Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh
-
Chương 79
Đầu bếp béo của Thiếu Lâm Tự vung cánh tay chuyên dùng mười tám ban võ nghệ của mình lên, thức ăn chay làm ra đủ để so sánh với cả Mãn Hán toàn tịch -- tuy rằng Tiêu Nhân chỉ là nghe nói qua.
(*) Bàn tiệc Mãn Hán toàn tịch gồm 108 món ăn.
Kiến Giác Đại hòa thượng sau đó đã phát hiện ra một chuyện, bí tịch bên trong Kim Thiền Tăng Y chính là tâm huyết cả đời này của Kiến Tri, tuy không phải bí tịch nào cũng lọt vào mắt xanh của Trụ trì Kiến Giác, nhưng toàn bộ những bí tịch bị Kiến Tri lấy mất đều nằm bên trong không nói, còn được hàng này bổ sung thêm một ít tâm huyết khác.
Kiến Giác cũng không quan tâm Kiến Tri là làm cách nào viết ra được, dù sao thì đồ cũng đã vào tay hắn rồi, vậy thì đừng hòng hắn sẽ nhả ra!
Cuối cùng, võ học của Thiếu Lâm Tự nay đã có thể truyền lại, lứa đệ tử tiếp theo cũng có hi vọng đào tạo ra được những con người tuyệt thế.
Làm quần chúng hòa thượng đồng thời phải cảm thán: Trụ trì nhà mình quả nhiên trầm ổn, đám hậu bối mừng như điên bọn họ quả thật sánh không bằng mà.
Tiêu Nhân ở Thiếu Lâm Tự nghỉ ngơi chỉnh đốn 2 ngày, sửa sang lại dung mạo bản thân, từ đống quần áo Vũ Văn Quyết đưa tới soạn ra mấy bộ mới để dùng.
Vũ Văn Quyết thật sự là quá mức chu đáo mà.
Quần áo mà y mang tới, Tiêu Nhân căn bản là mặc thì mặc không hết mà mang cũng mang không nổi.
Quần áo này đó thậm chi còn chia ra xuân hạ thu đông, bốn mùa đều đủ cả.
Tiêu Nhân chỉ cười không nói.
Từ trong mấy rương quần áo, trừ bỏ mấy bộ đang mặc trên người là mang theo, còn mớ quần áo mùa đông thì hắn chỉ cầm theo duy nhất là chiếc áo khoác bằng lông chồn màu trắng.
Kiện áo khoác lông chồn này khiến Tiêu Nhân yêu thích đến không nỡ buông tay.
Mặt khác áo bông đúng là cũng không tồi, nhưng vẫn không thể sánh bằng áo lông được.
Khi nào mùa đông tiếp theo lại đến, hắn bên trong mặc áo bông, bên ngoài lại khoác thêm bộ áo lông chồn......
Ái chà, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ấm áp rồi!
Còn dư lại mấy rương quần áo lớn, Tiêu Nhân tuy rằng thấy đáng tiếc, nhưng Bách Nạp Bao không gian cũng có hạn, hắn chỉ đành nhịn đau giao hết cho Thiếu Lâm Tự, để các hòa thượng bố thí cho những ai thật sự cần.
Kiến Giác Đại hòa thượng cũng kinh ngạc liếc nhìn hắn, thật nhìn không ra tên tiểu hồ ly này còn có tâm địa từ bi như vậy.
Tiêu Nhân đắc ý, tiêu sái rời đi.
Hừ hừ, mới không thèm để lại cho tên Kiến Giác Đại hòa thượng xảo trá ông chiếm tiện nghi đâu!
Kiến Ngộ đại sư đương nhiên không biết lòng dạ hẹp hòi của Tiêu Nhân, chỉ dùng ánh mắt trách cứ liếc sang Kiến Giác đại sư.
Ý tứ hiển nhiên rất rõ ràng: nhìn người ta kia kìa, rồi nhìn lại cái đức hạnh của ngươi xem!
Kiến Giác Đại hòa thượng đúng là nằm cũng trúng đạn!
Nếu có thể hiển thị trị số, Tiêu Nhân hiển nhiên là đã cày full độ sùng bái của cái phó bản hảo cảm tên Thiếu Lâm Tự này rồi, mà Kiến Ngộ chính là điển hình nhất.
Tiêu Nhân đi qua cầu vượt xích sắt, miệng hô lên một tiếng.
Mao Đoàn lặng yên không một tiếng động bay lại, dừng lại trên cánh tay vươn ra của hắn.
"Mao Đoàn ngoan, khuê nữ của baba. Hai ngày này ủy khuất cho con rồi~" Tiêu Nhân yêu thương sờ sờ cổ cú mèo.
(*) Khuê nữ = người con gái chưa lấy chồng.
Bởi vì cú mèo là loài ác điểu ăn thịt, nếu Tiêu Nhân mang nó đến nơi chuyên ăn chay như Thiếu Lâm Tự cũng không tốt, cho nên hai ngày nay đành để nó ở ngoài tự bắt mồi.
Mao Đoàn "Thầm thì" hai tiếng, phẩy phẩy cánh, hiển nhiên đang nói không sao cả.
Tiêu Nhân trong lòng cao hứng, vung cánh tay để Mao Đoàn bay lên.
"Mao Đoàn à, giang hồ này khi nhìn thấy ngươi nhất định sẽ khiếp sợ cho xem!" Tiêu Nhân cười nói, "Hai cha con chúng ta cùng xông pha nơi giang hồ đại mạo hiểm nào!"
Giang hồ rộng lớn, Tiêu đại hiệp ta lại tới đây!!
****
Vũ Văn Quyết thở ra một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt.
Chỉ thấy đôi đồng tử nguyên bản màu đen của y nay lại có thêm một vòng màu đỏ ở viền ngoài.
Từ lần rời khỏi Thiếu Thất Sơn vào năm trước, lúc đi đường y đã nhịn không được nên ra tay gϊếŧ chết một kẻ dám xúc phạm y, xúc cảm lúc ấy bỗng mãnh liệt vô cùng, như sắp bạo động vậy.
Vũ Văn Quyết sau khoảnh khắc đó liền mở một đường máu, gϊếŧ chết những tên tự xưng võ lâm chính đạo không chịu an phận, gϊếŧ đến máu chảy thành sông, thần hồn điên đảo.
Cuối cùng thành công trấn áp những môn phái không biết tự lượng sức mình đang muốn ngo ngoe rục rịch.
Sau đó Vũ Văn Quyết nhanh chóng chạy về Tổng đàn Minh Giáo, cũng bế quan không ra nữa. Qua mấy tháng, cổ nội lực vẫn luôn xao động không ngừng kia cuối cùng cũng chịu an tĩnh lại.
Mà nhờ vào lần huyết tẩy kia, y cũng thành công tiến vào cao tầng của Cửu Minh Thần Công tầng thứ bảy.
Nhưng Vũ Văn Quyết không chịu nói cho ai nghe.
Chuyện này quả thực rất hiếm thấy.
Cửu Minh Thần Công đúng thật là phải không ngừng gϊếŧ chóc, trong cơn gϊếŧ chóc ấy mới có thể dẫn động nội lực tiến cảnh.
Đó chính là lý do vì sao Vũ Văn Quyết lúc trước luôn trì trệ mãi không tiến ở tầng sáu, sau một đêm gϊếŧ chóc điên cuồng ở Tổng Giáo lại có thể dễ dàng đột phá phần bình cảnh này.
Vũ Văn Sí trước kia tuy rằng có nói qua, Cửu Minh Thần Công cao tầng chính là gϊếŧ chóc mà thành, lúc ấy y vẫn chưa hiểu được thấu đáo những lời đó, nhưng nay đã rõ ràng.
Thì ra đây chính là nguyên do mà mỗi đời Giáo chủ Minh Giáo đều bị gắng với cái danh "Sát thần" gϊếŧ chóc điên cuồng.
Nhưng vấn đề ở đây chính là, y lần này ra ngoài tuy tạo sát nghiệp không nhỏ, nhưng tuyệt đối cũng không có thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm lại có thể từ trung kỳ tầng bảy tiến lên hậu kỳ tầng bảy!
Vũ Văn Quyết nhíu mày trầm tư, chẳng lẽ là vì liên quan tới phần cảm xúc phập phồng không ngừng của y?
Cũng không biết vì sao, mỗi khi cảm xúc của y xao động, ngực đều sẽ đau âm ỉ.
Nhưng rõ ràng thân thể y rất khỏe mạnh, cũng không có nội thương, vì sao ngực lại giống như mang nỗi khổ riêng như vậy?
Bởi vì ngày đêm đều muốn tìm kiếm nguyên do, tinh thần Vũ Văn Quyết bởi vì suy nghĩ quá độ mà có chút uể oải.
Y ngồi ở chỗ kia, vẫn là nghĩ mãi không ra, đau đầu nâng tay lên xoa xoa thái dương, ống tay áo theo động tác tay của y khẽ trượt xuống.
Một thân hồng y diễm lệ như máu.
Vũ Văn Quyết đến tầng bảy, so bất kỳ giáo chủ nào trong dĩ vãng đều yêu thích màu máu hơn, chỉ khi sắc đỏ lọt vào tầm mắt mới có thể khiến phần nội lực táo bạo của y khẽ an tĩnh lại.
Y cũng cảm thấy không thích hợp, cực kỳ không thích hợp.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, y tuyệt đối sẽ là người đầu tiên trong lịch sử các đời giáo chủ tẩu hỏa nhập ma khi mới lên tầng bảy!
Vũ Văn Quyết nhéo nhéo nắm tay, gọi Giáng Châu tới thay quần áo cho mình, lại sai Bích Tình đi thỉnh Đoạt Mệnh Thần Y Kỷ Bức đến.
Đôi mày mảnh khảnh của Bích Tình nhíu nhíu, thật sự là nhìn không ra sắc mặt hồng nhuận của chủ nhân có chỗ nào không ổn nha.
Giáng Châu mịt mờ liếc nàng một cái, Bích Tình mới không cam lòng đi ra ngoài.
Giáng Châu động tác nhẹ nhàng, chậm chạp giúp Vũ Văn Quyết thay bộ hồng y ra, mặc vào một bộ quần áo màu sắc bình thường.
Vũ Văn Quyết là người đa nghi, chính y hiện tại có sơ hở như vậy, đương nhiên không thể để người khác phát hiện ra.
Vì thế, hiện tại biết màu đỏ là có thể giúp y hòa hoãn tâm tình, Vũ Văn Quyết liền sai người chỉnh sửa một chút toàn bộ U Sơn Cung, khung cửa lớn, khung cửa sổ, cột trụ này nọ thì sơn thành màu son, lại sai hai tì nữ gấp rút may cho mình hai bộ trường sam màu đỏ.
So với mấy bộ quần áo bạch sắc hay lam nhạt y mặc vào có vẻ văn nhã, những bộ hồng y này lại mang đến khí chất bất đồng, màu đỏ làm y thoạt nhìn càng thêm khí thế như hồng, uy nghiêm khí phách, lạnh lùng dị thường.
Giáng Châu lúc ấy còn hồn nhiên bất giác tán thưởng, nguyên lai giáo chủ lại thích hợp với loại sắc màu diễm lệ này đến như vậy.
Thậm chí các tì nữ theo hầu chủ nhận mặc quần áo, sau lưng còn bàn tán rầm rộ hơn nữa.
Kỷ Bức tới rất nhanh, hắn gần đây không có chuyện gì cần làm nên cũng chỉ một mình xử lý vài loại thảo dược quý mà thôi.
Vũ Văn Quyết bảo Kỷ Bức ngồi xuống, không nói hai lời liền vươn cổ tay ra.
Kỷ Bức lông mày co rút, này là muốn làm gì đây? Chẳng lẽ muốn khảo nghiệm y thuật của hắn? Nghe, nhìn, hỏi, sờ? Hắn còn chưa bắt đầu đâu!
Tuy rằng đột ngột, nhưng Kỷ Bức vẫn không chút chậm trễ, động tác của hắn cũng không chậm, liền vén tay áo lên.
Nếu nói đến lý thuyết y học, bản lĩnh của Kỷ Bức tuyệt không thể bắt bẻ.
Rất mau, hàng lông mày của Kỷ Bức liền hung hăng nhíu lại, hắn mở miệng: "Giáo chủ, vì sao nội lực trong cơ thể ngươi lại xao động bất an như vậy, còn có, ngài đến tột cùng là vì sao mà ưu sầu? Cư nhiên lại sinh ra bực dọc đến như vậy?"
Vì thế, vị bác sĩ đứng đắn này liền kết luận, giáo chủ đây là bực dọc, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng.
Vũ Văn Quyết thấy hắn mới một thoáng đã nắm được trọng tâm, tâm tình liền thả lỏng một ít, chậm rãi nói: "Gần đây, mỗi khi ta suy nghĩ đến một chuyện thì cảm xúc lại giống như không khống chế được, làm lòng ta tự bực bội, ngực đau âm ỉ. Càng muốn biết vì sao, loại tình huống này lại càng thêm nghiêm trọng, hiện tại buổi tối gần như không ngày nào ta được yên giấc. Kỷ Bức, đây chứng bệnh gì vậy?"
Vũ Văn Quyết tự nghĩ không ra, thế nhưng lại cảm thấy trên thân thể mình có chỗ nào đó không khỏe nhưng bản thân y không biết.
Kỷ Bức suy nghĩ khắc khổ, bảo Vũ Văn Quyết một bàn tay khác để hắn bắt mạch.
Kỷ Bức dò mạch xong, biểu tình ngưng trọng, hắn ngồi ngốc một chỗ hồi tưởng lại lý thuyết y học của bản thân...
Vũ Văn Quyết thấy hắn tự hỏi đến nhập thần như thế cũng không quấy rầy.
Kỷ Bức âm thầm suy nghĩ, chiếu theo mấy bệnh án còn lưu lý ức trong óc hắn, loại tình huống này của giáo chủ và bệnh tương tư... rất là giống nhau.
Nhưng mà......
Kỷ Bức ngẩng đầu trộm liếc mắt một cái, ngắm nhìn vẻ mặt không giận tự uy của vị giáo chủ đang đạm nhiên ngồi trên ghế.
Hắn vội lắc đầu, hắn đương nhiên biết chuyện Giáo chủ tiền nhiệm vì không để chuyện nữ sắc trở thành chướng ngại của đồ đệ nên đã dùng loại thủ đoạn khó lường như nào, bởi vậy nên cũng tin rằng. từng trải qua ký ức như vậy thì Giáo chủ không thể nào còn tâm tư nghĩ đến phương diện kia nữa.
Vũ Văn Sí tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt cho xem! Hắn nhớ phải để đồ đệ tránh xa nữ sắc, nhưng lại không biết rằng thật ra nam sắc cũng có thể ảnh hưởng không kém cạnh gì!!
Đại khái có lẽ vì hắn từ trước tới nay cũng không nghĩ ra được Vũ Văn Quyết sẽ lại rẽ hướng như vậy, động tâm động tình với một người cùng giới...
Đoạt Mệnh Thần Y cũng không nghĩ ra một chuyện như thế.
Vậy nên, Kỷ Bức buồn rầu, kia tức là biểu hiện giống nhau nhưng chứng bệnh khác nhau?
Xác thật mà nói, theo mạch tượng của Giáo chủ thì nội lực của y tiến cảnh rất nhanh, đại khái là do luyện công quá độ mà thành đi?
"Cảm xúc trong lòng ngài có chút tích tụ, bực dọc không nhỏ......" Kỷ Bức lưu loát thuật lại bệnh tình của Vũ Văn Quyết, lý lẽ rõ ràng, nhưng đến khi kết luận tên bệnh, hắn lại có chút chần chờ: "Loại tình huống này, thuộc hạ chưa từng gặp qua, cho nên, đại khái hẳn là do công lực của ngài gần đây tiến cảnh quá nhanh mà thành, tâm thần không yên, mệt nhọc quá độ."
Kỷ Bức trấn định nói: "Đối với loại tình huống kiểu này, thuộc hạ cũng chỉ có thể kê cho ngài bài thuốc hạ hỏa. Chủ yếu vẫn là Giáo chủ ngài phải thả lỏng một chút, sắp tới này cũng không cần bế quan tu luyện như vậy nữa."
Vũ Văn Quyết không tỏ ý kiến.
Y đối với lời của Kỷ Bức cũng là bán tín bán nghi, y chung quy vẫn luôn cảm thấy chuyện này không phải là do luyện công tạo thành.
Khổ nỗi là chỉ khi nhớ tới bạn thân mới xảy ra tình huống như này, y lại không thể nào nói tỉ mỉ với Kỷ Bức được.
Bởi vậy mới bảo, lúc đi chữa bệnh tốt nhất phải khai báo bệnh tình đầy đủ với bác sĩ nha.
Dấu bệnh là không tốt!
Lại nghe Kỷ Bức nói tiếp: "Giáo chủ, thuộc hạ đề nghị ngài nên dành một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, có thể thả lỏng một chút, tỷ như đánh đàn, chơi cờ......"
Cho Kỷ Bức lui xuống, Bích Tình cung kính: "Chủ nhân, Hắc đường chủ cầu kiến."
Vũ Văn Quyết lãnh đạm nói: "Cho hắn vào."
Hắc Bàng bước chân dồn dập đi vào, ôm quyền với Vũ Văn Quyết: "Giáo chủ, danh sách mới đã làm xong, nhờ ngài xem qua."
Vũ Văn Quyết "Ân" một tiếng.
Hắc Bàng khom người đặt văn kiện lên chiếc án trước mặt Vũ Văn Quyết.
Hắc Bàng cứ đứng đó, muốn nói lại thôi.
Vũ Văn Quyết lông mày khẽ nhíu: "Còn có chuyện gì? Không cần ấp a ấp úng."
"Dạ!" Hắc Bàng nói: "Hơn một năm trước, nhiệm vụ mà Giáo chủ giao cho thuộc hạ nay đã làm xong, thật hổ thẹn, Hắc Bàng thật sự đã cô phụ hậu đãi của ngài, một năm này Giáo chủ lại chiếu cố thuộc hạ nhiều như vậy......"
Hắc Bàng còn ở nơi đó bày tỏ lòng trung thành, biểu tình vốn đạm nhiên của Vũ Văn Quyết lại theo lời nói của Hắc Bàng mà thay đổi, đôi mắt cầm lòng không được mà trừng lớn.
"Từ từ." Vũ Văn Quyết nâng lên tay đánh gãy lời hắn.
Hắc Bàng lập tức ngậm miệng.
"Ngươi nói...... nhiệm vụ lúc trước ta giao cho ngươi, kia là nói tới Tiêu Nhân đó sao?!" Vũ Văn Quyết thanh âm không khống chế được bỗng có chút cao.
"Đúng vậy, chính là vị nghĩa tử kia của Hoàng Bác Tri." Hắc Bàng khẳng định.
Vũ Văn Quyết nhắm mắt, hay bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt lấy tay vịn ghế.
"Vậy? Hiện tại các ngươi đã xác định được hành tung của hắn?" Vũ Văn Quyết hỏi.
Hắc Bàng xấu hổ cúi đầu, nói: "Đúng vậy, hắn nửa tháng trước mới vừa xuống Thiếu Thất Sơn, hướng về hạ lưu sông Trường Giang mà đi."
"Được." Vũ Văn Quyết buông tay khỏi tay vịn ghế, nâng lên hai tròng mắt quỷ dị nhìn vào Hắc Bàng: "Nếu hắn đã xuất hiện, vậy lấy hết bản lĩnh của Ảnh Đường các ngươi ra đi, ta muốn biết đường đi cụ thể của hắn."
"Hả?" Hắc Bàng nghi hoặc một chút, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Vũ Văn Quyết, mau chóng chạy đi vẫn hơn.
Sau khi Hắc Bàng lui ra, Vũ Văn Quyết thả lỏng dựa vào lưng ghế.
Cuối cùng cũng xuất hiện.
Vũ Văn Quyết thở dài một tiếng, đã hơn một năm không nhận được tin tức gì của hắn, y còn tưởng rằng Tiêu Nhân đã gặp phải bất trắc gì đó.
"Thật muốn biết trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu?" Vũ Văn Quyết khe khẽ cất tiếng, "Lại khiến người khác lo lắng như vậy..."
Phần xao động tích tụ trong ngực Vũ Văn Quyết sau khi nghe được tin tức này cư nhiên lại ổn định một cách rõ rệt.
"Quả nhiên......" Vũ Văn Quyết cười khổ.
Y ngơ ngẩn xuất thần, nhẹ giọng nói: "Xưa nay chẳng biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư......"
(*)Câu thơ trích trong bài Xuân Tình của Tái Tử Tư: "Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư..." Chỉ tâm tư người thiếu nữ khi mới biết yêu, cũng là lần đầu bị nỗi tương tư giày vò, tương tư thống khổ làm nàng thấy sợ tương tư.
Sau đó, kinh ngạc khi không biết do đâu bản thân lại nghĩ tới một câu như vậy, Vũ Văn Quyết mặt lộ vẻ cổ quái.
Tuy rằng hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng đối với tình huống này thế nhưng lại ngoài ý muốn vô cùng phù hợp...
Nhất định là do ta không đọc sách thánh hiền đây mà, Vũ Văn Quyết nghĩ.
Y liền lập tức xoay người đến bên kệ sách, lấy toàn bộ những loại sách cổ ca ngợi quân tử chi giao linh tinh gì đó ra hết.
Y phải tìm cho ra giữa bằng hữu với nhau thì tình huống này là như thế nào, không thể dẫn dụ sai như vậy nữa!
Vài ngày sau, biết được hành tung cụ thể của Tiêu Nhân, Vũ Văn Quyết không chút do dự liền lên đường rời khỏi Minh Giáo.
Dù sao Kỷ Bức cũng bảo y nên thả lỏng một chút, vì thế Vũ Văn Quyết liền "thuận theo tự nhiên", ném hết sự vụ của Minh Giáo lại cho Cố Thanh, mình thì một đường chạy thẳng đến chỗ Tiêu Nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook