Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư
Chương 57: Ôn tuyền sơn trang

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Khu ôn tuyền lộ thiên bên trong ôn tuyền sơn trang đã được xây dựng xong, xung quanh mỗi hồ ôn tuyền đều được sắp xếp rất nhiều ghế gỗ cùng bàn đá, còn gieo trồng rất nhiều cây xanh, có cả cột đá hình tròn đựng đứng để trang trí, bên trong được chạm rỗng để khảm đèn tường.

Thời đại này đã có thủy tinh, nhưng không phải loại trong suốt, đèn tường do Hàn Liệt thiết kế là dùng thủy tinh lắp lên tường, bên trong đốt một ngọn nến, vừa chống không cho nước tạt vào, vừa có thể tránh gió thổi tắt nến. Đến tối, ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng xung quanh bờ ôn tuyền sẽ góp phần tạo nên một bầu không khí ấm áp thư giãn.

Những khu vực khác bên trong ôn tuyền đều đã được xây xong, hiện tại chỉ còn gian tắm đơn, phòng tắm hơi cùng phòng xoa bóp. Cách ôn tuyền không xa còn xây thêm một dãy khách phòng bằng gỗ, nhìn qua đầy đủ cổ sắc cổ hương, rất có ý nhị, xung quanh khách phòng gieo đầy các loại cây xanh cùng hoa cỏ.

Bên trong ôn tuyền sơn trang còn có xây một nhà ăn lớn, sau khi bước vào đại môn, trong đó lại chia ra hơn mười tiệm ăn kinh doanh riêng biệt, tỷ như tiệm chuyên bán cháo, tiệm bán mì, tiệm xuy oa*, quán tiệc đứng, tiệm đồ ngọt, tiệm nước trái cây, trà sữa...v.v.

[*Lẩu xuy oa (炊锅): một món ăn của Vân Nam, là một loại lẩu sử dụng loại nồi đặc biệt để nấu gồm hai phần, phần trên dùng để nấu thức ăn, phần dưới dùng để đốt than củi, còn ống để khói thoát ra thì chiếm phần giữa nồi. Nước súp của lẩu thường là canh gà hoặc canh xương hầm không bỏ thêm gia vị, nếu có thì chỉ bỏ thêm chút muối. Thức ăn ăn kèm thường là trứng, giăm bông, thịt mềm, bún, thịt heo, cà rốt, da đậu phụ, hoa huệ, đậu phụ, bắp cải, măng non, mầm đậu và nhiều nguyên liệu khác.]



Ôn tuyền sơn trang được quy hoạch rất lớn, cho nên thời gian xây dựng cũng rất dài, sân bóng của Mộc Quân Hề ở bên cạnh đã xây xong mà sơn trang vẫn chưa hoàn thành.

Mộc Quân Hề đến hoàng cung cầu Thánh Thượng mấy lần mới được cho phép tổ chức thi đấu xúc cúc, vì thế ngày xúc cúc tràng khai trương cũng là ngày giải đấu xúc cúc toàn quốc bắt đầu.

Lần này vẫn như cũ mời quyền quý trong kinh thành tới dự, Mộc Quân Hề còn mời cả các đại thương nhân cùng học sinh của võ học đường ở kinh thành đến, số người dự so với khi khai trương trường đua ngựa còn nhiều hơn gấp mấy lần.

Đám người Từ Sơ Ngôn đi trước bồi nhóm người quyền quý quan trọng xem đấu xúc cúc, còn Hàn Liệt cùng Trì Tu thì ngồi trong một sương phòng vừa ăn vặt vừa xem.

"Ngươi lại gầy đi rồi." Trì Tu ôm Hàn Liệt ngồi trên đùi, ánh mắt lộ vẻ đau lòng cùng không vui.

"Ngày nào ngươi cũng đến Thiên Hương Lâu mua đồ ăn về cho ta ăn, sao ta có thể gầy đi được chứ." Hàn Liệt ném hạt dưa trong tay lên mặt bàn, hai tay choàng qua cổ Trì Tu, há mồm hôn vài ngụm to, cười cười trả lời: "Ta chỉ vận động hơi nhiều thôi, ngươi xem cơ bắp đều nổi cả lên này, thân thể cũng rắn chắc hẳn nên mới làm ngươi cảm thấy ta gầy đi đấy."

"Khoảng thời gian này ngươi cũng quá cực khổ rồi, đợi sau khi ôn tuyền sơn trang khai trương xong, chúng ta trước hết đến Đông Ly quốc du ngoạn đi." Trì Tu vô cùng đau lòng Hàn tiểu miêu nhà mình, cả ngày vội đến mức người gầy đi cả một vòng, vốn đã không mập rồi, hiện tại ôm thôi cũng cảm thấy thật sự đơn bạc.

Ánh mắt Hàn Liệt sáng lên, cười hỏi Trì Tu: "Thật sao?"

Trì Tu hôn hôn khóe môi cậu: "Thật."

"Ngươi thật tốt quá đi, đến đây ta thưởng một cái." Hàn Liệt chủ động dâng môi lên mời người nhấm nháp, Trì Tu đương nhiên không khách khí mà tiếp nhận.

Giải đấu xúc cúc đá liên tục nửa tháng, lúc trận chung kết cuối cùng diễn ra, Mộc Quân Hề lập tức đưa cá cược đá bóng vào hoạt động, có cá cược đua ngựa làm nền, người tham dự càng thêm cuồn cuộn không ngừng.

Đám người Tam hoàng tử âm thầm ghen tị không ngớt, liền trình sổ con lên nói xấu Mộc Quân Hề với Từ Sơ Ngôn. Hoàng đế lúc đầu còn gọi hai người đến gõ gõ một phen, bất quá sau khi hai người nộp hơn mười rương bạc vào quốc khố, công bố đây là hơn nửa số bạc do bọn họ kiếm được, toàn bộ quyên tặng cho người nhà của các tướng sĩ biên quan để cải thiện sinh hoạt, Thánh Thượng lập tức long nhan đại duyệt, ca ngợi hai người một hồi. Sau khi dân chúng cùng các tướng sĩ ở biên quan biết được, còn sôi nổi khen ngợi hai người đây là đang tạo phúc cho dân, người đến mã tràng cùng sân bóng để cá cược đá bóng cá cược đua ngựa ngày càng nhiều, khiến cho đám người Tam hoàng tử suýt chút nữa tức đến hộc máu.

Hàn Liệt nhìn xấp ngân phiếu càng ngày càng dày thêm trên tay, mặt cười tươi rói, bọn họ có mua một khu nhà nhiều sân ở kinh thành, chuẩn bị đưa Lâm thị cùng hai đứa bé con đến kinh thành sinh sống.

Lúc ôn tuyền sơn trang xây gần xong thì đã là mùa thu năm thứ hai, do muốn đẩy nhanh tốc độ nên năm mới bọn họ chỉ về thôn Hàn gia có vài ngày, năm mới qua đi liền vội vàng trở lại kinh thành tiếp tục bận rộn.

Hiện tại công việc đã làm xong hết, Hàn Liệt cùng Trì Tu đem một số việc vặt còn lại sắp xếp xong xuôi, liền đánh xe ngựa trở về thôn đón ba người Lâm thị.

Sau đó Hàn Liệt bọn họ lại lục tục mua thêm hơn hai trăm mẫu thổ địa, phân tán ở các thôn phụ cận, bình thường đều nhờ Hàn lão tam dẫn theo quản sự làm công trông nom, Hàn Liệt lại mời thêm hai cữu cữu tính tình tương đối ngay thẳng của mình hỗ trợ trông nom vài mẫu thổ địa khác trong thôn, mỗi tháng đều phát tiền công đầy đủ cho họ.

Sau khi về đến nhà, hai người lại vội vàng an bài chuyện nhà trước khi rời đi, đầu tiên là trích phần trăm quản sự chia cho nhóm nam đinh ở hai hộ nhà được mua về, mấy người họ đều làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, khiến cho phu phu hai người vô cùng yên tâm.

Ngày hôm sau, hai người lại chất lễ vật mua từ kinh thành lên hết nửa xe ngựa rồi đến nhà mẹ đẻ của Hàn Liệt.

Nhà mẹ đẻ của Hàn Liệt hiện tại cũng ở trong nhà ngói lớn xây bằng gạch xanh, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt, Nghiêm thị vừa trông thấy nhi tử thì nước mắt đã rơi không ngừng.

"Mẹ, ta vẫn còn rất khỏe mạnh đây mà." Hàn Liệt dở khóc dở cười vội vàng trấn an, do lúc trước Trì Tu từng bảo cậu gầy, mua đủ thứ về bồi bổ cho cậu, nên hiện tại rõ ràng đã mập lên rất nhiều, nhưng Nghiêm thị vẫn cực kỳ đau lòng mà bảo cậu gầy đi.

Nghiêm thị nghe xong mới chậm rãi lau khô nước mắt, kéo tay Hàn Liệt hỏi: "Các ngươi ở kinh thành sống có tốt không? Cái sơn trang gì kia đã xây xong chưa vậy?"

"Chúng ta ở kinh thành rất tốt, còn mua được một căn nhà trong thành, ôn tuyền sơn trang cũng sắp được xây xong." Hàn Liệt cười vỗ nhẹ tay bà, hỏi: "Mẹ, các ngươi muốn đến kinh thành sinh sống không?"

"Đến kinh thành á? Đang sống tốt ở đây thì lên kinh thành làm gì?" Nghiêm thị khó hiểu hỏi.

"Đến kinh thành sinh hoạt, các ngươi sẽ được hưởng phúc nhiều hơn." Hàn Liệt cười nói.

Hàn lão tam đại khái có thể đoán được ý tưởng của nhi tử, ông cười nói: "Chúng ta đã quen sống ở trong thôn rồi, hơn nữa trong nhà còn nhiều đất với chuyện cần làm như vậy, sao có thể đi được chứ."

"Đúng vậy, sinh ý của tiệm bánh bao chiên ngươi mở giúp chúng ta ở trong thị trấn hiện tại cũng đang rất tốt, sao có thể bỏ được đây." Nghiêm thị vì nhi tử càng ngày càng có tiền đồ mà cảm thấy kiêu ngạo: "Hơn nữa chúng ta căn bản không thể ngồi yên, không thể sống một cuộc sống làm cái gì lão gia, thái thái, có người hầu hạ đâu."

Hàn Liệt cũng biết hai người chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, lại cười hỏi: "Nếu không thì lên kinh thành mở một tiệm bánh bao chiên? Đảm bảo sinh ý sẽ tốt hơn so với thị trấn."

"Không được, chúng ta đã thỏa mãn với hiện tại lắm rồi, ở kinh thành có rất nhiều quý nhân, chúng ta cũng không quen ai ở đó, vẫn nên ở quê nhà có nhiều người quen, sống cũng thư thái hơn, hiếu tâm của các ngươi ta cùng cha ngươi hiểu được mà." Nghiêm thị vẻ mặt ôn hòa nói.

Nghiêm thị vừa dứt lời, tiểu Nghiêm thị đã ôm một nam hài một tuổi tiến vào, Hàn Liệt thấy thế liền vươn tay, nhận lấy tiểu chất tử đùa đùa.

"Tiểu tử này thật béo." Hàn Liệt sờ sờ tay tiểu bàn đôn, cười nói.

Trì Tu lấy dây chuyền bằng bạc có treo một cái khóa trường mệnh từ trong hộp gấm ra, sau đó đeo lên cho tiểu bàn đôn, tiểu bàn đôn liền cao hứng kêu lên "thúc thúc".

Âm thanh nhuyễn nhu gọi đến mức lòng Hàn Liệt đều mềm nhũn hết cả, lập tức hôn mặt tiểu bàn đôn vài ngụm to, Trì Tu ngồi một bên thấy thế trong mắt liền tối sầm lại.

Đại ca của Hàn Liệt đã dẫn Tiểu Thất cùng Tứ tỷ nhi đến nhà cữu cữu của cậu, cho nên lần này không thể gặp được, Hàn Liệt chỉ có thể để lại lễ vật, hai người cơm nước xong liền rời khỏi Hàn gia.

Buổi tối sau khi hai người thân thiết xong, Trì Tu tùy ý hỏi Hàn Liệt: "Ngươi thích tiểu hài tử lắm sao?"

Y phát hiện Hàn Liệt rất sủng ái mấy đứa bé con trong nhà, cũng rất yêu thích tiểu chất tử, trong lòng y liền dâng lên một loại kích động khó hiểu cùng áy náy, vì đời này y chắc chắn sẽ không để cho Hàn tiểu miêu rời đi, càng không thể tha thứ cho mèo con cùng nữ nhân khác sinh hài tử.

Hàn Liệt khó hiểu liếc mắt nhìn ái nhân một cái, cười nói: "Bình thường thôi, nếu để ta ngày nào cũng mang theo con nít bên người thì ta chịu không nổi đâu, nhà người khác lâu lâu dẫn đến chơi một chút thì được."

"Bản thân ngươi muốn có hài tử không?" Trì Tu đột nhiên muốn biết ý nghĩ thật sự của Hàn Liệt.

Hàn Liệt phì một tiếng bật cười, cậu trêu tức hỏi Trì Tu: "Ngươi sinh được à? Ngươi mà sinh được thì ta muốn."

Trì Tu buồn cười nhìn Hàn Liệt, nghiêng người sang hôn hôn cái mũi nho nhỏ của cậu, nói: "Ta đang nghiêm túc đấy, ngươi có từng nghĩ qua việc muốn có hài tử không?"

"Chưa từng." Hàn Liệt nghiêm túc lắc lắc đầu, kiếp trước lẫn kiếp này cậu đều là gay, sao có thể muốn có hài tử được.

"Ngươi thì sao? Chả lẽ ngươi muốn có hài tử à?" Trong lòng Hàn Liệt đột nhiên nảy lên ý nghĩ này, lập tức cảm thấy ê ẩm, cổ nhân ai cũng cực kỳ coi trọng vấn đề tử tự, chẳng lẽ Trì Tu cũng muốn có hậu nhân? Nhưng cậu tuyệt đối không chịu đựng được việc người này sinh hài tử với người khác.

Trì Tu nghe thấy câu trả lời của Hàn Liệt thì nhẹ nhàng thở phào trong lòng, lại thấy mèo con khẩn trương hỏi mình thì vô cùng hiểu rõ cảm thụ của đối phương, lập tức ôm người vào trong ngực, nói: "Ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, đời này chỉ hai người chúng ta sống qua ngày là tốt rồi."

Hàn Liệt cũng nhẹ nhàng thở phào, Trì Tu quả nhiên rất hiểu tâm ý của cậu: "Đúng vậy, chỉ hai người chúng ta thôi đã rất tốt rồi, đợi sau khi ôn tuyền sơn trang khai trương xong, tiền hoa hồng cũng đủ cho chúng ta tiêu xài dư dả cả đời, đến lúc đó chúng ta cứ sống thật phóng túng, hưởng thụ nhân sinh đi, đảm bảo cực kỳ thoải mái."

"Ừ, giống như ngươi nói lúc trước vậy, chúng ta phải sống thật sung sướng."

An bài xong chuyện trong nhà, vài ngày sau người một nhà liền xuất phát đến nhà ở kinh thành, ôn tuyền sơn trang cũng đã được xây xong toàn bộ.

Toàn bộ ôn tuyền sơn trang cùng khu giải trí nghỉ dưỡng đều là một thể, quang cảnh tao nhã, không khí thanh tân, đầy đủ tiện lợi.

Có trường đua ngựa cùng xúc cúc tràng làm nền, ngày khai trương người đến kín hết cả chỗ, quyền quý ở kinh thành đã sớm biết đến tòa ôn tuyền sơn trang này, người người đều mang theo tò mò cầm thiếp mời đến chúc mừng.

Mà phương tiện lẫn cách phục vụ ở bên trong lại khiến cho bọn họ phải chấn kinh một phen. Phòng tắm hơi cùng phòng xoa bóp luôn vội vàng liên tục, trong nhà ăn cũng tụ đầy người. Nhân dịp hôm nay là ngày khai trương nên nhà ăn chiêu đãi theo hình thức tiệc đứng, rất nhiều con cháu thế gia đều đến đây trải nghiệm một phen.

Do ngày khai trương chỉ có khách nhân được mời là có thể đến, nên cũng không mở dịch vụ ở lại qua đêm, đến tối liền đóng cửa. Thấy phản ứng của mọi người với ôn tuyền sơn trang còn tốt hơn cả mã tràng cùng xúc cúc tràng, nụ cười trên mặt đám người Từ Sơ Ngôn dù cố cỡ nào cũng không thể che giấu được, Hàn Liệt cũng vui vẻ ha hả an bài phục vụ cho ngày hôm sau.

Đúng như bọn họ đã đoán trước, ngày hôm sau toàn bộ phòng khách đều được đặt xong, những ai đến trễ không đặt được phòng đều tỏ vẻ tiếc nuối. Hàn Liệt còn tung ra loại dịch vụ trọn gói với các mức giá khác nhau, khiến cho khách nhân cực kỳ yêu thích.

Vội vàng liên tục hơn một tháng, đợi sau khi quản sự trải qua huấn luyện có thể đảm đương thật tốt, đám người Hàn Liệt liền chấm dứt chuỗi ngày bận rộn của mình, bọn họ có để trước cho mình một khoảng đất ở ôn tuyền, mỗi người xây riêng một viện, tự mình ngâm ôn tuyền hoặc ngủ lại qua đêm.

Hàn Liệt vất vả lắm mới rút ra được một khoảng thời gian rảnh rỗi, vốn định kéo Trì Tu đến cùng tắm uyên ương ở ôn tuyền, ai ngờ đột nhiên có người đến bái phỏng, chẳng những phá vỡ kế hoạch của cậu, còn khiến cho cuộc sống bình tĩnh yên lành của bọn họ dấy lên một đợt sóng lớn.

Hết chương 57

Edit: Hôm nay vừa bị lừa mất 200k, đành edit truyện cho nguôi nỗi buồn vậy:(((

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương