia đã là cố hết sức rồi, huống chi là trận pháp bát cấp.
Mà trận pháp này còn cố tình là trận pháp bát cấp cấp thấp thượng cổ, trận pháp thượng cổ càng không phải là thứ hắn có thể phá.
“Sợ là ta không thể giúp được gì cho ngươi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gãi gãi đầu, rầu rĩ bảo: “Kỳ thật, ta cũng không phá được.”
Lúc trước Diệp Thạch có thể bố trí cái trận pháp bát cấp kia là hoàn toàn dựa vào may mắn, trận pháp thuật của y chỉ vừa mới đột phá bát cấp, bát cấp cấp thấp, đối với Diệp Thạch mà nói, rất khó khăn.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, chợt mỉm cười: “Không nóng vội, từ từ rồi phá, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, từ từ rồi cũng sẽ phá được thôi, dù sao trong tay của chúng ta cũng đã có rất nhiều đồ tốt rồi.”
Diệp Thạch gật gật đầu “Được.”
…
Mộ Thần để Diệp Thạch từ từ phá, tiến độ của Diệp Thạch quả thật rất chậm. Thứ như trận pháp bát cấp, nếu có thể phá bỏ dễ như vậy thì cũng đã không phải là trận pháp bát cấp.
Diệp Thạch có thể từ từ phá trận, những người khác cũng có thể chờ xem, không qua mấy ngày, đã có người lục tục chạy tới cầu Diệp Thạch giúp đỡ.
Tuy rằng Diệp Thạch cảm thấy phá trận tương đối quan trọng, nhưng mà mỗi lần có người mang đến linh mạch, linh thảo quý giá tới cửa xin giúp đỡ, hai mắt Diệp Thạch lại lóe sáng, không thể kiềm chế được.
Để tiện kiếm tiền, Diệp Thạch còn đem Linh Tông Trận dọn đến bên ngoài trận pháp Lục Liên Điệp.
Vì để tiện cho việc thôi diễn trận pháp, Diệp Thạch và Mộ Thần xây một căn phòng để ở bên cạnh trận pháp Lục Liên Điệp, ở chung quanh bố trí rất nhiều cấm chế.
Bạch Thừa Phong nhìn Diệp Thạch giúp người ta thăng cấp, phẫn nộ nói, “Tiểu tử Diên Tinh này, làm việc quá không đàng hoàng.”
Ô Phượng nói: “Làm vậy đúng là kiếm không ít, không cần mua bán mà một vốn bốn lời.”
Chậc chậc, mấy ngày nay, Mộ Thần và Diệp Thạch thật sự kiếm được vô cùng nhiều.
Thật giận Ô Phượng nàng nhiều năm vất vả như vậy, Mộ Thần và Diệp Thạch chỉ sống trong đó có một tháng mà thân gia của cả hai hiện tại cũng có thể so sánh bằng nàng, còn có thể hơn ấy chứ.
Diệp Thạch ra ngoài, cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào trận pháp này có thể cả đời cũng không cần lo ăn mặc.
“Những đồ vật nhỏ đó tuy rằng không tồi, nhưng mà làm sao có thể so sánh với Nguyên Thủy Trận Văn!” Bạch Thừa Phong không cho là đúng.
Bạch Thừa Phong đối với chuyện Diệp Thạch lấy hạt không lấy dưa hấu vẫn canh cánh trong lòng, Bạch Thần Tinh ngược lại vô cùng lạc quan, trận pháp thất cấp vừa mở ra, thoát ra nhiều yêu thú thất cấp cao giai như vậy, ai biết sau khi mở trận pháp bát cấp ra rồi sẽ có thứ gì thoát ra.
Hà Hiền nhìn hình ảnh Diệp Thạch qua màn hình, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Diệp Thạch có quan hệ không tồi với Trận Pháp Tháp, Mộ Thần cũng có thể miễn cưỡng tính là người của Trận Pháp Tháp, nếu như hai người kia thật sự tìm được Nguyên Thủy Trận Văn, cũng không biết khi bọn họ đi ra có thể mượn nghiên cứu một chút không.
“Chúng ta tìm được một cái di tích, sau đó phá vỡ trận pháp bên ngoài di tích, ai biết đâu, trận pháp vừa vỡ thì cả một đám Nguyệt Quang Điểu liền bay ra.” Tưởng Phong lòng còn sợ hãi nói.
Nguyệt Quang Điểu lục cấp tương đương với cấp độ võ hoàng của nhân loại, một hai con thì vẫn còn có thể giải quyết, nhưng một đám lớn như vậy, quả thực đáng sợ.
Đương nhiên, đối bọn họ mà nói Nguyệt Quang Điểu giống như hồng thủy mãnh thú, nhưng đối với Mộ Thần và Diệp Thạch mà nói, đó cũng chỉ là một bang lính tôm tướng cua, tùy tay cũng có thể nghiền chết.
Ánh mắt của Diệp Thạch lóe lên một màu tím, lẩm bẩm: “Là Lục Liên Điệp Trận.”
“Bạch thiếu, Lục Liên Điệp Trận là gì vậy?” Nữ tu bên cạnh Tưởng Phong hỏi.
“Chính là một vòng trận pháp, vòng ngoài cùng là trận pháp thượng phẩm lục cấp, trong vòng, trận pháp theo thứ tự là thất cấp nhất phẩm, thất cấp trung phẩm, thất cấp thượng phẩm, thất cấp cực phẩm, bát cấp sơ cấp. Trận pháp bát cấp ở bên trong hẳn là đang bảo hộ một đồ vật rất quan trọng.” Ánh mắt của Diệp Thạch lóe lên quang huy mãnh liệt, nói.
Tưởng Phong nghe thấy Diệp Thạch nói vậy, bỗng cảm thấy thiên hôn địa ám.
Chỉ trận pháp ngoài cùng bị phá mà đã bay ra mấy thứ như Nguyệt Quang Điểu, nếu như bên trong trận pháp bị đánh vỡ, còn không biết có bay ra mấy cái nguy hiểm gì đâu.
Bọn họ có thể phá được trận pháp lục cấp cao cấp vòng ngoài cùng đã là rất khó, bên trong trận pháp, dù muốn cũng không cách nào động đến.
Ánh mắt Diệp Thạch phát lên tia sáng nhìn đại trận, lại nhìn qua phía Mộ Thần.
Trong lòng Mộ Thần dâng lên vài phần hồ nghi, hắn vừa thấy ánh mắt của Diệp Thạch, liền biết Diệp Thạch đối với đồ vật bên trong đó cảm thấy hứng thú.
Thật ra, có rất nhiều vật khiến Diệp Thạch hứng thú, nhưng bất quá cũng chỉ là như vậy, nhưng lần này y lại thật sự muốn có được đồ vật ở bên trong trận pháp kia.
“Đa tạ Mộ thiếu và Bạch thiếu đã cứu mạng, bảo vật ở bên trong không phải thứ bọn ta có thể mơ đến, cơ duyên của bọn ta đại khái không có ở đó, đành phải tìm nơi khác mà thôi.” Tưởng Phong cười khổ nói.
Tưởng Phong đương nhiên hiểu ý, Diệp Thạch nhìn là biết có ý với đồ vật ở bên trong trận pháp, nếu bọn họ còn lưu lại ắt sẽ trở thành vật cản đường.
Diệp Thạch gật gật đầu, vô cùng thành khẩn nói: “Cơ duyên bên trong bí cảnh rất nhiều, các ngươi nhanh đi tìm những thứ khác đi.”
Tưởng Phong nhìn biểu tình không thể chờ thêm của Diệp Thạch, khóe miệng run rẩy, mang theo đoàn người rời khỏi.
Mộ Thần nhìn thấy đoàn người của Tưởng Phong đã đi xa, bất đắc dĩ cười: “Bên trong rốt cuộc là có cái gì mà làm ngươi hứng thú đến vậy?”
Diệp Thạch cười cười, thần thần bí bí nói với Mộ Thần: “Là Nguyên Thủy Trận Văn.”
Sắc mặt của Mộ Thần biến đổi, “Đúng là thứ tốt!”
Nguyên Thủy Trận Văn đã có từ khi mới khai thiên lập địa, do thiên nhiên tạo ra, ẩn chứa lực lượng rất lớn. Hiện tại các trận pháp khác đều phỏng chế theo Nguyên Thủy Trận Văn mà cấu tạo, theo thời đại thay đổi, Nguyên Thủy Trận Văn viễn cổ đã càng ngày càng ít đi.
“Đi thôi, phá trận đi.” Mộ Thần nói.
Mộ Thần híp mắt, bốn chữ “Nguyên Thủy Trận Văn” vừa ra khỏi miệng của Diệp Thạch, Tháp Linh liền hưng phấn nói cho hắn biết thứ trân quý này nó cũng có thể hấp thu.
Diệp Thạch do dự một chút, nói: “Phá trận cần có thời gian, bọn Trang Cẩn bên kia…”
Mộ Thần cười: “Không cần lo lắng, trước tiên cứ phá trận trước đã, những người trong bí cảnh này cũng không phải ăn chay.”
Mèo vờn chuột mà thôi, không cần hấp tấp nóng nảy.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Cũng tốt.”
Diệp Thạch lấy ra sách trận pháp của Bạch gia, sách này vẫn luôn muốn lấy máu của hắn để mở ra, lần này, nó lại không hấp thu máu mà lại trực tiếp mở.
Diệp Thạch vuốt ve sách trận pháp trên tay, trong mắt hiện lên vài phần khác thường.
Sách trận pháp này thực chất là một kiện pháp khí bát cấp, chỉ là lúc trước từng bị hủy, chỉ có thể hấp thu huyết khí để hồi phục. Nếu hấp thu Nguyên Thủy Trận Văn, sách này nói không chừng sẽ có thể khôi phục, còn có khả năng thăng cấp thành linh bảo cửu cấp.
Về chuyện của Nguyên Thủy Trận Văn, là Thư Linh nói cho y biết. Diệp Thạch vừa mới biết được, trong sách cư nhiên lại tồn tại Thư Linh, nhưng mà Thư Linh này thực suy yếu, mặc dù là bộ dáng của một quyển sách nhưng lại cho hắn một loại cảm giác gầy trơ xương, một bộ dạng như đang bị bệnh nguy kịch.
Một chút cũng không giống Tháp Linh của Mộ Thần, mập mạp to béo.
Tháp Linh của Mộ Thần nói rất nhiều, toàn nói ra những lời không đứng đắn, nhưng mà Thư Linh của mình nói chuyện thường ngắt quãng, Diệp Thạch có chút lo lắng nó sẽ tùy thời mà tắt thở.
Diệp Thạch truyền âm nói cho Mộ Thần biết việc của Thư Linh, sắc mặt của Mộ Thần không thể không có chút kinh ngạc.
Nếu Thư Linh kia khôi phục, sách trận pháp này sẽ có thể dùng như pháp khí, mà nếu có đầy đủ cơ duyên, quyển sách kia nói không chừng còn có thể thăng cấp.
Mộ Thần nghe lời Diệp Thạch nói, trong lòng có chút cổ quái.
Không ngờ sách trận pháp của Bạch gia còn cất giấu bí mật như vậy.
Thứ như khí linh chính là đồ vật khó có được! Phàm là pháp khí có thể sinh ra khí linh thì đều là báu vật vô giá.
Năm đó Bạch Thần Tinh vậy mà lại để một báu vật như vậy ở bên cạnh Diệp Tầm bao nhiêu năm, Mộ Thần nghĩ ngợi, thật sự có xúc động muốn thay Bạch Thần Tinh hộc máu.
…
Bên ngoài bí cảnh, bầu không khí chỗ đám người Bạch gia và Hà Hiền vô cùng căng thẳng.
Nguyên Thủy Trận Văn, Hà Hiền đương nhiên biết được chỗ tốt của nó.
“Diên Tinh thật may mắn!” Bạch Thừa Phong nói.
Nguyên Thủy Trận Văn trong truyền thuyết, nếu hấp thụ, có khả năng trận pháp thuật sẽ tiến vào cửu cấp.
Cửu cấp là ý vị gì chứ? Cường giả vi tôn, cửu cấp vi thánh!
Đáng tiếc, hiện tại Nguyên Thủy Trận Văn còn lại rất ít, nếu Diệp Thạch mang Nguyên Thủy Trận Văn tìm được kia ra ngoài, trợ giúp Bạch Thần Tinh tiến vào cửu cấp, vậy Bạch gia kia…
Bạch Thần Tinh cau mày, có chút bất an nói: “Trận pháp này mới chỉ phá được vòng ngoài cùng mà đã bay ra nhiều Nguyệt Quang Điểu như vậy rồi, bên trong còn không biết có cái gì nữa.”
Bạch Thừa Phong thu hồi sắc mặt vui mừng, cũng đúng, hiện tại vui vẻ thì còn hơi sớm.
“Có Mộ Thần ở đây.” Ô Phượng nói.
Bạch Thần Tinh gật đầu: “Phải rồi!”
Nếu như có Mộ Thần ở đó, vậy tính mạng của Diên Tinh cũng có thể được bảo vệ.
Mộ Thần và Diệp Thạch cùng bắt đầu nghiên cứu trận pháp, trận pháp thấp cấp cấp thấp, thất cấp trung cấp, thất cấp cao cấp bên ngoài đều bị Diệp Thạch và Mộ Thần như gió thoảng mây bay mà đánh nát.
Phá trận pháp thất cấp cực phẩm không tốn của hai người quá nhiều thời gian, sau khi phá xong, có đến hơn mười con yêu thú thất cấp bát tinh và cửu tinh, Mộ Thần và Diệp Thạch phí không ít khí lực mới đem bầy yêu thú này giết chết.
…
Diệp Thạch nhìn trận pháp bát cấp trước mắt, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
“Tiểu bạch kiểm, ngươi sợ à?” Lão Hổ bay đến trước mặt Diệp Thạch, lên mặt ông cụ non nói.
Sắc mặt của Diệp Thạch vô cùng khó coi: “Câm miệng ngươi đi.”
Lão Hổ nhìn Diệp Thạch, không cho là đúng mà nói: “Sợ thì nói là sợ, như vậy đi, ngươi gọi ta hai tiếng “Đại gia”, bất luận bên trong có cái gì thoát ra, ta đều sẽ giúp ngươi nướng chết, được không?”
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng: “Đại gia? Đại gia cái đầu nhà ngươi.”
Lão Hổ bất mãn: “Tiểu bạch kiểm, ngươi không gọi bản tôn là đại gia thì thôi, còn mắng ta.”
“Câm miệng.” Diệp Thạch lạnh lùng nói.
Lão Hổ tức giận hét: “Tiểu bạch kiểm, ngươi đối xử với bản tôn như vậy, bản tôn còn lâu mới hỗ trợ ngươi!”
Diệp Thạch tỏ ra xem thường: “Chút nữa mấy thứ ở bên trong vừa thoát ra, ngươi không bị dọa cho chạy trối chết thì đó đã chính là hỗ trợ rồi.”
Lão hổ nhìn Diệp Thạch, “Ngươi chỉ là một nhóc con mà dám nói vậy với bản tôn, ngươi sẽ bị báo ứng!”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Ta không hiểu trận pháp này.”
“Trận pháp này là trận pháp bát cấp cấp thấp thượng cổ.” Diệp Thạch nói thầm.
Trên mặt Mộ Thần hiện lên dị sắc, trận pháp thuật của hắn chỉ là thất cấp, giải quyết cái thất cấp cực phẩm trận pháp kia đã là cố hết sức rồi, huống chi là trận pháp bát cấp.
Mà trận pháp này còn cố tình là trận pháp bát cấp cấp thấp thượng cổ, trận pháp thượng cổ càng không phải là thứ hắn có thể phá.
“Sợ là ta không thể giúp được gì cho ngươi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch gãi gãi đầu, rầu rĩ bảo: “Kỳ thật, ta cũng không phá được.”
Lúc trước Diệp Thạch có thể bố trí cái trận pháp bát cấp kia là hoàn toàn dựa vào may mắn, trận pháp thuật của y chỉ vừa mới đột phá bát cấp, bát cấp cấp thấp, đối với Diệp Thạch mà nói, rất khó khăn.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, chợt mỉm cười: “Không nóng vội, từ từ rồi phá, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, từ từ rồi cũng sẽ phá được thôi, dù sao trong tay của chúng ta cũng đã có rất nhiều đồ tốt rồi.”
Diệp Thạch gật gật đầu “Được.”
…
Mộ Thần để Diệp Thạch từ từ phá, tiến độ của Diệp Thạch quả thật rất chậm. Thứ như trận pháp bát cấp, nếu có thể phá bỏ dễ như vậy thì cũng đã không phải là trận pháp bát cấp.
Diệp Thạch có thể từ từ phá trận, những người khác cũng có thể chờ xem, không qua mấy ngày, đã có người lục tục chạy tới cầu Diệp Thạch giúp đỡ.
Tuy rằng Diệp Thạch cảm thấy phá trận tương đối quan trọng, nhưng mà mỗi lần có người mang đến linh mạch, linh thảo quý giá tới cửa xin giúp đỡ, hai mắt Diệp Thạch lại lóe sáng, không thể kiềm chế được.
Để tiện kiếm tiền, Diệp Thạch còn đem Linh Tông Trận dọn đến bên ngoài trận pháp Lục Liên Điệp.
Vì để tiện cho việc thôi diễn trận pháp, Diệp Thạch và Mộ Thần xây một căn phòng để ở bên cạnh trận pháp Lục Liên Điệp, ở chung quanh bố trí rất nhiều cấm chế.
Bạch Thừa Phong nhìn Diệp Thạch giúp người ta thăng cấp, phẫn nộ nói, “Tiểu tử Diên Tinh này, làm việc quá không đàng hoàng.”
Ô Phượng nói: “Làm vậy đúng là kiếm không ít, không cần mua bán mà một vốn bốn lời.”
Chậc chậc, mấy ngày nay, Mộ Thần và Diệp Thạch thật sự kiếm được vô cùng nhiều.
Thật giận Ô Phượng nàng nhiều năm vất vả như vậy, Mộ Thần và Diệp Thạch chỉ sống trong đó có một tháng mà thân gia của cả hai hiện tại cũng có thể so sánh bằng nàng, còn có thể hơn ấy chứ.
Diệp Thạch ra ngoài, cái gì cũng không cần làm, chỉ dựa vào trận pháp này có thể cả đời cũng không cần lo ăn mặc.
“Những đồ vật nhỏ đó tuy rằng không tồi, nhưng mà làm sao có thể so sánh với Nguyên Thủy Trận Văn!” Bạch Thừa Phong không cho là đúng.
Bạch Thừa Phong đối với chuyện Diệp Thạch lấy hạt không lấy dưa hấu vẫn canh cánh trong lòng, Bạch Thần Tinh ngược lại vô cùng lạc quan, trận pháp thất cấp vừa mở ra, thoát ra nhiều yêu thú thất cấp cao giai như vậy, ai biết sau khi mở trận pháp bát cấp ra rồi sẽ có thứ gì thoát ra.
Hà Hiền nhìn hình ảnh Diệp Thạch qua màn hình, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Diệp Thạch có quan hệ không tồi với Trận Pháp Tháp, Mộ Thần cũng có thể miễn cưỡng tính là người của Trận Pháp Tháp, nếu như hai người kia thật sự tìm được Nguyên Thủy Trận Văn, cũng không biết khi bọn họ đi ra có thể mượn nghiên cứu một chút không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook