Nghe mẹ nói vậy, Thẩm Viện lập tức gào lên: "Mẹ, tất cả là tại mẹ! Sao mẹ không sinh con trai chứ? Nếu mẹ sinh con trai, chắc chắn bố sẽ thích con và coi trọng con!"

Trương Chiêu Liên không ngờ con gái mình lại trách móc mình như thế.

"Đây là lỗi của mẹ sao? Nếu con hối hận thì mẹ cũng hối hận đấy!"

Hai mẹ con bắt đầu tranh cãi, Thẩm Ngôn Khê đứng dưới lầu nghe thấy hết, suýt nữa nhảy lên vì vui sướng.

Không ngờ kẻ địch lại bắt đầu nội chiến rồi! Hai mẹ con cãi nhau một lúc, Trương Chiêu Liên mới nghĩ đến việc không thể để Thẩm Ngôn Khê cười nhạo mình, nên ngừng tranh cãi.

Ở ngoài, Thẩm phụ dắt An An đi gặp những người bạn cũ của mình.

Khi thấy An An, ai cũng khen thằng bé giống Thẩm Ngôn Từ, điều này khiến Thẩm phụ rất tự hào và càng thêm yêu thương thằng bé.

Ông dẫn An An đến cửa hàng bách hóa, mua một đống đồ ăn rồi mới trở về nhà.

Thẩm Viện nhìn thấy cha mình chiều chuộng đứa con của Thẩm Ngôn Khê mà ghen tị ra mặt.


Tại sao Thẩm Ngôn Khê luôn áp đảo cô? Đến con của cô ấy cũng có thể lấn át cô, điều này càng khiến Thẩm Viện ghét Thẩm Ngôn Khê hơn.

Cô càng tức giận mẹ mình không sinh ra cô là con trai.

An An cầm đống đồ ăn chạy tới chỗ mẹ, đưa lên mời: “Mẹ ơi, mẹ ăn đi.”

Thẩm Ngôn Khê nhìn An An rồi nói: "Mẹ không ăn đâu, An An ăn đi."

Nghe vậy, An An lập tức đưa đồ ăn cho Hạ Tùy Xuyên.

Nhưng cậu bé suy nghĩ một lát, liền cắn một miếng trước khi đưa cho cha mình.

Thẩm Ngôn Khê nhìn hành động đó của An An, bật cười không ngừng.

"Hạ Tùy Xuyên, anh thấy chưa, con trai anh không muốn đưa đồ ăn cho anh đâu, hahaha."

Hạ Tùy Xuyên cũng thấy buồn cười, nghĩ rằng con trai mình thật sự "hiếu thảo" với cha.

Đúng là anh chẳng có chút địa vị nào trong nhà này, con trai anh còn được yêu quý hơn.


"An An, ông ngoại đã đưa con đi đâu chơi vậy?"

Nhìn thấy đồ ăn trong tay An An, Thẩm Ngôn Khê đoán rằng cha mình đã dẫn cậu bé đến cửa hàng bách hóa.

“Ông ngoại cho con uống trà và khen con giỏi,” An An nói.

Thẩm Ngôn Khê biết chắc là cha cô đã đưa An An đi gặp những người bạn cũ để khoe khoang.

Những người bạn của Thẩm phụ đều là những người già đã về hưu, thường tụ tập và thích đùa giỡn với cháu chắt của mình.

Thẩm phụ rất coi trọng thể diện và thích được người khác khen ngợi.

An An được đám bạn của ông khen ngợi, khiến ông vui mừng ra mặt.

Thẩm Ngôn Khê thật không ngờ cha mình không yêu thương cô, nhưng lại yêu quý con cô đến vậy.

Không biết liệu đây có phải là "tình cảm của ông bà với cháu" mà mọi người hay nói hay không.

“Ông ngoại tốt,” sau một buổi chiều, An An đã hoàn toàn yêu thích ông ngoại mình.

Thằng bé được ông mua đồ ăn, đưa đi chơi, nên rất quý mến ông.

Nghe con trai nói vậy, Thẩm Ngôn Khê thầm nghĩ: “Con thật là nhanh nhạy, phát hiện ra ông ngoại tốt chỉ sau một buổi chiều, trong khi mẹ con mãi mới nhận ra được điều đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương