Buổi tối, Thẩm Dược Quân trở về nhà, trong lòng vui vẻ nói: "Vợ, con gái, hôm nay bố đi mua rất nhiều dược liệu, chất lượng đều rất tốt, bố còn đặt làm một tủ thuốc siêu lớn, kiểu dáng khá cổ điển, sau này ba người chúng ta nếu như xuyên không, bố có thể mở một tiệm thuốc, để đựng dược liệu của bố."
Thẩm Dược Quân là một bác sĩ, hơn nữa là bác sĩ y học cổ truyền kết hợp y học hiện đại, ông có năng khiếu rất cao trong lĩnh vực y học, hiện tại đã là phó viện trưởng của một bệnh viện hạng ba ở thành phố của họ.
Rất nhiều bác sĩ có sở trường riêng, có thể là khoa ngoại có thể là khoa nội, nhưng ông là bác sĩ đa khoa, cơ bản không có gì là ông không giỏi.
Cả nhà ba người cùng nhau xem xét, tính cả tiền dược liệu của Thẩm Dược Quân, tiền trong thẻ đã tiêu gần hết.
4,7 triệu tiền mặt ban đầu chỉ còn lại 430 nghìn, vừa rồi Thẩm Mộng Dao mua đồ trên mạng, đều là quẹt thẻ tín dụng và thẻ mua trước trả sau.
Thẩm Mộng Dao đáp: "Dạ vâng ạ.

Mà này, bố với mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, mua nhiều rau như vậy cũng không hợp lý, người ta cũng đâu có bán sỉ cho mình.

Giờ thì chờ xem có bán được nhà kịp thời gian hay không.

Nếu kịp thì mình mua robot cày cấy để trong không gian, sau này sẽ trồng trọt luôn trong đó.


Còn nếu không kịp thì mình chia ra, đến nhiều nơi khác nhau mua rau rồi tích trữ dần, đừng mua một lần nhiều như vậy nữa."
Thẩm Dược Quân lên tiếng: "Cũng được.

À đúng rồi, lúc trước đăng tin bán nhà, hai người đăng số của bố phải không? Hôm nay có môi giới gọi điện thoại đến, nói là có khách muốn hẹn cuối tuần này đến xem căn hộ ở khu học xá của nhà mình.

Hôm đó bố trực ở bệnh viện, con gái ở nhà mở cửa cho họ nhé."
"Dạ vâng." Thẩm Mộng Dao đáp.
Thẩm Mộng Dao tốt nghiệp đại học chưa lâu, gia đình cô thuộc dạng khá giả.

Suy cho cùng, ở thành phố A đất chật người đông, gia đình cô có đến ba căn hộ.

Ba căn này mà bán đi, cho dù bán gấp thì cũng thu về ít nhất ba mươi triệu tệ, bởi vậy nên cô không đi xin việc.

Cô ở nhà làm một tiểu thư đúng nghĩa, nhiệm vụ chủ yếu là cung cấp giá trị tinh thần cho bố mẹ.

Ban ngày, khi nào mẹ rảnh rỗi thì cô học nấu nướng với mẹ, tối đến bố tan làm thì học y thuật với bố.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộng Dao dậy từ sớm đi xuống quán bán đồ ăn sáng dưới chung cư.
Đây là quán ăn sáng mà cô yêu thích nhất.

Chu Tuệ Mẫn tuy nấu ăn rất ngon nhưng lại ít khi làm bữa sáng, bởi vì vừa ngủ dậy còn chưa tỉnh ngủ, hơn nữa một số món phải chuẩn bị từ rất sớm.

Vậy nên bữa sáng cô thường chỉ nấu mì hoặc là xuống dưới chung cư mua đồ ăn.

Có những hôm, cô sẽ ghé qua quán này.
Thẩm Mộng Dao đến khá sớm, cô nói với chủ quán: "Bác ơi, cháu muốn đặt một ít đồ ăn sáng cho ngày mai được không ạ? Số lượng hơi nhiều một chút, cháu muốn đặt một trăm cái bánh bao thịt, một trăm cái bánh bao xá xíu, một trăm cái bánh bao dưa muối, một trăm cái bánh bao miến, một trăm cái bánh bao cải, một trăm cái bánh bao đậu đỏ, một trăm cái bánh bao hấp, một trăm cái xíu mại, năm trăm bát tào phớ mặn, năm trăm bát tào phớ ngọt.

Ngoài ra, cháu muốn thêm hai trăm bát mì hoành thánh và tất cả các loại mì ở quán nữa ạ."
Nghe xong, chủ quán sững sờ: "Cô gái, công ty cháu tổ chức team building à? Đông người vậy?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương