Nhóm người Tổ Dương đi theo Diệp Thạch tới nơi bày Linh Tông Trận.

Nhìn Linh Tông Trận, đôi mắt Diệp Thạch hơi hơi híp, bên ngoài Linh Tông Trận trải rộng vô cùng nhiều đủ loại túc ấn, tuy rằng túc ấn rất nhẹ, nhưng lại không dấu nổi ánh mắt Diệp Thạch cùng Mộ Thần.

Diệp Thạch đảo mắt, âm thầm đánh giá số người tới xem trận pháp của y, ước chừng cũng có một trăm.

Mộ Thần, có quá trời người đã tới đây xem trận pháp của ta này, trận pháp ta bày rất được hoan nghênh đó nha.” Diệp Thạch khẽ đảo mắt, vui sướng nói với Mộ Thần.

Mộ Thần đứng khoanh tay, cười ôn nhu: “Trận pháp ngươi bày quá đẹp cơ mà, cho nên người người đều đến xem.” Hẳn là đám người Tổ Dương, cũng từng đi tới khảo sát, nếu không cũng sẽ không tới cầu lão hổ.

Diệp Thạch cười đắc ý: “Ta cũng cảm thấy như vậy, trận pháp ta bày là xinh đẹp nhất, dễ nhìn nhất!

Ở ngoài bí cảnh, Ô Phượng không còn lời gì để nói, chỉ liếc mắt xem thường. Cái thứ như trận pháp này, có dễ nhìn hay không có quan trọng không? Có thể dùng hay không mới là trọng điểm đấy!

Hà tháp chủ, ngươi thấy trận pháp Bạch thiếu bày có đẹp không?” Một vị tu luyện giả thử hỏi.

Hà Hiền chuyển mắt, liền thấy được ánh mắt Bạch Thần Tinh như có như không nhìn qua phía ông.

Bạch thiếu thiên tư thông tuệ, trận pháp này bố trí hồn nhiên thiên thành(?), vô cùng đẹp.” Hà Hiền đành cười đáp lời.

… …

Phong Bắc, ngươi thật sự không sao chứ?” Trong bí cảnh, Tổ Dương truyền âm hỏi Mục Phong Bắc.

Mục Phong Bắc lắc đầu truyền âm lại: “Tuyên khắc minh văn thành công.” Vách chướng mỏng hơn rất nhiều, lời này Mục Phong Bắc cũng không có nói ra. Tuy rằng Mục Phong Bắc chưa nói, nhưng những người khác nhìn vẻ mặt Mục Phong Bắc cũng biết hắn đã đạt được chỗ tốt không nhỏ.

Ai trong các ngươi tới trước đây?” Diệp Thạch hỏi.

Ta.” Mục Phong Bắc bước tới.

Diệp Thạch gật đầu: “Đi thôi.

Mục Phong Bắc lấy ra một cái nhẫn không gian bỏ đầy nguyên thạch đưa cho Diệp Thạch, rồi bình ổn tâm tình, đi vào trong trận. Diệp Thạch nhìn thử nguyên thạch trong nhẫn không gian, âm thầm nghĩ, đúng là giàu ghê.

Đám người Mục Phong Bắc thuộc về các thế lực bất đồng, từng là thiên chi kiêu tử trong các thế lực lớn, là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng, mỗi người đều có giá trị con người xa xỉ.

Diệp Thạch vung tay lên, cả trận pháp trong thoáng chốc như là hồng hoang mãnh thú đang thức tỉnh, thanh quang đại uy.

Diệp Thạch biến hóa thế tay, cả trận pháp bị phong kín lại, số lượng lớn nguyên thạch rơi như mưa vào trong trận.

Nguyên thạch vừa tiến vào, nguyên khí đã nhanh chóng bốc hơi ra.

Bên trong trận pháp, nguyên khí hóa sương mù, cộng thêm thanh quang chói mắt, tình cảnh bên trong hoàn toàn nhìn không ra.

Chẳng qua bao lâu, trên bầu trời liền dâng lên lôi vân, lôi kiếp không chút lưu tình hướng thẳng về phía Mục Phong Bắc đánh xuống.

Thành!” Ô Phượng hô lên. Nếu dẫn phát được lôi kiếp đánh xuống, như vậy đã nói lên trận pháp của Diệp Thạch có hiệu quả, về phần có thể chịu nổi lôi kiếp hay không thì không liên quan tới Diệp Thạch.

Bạch Thần Tinh gật đầu, lên tiếng, “Ừ.”

Thần Tinh, ngươi không kinh ngạc hả?” Sắc mặt Ô Phượng quái dị hỏi.

Bạch Thần Tinh thản nhiên nhìn Ô Phượng: “Có gì mà phải kinh ngạc? Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?

Ô Phượng: “” Bạch Thần Tinh lại kéo cừu hận.

Trong bí cảnh, lôi kiếp đánh xuống một hồi lâu, cuối cùng ngừng lại.

Mở ra!” Diệp Thạch quát một tiếng chói tai, trận pháp từ từ mở ra, trong trận tràn ngập thanh vụ, nguyên khí bốc lên.

Ai trong các ngươi đi xem đi.” Diệp Thạch bảo.

Thang Phóng nghe vậy, bước nhanh vào trong trận, đỡ Mục Phong Bắc đi ra.

Thân thể Mục Phong Bắc bị lôi kiếp đánh ra mấy lỗ hổng lớn, đôi mắt lại sáng kinh người.

Diệp Thạch đánh giá Mục Phong Bắc, nói lời chúc mừng: “Chúc mừng ngươi, võ tông.” Võ tông nửa chết nửa sống cũng là võ tông.

Đa tạ Mộ đại sư, đa tạ Bạch đại sư!” Mục Phong Bắc vội chắp tay cung kính nói.

Diệp Thạch khoát tay áo: “Ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, kế tiếp, tới ai?

Ta!” Tổ Dương bước ra.

Tốt, đi vào đi.” Diệp Thạch phất phất tay.

Mục Phong Bắc đi qua một bên, nuốt vào mấy viên đan dược, cố gắng khôi phục thương thế.

… …

Đây là tình huống gì vậy trời!” Ô Cẩm Tước vô cùng mờ mịt nhìn không trung, lẩm bẩm.

Hình như là lần thứ ba rồi.

Đúng thế, lôi kiếp này thật sự là lôi kiếp võ hoàng thăng cấp võ tông?” Ô Cẩm Tước đầy hoài nghi.

Hình như là thế.

Hiện tại võ tông đã không đáng giá tiền đến nước này rồi sao? Có thể ra từng người từng người vậy à?” Ô Cẩm Tước hoang mang nói.

Tiểu thư, lôi kiếp ngừng rồi.

Ô Cẩm Tước thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng ngừng, chuyện bất quá tam, chúng ta đi thôi, tới Nhan Duyệt Lâu xem thử.

Tiểu thư, mấy người Trang Cẩn kia đúng là quá bá đạo, phàm là thứ bọn họ nhìn trúng thì liền không cho ai đoạt hết, lúc trước rõ ràng là chúng ta nhìn thấy gốc Địa Hoàng Tinh bát cấp kia.” Một thiếu nữ bên cạnh Ô Cẩm Tước đầy bất mãn nói.

Còn có cách nào sao, ai bảo bên cạnh Trang Cẩn có tới bốn võ tông cơ chứ? Tùy tiện lấy ra một tên là có thể miểu sát một đám người chúng ta rồi.” Ô Cẩm Tước cũng buồn bực.

Còn cái tên Mộ Dung Phong kia cũng quá bừa bãi, há mồm ngậm miệng đều là nói Trung Châu chúng ta đều là đồ con lợn, phế vật, chỉ biết chiếm hầm cầu không có cứt!

Ô Cẩm Tước híp mắt: “Đi thôi, không cần oán giận, thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, ai bảo người ta có bản lĩnh đâu.

Hắn có bản lĩnh thì sao, cũng đâu bản lĩnh được bằng Mộ Thần!

Ô Cẩm Tước gật đầu đồng ý: “Cái đó thì đúng.

Nhóm người Mộ Dung Phong đúng là chiếm được không ít bảo bối, nhưng bọn họ vì đoạt được bảo vật mà đắc tội với không ít người, làm sao so sánh với Mộ Thần được! Nhìn đi, cả đám người đều vội vàng đưa linh bảo cho hắn, thế mà còn sợ hắn nhìn không vào mắt ấy chứ.

Luận về thu hoạch, trong tay Mộ Thần chỉ sợ đã có gần mười gốc linh dược bát cấp, đám người Mộ Dung Phong cũng có thu hoạch không nhỏ, lại căn bản không thể sánh bằng Mộ Thần.

Đám người Ô Cẩm Tước mới chỉ đi một hồi, lôi kiếp lại một lần nữa ầm ầm vang lên.

Ô Cẩm Tước quay đầu nhìn nơi có lôi kiếp, có cảm giác muốn điên mất, “Lần thứ tư!” Người này thăng cấp võ tông, người kia cũng thăng cấp võ tông, rồi khi nào mới tới phiên nàng thăng cấp võ tông đây!

… …

Trang Cẩn nhìn nơi có lôi kiếp, trên mặt hiện lên vẻ hoang mang.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?Làm sao mà lôi kiếp cứ luôn vang lên vậy, hình như đã là lần thứ tư rồi.” Trang Cẩn lẩm bẩm.

Hình như là có người đang thăng cấp võ tông.” Mộ Dung Phong đáp lời.

Trang Cẩn nhíu mày: “Nhưng mà đã vang lên lần thứ tư rồi! Chẳng lẽ vẫn luôn có người thăng cấp võ tông, điều này sao có thể!

Ngừng rồi.” Tằng Mặc nói.

Trang Cẩn thở ra một hơi, như trút được gánh nặng, “Đúng vậy!

Không đợi Trang Cẩn bình ổn tâm tình, tiếng lôi lại vang lên thêm một lần.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?! Đây thật là lôi kiếp võ hoàng thăng cấp võ tông sao? Nếu là thật vậy mà nói, trong bí cảnh này có phải lại có thêm năm võ tông xuất hiện?! Chẳng lẽ trong bí cảnh có linh bảo gì có thể giúp người ta đột phá võ tông?” Trang Cẩn nhíu mày nói, như có điều suy nghĩ.

Tằng Mặc siết chặt tay, nhìn về phương xa, sắc mặt một mảnh xanh mét.

Mộ Dung Vũ thấy biểu tình Tằng Mặc như vậy thì như có điều suy nghĩ: “Hình như nơi lôi kiếp dẫn phát là chỗ Bạch Diên Tinh bày trận pháp.

Trước đó Mộ Dung Vũ có nghe thấy việc Diệp Thạch đang nghiên cứu thăng cấp Linh Tông Trận lên bát cấp, nó có thể giúp võ tông đột phá lên võ tôn…

Sau khi bọn họ nghe thấy chuyện này, họ cũng không để ý lắm, chỉ cho là nghe nhầm đồn bậy chuyện hoang đường, thế nhưng hiện tại…

Trang Cẩn ngây ra một lúc mới nói: “Cho nên, cái trận pháp Bạch Thần Tinh bày ra thật sựcó hiệu quả?

Mộ Dung Phong híp mắt có chút không hiểu: “Cho dù cái trận pháp kia của y cóhiệuquả, thì cũng phải có nhiều võ hoàng cửu tinh mới được! Ở Trung Châu có nhiều thiên tài như vậy sao?

Thạch Kinh Thiên âm thầm nói trong lòng, thiên tài ở Trung Châu sao ít được, đám Mộ Dung Phong chỉ mới gặp được vài thiên tài Trung Châu ở bên ngoài, cảm thấy cũng chỉ có như vậy, liền không để người Trung Châu vào mắt, quả thật buồn cười.

Tuy rằng ở trong lòng cực không kiên nhẫn đối với đám người Mộ Dung Phong, nhưng Thạch Kinh Thiên cũng không nói gì them. Tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà trong năm người, hắn đúng là yếu nhất.

Kinh Thiên, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?” Trang Cẩn hỏi.

Thạch Kinh Thiên nói: “Sắp rồi.” Đại khái là đã hiểu đạo lý “nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn”, trong khoảng thời gian này, đám người Mộ Dung Phong đã không còn chèn ép Thạch Kinh Thiên, tuy rằng bọn họ không tình nguyện, nhưng vẫn đưa không ít tài nguyên cho Thạch Kinh Thiên.

Sắp rồi thì liền thăng cấp đi, đừng có chầm chậm chầm chậm như vậy hoài.” Mộ Dung Phong có chút không kiên nhẫn nói.

Thạch Kinh Thiên gật đầu, thản nhiên nói: “Ta biết rồi.

… …

Tại nơi bày Linh Tông Trận, tiếng sấm vang lên ầm ầm không ngừng. Mục Phong Bắc, Tổ Dương, Ngôn Vọng Lâu, Thang Phóng, Lô Vân trước sau thăng cấp thành công.

Trận pháp này đúng là lợi hại ghê!” Ô Phượng nhịn không được mà nói.

Với những người từng thăng cấp thất bại, họ còn muốn thăng cấp thành công là rất khó, nhưng chỉ dựa vào trận pháp này mà tất cả đều đã thăng cấp, có thể tưởng tượng ra uy lực của trận pháp này.

Bạch Thần Tinh nở nụ cười vô cùng đắc ý: “Đó là tất nhiên, đây chính là trận pháp do Bạch Diên Tinh sáng tạo ra đấy. Bạch Diên Tinh rất có tài hoa về trận pháp, đây chính là chuyện không ai có thể so sánh!

Mộ Thần nhìn qua Liệt Hình Thiên, nói: “Liệt thiếu, đến phiên ngươi.

Sắc mặt Liệt Hình Thiên hơi đổi, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Mộ Thần, “Trong khoảng thời gian này đã làm phiền Mộ thiếu hao tâm tổn trí, nếu như lần này ta thăng cấp thất bại, đó cũng là do ta, không liên quan tới Mộ thiếu, thế nên ta không thể nhìn Mộ thiếu với Bạch thiếu vội vàng mà không được gì như thế, cấm chế trên ngọc bội ta đã giải trừ rồi.

Liệt Hình Thiên mím môi, đan dược bát cấp, trận pháp bát cấp, minh văn thất cấp thượng phẩm, vì chuyện của hắn, Mộ Thần cũng coi như đã lao lực tâm cơ…

Lúc trước hắn đi tới tìm Mộ Thần, đó cũng chỉ do không còn cách nào đành phải được ăn cả ngã về không, nhưng không ngờ Mộ Thần lại có thể làm tới một bước này, đây là chuyện hắn chưa hề nghĩ tới.

Mộ Thần nhận lấy ngọc bội, cười nói: “Liệt thiếu không cần lo lắng, đều đã tới một bước này rồi, khả năng thất bại cũng không lớn. Giờ vào trận đi.

Liệt Hình Thiên cảm kích gật đầu với Mộ Thần, đi vào trong trận.

Mộ Thần dùng linh hồn lực đảo qua trong ngọc bội, trên miệng lộ ra một tia tươi cười thản nhiên, Liệt Hình Thiên người này coi như giữ lời.

Ở bên ngoài, Bạch Thần Tinh nhìn ngọc bội trên tay Mộ Thần, cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Vật kia hẳn là phương thuốc Phản Linh Đan, bằng không Diên Tinh cũng sẽ không hề không để ý tới Trang Cẩn như thế, mà chỉ nghĩ làm thế nào giúp Liệt Hình Thiên thành võ tông.

Diệp Thạch liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái, dùng ánh mắt không tiếng động hỏi, Mộ Thần hơi gật đầu với Diệp Thạch, Diệp Thạch liền thở ra một hơi.

Đến phiên Liệt Hình Thiên rồi! Không biết có thể thành công không đây. Hắn đã từng thất bại ba lượt, mà hắn còn tu luyện Lục Kiếm Tiên, bản thân công pháp đó đã thăng cấp khó khăn rồi.

Ta nghe nói, loại tình huống của Liệt Hình Thiên này như bệnh nan y ấy.

Có Tố Tâm Đan, Linh Tâm Đan, minh văn thất cấp thượng phẩm, trận pháp bát cấp, có võ hoàng nào thăng cấp võ tông mà bằng hắn không? Cho dù có là bệnh nan y, thì cũng có thể có một đường sinh cơ.

Nếu Liệt Hình Thiên có thể thành công, vậy trên cơ bản những võ hoàng cửu tinh bị cho rằng vô vọng thăng cấp võ tông kia, họ đều có khả năng thăng cấp!

Mộ Thần là luyện dược sư bát cấp, Diệp Thạch lại là trận pháp sư bát cấp, thân phận hai người tôn quý biết bao nhiêu, mấy tiểu tử bên trong đó có vận khí quá tốt, chờ hai người kia đi ra ngoài rồi, còn có võ hoàng nào có thể đồng thời mời được hai người đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương