Cứ nghĩ rằng bắt một chiếc ô tô sẽ dễ dàng nhưng không ngờ chẳng có ai chịu dừng lại dọc đường để cho cô đi nhờ, Nguyễn Tinh Hà thật sự tuyệt vọng rồi.
Tại sao lại như vậy? Đáng lẽ phải gặp được Khang Chí Viễn ở trên đường mới đúng, chẳng lẽ bở vì mình thay đổi vận mệnh nên cốt truyện cũng thay đổi theo sao?
Bước tiếp theo nên làm cái gì đây? Bây giờ phía sau thì có người truy đuổi, phía trước lại không có ai giúp đỡ, thật sự là kêu trời trời không hay, kêu đất đất chẳng linh.
Dường như ông trời cảm thấy Nguyễn Tinh Hà chưa đủ thảm, trên bầu trời vang lên sấm sét, mưa phùn trong nháy mắt biến thành mưa to như trút nước, vốn dĩ cô không mặc nhiều đồ, bị mưa lớn làm cho ướt sũng, rlùng mình vì lạnh.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải lớn đi đến và dừng lại bên cạnh cô.
Nguyễn Tinh Hà nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở ghế lái, trời mưa to làm mờ cửa sổ, không nhìn rõ mặt anh ta.
Cho đến khi cần gạt nước trên cửa kính ô tô lau đi những hạt mưa phát ra âm thanh “lạch cạch”, lau kính ô tô sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông.
Nguyễn Tinh Hà lúc này mới có thể nhìn rõ.
Rõ ràng là một ngày mưa giông ảm đạm, mưa mù mịt, mọi thứ trông thật u ám và đáng sợ, nhưng người trước mặt lại khác quá.
Anh ta có đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, sinh ra đã có vẻ đẹp vô song, giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào thế giới xám xịt.
Nguyễn Tinh Hà sửng sốt một chút, trong đời thực ngắn ngủi của mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người nào đẹp như vậy.
Những hạt mưa mịn lặng lẽ che kín kính chắn gió, cũng che đi khuôn mặt của người đàn ông.
Sau đó, nó đột nhiên bị lau sạch bởi cần gạt nước.
Người đàn ông có ngoại hình tuyệt đẹp và Nguyễn Tinh Hà im lặng nhìn nhau trong mưa.
Một lúc sau, anh ta mở cửa xe và nhảy ra ngoài.
Người đàn ông nhìn Nguyễn Tinh Hà, nhẹ giọng hỏi: “Đồng chí, mưa to quá, cô có cần đi nhờ không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook