Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
-
Chương 11: Xử lý chuyện nhà
Ngồi quanh bàn cơm tiền sảnh là Diêu thiếu cùng hai tiểu thiếp của phụ thân hắn là Trần Thị Huệ và Lý Ái Thanh. Diêu thiếu thì ngồi ở vị trí chính chủ còn hai vị tiểu thiếp thì câu nệ khép nép ngồi bên bàn phía xa. Ánh mắt hai người lo lắng mà thi thoảng trộm nhìn rồi đánh giá vị thiếu gia nổi tiếng phá phách kia. Nhưng hôm nay hai người thấy Diêu thiếu ngồi đó mà như một tòa đại sơn, uy nghiêm hắn tỏa ra chỉ có hơn mà không kém lão gia Trần Quang Cán. Cái uy nghiêm này không phải là kiểu trẻ con bắt trước đại nhân, mà cái uy nghiêm này giống như tự nhiên mà phát. Đây là ngày thứ hai sau khi có buổi ăn chơi chác táng tại Thiên Hương Lâu, Cán lão gia ra ngoài để bố trí kế hoạch thế nên ở cái nhà này Diêu thiếu là lớn nhất. Mà có lẽ ngay cả khi Cán viên ngoại có mặt thì Diêu thiếu vẫn tự coi mình là lớn nhất trong cái nhà này. Không phải hắn lộn đầu lộn đuôi, lớn ở đây có nghĩa là quyết sách của hắn đưa ra cho cài nhà này sẽ có trọng lượng nhất mà không phải Cán viên ngoại Cán lão gia.
Người hầu khúm núm mà đi vào:
- Bẩm thiếu gia, cơm canh nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi.
- Cứ chờ đấy, món nào không chờ được thì đợi Hân muội đi ra rồi hâm nóng lại là được.
Lời nói của Diêu thiếu làm cho Thị Huệ cảm động mà rơi nước mắt. Vốn dĩ Thị Huệ bị bệnh mà không dậy được, lại không có thịt cá tẩm bổ nên càng khó khỏi. Cực chẳng đã nên Gia Hân mới trộm vào nhà bếp nấu một bát cháo thịt cho Thị Huệ sau đó bị Cẩu tử bắt gặp nên mới có chuyện ngày hôm nay. Thi Huệ sau khi nghe tin thì như có thuốc thần mà khỏe lại, lúc vừa rồi nhà bếp có mang một bát cháo thịt vào tận phòng cho Thị Huệ ăn trước nên nàng cũng chưa thấy đói gì cả. Thế nhưng lúc này đã muộn tất nhiên Quang Diêu đã đói rồi, nhưng hắn bảo chờ thì không ai dám cãi cả. Vậy là cả nhà cùng phải chờ Gia Hân. Gia chủ chưa ăn thì hạ nhân nào dám ăn, vậy nhưng dù đói nhưng cả cái Trần Gia Bảo hạ nhân không ai oán thán, cả Trần Gia Bảo hôm nay ăn thịt ăn cá, lại còn chuyện có tiền lương hàng tháng nên mọi người vui đến no cả rồi.
Nên nhớ hạ nhân làm trong nhà Trần gia toàn là người đi ở. Tức là đã bán mình cho gia chủ nên không có quyền lợi gì. Đời đời kiếp kiếp là người Trần gia. Theo cái thói đời này thì người đi ở chỉ được cấp ăn mặc mà thôi chứ lấy đâu ra tiền lương. Vậy mà hôm nay thiếu gia sau khi đưa muội muội vào chính viện thì đi dạo một vòng Trần gia bảo. Sau đó hắn đứng giữa sân viện mà giống to. Từ nay mỗi người làm trong nhà đều được trả lương hàng tháng. Ít nhất là nửa xâu tiền nhiều nhất là 1 xâu tiền, người nào làm không tốt phạt lương. Người nào làm tốt thưởng thêm tiền. Xâu tiền ở đây là tiền kẽm tuy là hơi kém hơn tiền đồng nhưng cũng rất giá trị. Có những hạ nhân trong nhà cả đời còn chưa biết mùi vị tiền tròn méo ra sao. Bảo sao cả nhà không vui như chảy hội cho được.
Đang nức nở thì Trần thị bị cắt ngang.
- Huệ di đừng khóc nữa, người khóc lóc hạ nhân lại nói ta bắt nạt người, Gia Huê đi ra không hiểu chuyện lại giận ta. Ta đã làm nhiều chuyện xấu lắm rồi đừng để muội muội hiểu nhầm ta nữa.
Trần thị đang khóc vì sung sướng vội lau nước mắt mà tươi cười. Đúng là nàng đang khóc vì sung sướng và hạnh phúc đấy. Được lên nhà chính là một chuyện, chuyện quan trọng nhất là bảo bối tâm can của Thi được người ca ca quyền lực thừa nhận và bảo bọc. Có được chuyện này thì nàng không còn gì để đòi hỏi nữa. Thế nhưng chuyện này còn chưa chấm dứt, chỉ thấy Diêu thiếu nghiêm nghị nhìn nàng.
- Nghe nói Huê di trước đây làm việc biết ca hát đánh đàn cũng như viết chữ vẽ tranh?
Câu hỏi này làm Trần thị giật thót mình, cái quá khứ nàng làm ca kỹ đã bảy năm trôi qua rồi. Nàng thật rất sợ ai nhắc đến chuyện này vì chính chuyện này mà khiến cho địa vị của Gia Hân cực thấp để rồi bị bắt nạt. Bỗng nhiên Diêu thiếu đối tốt với cả nhà rồi bỗng nhiên hắn cũng bới móc chuyện này khiến cho Trần thị sợ hãi. Nàng vừa run run vừa xấu hổ và vừa chờ đợi một kết quả không tươi đẹp mà trả lời.
- Dạ đúng thiếu gia.
Quang Diêu vừa hỏi vừa đánh giá cả hai người phụ nữ trước mặt, vì câu hỏi này vô hình chung đụng chạm đến cả hai. Trần thị là ca kỹ bán nghệ không bán thân, chờ đến khi có khách quan vừa ý sẽ mua về làm tiểu thiếp. Vậy nên Trần thị được đào tạo cầm kỳ thi họa rất bài bản, và được đào tạo cả các bí kíp công phu lên giường để chiều lòng khách nhân. Tất nhiên Trần thị vẫn phải giữ tấm thân trong trắng mới bán được giá. Lý thị thì khác, ả là kỹ nữ bán thân nuôi miệng, lại xuất xứ made in China nên cái gọi là trong trắng với nàng là xa xỉ phẩm. Đánh giá cả hai người một cách sơ bộ sau đó Quang Diêu thiếu gia chầm chậm nói.
- Huê di chớ vâng dạ khi nói chuyện với ta. Đầu tiên Huê di dù là thiếp nhưng cũng có ân nghĩa vợ chồng với lão ca… khụ khụ là phụ thân ta nên cũng là trưởng bối không nên vâng dạ gì đó. Cái nữa đó chính là ta hỏi nghề nghiệp trước đây của Huê di không phải để bới móc. Nữ nhân cái thời này bất khả kháng số mệnh, không bị ép đường cùng thì chả ai muốn như vậy cả. Làm nghề gì không phân biệt sang hèn, con người phân biệt sang hèn chỉ ở chỗ tâm hồn cao cả hay hèn hạ mà thôi. Huê di ngậm đắng nuốt cay mà nuôi nấng bảo bọc Hân nhi không một lời oán thán, mẫu thân như vậy ta con coi trọng hơn cả thánh nhân. Cái ta muốn hỏi là Huê di viết lách tốt không, có biết nhiều chữ không, có biết tính toán không?
Nghe mỗi câu của Quang Diêu như búa tạ mà đập vào ngực của mình, Trần thị từ khi sinh ra đến giờ chưa ai nói những điều như vậy với nàng. Kể cả Cán lão gia mua nàng về cũng là coi trọng nhan sắc của Trần thị mà thôi. Những lần muốn chăn gối thì đều là hạ nhân kêu nàng từ khu viện lên chính viện để hầu hạ lão gia mà thôi. Nói là tình nghĩa vợ chồng bằng quá chỉ là cỗ máy tình dục không hơn không kém. Mà tuổi nàng càng đại thì số lần thăm hỏi của Cán viên ngoại càng ít đi. Nhất là từ khi Lý thị vào nhà thì Trần thị dường như bị quên đi trong quá trình lịch sử. Vốn cam chịu số phận như vậy đến già chỉ đặt tâm tư vào Hân nhi nhưng không ngờ lại có chuyện như ngày hôm nay. Mà thêm vào đó Diêu thiếu gia lại dường như rất thông cảm và thấu hiểu cho tấm thân bồ liễu của nàng. Đã cố gắng tươi cười để chờ con gái ra ăn cơm nhưng nàng không đình trụ nổi sự xúc động này. Trần thị bưng đôi bàn tay đầy vết chai lên mặt mà ào ào khóc.
Quang Diêu đang bối rối không biết sử lý ra sao thì bỗng nhiên bước chân dồn dập chạy đến. Chỉ thấy một bóng đỏ nhỏ bé chạy đến bên cạnh mà ôm lấy Trần thị sau đó vù vù quỳ xuống dập đầu với Diêu thiếu.
- Hu hu hu… trăm sai ngàn sai là do tiểu nhân, xin thiếu gia đánh phạt tiểu nhân đừng phạt mẫu thân…. Xin thiếu gia… cầu xin thiếu gia…
Thì ra Gia Hân đúng lúc bước ra, thấy mẫu thân ôm mặt khóc thì kinh hoàng sợ hãi mà quỳ xuống cầu xin. Hành động của hai mẹ con làm cho Diêu thiếu lúng túng không biết phải làm sao. Vốn mọi chuyện đang tốt đẹp lại trở nên như vậy. Quang Diêu biết ngày một ngày hai mọi người vẫn chưa quen được. Nhưng nhìn tình mẫu tử trong khó khăn mà bao bọc nhau đến vậy thì trái tim Quang Diêu cũng mềm nhũn cảm động, hai mắt hắn cũng đỏ hồng mà mờ đi.
- Hân con, không phải Diêu thiếu trách mắng hay phạt mẹ… mẹ là khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Diêu thiếu rất tốt với mẹ… với con… với mọi người trong nhà…
Trần thị biết con gái hiểu nhầm nên vội vã ôm lấy con gái mà giải thích trong nước mắt.
- Thật sao mẹ?
- Là thật…
Hân nhi lại vội vã quỳ xuống dập đầu mà cảm rối cả lên. Đến đây thì Quang Diêu chịu không nổi nữa rồi, Hắn mà không hành động thì không biết chuyện quái quỷ nào sẽ tiếp diễn. Quang Diêu đứng lên đi đến và bế Gia Hân lên tay mình.
- Lần sau cấm muôi quỳ… cấm muôi khóc… cái nhà này ngoài phụ thân và mẫu thân cùng tổ tiên ra thì muội không phải quỳ trước mặt bất kì ai cả. Thêm nữa cấm khóc vì khóc xấu gái nhìn mặt như mèo mướp không ai yêu nổi.
Vừa nói Quang Diêu vừa cố cười rồi béo cặp má gầy guộc của Hân nhi.
- Thiếu gia nói thật?
- Là thật.. từ nay gọi ta ca ca, nghiêm cấm gọi thiếu gia.
- Ca ca…
- Tuổi nhỏ dễ dạy… gọi thêm mấy câu ca ca nữa ngày mai ta cho muội cưỡi ngựa cùng ta đi mua tò he với kẹo hồ lô.
- Ca ca… ca ca… ca ca…
- Ha ha ha … cao hứng… cả nhà ăn cơm đi..hạ nhân trong nhà cũng ăn luôn không phải chờ tiền viện ăn xong mới được ăn… hôm nay thiếu gia ta cao hứng.
Vậy là bữa cơm gia đình đầu tiên Gia Hân không ngồi nghế mà ngồi trên đùi vị ca ca này ăn cơm. Mấy lần Trần thị nói Gia Hân ngồi ghế không được quấy nhiễu thiếu gia nhưng mà Quang Diêu gạt phăng đi.
- Muội muội là dạ minh châu đẹp nhất thế gian… có nàng ngồi đây ta ăn càng ngon hơn.
Trẻ nhỏ nhanh quên cũng nhanh quen. Chỉ thấy Gia Hân cao hứng bừng bừng ăn cơm, nghĩ đến ngày mai được cưỡi ngựa đi chơi cùng ca ca, được mua tò he, được mua kẹo hồ lô thì hai mắt híp lại cười cong như vầng trăng vậy.
Trần thị thì cố nén nước mắt hạnh phúc mà gắng mỉm cười vừa dùng cơm tối. Vậy nhưng trong bữa cơm gia đình đầy cao hứng này không ai biết một đôi mắt mật vụ vẫn đang kín đáo đánh giá một ai đó.
Người hầu khúm núm mà đi vào:
- Bẩm thiếu gia, cơm canh nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi.
- Cứ chờ đấy, món nào không chờ được thì đợi Hân muội đi ra rồi hâm nóng lại là được.
Lời nói của Diêu thiếu làm cho Thị Huệ cảm động mà rơi nước mắt. Vốn dĩ Thị Huệ bị bệnh mà không dậy được, lại không có thịt cá tẩm bổ nên càng khó khỏi. Cực chẳng đã nên Gia Hân mới trộm vào nhà bếp nấu một bát cháo thịt cho Thị Huệ sau đó bị Cẩu tử bắt gặp nên mới có chuyện ngày hôm nay. Thi Huệ sau khi nghe tin thì như có thuốc thần mà khỏe lại, lúc vừa rồi nhà bếp có mang một bát cháo thịt vào tận phòng cho Thị Huệ ăn trước nên nàng cũng chưa thấy đói gì cả. Thế nhưng lúc này đã muộn tất nhiên Quang Diêu đã đói rồi, nhưng hắn bảo chờ thì không ai dám cãi cả. Vậy là cả nhà cùng phải chờ Gia Hân. Gia chủ chưa ăn thì hạ nhân nào dám ăn, vậy nhưng dù đói nhưng cả cái Trần Gia Bảo hạ nhân không ai oán thán, cả Trần Gia Bảo hôm nay ăn thịt ăn cá, lại còn chuyện có tiền lương hàng tháng nên mọi người vui đến no cả rồi.
Nên nhớ hạ nhân làm trong nhà Trần gia toàn là người đi ở. Tức là đã bán mình cho gia chủ nên không có quyền lợi gì. Đời đời kiếp kiếp là người Trần gia. Theo cái thói đời này thì người đi ở chỉ được cấp ăn mặc mà thôi chứ lấy đâu ra tiền lương. Vậy mà hôm nay thiếu gia sau khi đưa muội muội vào chính viện thì đi dạo một vòng Trần gia bảo. Sau đó hắn đứng giữa sân viện mà giống to. Từ nay mỗi người làm trong nhà đều được trả lương hàng tháng. Ít nhất là nửa xâu tiền nhiều nhất là 1 xâu tiền, người nào làm không tốt phạt lương. Người nào làm tốt thưởng thêm tiền. Xâu tiền ở đây là tiền kẽm tuy là hơi kém hơn tiền đồng nhưng cũng rất giá trị. Có những hạ nhân trong nhà cả đời còn chưa biết mùi vị tiền tròn méo ra sao. Bảo sao cả nhà không vui như chảy hội cho được.
Đang nức nở thì Trần thị bị cắt ngang.
- Huệ di đừng khóc nữa, người khóc lóc hạ nhân lại nói ta bắt nạt người, Gia Huê đi ra không hiểu chuyện lại giận ta. Ta đã làm nhiều chuyện xấu lắm rồi đừng để muội muội hiểu nhầm ta nữa.
Trần thị đang khóc vì sung sướng vội lau nước mắt mà tươi cười. Đúng là nàng đang khóc vì sung sướng và hạnh phúc đấy. Được lên nhà chính là một chuyện, chuyện quan trọng nhất là bảo bối tâm can của Thi được người ca ca quyền lực thừa nhận và bảo bọc. Có được chuyện này thì nàng không còn gì để đòi hỏi nữa. Thế nhưng chuyện này còn chưa chấm dứt, chỉ thấy Diêu thiếu nghiêm nghị nhìn nàng.
- Nghe nói Huê di trước đây làm việc biết ca hát đánh đàn cũng như viết chữ vẽ tranh?
Câu hỏi này làm Trần thị giật thót mình, cái quá khứ nàng làm ca kỹ đã bảy năm trôi qua rồi. Nàng thật rất sợ ai nhắc đến chuyện này vì chính chuyện này mà khiến cho địa vị của Gia Hân cực thấp để rồi bị bắt nạt. Bỗng nhiên Diêu thiếu đối tốt với cả nhà rồi bỗng nhiên hắn cũng bới móc chuyện này khiến cho Trần thị sợ hãi. Nàng vừa run run vừa xấu hổ và vừa chờ đợi một kết quả không tươi đẹp mà trả lời.
- Dạ đúng thiếu gia.
Quang Diêu vừa hỏi vừa đánh giá cả hai người phụ nữ trước mặt, vì câu hỏi này vô hình chung đụng chạm đến cả hai. Trần thị là ca kỹ bán nghệ không bán thân, chờ đến khi có khách quan vừa ý sẽ mua về làm tiểu thiếp. Vậy nên Trần thị được đào tạo cầm kỳ thi họa rất bài bản, và được đào tạo cả các bí kíp công phu lên giường để chiều lòng khách nhân. Tất nhiên Trần thị vẫn phải giữ tấm thân trong trắng mới bán được giá. Lý thị thì khác, ả là kỹ nữ bán thân nuôi miệng, lại xuất xứ made in China nên cái gọi là trong trắng với nàng là xa xỉ phẩm. Đánh giá cả hai người một cách sơ bộ sau đó Quang Diêu thiếu gia chầm chậm nói.
- Huê di chớ vâng dạ khi nói chuyện với ta. Đầu tiên Huê di dù là thiếp nhưng cũng có ân nghĩa vợ chồng với lão ca… khụ khụ là phụ thân ta nên cũng là trưởng bối không nên vâng dạ gì đó. Cái nữa đó chính là ta hỏi nghề nghiệp trước đây của Huê di không phải để bới móc. Nữ nhân cái thời này bất khả kháng số mệnh, không bị ép đường cùng thì chả ai muốn như vậy cả. Làm nghề gì không phân biệt sang hèn, con người phân biệt sang hèn chỉ ở chỗ tâm hồn cao cả hay hèn hạ mà thôi. Huê di ngậm đắng nuốt cay mà nuôi nấng bảo bọc Hân nhi không một lời oán thán, mẫu thân như vậy ta con coi trọng hơn cả thánh nhân. Cái ta muốn hỏi là Huê di viết lách tốt không, có biết nhiều chữ không, có biết tính toán không?
Nghe mỗi câu của Quang Diêu như búa tạ mà đập vào ngực của mình, Trần thị từ khi sinh ra đến giờ chưa ai nói những điều như vậy với nàng. Kể cả Cán lão gia mua nàng về cũng là coi trọng nhan sắc của Trần thị mà thôi. Những lần muốn chăn gối thì đều là hạ nhân kêu nàng từ khu viện lên chính viện để hầu hạ lão gia mà thôi. Nói là tình nghĩa vợ chồng bằng quá chỉ là cỗ máy tình dục không hơn không kém. Mà tuổi nàng càng đại thì số lần thăm hỏi của Cán viên ngoại càng ít đi. Nhất là từ khi Lý thị vào nhà thì Trần thị dường như bị quên đi trong quá trình lịch sử. Vốn cam chịu số phận như vậy đến già chỉ đặt tâm tư vào Hân nhi nhưng không ngờ lại có chuyện như ngày hôm nay. Mà thêm vào đó Diêu thiếu gia lại dường như rất thông cảm và thấu hiểu cho tấm thân bồ liễu của nàng. Đã cố gắng tươi cười để chờ con gái ra ăn cơm nhưng nàng không đình trụ nổi sự xúc động này. Trần thị bưng đôi bàn tay đầy vết chai lên mặt mà ào ào khóc.
Quang Diêu đang bối rối không biết sử lý ra sao thì bỗng nhiên bước chân dồn dập chạy đến. Chỉ thấy một bóng đỏ nhỏ bé chạy đến bên cạnh mà ôm lấy Trần thị sau đó vù vù quỳ xuống dập đầu với Diêu thiếu.
- Hu hu hu… trăm sai ngàn sai là do tiểu nhân, xin thiếu gia đánh phạt tiểu nhân đừng phạt mẫu thân…. Xin thiếu gia… cầu xin thiếu gia…
Thì ra Gia Hân đúng lúc bước ra, thấy mẫu thân ôm mặt khóc thì kinh hoàng sợ hãi mà quỳ xuống cầu xin. Hành động của hai mẹ con làm cho Diêu thiếu lúng túng không biết phải làm sao. Vốn mọi chuyện đang tốt đẹp lại trở nên như vậy. Quang Diêu biết ngày một ngày hai mọi người vẫn chưa quen được. Nhưng nhìn tình mẫu tử trong khó khăn mà bao bọc nhau đến vậy thì trái tim Quang Diêu cũng mềm nhũn cảm động, hai mắt hắn cũng đỏ hồng mà mờ đi.
- Hân con, không phải Diêu thiếu trách mắng hay phạt mẹ… mẹ là khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Diêu thiếu rất tốt với mẹ… với con… với mọi người trong nhà…
Trần thị biết con gái hiểu nhầm nên vội vã ôm lấy con gái mà giải thích trong nước mắt.
- Thật sao mẹ?
- Là thật…
Hân nhi lại vội vã quỳ xuống dập đầu mà cảm rối cả lên. Đến đây thì Quang Diêu chịu không nổi nữa rồi, Hắn mà không hành động thì không biết chuyện quái quỷ nào sẽ tiếp diễn. Quang Diêu đứng lên đi đến và bế Gia Hân lên tay mình.
- Lần sau cấm muôi quỳ… cấm muôi khóc… cái nhà này ngoài phụ thân và mẫu thân cùng tổ tiên ra thì muội không phải quỳ trước mặt bất kì ai cả. Thêm nữa cấm khóc vì khóc xấu gái nhìn mặt như mèo mướp không ai yêu nổi.
Vừa nói Quang Diêu vừa cố cười rồi béo cặp má gầy guộc của Hân nhi.
- Thiếu gia nói thật?
- Là thật.. từ nay gọi ta ca ca, nghiêm cấm gọi thiếu gia.
- Ca ca…
- Tuổi nhỏ dễ dạy… gọi thêm mấy câu ca ca nữa ngày mai ta cho muội cưỡi ngựa cùng ta đi mua tò he với kẹo hồ lô.
- Ca ca… ca ca… ca ca…
- Ha ha ha … cao hứng… cả nhà ăn cơm đi..hạ nhân trong nhà cũng ăn luôn không phải chờ tiền viện ăn xong mới được ăn… hôm nay thiếu gia ta cao hứng.
Vậy là bữa cơm gia đình đầu tiên Gia Hân không ngồi nghế mà ngồi trên đùi vị ca ca này ăn cơm. Mấy lần Trần thị nói Gia Hân ngồi ghế không được quấy nhiễu thiếu gia nhưng mà Quang Diêu gạt phăng đi.
- Muội muội là dạ minh châu đẹp nhất thế gian… có nàng ngồi đây ta ăn càng ngon hơn.
Trẻ nhỏ nhanh quên cũng nhanh quen. Chỉ thấy Gia Hân cao hứng bừng bừng ăn cơm, nghĩ đến ngày mai được cưỡi ngựa đi chơi cùng ca ca, được mua tò he, được mua kẹo hồ lô thì hai mắt híp lại cười cong như vầng trăng vậy.
Trần thị thì cố nén nước mắt hạnh phúc mà gắng mỉm cười vừa dùng cơm tối. Vậy nhưng trong bữa cơm gia đình đầy cao hứng này không ai biết một đôi mắt mật vụ vẫn đang kín đáo đánh giá một ai đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook