Thời Quang nhắm mắt xoa thái dương, cậu cảm thấy đầu như muốn vỡ tung ra mỗi lần thức dậy.
Giấc mộng phiền nhiễu cậu mấy đêm liền.

Cậu không thể nhìn thấy rõ mặt người trong mộng, nhưng có thể nghe rõ giọng của hắn ta.
“Thái Ngạn Châu! Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phụ hoàng, ngươi là người đầu tiên dám thắng ta! Ngươi đi đi!” đó là giọng của một đứa trẻ, còn kèm theo tiếng khóc.
“Ngạn Châu, ta chơi cờ với người khác, trong lòng đều nghĩ đến ngươi.

Ta muốn hôn ngươi, có được không?” giọng nói có phần non nớt của thiếu niên, còn có chút lo lắng.
“Ngạn Châu, ta cảm thấy, sau này đừng gặp nhau nữa sẽ tốt hơn.” giọng nói trầm thấp dễ nghe của thanh niên, nhưng từng từ mang theo sự lạnh giá.
Vô số âm thanh đan xen trong tâm trí, niềm vui nỗi đau dây dưa trong biển lòng, Thời Quang đột nhiên nhận ra.
Loại người như tên Thái tử này! Quen xong rồi bỏ! Bạc tình bội nghĩa! Có đáng để nhớ nhung như vậy không?”
“Xong rồi!” Thái Diệu Văn vui vẻ nói bên tai cậu.
Thời Quang xoa thái dương rồi mở mắt.
Chời má!
Ai ở trong gương đồng thế kia … Thời Quang không tin được mà đưa tay sờ sờ tóc.

Thái Diệu Văn nhanh chóng nắm lấy tay cậu “Tiểu Hồng vừa mới chải xong! Đừng có làm rối!”
Nàng đẩy Thời Quang vào thay y phục, đợi cậu bước ra, nàng hài lòng cảm thán “Chỉ cần không nói chuyện, không ai phân biệt được thật giả.” nói xong còn nhét vào tay cậu một cây quạt tròn “Nhớ che cổ huynh lại.”
Thời Quang nhìn mình trong gương.

Búi tóc trên đỉnh đầu, mảnh lụa dài buộc lại phía sau, hai má hồng hồng, môi được tô đỏ, chiếc váy dài xanh nhạt, toát lên vẻ thanh thuần tự nhiên, có nói là một cô nương 16 17 tuổi cũng không quá lời …
Cũng … được …
“Huynh à, huynh không để ý thật chứ?” Thái Diệu Văn đột nhiên cẩn thận hỏi.
Thời Quang đúng thật cạn lời “Ta cũng mặc thành thế này rồi, bây giờ nói có cảm thấy hơi muộn không?”
“Muội nói … nếu như thật sự gặp được Thái tử điện hạ … huynh không để ý chứ?” Thái Diệu Văn nhỏ giọng dần.
“Không để ý.” tim cậu đang bị ngàn kim đâm, thật khó chịu … không để ý mới lạ đó, tự dưng khi không hại cậu bị bệnh tim… Thời Quang hít thở sâu, tức giận nói “Gặp lại tên đó, ta sẽ mắng chết hắn!”
Thái Diệu Văn bị sốc mở to đôi mắt “Huynh bình tĩnh chút, đó là Thái tử!” nàng ngọt ngào mỉm cười “Thời gian trước huynh mắc bệnh, luôn cứ nhốt mình trong phòng không đi đâu, muội rất lo lắng.

Bây giờ muội cũng yên tâm rồi, huynh biết không, huynh giống như biến thành một người khác vậy.”
“Không phải đã nói rồi sao, lúc trước sốt cao vài lần, đã quên rất nhiều chuyện.” Thời Quang nở nụ cười.
Cứ như vậy, sáng tinh mơ, Thời Quang và Tiểu Hồng – thị nữ bên cạnh Thái Diệu Văn vào cung.
Họ giao hẹn, nếu ai đó hỏi tới, thì nói Tam nương nhiễm phong hàn, giọng có chút khàn, không tiện nói chuyện, sẽ để Tiểu Hồng trả lời thay, cần gì thì nói với Tiểu Hồng, dùng quạt tròn cố gắng che đậy.
Tuy nhiên, buổi bàn luận cờ đạo lần này khác với những gì Thời Quang nghĩ.
Đây không phải là một giải đấu cờ vây tiêu chuẩn, giống như trò chơi vượt ải.

Hơn hai mươi tiểu thư khuê các tập trung cùng nhau, vượt qua ba vòng thi.
Vòng đầu tiên, tìm và giải những câu đố trong túi gấm được treo trên những cành hoa trong hoa viên của hoàng cung trước khi ba nén hương cháy hết, nghe nói những câu đố trong buổi bàn luận cờ đạo đều do đích thân Nam Dương trưởng công chúa ra đề.

Trước khi ba nén hương cháy hết, mười tài nữ giải được nhiều câu đố nhất sẽ lọt vào vòng thứ hai.
Tiểu Hồng nhanh chóng tìm thấy một cái, Thời Quang mở ra không khỏi bật cười “Đơn giản.” sau một hồi giày vò, trước tiên phải qua được hai vòng, đến vòng thứ ba nếu có thua, thì cũng đã lọt vào vòng cuối, vừa bảo toàn được thể diện của Thái gia, cũng không quá nổi bật xuất chúng, hoàn hảo.
Tiểu thị nữ nhìn xung quanh thấy không có ai, vui mừng thì thầm “Nhị công tử, nếu người sớm nghĩ thông suốt thì tốt rồi, với kỳ nghệ của người, nếu tham gia bình phẩm khảo thí, thì làm sao Chu thị lang kia có thể huênh hoang vậy chứ.”
“Bình phẩm khảo thí gì cơ?”
Tiểu Hồng ngạc nhiên một lúc rồi thở dài “Quên những chuyện đó cũng tốt.”
“Ta bây giờ rất tốt, nói với ta cũng không sao.” đến Nam Lương mấy ngày nay, xem tình hình trước mắt cảm thấy chưa thể quay về được.

Thời Quang ngày càng tò mò, Thái Ngạn Châu rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì.

Cậu tìm thấy một túi gấm trong hoa viên, chậm rãi trả lời.

Chiếc váy quá dài, tay áo quá rộng, bước đi thật phiền phức.
“Hai năm trước, Hoàng đế muốn xếp bậc cho các kỳ thủ ở Nam Lương, lần xếp bậc đó, tất cả những người biết chơi cờ đều có thể tham gia.


Người không tham gia, ai thuyết phục cũng không được, khiến phụ thân người tức muốn chết.”
“Tại sao?”
“Chuyện này nô tỳ cũng không biết, người nếu đã quên, chắc hẳn là do không muốn nhớ lại.

Chu thị lang được xếp vào hàng nhất phẩm, phụ thân người rất khó chịu khi nhìn thấy phụ tử Chu gia! Aiz, Nhị công tử, ngay cả những hạ nhân như chúng tôi đều cảm thấy, kỳ nghệ của người mới xứng là nhất phẩm.”
Chắc hẳn kỳ xếp bậc đó là một việc trong đại rất được các kỳ thủ Nam Lương mong đợi, tại sao người có kỳ nghệ tuyệt đỉnh như Thái Ngạn Châu lại không tham gia? Thời Quang nhớ đến những giải đấu cờ vây ở Nam Lương đã xem trong sách, thì ra những câu nói đơn giản in trên sách, ẩn giấu sau đó rất nhiều câu chuyện.

Cậu mỉm cười rồi tiếp tục tìm túi gấm.
Hoa viên phía bên này yến oanh nô nức, cười nói vui vẻ.

Phía bên kia là tẩm cung của Hoàng hậu, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
“Nếu không phải con giữ hiếu ba năm, ba năm trước con nên nạp phi rồi! Tại sao bây giờ lại nói vẫn chưa đến lúc?” Lương Đế sắc mặt không vui, Hoàng hậu bên cạnh cũng không dám lên tiếng, trong mắt của Nam Dương trưởng công chúa ngồi bên hông cũng có chút cảm thông.
Đối diện họ, là Du Lượng đang thay ca cho Thái tử.
Du Lượng thầm thở dài trong lòng.

Mấy ngày qua, dù có thử cách gì cũng không thể quay về được.

Cậu đành phải tạm thời chấp nhận sự thật cậu đã đến Nam Lương, cố gắng tìm hiểu mọi thứ xung quanh.
Theo lời của những thị nữ bên cạnh, cậu có thể cảm thấy vị Thái tử này rất tốt bụng nhân từ, đối xử với họ rất tốt.
Lướt nhìn căn phòng có nơi cất giữ sách chất cao như núi, vị Thái tử này hẳn có kiến thức uyên thâm, văn thơ lai láng.
Lật xem những phê chuẩn tấu chương trên bàn, vị Thái tử này có thể nhìn một lần đã nhớ rõ, hiểu biết sâu rộng.
Một người hoàn hảo.
Nhưng Du Lượng biết trên đời này không có ai là hoàn hảo.

Một người nhìn bề ngoài có vẻ hoàn hảo nhưng đằng sau đó càng phải có nhiều sự nhẫn nại.
May là Du Lượng thông minh, những ngày qua thay ca cho Thái tử cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Nhưng bây giờ lại nói với cậu, phải cưới Thái tử phi?
Đùa gì vậy trời!
Sáng sớm đến thỉnh an Hoàng hậu, cậu mới biết buổi bàn luận cờ đạo hôm nay vẫn còn một tác dụng khác, chính là để Đế Hậu chọn ra Thái tử phi.

Dù sao những người được mời tới hôm nay đều là tiểu thư danh giá vừa đến độ tuổi ở kinh đô này.

Dĩ nhiên, Thái tử nhìn trúng ai mới quan trọng, nên mới mời Thái tử đến buổi bàn luận cờ đạo để nhìn xem.
Du Lượng vừa muốn mở miệng, nhưng lại bị Lương Đế ngắt lời.
“Hôm nay, xem trước đi rồi nói!” đây là sự nhượng bộ cuối cùng của đế vương đối với đứa con mà mình yêu thương nhất.
Nói về phía bên này, buổi bàn luận cờ đạo đã bước vào vòng thứ hai.
Trong đình viện bày mười bàn cờ, ván cờ dang dở trên đó giống hệt nhau.

Trước mặt còn một chiếc bàn, trên đó đặt hai nhành hoa đào.

Nghe nội thị nói, đây là những ván cờ do các kỳ thủ tam phẩm đang đấu dở, nếu người nào có thể giải được, thì có thể đến phía trước cầm một nhành hoa tiến vào vòng thứ ba – vòng đấu cờ.
Thời Quang đến trước bàn cờ, quét nhìn cục diện, trong lòng sáng tỏ.

Dù nói là ván cờ của những kỳ thủ tam phẩm nhưng cũng chỉ là trình độ của các kỳ thủ chuyên nghiệp có đẳng thấp ở hiện đại, chỉ vài phút, cậu đã có câu trả lời.
Cậu nhìn xung quanh, chín người khác đang trầm ngâm suy nghĩ.

Được thôi, bây giờ trả lời thì sẽ gây sự chú ý, cậu sẽ chờ thêm một lát.

Để Thái Diệu Văn không quá nổi bật, cậu sẽ là người thứ hai nộp đáp án.
Đối với những tiểu thư khuê các học cờ, ván cờ dang dở này cũng hơi khó nhằn.
Thời Quang đột nhiên cảm thấy nhàm chán, cậu là một kỳ thủ cửu đẳng chuyên nghiệp ở hiện đại, quán quân Thế giới, đến đây đấu cái gì với mấy cô này chứ.


Nếu đã tới Nam Lương, thì phải đấu với kỳ thủ nhất phẩm mới đúng.

Xem thử thiên hạ đệ nhất của một ngàn năm trước với quán quân Thế giới của một ngàn năm sau, ai mạnh ai yếu?
Nhàm chán nghĩ ngợi lung tung, chân đang quỳ cũng trở nên tê rần.

Thật là, lấy mạng nhất không phải là nhàm chán, mà là không có ghế, đấu cờ mà phải quỳ đấu! Dù trước mặt là ván cờ dở dang, nhưng kỳ thủ phải quỳ trước bàn để đặt cờ.
Cậu chỉ muốn … đấm đấm cái bắp chân, nhưng bị Tiểu Hồng bên cạnh nhắc nhở “Nhị công tử, chú ý dáng vẻ!”
A~~~!!! Mấy chị gái ơi, nghĩ nhanh chút được không! Thời Quang thật muốn đi giúp bọn họ một tay.
Không biết đã đợi bao lâu, Thời Quang cuối cùng đã đợi được một vị nữ tử đứng dậy.

Thấy nàng đã cầm hoa bước đi, cậu cũng vui vẻ đứng dậy, Tiểu Hồng vội vàng giữ lại.
Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
Nhưng không ngờ là …
“Ây dô, Thái Diệu Văn, với năng lực của cô mà cũng giải được à, hiếm thấy nha.” một nữ tử bận y phục diêm dúa thô tục cầm một nhánh hoa, cười nhạo Thời Quang.
Thời Quang nhíu mày, ho một tiếng, nhìn sang Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng tôn trọng kính lễ “Chu nương tử, Tam nương nhà chúng tôi nhiễm phong hàn, không tiện nói chuyện.”
Nữ tử kia cười “Có vẻ như, hai vòng trước đó đều do con nha đầu lanh lợi này giúp cô nghĩ ra đáp án nhỉ.

Tiếc là, vòng cuối cùng này do hai chúng ta đấu cờ, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thật sự.” nữ tử kia cầm hoa xoay người, vui vẻ bước ra khỏi đình viện.
“Đó là ai?” vừa gặp đã chế giễu, Thời Quang lặng lẽ hỏi Tiểu Hồng.
“Muội muội của Chu thị lang, Chu Hoàn, Tam nương rất ghét nàng ta! Trời đất ơi, Nhị công tử, người thua ai cũng được, nhưng không được để thua nàng ta!”
Đợi chút!
“Nếu thắng nàng ta, thì không phải taxếp hạng nhất à? Ngươi có chắc … phụ thân biết được tam muội giành được hạng nhất sẽ không nghi ngờ gì?”
“Cũng còn đỡ hơn là phải nghe thấy Tam nương thua Chu Hoàn, lần sau lại bị nàng ta lên mặt khoe khoang!”
Chờ nội thị xác nhận đáp án của Thời Quang chính xác, cậu bất đắc dĩ cầm nhánh hoa bước đến lối ra.
Đã đến giờ trưa, vòng thứ ba sẽ bắt đầu vào buổi chiều, nội thị dẫn các vị tiểu thư đến cung điện để dự tiệc, Hoàng hậu và Trưởng công chúa đã đợi khá lâu.

May là Thời Quang không cần phải nói chuyện, bắt chước người khác hành lễ, đã có thể ngồi vào bàn tập trung ăn uống.
Trước mặt Hoàng hậu, không ai dám nhiều lời, ai nấy đều an tĩnh, quý phu nhân ngồi trên cao kia lần lượt hỏi về buổi bàn luận cờ đạo ban sáng, Trưởng công chúa cũng dịu dàng cười.
Cuối cùng, Hoàng hậu nhìn Chu Hoàn, rồi chuyển sang Thời Quang, ánh mắt sáng lên, không khỏi nhìn cậu mỉm cười “Đều là những đứa trẻ có tài năng.

Nếu ai giành được danh hiệu, có thể yêu cầu phần thưởng với bổn cung, muốn thứ gì cứ việc nói ra.”
Chu Hoàn tràn đầy niềm vui, liên tiếp tạ ơn.

Thời Quang cũng làm theo, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Vòng thứ ba sẽ diễn ra ở một chòi thủy tạ nằm trong hoa viên.

Sau khi dùng bữa, Hoàng hậu và Trưởng công chúa dời giá, chúng thị nữ theo sau, đến hoa đình bên cạnh chòi thủy tạ để xem đấu cờ.
Thời Quang cùng nội thị dọc theo đường nhỏ trong hoa viên, cách đó khá xa, một người đàn ông trung niên bước đến trước mặt Chu Hoàn, nàng ta nhìn thấy người đàn ông đó liền rất vui mừng, dừng lại hành lễ “Bái kiến sư phụ.”
“Ừm, đấu cờ cho tốt, vi sư tin con.” người đàn ông trung niên có tay áo rộng, gật đầu đáp lời.
“Đa tạ sư phụ.”
Hai người sau khi từ biệt, người đàn ông trung niên tiếp tục đi về phía trước.

Lúc bước ngang qua, ngay cả nội thị cũng phải dừng lại hành lễ.

Tuy nhiên, ông ta không chú ý gì đến Thời Quang, mà Thời Quang cũng không có phản ứng gì với ông.
Chờ người đàn ông đi xa, Thời Quang lặng lẽ hỏi Tiểu Hồng “Có máu mặt thật đấy, người này là ai?”
“Ngài ấy là kỳ thủ hàng đầu của Nam Lương, Dương Huyền Bảo, là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng.”

Thời Quang sững sờ.
“Nhị công tử?”
“À, không có gì, đi thôi.”
Kỳ thủ hàng đầu Nam Lương, Dương Huyền Bảo.

Vào thời điểm đó, Thời Quang siết chặt cây quạt trong tay, dù chỉ là chiếc quạt tròn.
Hai bên ngồi vào chỗ, trên bàn cờ đã đặt sẵn bốn quân, hai đen hai trắng.

Thời Quang nhớ ra, phải rồi, cờ vây cổ đại theo quy tắc chân đế*, không có quy tắc chấp mục, ai đi trước sẽ giành ưu thế trước.
Chu Hoàn mở hộp cờ “Đoán trước?”
Thời Quang không muốn quá mức bắt nạt nàng ta, nghiêng đầu thì thầm mấy câu với Tiểu Hồng.
“Tam nương nói, để Chu nương tử cầm quân đen đi trước.”
Chu Hoàn nghe thấy liền tức giận “Thái Diệu Văn! Cô tưởng cô giỏi lắm sao! Dám coi thường ta!”
Thời Quang phân vân, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ đến lúc đội tuyển Quốc gia tham dự khóa tập huấn kín đã dự qua một buổi tọa đàm về văn hóa cờ vây, hình như học giả từng nói một câu, lúc đấu cờ ở thời cổ đại, thông thường sẽ do quân trắng đi trước … còn gì nữa nhỉ …
Nếu chơi cờ nhường, thì cao thủ cầm quân trắng, người có trình độ thấp sẽ cầm quân đen và được đi trước …
Aizz … Thời Quang thật đau đầu …
Chu Hoàn nắm lấy một đống cờ đặt lên bàn “Đoán!”
Được thôi, giá trị thù hận đã đầy.

Thời Quang cười khóc gì cũng không xong, nắm một đống cờ đặt xuống.
Đấu cờ với Chu Hoàn không có gì đáng nói.

Giống như chiếc máy bay đổi sang đường ray, thành thật chỉ có ba phần, mà vẫn có thể bỏ xa chiếc xe ngựa chạy điên cuồng.
Tâm trí Thời Quang không đặt trong bàn cờ, Chu Hoàn khổ não suy nghĩ một thời gian dài, vừa đặt cờ đã bị Thời Quang nhanh chóng đáp trả.

Nhìn thấy khuôn mặt Chu Hoàn ngày càng xấu hổ, cắn môi như muốn đứt ra, chìm vào khoảng suy nghĩ dài.

Nếu lúc này có đồng hồ tính giờ, thì chắc nàng ta đã quá giờ và bị phán thua rồi.
Thật không may, thời cổ đại không có đồng hồ, đấu cờ cũng không giới hạn thời gian.

Chỉ vì có Hoàng hậu và Trưởng công chúa xem cờ, nên mới lấy ba nén hương làm thời gian hạn chế.
Ba nén hương vẫn còn chưa cháy hết, Chu Hoàn đã đặt cờ nhận thua.
Nội thị vẻ mặt đầy ý cười “Chúc mừng Thái nương tử đoạt danh hiệu đầu.”
Chu Hoàn cắn môi nhìn Thời Quang đứng dậy.
Nhìn Thời Quang cung kính hành lễ, ánh mắt yêu thương của Hoàng hậu càng sâu sắc hơn “Tam nương muốn ban thưởng thứ gì?”
Thời Quang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng với Tiểu Hồng thay cậu đáp “Tam nương muốn thay Nhị công tử xin một ân huệ, cầu xin Hoàng hậu nương nương thành toàn.”
“Ồ? Nói ra nghe thử.” Hoàng hậu vô cùng hài lòng.

Trung Thư Lệnh Thái Chân là khai quốc công thần, bối cảnh gia thế của nữ tử này rất phù hợp.

Làm người khiêm tốn, không hống hách, còn rất khoan dung.

Khi được ban thưởng vẫn nghĩ tới huynh trưởng, có thể thấy là người giữ chữ hiếu.

Nghe nói Nhị huynh của nàng đã từ chối được phong quan trong triều, công tử thế gia đều yêu thích phong thái thanh cao này.

Hoàng hậu đột nhiên tò mò, Thái Diệu Văn sẽ nói gì.
Tiểu Hồng càng run rẩy hơn “Tam nương muốn vì Nhị công tử chính thức tuyên chiến với Dương Huyền Bảo, người thua cuộc sau này sẽ luôn thấp hơn một bậc với người đối diện, cầu xin nương nương thành toàn.” Tiểu Hồng run rẩy nói hết, tất cả mọi người đều hoảng hốt.

Chu Hoàn cũng trợn hết cả mắt.
“Nhị huynh của ngươi có biết lúc này ngươi đang nói gì không?” Hoàng hậu một lần nữa nghiêm túc đánh giá tiểu cô nương trước mắt.
Tiểu Hồng sững sờ, Thời Quang ghé tai nói nhỏ, Tiểu Hồng lo lắng đáp “Đây là nguyên văn lời của Nhị công tử.”
Hoàng hậu lâm vào suy nghĩ, yêu cầu này đối với kỳ thủ hàng đầu mà nói chính là vô cùng khinh thường, người trẻ tuổi không tránh khỏi những chuyện điên rồ, nếu nàng giúp chuyện này, Hoàng thượng có cảm thấy nàng cũng hùa theo nghịch phá?
Bất ngờ thay, Nam Dương trưởng công chúa ngồi bên cạnh im lặng hồi lâu lên tiếng “Bổn cung sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
“Lệnh Nhàn …” Hoàng hậu ngạc nhiên, trên mặt Nam Dương trưởng công chúa Tiêu Lệnh Nhàn nở nụ cười dễ chịu nhất từ trước đến nay, lẽ nào người nữ nhi này trông có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng thật ra rất thích xem náo nhiệt?
“Đứng dậy đi.” Trưởng công chúa lại nói.
Thời Quang đứng dậy, tò mò nhìn Trưởng công chúa.

Công chúa dịu dàng trong miệng Chử Doanh đã ngoài ba mươi, quả nhiên là một mỹ nhân.


Cậu đột nhiên cảm thấy, đến đây một chuyến cũng thật đáng vì ít nhất đã chiêm ngưỡng được dung mạo của vị Trưởng công chúa này.
Hoàng hậu lại nở nụ cười “Xem ra Lệnh Nhàn cũng rất thích nàng.” Hoàng hậu thấp giọng nói vài câu với nội thị bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn Thời Quang “Tam nương hiếm khi vào cung, lúc này hoa ở hồ Thiên Nguyên phía Tây cung đang nở rộ, phong cảnh rất đẹp, ta sẽ cho người đưa ngươi đi xem, Tam nương có đồng ý không?”
Hoàng hậu đã mở lời đến đây rồi, cậu có thể nói không muốn được sao … cậu gật đầu, Tiểu Hồng lanh lợi đáp lời “Đa tạ nương nương.”
Vì hoàng đế khăng khăng yêu cầu Thái tử đến cuộc bàn luận cờ đạo để xem mắt, nên Du Lượng không còn cách nào khác là đi dạo một vòng rồi ngồi đọc sách trong vọng lâu bên hồ Thiên Nguyên.
Nội thị của Hoàng hậu đưa Thời Quang và Tiểu Hồng đến tận vọng lâu.

Thời Quang từ xa đã thấy có người đang đọc sách, mặc y phục đen, lưng thẳng, không thể nhìn thấy gương mặt cho đến khi nội thị kính cẩn chào “Bái kiến Thái tử điện hạ.”
Trong phút chốc, trái tim cậu lại đau nhói, Thời Quang giấu mình sau chiếc quạt, thở hổn hển.

Trước mặt Thái tử, cơn đau ngày càng giày xéo hơn.

Vị Thái tử này đã làm những chuyện xấu xa gì mà khiến người này tổn thương đến vậy.
“Ừ.” Du Lượng nhàn nhạt đáp, trước mặt người khác cậu vừa dịu dàng vừa lạnh lùng, khí chất hoàn toàn giống với Thái tử thật.
Nội thị giải thích thân phận của Thái Diệu Văn, bàn luận cờ đạo hôm nay thế nào, với cả chỉ ý của Hoàng hậu đưa người đến ngắm cảnh, còn nói Hoàng hậu có chuyện muốn gọi hắn trở về, mời Thái tử chăm sóc người ta một chút.
Du Lượng đột nhiên hiểu ra, Hoàng hậu đã nhìn trúng Thái Diệu Văn, ép cô ấy đến xem mắt.

Nội thị nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ còn lại Thời Quang và Tiểu Hồng lúng túng đứng trong vọng lâu nhìn bóng lưng của Thái tử điện hạ.
Hay là cũng nói vài ba câu với người ta, nói rõ thời gian gần đây cậu không muốn lấy vợ, Du Lượng đứng dậy quay đầu lại, đột nhiên sững sờ.
Nàng ấy và Thời Quang … rất giống! Nhưng nàng ấy rõ ràng là nữ nhi.

Hoàng hậu đưa người đến, chắc chắn không sai.

Đợi lúc cậu về gặp lại Thời Quang, cậu phải nói với cậu ấy rằng trên đời này vẫn còn có một nữ tử xinh đẹp giống cậu ấy như đúc.
Thời Quang cũng sửng sốt, vị Thái tử điện hạ này … rất giống Du Lượng … tim cậu đập dữ dội, cậu không phân biệt được, đó là nhịp tim của mình hay là chấp niệm của Thái Ngạn Châu… Chờ đã! Thái tử với Du Lượng không giống lắm, ốm hơn nhiều, trong mắt hắn ta không có sự dịu dàng của Du Lượng, bình tĩnh chút, hắn không phải Du Lượng.
Hoàng hậu đưa cậu đến đây, để cậu ở cùng Thái tử, sao cứ như xem mắt vậy … Thời Quang chợt hiểu ra.
Tiểu Hồng thấy Thái tử và Nhị công tử bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu cũng không nói gì, càng nhìn càng thấy có gì không ổn, nàng vội vàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng, giải thích tại sao Tam nương không thể nói.
“Ừm, không sao.” Du Lượng khẽ gật đầu, nghĩ cách tốc chiến tốc thắng, chậm chạp trễ nãi không phải là phong cách của cậu “Ta giữ hiếu ba năm, về cung chưa lâu, vẫn còn nhiều thứ cần phải tiếp thu lại, hiện tại ta không còn tâm tư nào cả.”
Chậc, chịu đựng nỗi đau đang giày vò, dù có liều mạng cũng phải khịa lại một lần.
Thời Quang quay đầu lẩm bẩm vài câu, Tiểu Hồng nghe mà sợ hãi run rẩy.

Thời Quang đẩy nàng một cái, thúc giục nói nhanh.

Tiểu Hồng đành nói “Tam nương nói, nàng từ lâu đã có người trong lòng, cả đời này cũng sẽ không thay đổi, nếu không phải chàng ấy quyết không gả, chưa từng nghĩ sẽ bạc tình bội nghĩa, nên nàng cũng không có tâm tư nào khác.

Mong Thái tử điện hạ sau này gặp được ý trung nhân, cũng nên có được giác ngộ như thế này.”
Tại sao Nhị công tử sau khi nhìn thấu hồng trần, đi đến đâu cũng nói ra những lời vô cùng nguy hiểm như vậy chứ! Lẽ nào xem nhẹ sống chết rồi? Tiểu Hồng run rẩy nói xong, quỳ ‘bụp’ xuống “Xin Thái tử điện hạ khoan hồng độ lượng với những gì Tam nương nói!”
Thái Diệu Văn hình như rất có ác cảm với cậu, không phải vị Thái tử ban đầu được rất nhiều người yêu thích sao … Du Lượng khẽ nhíu mày, sao cậu lại không có giác ngộ chứ … bỏ đi, không cần so đo với nàng ấy “Đứng lên đi, không sao.”
Tiểu Hồng thở phào nhẹ nhõm, vừa mới đứng lên, lại nghe thấy Nhị công tử thì thầm bên tai “Tam nương nói, nếu Thái tử điện hạ không có dặn dò gì khác, chúng thần xin được cáo từ.”
“Lui xuống đi.” Du Lượng gật đầu.
Câu nói vừa kết thúc thì Thời Quang xoay người bỏ đi.
Du Lượng cũng sửng sốt, đây là người đầu tiên hành động ngạo mạn như vậy trước mặt cậu sau khi cậu thay ca cho vị Thái tử kia.
Cũng tốt, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Khi mặt trời lặn về phía Tây, buổi bàn luận cờ đạo cuối cùng cũng kết thúc.

Hoàng hậu lại sai người đi mời Thái tử, Du Lượng biết họ nhất định sẽ hỏi ý của cậu, xem ra phải đi một chuyến cho có lệ rồi.
“Nàng ấy không được?” Hoàng hậu và Trưởng công chúa nhìn nhau “Nàng ấy nhìn dáng vẻ xinh xắn, gia cảnh tốt, tính tình tốt.

Thái tử sao lại thấy không được?”
“Nàng ấy tốt, nhưng con không thích.”
Hoàng hậu nỗ lực khuyên giải, cầm một tờ giấy trên bàn “Nữ tử này chời cờ rất lợi hại, một số nước cờ rất thần bí, làm bổn cung và Trưởng công chúa rất kinh ngạc.

Thái tử cũng hiểu cờ đạo, nhất định có thể hòa hợp với nàng ấy.”
Nội thị dâng kỳ phổ cho Thái tử, Du Lượng chỉ đành cầm lấy, cứ tưởng những tiểu thư khuê các này chỉ chơi cờ như một thú vui, nước cờ có thể thần bí đến mức nào, nhưng đầu ngón tay cậu đột nhiên siết chặt.
— Vậy tôi sẽ ban tên cho nước cắt cậu hay dùng là Khiên bay ánh sáng.
Sao có thể!
Du Lượng lần nữa xem lại kỳ phổ một cách rất nghiêm túc.

Càng nhìn nhịp tim càng nhanh, làm sao có thể … cả kỳ phổ này, đâu đâu cũng là nước cờ của Thời Quang..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương