“Con không nói thì thôi, lúc đầu mẹ cũng thấy lạ, nhưng cha con nói ở nhà đang chờ lương thực, nên bà phải vội về.”

Thẩm Uyển đảo mắt nói: “Nhà thiếu lương thực, con không tin, có khi lại là cái cớ để xin tiền thôi.”

Hằng năm cha cô đều cho bà nội không ít tiền sinh hoạt, còn có cả tiền và phiếu mỗi khi bà đến thăm.

Người thường một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, mà điều kiện sống của nhà bà ở làng cũng rất tốt.

“Lần này con thật sự đoán sai rồi, bà nội đã dồn hết tiền cho cháu trai lớn của bà rồi, còn nói với cha con là sẽ tìm cho Bảo Trụ một cô vợ thành phố.”

“Thôi đi, mơ tưởng hão huyền, bà không nhìn xem cháu trai lớn của mình thế nào mà dám mơ tưởng.”

Thẩm Uyển thấy bà nội thật vô lý, cô cảm thấy chú ba và bà nội còn đáng ghét hơn cả Thẩm Ngôn Khê.

Tại bến xe, cha Thẩm mua rất nhiều thứ cho An An, ông thể hiện tình cảm đặc biệt với cậu bé.

“Xe đến rồi, chúng ta vào ga thôi.” Hà Tùy Xuyên nhắc Thẩm Ngôn Khê.

Cha Thẩm nhìn đồng hồ, nói: “Các con vào đi, đừng để lỡ chuyến.”

“An An, chào tạm biệt ông ngoại đi.” Thẩm Ngôn Khê gọi An An.


“Tạm biệt ông ngoại.” An An cầm kẹo hồ lô, vẫy tay tạm biệt.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy ba người nữa, cha Thẩm mới rời bến xe.

Giờ đây, Thẩm Ngôn Khê có cảm xúc rất phức tạp đối với cha Thẩm.

Vừa oán hận ông vì sự đối xử không công bằng khi cô còn nhỏ, vừa nghĩ rằng dù không yêu thương mình, ông vẫn nuôi dưỡng mình, cho mình đi học, và còn đối xử rất tốt với con của cô.

Thẩm Ngôn Khê nghĩ rằng có lẽ cô nên tha thứ cho cha Thẩm.

Trên tàu lửa đông người, trong lối đi đầy đồ đạc, có cả người đứng chen chúc.

Cả lối đi chật cứng, mất rất nhiều công sức mới tìm được chỗ nằm.

Thẩm Ngôn Khê luôn nắm chặt tay An An, liên tục dặn dò cậu bé giữ chặt tay mình.

“Mẹ ơi, sau này chúng ta còn đến nhà ông ngoại nữa không?” An An hỏi Thẩm Ngôn Khê.

“Sao vậy, An An rất thích ông ngoại à?”


“Dạ, con thích, ông ngoại tốt lắm, ông ngoại mua đồ ăn cho con, còn chơi với con nữa.” An An lớn tiếng đáp.

“Được rồi, khi nào có thời gian mẹ sẽ lại đưa con đến nhà ông ngoại.” Thẩm Ngôn Khê hứa với An An.

Hà Tùy Xuyên mang nước nóng đến, “Em có muốn uống chút nước nóng không?”

“Ba, con uống.” An An nhìn thấy liền gọi.

Hà Tùy Xuyên cầm cốc, đưa cho An An uống nước.

Đợi An An uống xong, Hà Tùy Xuyên nhìn Thẩm Ngôn Khê nói: “Em cũng uống chút đi.”

“Em không uống, anh tự uống đi.” Nói xong cô liền quay mặt đi.

Nhìn cô quay lưng lại, anh cũng không nói gì thêm, chỉ để cốc nước bên cạnh cô, khi khát có thể uống.

Bây giờ vẫn là ban ngày, Hà Tùy Xuyên tranh thủ ngủ một lát.

Buổi tối trên tàu không an toàn, anh hầu như không ngủ, phải canh

chừng hành lý.

Đợi Hà Tùy Xuyên lên giường trên ngủ, Thẩm Ngôn Khê mới quay lại.

Nhìn cái cốc, cô thẫn thờ.

Cô không biết bây giờ mình có cảm giác gì với Hà Tùy Xuyên nữa, là tiếp tục sống với anh hay đợi cơ hội để cả hai chia tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương