Edit: Arisassan

Trên đường đi Mộc Quân Hề liên tục chít chít oai oai, Hàn Liệt thật sự muốn lấy một cái nút gỗ nhét thẳng vào miệng của hắn, đặc biệt khi hắn nói đến cái gì mà mỹ nhân tốt như thế này như thế nọ, Lý Cẩn cũng phải đen mặt theo, cực kỳ muốn lấy ngân châm trong tay đâm vào á huyệt của hắn.

"Ta nói các ngươi nghe, gần đây sở quán có tiếp về vài tiểu mỹ nhân, đợi đến lúc trở lại kinh thành, ta sẽ mang các ngươi đi nếm thử, tất cả đều vô cùng sạch bóng, đảm bảo sẽ khiến cho các ngươi hài lòng." Mộc Quân Hề chỉ muốn để nhóm huynh đệ của mình được thưởng thức hoa hoa cỏ cỏ ở bên ngoài, hoa nhà nuôi sao có thể thơm bằng hoa dại được.

Hàn Liệt thấy Nguyên Cảnh Diệu cùng Trì Tu đều đang đánh cờ với nhau, căn bản không nghe thằng nhãi này nói chuyện, cậu nhìn sang thấy sắc mặt Lý Cẩn ngồi đối diện cũng không tốt lắm, liền lấy chân đá đá bắp chân của Trì Tu.

Lý Cẩn thấy thế cũng dùng tay kéo kéo góc áo Nguyên Cảnh Diệu, huynh đệ tốt đương nhiên phải cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài.

Ánh mắt Nguyên Cảnh Diệu rời khỏi bàn cờ, nhìn thoáng qua bàn tay đang kéo góc áo mình của tiểu ái nhân, cũng đoán được nguyên nhân đại khái. Hắn cũng thấy Mộc Quân Hề rất phiền, trước kia đã quen nghe hắn lải nhải rồi, lúc đó không để ý đến là được, lại quên trên xe còn có hai người không thích nghe Mộc Quân Hề kể chuyện phong lưu, hắn ngẩng đầu nói với Mộc Quân Hề: "Mộc Quân Hề, nếu ngươi còn không chịu câm miệng thì mau cút khỏi đây đi."

"Mộc huynh, chúng ta thật sự không có hứng thú với mấy mỹ nhân đó, ngươi đổi đề tài đi." Trì Tu lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa rồi mèo con nhà y đang tán gẫu với Lý Cẩn rất vui vẻ, Mộc Quân Hề vừa mở miệng ra nói, không khí liền bắt đầu không đúng ngay, nếu mà còn không ngăn Mộc Quân Hề nói về mỹ nhân nữa thì Hàn tiểu miêu chắc chắn sẽ tạc mao.

Mộc Quân Hề nghẹn họng, hắn cũng có muốn chọc ai đâu, không phải hắn chỉ đang suy nghĩ cho huynh đệ mình hay sao, chứ khi không hắn lại đi kể về mỹ nhân cho hai khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì kia làm gì? Chậc, mấy huynh đệ sợ tức phụ này thật sự hết cứu nổi rồi, hắn chỉ đang tự mình đa tình thôi.

Thời gian trôi qua trên xe vô cùng nhàm chán, Mộc Quân Hề không thể kể về mỹ nhân, mà ngồi im thì chán ngán quá, nhớ đến đề nghị mở cá cược đua ngựa của Hàn Liệt, hắn lại nổi lên hưng trí, lập tức chủ động xáp qua, mở miệng cười hỏi: "Cây ớt nhỏ, ngoại trừ cá cược đua ngựa ra thì ngươi còn có trò gì khác không, để ta cho vào mấy sòng bạc lớn ở kinh thành của mình."

Nghe thấy ba chữ "cây ớt nhỏ", mặt Hàn Liệt lập tức xấu đi, ngoại trừ ghét bỏ thì vẫn là ghét bỏ.

"Tên ta là Hàn Liệt, không phải cây ớt nhỏ, cám ơn." Hàn Liệt lãnh đạm liếc mắt nhìn Mộc Quân Hề một cái, người này thật sự không có ánh mắt, chẳng lẽ không đoán được là bọn họ không ai có thiện cảm với hắn sao?

Mộc Quân Hề biết rõ Hàn Liệt cùng Lý Cẩn đều không ưa hắn, nhưng con người hắn chính là như vậy, người khác càng không phản ứng lại với hắn, hắn càng tìm cách chườn mặt ra trước mắt họ.

"Được rồi, Hàn tiểu huynh đệ, ngoại trừ cá cược ra thì ngươi còn trò nào hay không? Ta sẽ chia tiền cho ngươi."

"Không có."

"Sao có thể không có được, chắc chắn là còn." Khuôn mặt tuấn mỹ của Mộc Quân Hề tràn đầy ý cười: "Chỉ cần ngươi nghĩ ra một biện pháp tốt, ta sẽ chia cho ngươi năm phần tiền, được không?"

Dưới tay hắn tuy có một chút sản nghiệp, nhưng đối với một người thích sống cuộc sống xa xỉ như hắn, tiền tiêu y như nước chảy, chưa kể có ai lại ghét bỏ mình nhiều tiền đâu, hơn nữa hắn rất hứng thú với những thứ mới lạ, cho nên vô cùng chờ mong Hàn Liệt đề xuất ra biện pháp mới cho mình.

Hàn Liệt nhớ tới sòng bạc bên trong phim truyền hình trên TV ở hiện đại, cảm thấy mấy thứ đó áp dụng vào thời này cũng không thích hợp, cậu chưa từng đến sòng bạc cũng không hề biết trong đó có những món gì, ngược lại cậu có biết một chút về mạt chược, nhưng cũng không quá tinh thông, loại bài như đấu địa chủ thì lại không thích hợp để đưa vào sòng bạc. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu nhớ tới trò xổ số bóng đá mình thường mua mỗi khi đến mùa World Cup, thời đại này đã có xúc cúc [*蹴鞠, môn bóng đá cổ đại], nếu mở ván cược như ở hiện đại thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.

Cậu cũng không lập tức nói ra, mà hướng ánh mắt về phía Trì Tu, Trì Tu đặt xong một quân cờ cuối cùng xuống, đúng lúc cảm nhận được ánh mắt của Hàn Liệt, liền quay đầu nhìn lại, ném cho cậu một ánh mắt an tâm.

Tuy Mộc Quân Hề có nhiều chỗ không đáng tin, nhưng dù sao cũng là một đại tướng dưới trướng của Thất hoàng tử, hơn nữa quan hệ với Trì Tu quả thật không tồi, làm người cũng tương đối ngay thẳng, hợp tác với người này vẫn có thể tin được.

"Có cái gì hay thì cứ nói ra đi, ta cũng muốn tham gia vào." Nguyên Cảnh Diệu phát hiện giao lưu ánh mắt giữa phu phu hai người, liền mở miệng nói.

"Kỳ thật cũng không khác mấy so với cá cược đua ngựa, nhưng là cá cược đá bóng." Hàn Liệt suy nghĩ rồi nói: "Chính là trò xúc cúc của các ngươi đó, có thể tự lập nên vài đội, sau đó tụ lại tham gia một trận đấu, đến lúc đó người khác có thể cược thắng thua, hoặc cược số cầu đá vào."

"Biện pháp này cũng rất mới mẻ, có thể nói rõ hơn được không." Mộc Quân Hề hứng thú cười hỏi.

"Nếu các ngươi muốn phát triển nhanh chóng, kỳ thật có thể dùng danh nghĩa triều đình để tổ chức sự kiện, tỷ như cử hành một trận xúc cúc quy mô toàn quốc, cho các phủ thành phái một đội xúc cúc đến dự thi, đội nào đoạt được ba hạng đầu sẽ có thưởng, rồi trước khi diễn ra thì đi tuyên truyền khiến cho thật nhiều người biết đến sự kiện này. Ban đầu cũng không cần mở ván cược, đợi khi tất cả mọi người thấy được thực lực của các đội bóng, vào trận chung kết rồi hẵng mở cược. Cá cược cũng có thể chia thành nhiều hình thức, ví dụ như chỉ đặt vào một đội bóng duy nhất, hoặc đặt cứng vào ba đội trở lên thì có thể tham gia thao tác." Hàn Liệt nói ra ý tưởng đại khái.

"Nhưng hoạt động kiểu này nhiều nhất một năm chỉ cử hành được một lần, dù cá cược đá bóng có thể đem về thật nhiều tiền, nhưng khoảng thời gian giữa hai trận cũng hơi dài rồi." Mộc Quân Hề nhíu mày nói.

Hàn Liệt liếc mắt xem thường, nói: "Tổ chức trận đấu như vậy chủ yếu là để mọi người biết đến giải xúc cúc, đồng thời thích xem mấy trận đấu kiểu như vậy, đợi sau khi trận đấu toàn quốc diễn ra xong, các ngươi có thể tự tập hợp vài đội bóng rồi đem ra đấu, rồi tự mở ván cược luôn, phải cố giăng thêm nhiều mái che để càng nhiều người có thể vào."

"Biện pháp này tốt đấy, cụ thể thì chúng ta có thể thương lượng sau, khi nào trở về xong ta sẽ xin được cử hành một trận đấu xúc cúc như vậy." Mộc Quân Hề có điều suy nghĩ nói.

Hàn Liệt gật gật đầu: "Hơn nữa thời gian mở cá cược đua ngựa cùng cá cược đá bóng có thể cách nhau ra một chút, đừng nên mở quá thường xuyên, tỷ như một tháng mở hai lần là được, làm thế thì khách nhân sẽ không thấy chán ngán."

"Được đó, Hàn tiểu huynh đệ, ngươi đúng là kỳ tài kinh thương mà, sau này chúng ta nên hợp tác với nhau nhiều hơn." Mộc Quân Hề thật lòng khen ngợi Hàn Liệt một câu, khó trách Trì Tu muốn treo cổ trên thân cây này, hóa ra là vì tính cách thú vị và mới mẻ của cậu ta.

"Ta không dám." Khóe miệng Hàn Liệt co rút, kỳ tài kinh thương cái rắm ấy, mấy thứ này có phải do cậu nghĩ ra đâu, tất cả đều là mánh lới kiếm tiền kinh doanh ở hiện đại mà.

Sau đó bọn họ lại tham khảo một ít vấn đề chi tiết khác, Mộc Quân Hề tuy mặt ngoài phong lưu hoàn khố, nhưng tư tưởng lại vô cùng phóng khoáng cởi mở, Hàn Liệt phát hiện người này tuy ban đầu hơi đáng ghét một chút, nhưng lúc tán gẫu thì lại rất thú vị.

Trên đường đi mọi người đều tùy tâm sở dục mà trò chuyện, Từ Sơ Ngôn do bận việc nên bị trễ mất một ngày, sau khi đuổi kịp bọn họ, còn xỉa xói việc Mộc Quân Hề đào chân tường của hắn một phen, rồi bắt đầu ngồi trên xe thương nghị phân chia lợi nhuận từ cá cược đá bóng như thế nào, Hàn Liệt vẫn chỉ cần một phần.

Hàn Liệt còn lấy dụng cụ pha trà trong xe ngựa của mình dọn sang xe của Nguyên Cảnh Diệu, triển lãm một phen nghệ thuật uống trà.

Đám người Nguyên Cảnh Diệu cảm thấy vô cùng hứng thú, Từ Sơ Ngôn còn ngỏ ý mời cậu đến trà trang của mình, lại bị Hàn Liệt cự tuyệt, cậu chỉ muốn dựng một khu biểu diễn trong ôn tuyền sơn trang, bồi dưỡng vài trà nghệ sư rồi cho họ lên biểu diễn, đợt pháo khai hỏa đầu tiên cậu còn đang chuẩn bị giữ cho bản thân mình.

Từ Sơ Ngôn thấy cậu bảo chỉ muốn trình diễn tại ôn tuyền sơn trang thì không cưỡng cầu nữa, dù sao hắn cũng có nửa phần lợi nhuận từ sơn trang.

Sau đó Mộc Quân Hề lại theo Hàn Liệt hỏi vài vấn đề nữa, bất tri bất giác Hàn Liệt đã đem xổ số và thẻ cào trúng thưởng ở hiện đại mơ mơ hồ hồ mà nói ra, khiến cho Từ Sơ Ngôn cùng Mộc Quân Hề nghe đến mức hai mắt sáng rỡ.

Sau khi đến được kinh thành, Mộc Quân Hề đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Hàn Liệt, lúc rời đi hắn còn vỗ vai cậu, nói: "Tiểu Hàn ngươi cứ yên tâm, sau này Trì Tu mà muốn làm chuyện có lỗi với ngươi thì huynh đệ ta là người đầu tiên không buông tha cho hắn."

Hàn Liệt cạn lời ngửa mặt nhìn trời, mấy ngày trước không biết ai là người muốn giật dây Trì Tu đi nhìn tiểu mỹ nhân ấy nhỉ, cậu còn chưa quên đâu.

"Không phải ngươi còn muốn dẫn hắn đến sở quán tốt nhất kinh thành ngắm nhìn tiểu mỹ nhân sao?" Hàn Liệt nhướng nhướng mày, giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm.

"Ta chỉ đang giúp ngươi thăm dò hắn thôi mà, chứ không dám làm vậy thật đâu, ha hả." Mộc Quân Hề gượng cười xong liền chuồn mất.

Hàn Liệt buồn cười nhìn theo bóng dáng vội vàng nhảy lên xe ngựa rời đi của Mộc Quân Hề, phát hiện người này ngoại trừ hơi phong lưu một chút thì vẫn có thể kết giao được.

Do đoạn thời gian trước Tam hoàng tử bị tổn thất nghiêm trọng, nói không chừng sẽ đánh chủ ý lên đầu phu phu hai người, cho nên lần này hai người cũng không ở khách điếm nữa, mà trực tiếp vào tư trạch mà Từ Sơ Ngôn đưa cho bọn họ, Nguyên Cảnh Diệu còn điều động một tiểu đội ám vệ bảo hộ an toàn cho hai người.

Tối đến, Hàn Liệt vừa viết xong một phần bản kế hoạch, ngẩng đầu lên liền phát hiện Trì Tu đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình. Trong lòng cậu có hơi đắc ý một chút, hôm nay cậu cố ý mặc chiếc áo ngủ tơ tằm ngắn tay đặc chế, còn cố tình làm nó trông rộng rãi thông thoáng hơn, lúc viết chữ xương quai xanh cứ lúc ẩn lúc hiện, cánh tay trắng nõn cũng không ngừng thấp thoáng trước mặt Trì Tu.

Cậu đúng là đang cố ý muốn câu dẫn người nào đó đấy, đỡ phải lo y thật sự bị dẫn đi xem cái gì mà sở quán mỹ nhân, mấy mỹ nhân kia sao có thể tốt như cậu được, cậu chẳng những phải bắt lấy dạ dày của Trì Tu, mà còn phải khiến cho Trì Tu không thể xuống khỏi giường cậu được.

Trì Tu khôn khéo như vậy sao có thể không biết mèo con nhà mình đang đánh chủ ý gì, nhưng y vẫn tiếp tục dung túng, hơn nữa y thích nhất mấy trò câu dẫn tự cho là thông minh của Hàn tiểu miêu, mỗi lần đều khiến y muốn ngừng mà không được, như thế nào cũng không đủ.

Hàn Liệt thấy hầu kết Trì Tu giật giật, ánh mắt cười tít thành một đường chỉ, hàng này đang nuốt nước miếng đấy à? Nếu một hôm cậu thay chế phục khác để câu dẫn thì chẳng phải người này sẽ hóa sói trong nháy mắt luôn sao, càng nghĩ càng cảm thấy chờ mong cùng đắc ý.

"Ngươi xem xem bản kế hoạch này của ta như thế nào?" Hàn Liệt quăng bút sang một bên, đi đến trước mặt Trì Tu, trực tiếp ngồi lên đùi y rồi đưa tờ giấy đang cầm trong tay ra ngoài.

Trì Tu tạm thời áp chế dục vọng trong lòng, tiếp tục nhìn mèo con nhà mình biểu diễn, nhận lấy bản kế hoạch đọc một lần, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: "Rất tốt, ngày mai Từ Sơ Ngôn mà đọc được bản kế hoạch tổ chức cá cược đua ngựa này của ngươi, chắc chắn sẽ theo đó mà tiến hành."

Hàn Liệt cố ý xoay xoay mông nhỏ trên đùi Trì Tu, trong lúc xoay chợt cảm thấy có gì đó chọt chọt vào mình, thân thể liền run lên, do gần đây có quá nhiều việc bận, bọn họ đã một tháng chưa ngủ chung phòng với nhau, cậu cũng muốn thằng nhãi này lắm.

"Ngươi đã đến sở quán mà Mộc Quân Hề từng nói chưa?" Hàn Liệt vươn hai tay choàng lên cổ Trì Tu, dựa sát mặt vào cổ y thở nhẹ hỏi.

Trì Tu chỉ cảm thấy đầu tim tê rần, lập tức ôm chặt Hàn Liệt: "Chưa từng đến."

Một đời trước y ngược lại đã từng được người khác dẫn đến sở quán mấy lần, sau khi y phát hiện mình không có phản ứng với nữ nhân, cũng từng muốn tìm nam nhân thử một chút, nhưng lúc đến sở quán nhìn thấy mấy tiểu quan kia lại không thể nổi lên bất kỳ hưng trí nào, suýt chút nữa y đã cho là mình không thể cương được rồi. Đời này quả thật chưa từng đến sở quán, hơn nữa bản thân y biết rõ, chỉ có Hàn tiểu miêu mới có thể khiến y có phản ứng, chưa kể trước mặt Hàn tiểu miêu y hoàn toàn không có bất cứ lực khống chế nào.

"Vậy sau này có muốn đi không?" Hàn Liệt cầm một lọn tóc đen của Trì Tu lên tay vừa thưởng thức vừa hỏi, kỳ thật bản thân cậu khá tò mò không biết sở quán như thế nào, nghe bảo đều là tiểu quan ra tiếp khách, cậu còn đang cân nhắc có nên đi thử một lần cho biết không.

"Không đi." Trì Tu cúi đầu, thấy nét hưng phấn lẫn hiếu kỳ bên trong con ngươi của Hàn Liệt thì mặt tối sầm, mèo con hình như đang rất muốn đi, y dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm Hàn Liệt lên đối diện với mình: "Ngươi muốn đi?"

"Muốn." Hàn Liệt hưng phấn gật gật đầu, cậu thật sự muốn xem xem tiểu mỹ nhân nam tính ở cổ đại có bộ dạng như thế nào, sao có thể khiến cho Mộc Quân Hề lưu luyến không quên đến như vậy.

"Sở quán không có gì hay đâu, đừng nghe Mộc Quân Hề nói hưu nói vượn." Trì Tu đột nhiên ôm Hàn Liệt lên, đến cạnh giường rồi ném cậu xuống: "Ngươi chỉ cần nhìn ta là đủ rồi."

"Sao lúc nào ngươi cũng thô lỗ như vậy thế." Hàn Liệt xoa xoa cái mông đau nhức rồi trừng mắt nhìn Trì Tu, sau đó trông thấy ánh mắt thằng nhãi này có hơi đỏ lên, đầu óc liền trở nên mờ mịt, thôi xong, tối nay thảm rồi.

Vừa nghĩ xong, miệng đang mở phân nửa đã bị người nào đó hôn lên thật mạnh, tiếp đó chợt nghe thấy áo ngủ tơ tằm trên người phát ra một tiếng "roẹt".

"Áo của ta, ngươi làm gì... Ưm... Cầm thú..."

Hết chương 53

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương