Kết quả cuối cùng không có phụ lòng kỳ vọng của hai người Diên Thiệu Bách, lực công kích cùng sức phòng ngự của thạch giáp vô hạn tiếp cận cấp tám.

Tông Tần hơi suy nghĩ,  thạch giáp lần nữa biến thành nguyên hạt nằm trong lòng bàn tay, liên thông với tâm tư của hắn, giọt máu màu đỏ nằm ở trung tâm, yêu dị không nói nên lời.

Ngay tại thời điểm Tông Tần không biết mỗi lần khởi động có cần phải nhỏ máu không, nguyên hạt lần thứ hai phụ thân, dùng sự thực chứng minh Tông Tần đã suy nghĩ nhiều.

Có tin mừng thạch giáp có “Linh tính” khiến cho mặt mày Tông Tần hớn hở, giống như trẻ con đem thạch giáp hết cởi rồi mặc, muốn ngừng cũng không được.

Mạc Hoài Song móc từ trong túi ra giáp nguyên phù lần đầu tiên chế tạo, để trong lòng bàn tay không ngừng sờ mó.

Đến thời khắc kiểm tra thạch giáp này, hắn ngược lại do dự, tuy nói thạch giáp của Tông Tần có sức chịu đựng cơ thịt cần thiết là 1, nhưng không có người nào đảm bảo thạch giáp trong tay hắn cũng như vậy.

Diên Thiệu Bách chú ý tới hắn do dự, “Làm sao vậy?”

Mạc Hoài Song kéo kéo khóe miệng, mở bàn tay ra, “Cái thạch giáp này đặc thù, có lẽ chiến sĩ cấp tám cũng không thể chịu đựng được nó.”

Tông Tần dừng hành động ấu trĩ, một mặt không biết nói sao nhìn Mạc Hoài Song.

Hắn tin rằng chính mình không nghe lầm ý tứ của Mạc Hoài Song. Loại thạch giáp nào mà chiến sĩ cấp tám không thể động? Đáp án không phải rõ sao.

Diên Thiệu Bách cố gắng trấn định lấy nguyên hạt trong tay Mạc Hoài Song, sạch sẽ lưu loát cắt đứt ngón tay của mình.

Một loạt động tác khiến cho Mạc Hoài Song không kịp ngăn cản, chờ đến khi hắn muốn lấy lại, máu của Diên Thiệu Bách đã thấm vào nguyên hạt.

Thạch giáp màu đen phụ thân, cũng đúng lúc này, khí thế ép người không thở được tản ra trong không trung, hô hấp của Tông Tần ngừng lại, phổi giống như bị người bóp nghẹt, sắc mặt có chút tái nhợt, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác kính nể, ý nguyện thuần phục mạnh mẽ hơn bất kì lúc nào khác.

Mạc Hoài Song không có cảm giác cường đại giống như Tông Tần, chẳng qua cảm thấy thời khắc Diên Thiệu Bách mặc thạch giáp kia vào liền hóa thân thành thần thú viễn cổ, cường hãn lại nguy hiểm, làm cho hắn sâu sắc mê muội.

Ánh sáng của đèn chiếu vào thạch giáp, phát ra ánh sáng trắng, toàn bộ thạch giáp giống như sống lại.

Mạc Hoài Song nhịn không được tiến lên xoa xoa, ai biết được thời điểm hắn muốn chạm vào, Diên Thiệu Bách liền thu thạch giáp lại, tay liền sờ vào da thịt đầy sức co dãn của hắn.

Diên Thiệu Bách nắm được tay Mạc Hoài Song, quay đầu nhìn về phía Tông Tần.

Không còn cảm giác áp lực kia, hô hấp của Tông Tần liền thông thuận lên, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

“Trở về đi.” Diên Thiệu Bách tận lực bình tĩnh nói, nhưng ngữ âm khẽ run vẫn tiết lộ ra tâm tình kích động lúc này của hắn.

Về phần khảo nghiệm, hắn không nói đến. Có những đáp án tại thời khắc hắn mặc thạch giáp vào liền khắc vào trong lòng mọi người, không cần vẽ rắn thêm chân.

Tông Tần chậm rãi gật đầu, sau đó dùng sự bình tĩnh quỷ dị cực đoan mà tiếp nhận sự thực nghịch thiên này.

Dưới sự “Đả kích” liên tiếp, tố chất trong lòng hắn cũng cường đại hơn bao giờ hết, cõ lẽ chính là kiến thức rộng rãi?

Trấn định xóa sạch toàn bộ số liệu kiểm tra, ba người trầm mặc đi ra khỏi sân kiểm tra.

Ngày đó, thạch giáp cấp chín đầu tiền trên thế giới bình tĩnh ra đời trong thành Đa Bội. Nó không có hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, cũng không có vây đỡ cùng điên cuồng, bình thản đến thế giới này không  gây một tia gợn sóng.

A, nói không có một tia gợn sóng là không chính xác, ngay tại thời điểm thạch giáp biểu lộ ra uy nghiêm của hắn kia, vị kia trong thành Dư Kha bỏ tay khỏi bảng điển tử, ánh mắt không rõ nhìn về phương hướng Đa Bội, nhếch lên tia cười nhất phải có được.

Hắn mở miệng, thanh âm lạnh lẽo, “Người đâu.”

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, hộ vệ thành chủ nghiêm túc cúi chào hắn một cái, “Thành chỉ.”

“Đem người ở Phiền Lâm rút về.”

Hộ vệ lĩnh mệnh đóng cửa lui ra.

Nam tử tiếp tục dùng tư thái khoan dung dựa vào ghế nằm đọc sách, khóe miệng luôn hiện lên ý cười đã chứng tỏ giờ khắc này tâm tình của hắn vô cùng tốt.

Ngày thứ hai sau khi thạch giáp cấp chín được sinh ra. thành Tư Kế đã xảy ra một viếc lớn.

Tư Kế làm tổng đàn của thánh giáo,mỗi ngày đều có giáo đồ thành kính  chạy tới Tư Kế cũng bái. Mà chủ trì công việc này đều là nhân vật cấp tế ti tại thánh giáo.

Sáng sớm ngày này, Lan giáo trưởng như thường lệ rời giường, rửa mặt, đúng tám giờ đến giáo đường.

Lúc này đã có không ít tín đồ thành kính quỳ sát đất cúng bái trước độc giác dài bảy tấc.Nhìn thấy Lan giáo trưởng, có không ít người thân thiết chào hỏi hắn.

“Tế ti, sớm.”

“Tế ti, sớm.”

Lan giáo trưởng mặt ôn hòa cười, “Sớm, mong thánh thú phù hộ ngươi, mong thực lực của người tiến thêm một tầng.”

Buổi sáng tám giờ rưỡi, tín đề đến đây cúng bái quay lại vị trí của mình bắt đầu lắng nghe Lan giáo trưởng tuyên đọc giáo lí, nhẹ nhàng cung tụng.

Chín giờ, giáo lí đọc xong, lúc này một vị thiếu nữ cầm chuỗi vòng độc giác đứng dậy hướng đến chỗ Lan giáo trưởng.

Lan giáo trưởng không để ý đến cái này, mỗi ngày sau khi độc giáo lí xong đều có người hướng hắn thỉnh giáo một vài vấn đề, đa số là vẽ thạch giáp, đối với cái này hắn rất tình nguyện trả lời.

Ngay tại thời điểm thiếu nữ gần hắn, có chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ thấy chân trái nàng vấp vào chân phải té lộn một cái, thiếu nữ quýnh lên liền giơ tay bắt lấy Lan giáo trưởng, độc giác trên tay không cẩn thận cào rách mặt hắn.

Máu hồng nhạt liền dọc theo miệng vết thương chảy ra.

Trong giáo đường liền yên tĩnh quái dị, một giây sau, có phần tử kích động liền tức giận kêu to nhào vào người Lan giáo trưởng.

Lần này thái độ của bọn họ còn điên cuồng kịch liệt hơn bất kì lúc nào so với quá khứ.

Một là bởi vì phẫn nộ khi bị lừa dối, tế ti ra vẻ đạo mạo lừa gạt bọn họ sùng bái lại là An Tổ, chuyện này đối với bọn họ là trần truồng nhục nhã.

Hai là bởi vì lần trước tại Minh Giáp ăn thiệt vô cùng lớn, không chỉ không giết được người, còn bị mạnh mẽ giáo huấn một phen, đây là vô cùng nhục nhã.

Hiện tại hai loại tâm tình này trộn lại, phản ứng liền mãnh liệt điên cuồng hơn, tại thời điểm thiếu nữ còn chưa phản ứng, đã có người đâm dao vào tim Lan giáo trưởng, dòng máu hồng nhạt phun ra.

Lan giáo trưởng mở lớn đôi mắt không thể tin được nhìn dòng máu hồng nhạt trước mắt, cúi đầu nhìm dao găm cắm vào trái tim mình, không nghĩ ra được tại sao máu của mình lại là hồng nhạt.

Nhưng mà hắn đã không có cơ hội biết được tất cả những thứ này, chờ hắn chỉ là chết không nhắm mắt.

Trong giáo đường liền hỗn loạn một mảnh, tiếng thét của nữ nhân có thể truyển qua mấy con phố.

Cách giáo đường một con phố, một vị thanh niên sắc mặt trắng bệch, khóe miệng nhếch lên một độ cong ác độc, sau đó lẫn vào trong đám người hốt hoảng.

Ngay tại thời điểm chuyện này bị truyền ra ngoài, dù cho thánh giáo lấy tốc độ nhanh nhất phong tỏa tin tức này lại, nhưng vẫn có vô số tin đổ biết được bản thân mình đã bị “Lừa gạt”.

Một lượng lớn tín đồ hành hương đến Tư Kế biểu tĩnh trước giáo chủ điện, yêu cầu giáo chủ hoặc thánh nữ giải thích sự kiện lần này.

Minh giáo chủ đen mặt mở hội nghị khẩn cấp.

“Đây là âm mưu nhằm vào thánh giáo!” Trong hội nghị một vị trưởng quan có quan hệ không tệ với Lan giáo trường bi phẫn gào thét,”Trước khi chúng ta nhậm chức đều tiền hành kiểm tra đo lường gien nghiêm khắc, Tiểu Lan không thể nào là An Tổ!”

“Giáo chủ, không đem người đứng sau màn bắt lấy, thánh giáo liền lâm nguy.”

“Đúng vậy, giáo chủ.”

Trong hội nghị mọi người mồm năm miệng mười phụ họa.

Minh giáo chủ vẫy vẫy tay, ra hiệu bọn họ yên tĩnh, nhìn chung quanh một lần, chậm rãi nói, “Tôn trọng thánh thú, chống lại An Tổ là điều căn bản của thánh giáo chúng ta, hiện tại có người mưu toan gây lẫn lộn màu sắc của máu gây xích mích lòng người, dùng để đạt được mục đích không để ai biết đến. Đây là khiêu kích uy nghiêm của thánh giáo, dao động nền móng của thánh giáo, đối với người như vậy, ta tuyệt đối không chấp nhận.”

“Lần trước có người ngay dưới mắt mọi người cướp An Tổ đi, lần này lại mượn đao giết tế ti của ta, đám người này đám chém! Mấy năm qua, thánh giáo coi trọng phát triển tự nhiên, thủ đoạn đối ngoại mềm không ít, có lẽ rất nhiều người đã quên mất vinh quang ngày xưa của chúng ta, bây giờ là thời điểm làm cho bọn họ nhớ đến!”

“Dư phó giáo.” Minh giáo chủ nhìn vị trí bên phải lạnh lùng nói.

Dư phó giáo bị gọi tên cung kính đứng dậy.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, xung quanh giáo đường nhất định có người đang đứng quan sát động tĩnh, ngươi phụ trách quan sát hết thảy, tìm ra phần tử khả nghi, nghiêm khắc tra hỏi. Đồng thời, truyền thánh giáo lệnh, toàn thế giới truy nã Mạc Hoài Song, người cung cấp đầu mối, tiền thưởng 100 ngàn.”

“Vâng!”

“Dương phó giáo, chuyện lần trước giao ngươi làm thế nào rồi?”

“Tính cảnh giác của hắn quá cao, cho nên…”

Dương phó giáo còn chưa nói dứt lời, liền nhận được ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Nguyên Quân Đường, cả người câm như hến, âm thanh dần bé lại, cuối cùng còn không dám biện hộ cho mình.

‘Tập trung đánh giết hắn, tuyên bố với bên ngoài đoàn trưởng Cửu Bác bí mật trợ giúp An Tổ, dựa thế cảnh cáo những người ngu xuẩn có ý đồ. Muốn cùng thánh giáo đối nghịch cũng phải cân nhắc phân lượng của mình một chút!”

Dương phó giáo thấy minh giáo chủ cũng không trách tội mình làm việc không tốt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp lại, đồng thời suy nghĩ nên phái mấy người đi là thích hợp.

Sau khi minh giáo chủ an bài thêm một số việc, kêu thế lực dưới sự khống chế của mình hướng về phía cửa lớn ra ngoài, Nguyên Quân Đường cũng đi theo sát.

Mạc Hoài Song ở Đa Bội thấy được Nguyên Quân Đường diễn thuyết trước mặt giáo chúng, không thể không nói nữ nhân này lớn lên vô cùng tốt, biết diễn kịch, thời điểm như thế này không thấy bộ dáng cao cao tại thượng lần đầu tiên gặp mặt, một bộ dáng thánh khiết khiến người thương xót.

Hơn nữa tài ăn nói của nàng vô cùng tốt, nói lưỡi sinh hoa sen, miệng lưỡi lưu loát cũng không quá đáng, bất tri bất giác liền đem thánh giáo đặt thành vị trí người bị hại, đối với giáo chúng dựng lên một kẻ địch mạnh mẽ, dụng tâm hiểm ác, cũng hô hào mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, cuối cùng nàng còn không quên giả mù mưa sa nhắc nhở giáo chúng, phải lý trí xử lí cái gọi là An Tổ, không được rơi vào cạm bẫy của địch nhân, khiến kẻ thù khoái trá, người thân đau lòng.

Mạc Hoài Song mân môi, thay đổi kênh, trong lòng cũng không khỏi bội phục.

Nguyên bản sự kiện đặc biệt vô cớ biến thành “An Tổ” này có thể gây nên hoảng loạn, hoang mang lòng người liền bị dăm ba câu của người này liền bỏ qua, dời đi mục tiêu của mọi người, bản lĩnh như vậy cũng coi như đạt đến đỉnh cao, thủ đoạn chính trị có thể thấy được chút ít, ngược lại hắn không làm được.

Chuyện lần này thánh giáo huyên náo quá lớn, mỗi kênh đều thường xuyên phát chuyện này, Mạc Hoài Song thay đổi mấy kênh đều là chuyện này, tâm tình buồn bực tắt ti vi, kết quả phút cuối cùng liền thấy hình của mình ở trên ti vi.

“Minh giáo chủ thánh giáo công bố một trong những người tham dự sự kiện này, Mạc Hoài Song, nam….. Người cung cấp thông tin thưởng mười vạn.”

Mẹ nó! Mạc Hoài Song tức giận ném dụng cụ điều khiển từ xa xuống, khinh người quá đáng, lão tử không phát huy, coi là mèo bệnh sao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương