Mấy mẫu tử, bà cháu ôm nhau rơi lệ, một thiếu niên mặt mày cương nghị có vài nét giống với Mẫn thị đang nở nụ cười sáng rỡ ôm lấy vai của Thẩm thị khuyên:- Mẫu thân, người đừng khóc nữa, mau để đại tỉ và mấy đứa nhỏ vào nhà thôi – Còn bước đến ôm lấy Lưu Mẫn Hoan nói – Tiểu Hoan nhi, con dạo này có khỏe không, xem xem cả gương mặt gầy đi rồi, mấy người trước tiểu cữu đã săn được con gà rừng, ngoại tổ mẫu đã làm rất nhiều món, hôm nay các con phải ăn nhiều vào.Từ lúc đến đây, Lưu Mẫn Hoan chẳng ăn được bao nhiêu miếng thịt, hôm nay xem ra được ăn thỏa thích rồi, nàng hôn lên má Mẫn Tiến một cái thật kiêu nói:- Hoan hô.Khóe miệng của Mẫn Tiến càng cong lên, bế Lưu Mẫn Hoan dẫn đầu đi vào nhà.

Một lát, di mẫu của nàng Mẫn Nhan cũng tới, đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy phu quân của di mẫu La Phúc, gương mặt thành thực chất phác, nghe nói mở tạp hóa buôn bán nhỏ trong thành, một biểu ca La Kiệt 7 tuổi và một biểu đệ La Hào 5 tuổi.La Kiệt rất thích tiểu biểu muội nho nhỏ đáng yêu này, lấy ra điểm tâm mình đã giấu đi nói:- Hoan nhi, đây đều là ta vụng trộm giấu đi, ăn ngon, ngươi nếm thử một chút.Lưu Mẫn Hoan nghĩ, có thể quá thời hạn hay không nha, nhưng mà tiểu tử này cũng là tốt bụng.- Ca, đệ cũng muốn ăn – La Hào túm tay áo của hắn.- Ngươi là quỷ tham ăn, không phải mới cho ngươi ăn sao? – La Kiệt hỏi.- Nhưng mà đệ còn không có ăn đủ nha – La Hào mặt tròn tròn hồng hào, thật sự là rất đáng yêu, thật muốn nắm lấy khuôn mặt tròn vo của hắn.Lưu Mẫn Hoan đưa qua một miếng điểm tâm nói:- Biểu đệ, đệ ăn – Lại đưa qua một miếng - Biểu ca, huynh cũng ăn.- Nhìn xem, vẫn là Hoan nhi hiều chuyện, Hoan nhi, muội cũng ăn đi – La Kiệt cao hứng đưa điểm tâm vào trong miệng.Vì không cô phụ lòng tốt của bọn họ, Lưu Mẫn Hoan cũng ăn một miếng, tuy rằng hương vị bình thường, nhưng thật đúng là không có bị hư.Đến chiều, Lưu Hán Văn rốt cuộc cũng tới, cả nhà quây quần bên bàn cơm, Lưu Hán Văn hỏiVì không cô phụ lòng tốt của bọn họ, Lưu Mẫn Hoan cũng ăn một miếng, tuy rằng hương vị bình thường, nhưng thật đúng là không có bị hư.Đến chiều, Lưu Hán Văn rốt cuộc cũng tới, cả nhà quây quần bên bàn cơm, Lưu Hán Văn hỏi Mẫn Tiến:- Tiểu đệ, hiện tại đệ đi săn thú à?- Đúng vậy, hiện tại hoa mầu cũng đã trồng xong, nhàn rỗi không có việc gì, đệ liền thường xuyên lên núi – Mẫn Tiến đáp.Mẫn Nhan liền lên tiếng đề nghị:- Hay là đệ đến cửa hàng của tỉ phu mà làm việc đi.- Không được đâu, đệ thật sự không giỏi mấy chuyện mua bán đưa đẩy đó đâu – Mẫn Tiến từ chối, nhị tỉ của hắn thật sự đã tiếp tế trong nhà rất nhiều, nếu bây giờ hắn lại đến đó làm việc không biết họ sẽ nói Mẫn gia như thế nào.Mẫn Nhan cũng không ép hắn, quay qua nói với Mẫn thị:- Tỉ tỉ, hôm nay muội muốn đưa Hoan nhi đến ở nhà muội vài ngày, để muội bồi bổ cho con bé, xem xem khuôn mặt nhỏ hóp lại đây này.Mẫn thị tuy không muốn làm phiền muội muội nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, đáy lòng lại xót xa, nên rốt cuộc đồng ý:- Được rồi, để con bé ở nhà muội mấy ngày đi – Còn không quên dặn dò – Hoan nhi, con phải ngoan nha, không được làm phiền di mẫu và di phụ.Lưu Mẫn Hoan nghĩ đến phải về nhà đối mặt với một nhà đại cô liền không muốn nên gật đầu lia lịa.

Đợi đến lúc kết thúc, Lưu Mẫn Hoan hôn hôn hai gương mặt nhỏ của tiểu đệ và tiểu muội rồi mới lên xe ngựa cùng về với di mẫu.Nhà di mẫu là tứ hợp viện, phòng ở đầy đủ, ngày hôm qua di mẫu còn chuẩn bị một phòng riêng cho Lưu Mẫn Hoan, trước mang nàng đi nhìn một chút, giờ trời cũng đã tối nên cả nhà đều đi ngủ.Khi Lưu Mẫn Hoan thức dậy, cả nhà ăn chút điểm tâm, di phụ La Phúc liền đến cửa hàng, La Kiệt và La Hào ở nhà chơi, mà di mẫu thì nấu cơm giặt giũ.

Trước kia còn có chăm sóc mẹ chồng, hiện tại đã không còn chuyện này.


Cha của dượng hai La đã qua đời lúc dượng hai còn nhỏ, là nương dượng hai kéo một đôi con trai con gái sống qua ngày.

Một quả phụ mang theo hai hài tử, thật sự nếu không bưu hãn một chút, chỉ sợ đã bị người bắt nạt chết rồi, cho nên sau khi di mẫu gả vào, cũng bị mẹ chồng quản gắt gao.Lưu Mẫn Hoan đang chơi đùa cây cung cùng với hai tiểu tử bình thường lén chơi thì dượng hai La trở lại.

Thấy Lưu Mẫn Hoan liền cười đưa cho nàng một cái bao giấy:- Hoan nhi, nhìn xem có thích ăn hay không.Ôi, là đường phèn, thật đúng là thứ tốt, đường khác vào mùa hè dễ dàng biến chất, mà đường phèn này thì không.- Cám ơn di phụ - Lưu Mẫn Hoan cười tít mắt nói.La Kiệt và La Hoài trông mong nhìn đồ trong tay Lưu Mẫn Hoan, nước miếng cũng muốn chảy ra, xem ra bình thường dượng hai La cũng rất ít mua cho bọn hắn.

Lưu Mẫn Hoan trực tiếp chia đường phèn làm ba phần, ba tiểu oa nhi bọn họ một người một phần, hai tiểu tử mừng rỡ không thôi.

Đúng lúc di mẫu bưng thức ăn từ phòng bếp lại đây, thấy như vậy, trong lòng liền vui vẻ:- Đều đi rửa tay, đến giờ ăn cơm rồi.Tuy rằng đồ ăn giữa trưa chỉ có mấy người, nhưng mà có mặn có chay, so với ở nhà Lưu Mẫn Hoan thì tốt hơn nhiều.

Hơn nữa đã lâu nàng còn chưa được ăn qua cơm tẻ.


Ngươi nói ở hiện đại chẳng ai hiếm lạ cơm tẻ này, nhưng mà, nhưng mà, đối với một tiểu oa nhi cả ngày chỉ uống canh suông ăn cháo ngô lương thực phụ mà nói, cơm tẻ này chính là mỹ vị nhân gian đó.Lưu Mẫn Hoan không chút khách khí ăn hai chén cơm.

Bụng nhỏ cũng phồng lên, di mẫu còn nói giỏi, nên ăn nhiều, làm cho thịt trên mặt đầy lên:- Tiểu oa nhi nên mập mạp mới đáng yêu, Hoan nhi chúng ta cũng bởi vì không được ăn no, cho nên mới gầy như vậy, đến nhà di mẫu, muốn ăn bao nhiêu thì ăn -Nàng cũng biết bình thường Triệu thị cũng không có cho cháu gái ăn no, cho nên chỉ cần mình có khả năng, thì sẽ dưỡng béo cho cháu gái của mình.

Chỉ là nếu đi trở về thì cũng gầy lại thôi, đợi tỷ tỷ và tỷ phu có thể ở riêng thì tốt rồi, mình thương lượng với đương gia, cũng có thể mượn chút tiền cho bọn họ, để cho bọn họ có thể sống thật tốt.Sau khi cơm nước xong, thái dương đang lúc giữa trưa, La gia có thói quen nghỉ trưa, cho nên Lưu Mẫn Hoan nhập gia tùy tục, ngủ ở trên giường nhỏ của mình.

Thật là thoải mái nha, nàng mơ mơ màng màng ngủ, lần này lại không bị đói tỉnh nữa.

Thời điểm nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, giống như nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi, tuy đứt quãng, nhưng mà vẫn nghe được, trong chốc lát thì thanh âm càng lúc càng lớn.


Nàng mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao lại có một người tức phụ tuổi còn trẻ mang theo một tiểu cô nương ba bốn tuổi đang ở bên ngoài khóc nháo đây?Đứa nhỏ La Hào chân ngắn nhỏ lạch bạch chạy tới chỗ Lưu Mẫn Hoan, còn thần bí hề hề nói với nàng:- Biểu tỉ, tiểu cô của ta mang theo Anh Tử tới đây khóc nữaÀ, thì ra là tiểu cô của tiểu tử này, Lưu Mẫn Hoan thật sự là tò mò tại sao lúc này người này lại đến đây liền ghé vào bên cạnh cửa sổ nghe lén.

La Hào thấy vậy, cũng leo lên giường nàng, đi nghe lén theo, tiểu tử này, thật đúng là một chút cũng không sợ người lạ, cởi giày của hắn xong liền leo lên đây.- Biểu tỉ, nhường một chút, ta cũng muốn nghe - Thân thể La Hào mập mạp đẩy nàng sang một bên.- Không phải vừa rồi ngươi ở bên ngoài cũng đã nghe xong sao? – Lưu Mẫn Hoan nói.- Ta nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng mà mẫu thân kêu ta trở về ngủ.

Hoan nhi, chúng ta cùng nhau nghe, ca ca của ta đã ở đó nghe, ta sợ ngươi nghe không hiểu cho nên lại đây ở cùng ngươi – La Hào đáp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương