Xuyên Về Cổ Đại: Ta Yêu Chàng~
-
Chương 2: Xuyên qua
"đau đầu quá" Tử Hy mơ màng mở mắt. "Mình đang ở đâu vậy" nàng vừa suy nghĩ vừa nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng nhỏ gọn, rất sạch sẽ nhưng trông cũng khá rách nát, nàng đang ở đâu đây???
"Hừ, cuối cùng cũng chịu tỉnh sao con nha đầu thôi" một giọng nói chanh chua vang lên làm Tử Hy giật mình nhìn sang.
Nàng ngồi dậy ngước đầu nhìn lên, ai đây? sao lại ăn mặc quái dị như vậy? còn dám gọi nàng là nha đâu thối? "xin hỏi đây là đâu?" Tử Hy mở miệng hỏi, nàng có thể cảm giác được giọng của mình đứt quảng còn rất khàn, môi nàng khô khan, có lẽ là do nhiều ngày không được uống nước
"nha đầu thối ngươi còn dám giả vờ? hừ, đúng là giống mẹ ngươi, đều là 1 lũ hồ ly" giọng chanh chua ấy lại vang lên.
Nàng ôm đầu cố gắng nhớ ra, nàng nhớ mình vừa bị cộng sự bắn chết nhưng sao lại ở đây? có phải nàng xuyên không? bỗng một loạt ký ức ùa về trong đầu nàng.
Nơi đây là Hàn Gia, Thân thể này tên...Hàn Nghi? là đứa con mà Hàn lão gia không cần đến, nàng và mẹ là một sai lằm của lão? Mẹ của Hàn Nghi là chính thê của lão cha, 2 người cưới nhau vì gia đình mẫu thân nàng có tiền nhưng do mẫu thân nàng quá hiền lành nên sau khi cưới về không lâu đã bị lão cha lấy hết tài sản và bỏ rơi bà để rước người phụ nữ khác vào gia. Tử Hy cũng nhớ lại lúc người đàn bà Tình di nương này giết mẫu thân của Hàn Nghi và cảm giác được đau đớn của nàng ấy. "Đứa trẻ đáng thương" Tử Hy nhỏ giọng nói
"nha đầu thối cảm giác thấy mẫu thân mình chết thế nào? Giết mẫu thân ngươi cũng thật khó, lão gia cho dù không yêu thương mẫu thân ngươi nhưng cũng chẳng đuổi nàng ta đi, ta ngày nào cũng phải thấy cái gai chướng mắt ấy nên thừa lúc lão gia đi buôn cho mẫu thân ngươi một ít thuốc "bổ" để nàng mau sớm chết thôi mà" Tình di nương nở nụ cười khinh bỉ "sắp tới sẽ là ngươi, cũng sắp đến lúc ngươi được gặp mẫu thân ngu ngốc của mình rồi! sau đó ta chỉ cần nói với lão gia là cả ngươi và mẫu thân ngươi bệnh mà chết hahaha" bà ta cười to bỏ đi để lại Tử Hy đang ngẩn ngơ suy nghĩ
Nàng bước đến một cái bàn nhỏ trông góc cầm chiếc gương đồng lên nhìn khuôn mặt của mình. oa~ gì đây?? đây không phải khuôn mặt của một đứa trẻ 8 tuổi đây sao? da trắng mịn màng, mắt to long lanh, nhưng môi bị khô khan trên cổ tay có 1 vết sẹo, có thể do một làn Hàn Nghi có ý định tự tử để lại. cô nhìn xung quanh căn phòng, có lẽ nên rời đi thật sớm nếu không cũng sẽ chết ở nơi này, "Hàn Nghi nàng đừng lo, ta nhất định sẽ trả thù cho mẫu thân nàng" Tử Hy vừa thầm nói vừa leo lên giường gỗ từ từ đi vào giấc ngủ
"Hừ, cuối cùng cũng chịu tỉnh sao con nha đầu thôi" một giọng nói chanh chua vang lên làm Tử Hy giật mình nhìn sang.
Nàng ngồi dậy ngước đầu nhìn lên, ai đây? sao lại ăn mặc quái dị như vậy? còn dám gọi nàng là nha đâu thối? "xin hỏi đây là đâu?" Tử Hy mở miệng hỏi, nàng có thể cảm giác được giọng của mình đứt quảng còn rất khàn, môi nàng khô khan, có lẽ là do nhiều ngày không được uống nước
"nha đầu thối ngươi còn dám giả vờ? hừ, đúng là giống mẹ ngươi, đều là 1 lũ hồ ly" giọng chanh chua ấy lại vang lên.
Nàng ôm đầu cố gắng nhớ ra, nàng nhớ mình vừa bị cộng sự bắn chết nhưng sao lại ở đây? có phải nàng xuyên không? bỗng một loạt ký ức ùa về trong đầu nàng.
Nơi đây là Hàn Gia, Thân thể này tên...Hàn Nghi? là đứa con mà Hàn lão gia không cần đến, nàng và mẹ là một sai lằm của lão? Mẹ của Hàn Nghi là chính thê của lão cha, 2 người cưới nhau vì gia đình mẫu thân nàng có tiền nhưng do mẫu thân nàng quá hiền lành nên sau khi cưới về không lâu đã bị lão cha lấy hết tài sản và bỏ rơi bà để rước người phụ nữ khác vào gia. Tử Hy cũng nhớ lại lúc người đàn bà Tình di nương này giết mẫu thân của Hàn Nghi và cảm giác được đau đớn của nàng ấy. "Đứa trẻ đáng thương" Tử Hy nhỏ giọng nói
"nha đầu thối cảm giác thấy mẫu thân mình chết thế nào? Giết mẫu thân ngươi cũng thật khó, lão gia cho dù không yêu thương mẫu thân ngươi nhưng cũng chẳng đuổi nàng ta đi, ta ngày nào cũng phải thấy cái gai chướng mắt ấy nên thừa lúc lão gia đi buôn cho mẫu thân ngươi một ít thuốc "bổ" để nàng mau sớm chết thôi mà" Tình di nương nở nụ cười khinh bỉ "sắp tới sẽ là ngươi, cũng sắp đến lúc ngươi được gặp mẫu thân ngu ngốc của mình rồi! sau đó ta chỉ cần nói với lão gia là cả ngươi và mẫu thân ngươi bệnh mà chết hahaha" bà ta cười to bỏ đi để lại Tử Hy đang ngẩn ngơ suy nghĩ
Nàng bước đến một cái bàn nhỏ trông góc cầm chiếc gương đồng lên nhìn khuôn mặt của mình. oa~ gì đây?? đây không phải khuôn mặt của một đứa trẻ 8 tuổi đây sao? da trắng mịn màng, mắt to long lanh, nhưng môi bị khô khan trên cổ tay có 1 vết sẹo, có thể do một làn Hàn Nghi có ý định tự tử để lại. cô nhìn xung quanh căn phòng, có lẽ nên rời đi thật sớm nếu không cũng sẽ chết ở nơi này, "Hàn Nghi nàng đừng lo, ta nhất định sẽ trả thù cho mẫu thân nàng" Tử Hy vừa thầm nói vừa leo lên giường gỗ từ từ đi vào giấc ngủ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook