Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 8: Ai Là Sói, Ai Là Cừu?
Hai hàng chân mày lá liễu của Tích Di thoáng cau lại, nghe tới đây cô liền cảm thấy có gì đó không ổn lắm, quả nhiên, những lời kế tiếp của Sính Châu khiến cô triệt để hiểu rõ là chỗ nào không ổn.
"Ngày xưa, hắn ta cũng là kim chủ của mẹ tôi, mẹ tôi vì qua đêm với người đàn ông khác lỡ sinh ra tôi, hắn ta cảm thấy mình bị phản bội nên vứt bỏ bà ấy. Bà ấy bên trong chật vật là thế, nhưng bên ngoài phong quang thông báo giải nghệ, sau đó lựa đại một người trong những người theo đuổi bà ấy để gả đi."
"Từ lúc đó, bà ấy đã có quyết định, nuôi dưỡng tôi để lấy lòng kẻ mặt người dạ thú kia, thế mà hắn ta lại đồng ý, còn trở thành kim chủ nâng đỡ tôi mấy năm trời, chỉ để chờ tôi lớn, sau đó bắt về hành hạ."
"Năm mười bảy tuổi, tôi bị chính tay mẹ ruột đẩy vào căn biệt thự u ám đó. Mỗi ngày trôi qua đều là những câu mắng nhiếc, những trận đòn roi, vô số sự nhục mạ… tôi cứ ngỡ bản thân đã chết từ lâu, thế nhưng tôi vẫn còn sống, một cái mạng rẻ mạt bội phần."
"Cô biết tại sao mẹ tôi lại làm vậy không? Bà ấy muốn lên giường với hắn ta nên mới đem tôi làm lễ vật xin lỗi chuyện xưa, những lời bày tỏ hôm đó của bà ấy với hắn ta, tôi được nghe hết sức rõ ràng."
Tích Di nuốt một ngụm nước bọt, quả là tiểu thuyết sắc tình, ngay cả tuyến nhân vật phụ cũng đều biến thái như vậy, đúng thật cạn lời.
"Mạt thế đến, tôi nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, nhờ thức tỉnh dị năng sớm nên sống được tới nay, bây giờ cô đồng ý mang tôi theo, tôi thật sự rất biết ơn."
Tích Di híp mắt nhìn Sính Châu, khóe môi nở một nụ cười không rõ vui buồn: "Nếu đã khổ sở như vậy, tại sao cô vẫn muốn sống? À, tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi, cô Châu không muốn trả lời thì không cần đáp lại."
Câu hỏi này như chạm vào tim đen của Sính Châu, gương mặt đơn thuần bỗng toát lên vẻ dữ tợn: "Tôi muốn báo thù, tôi phải nói mọi chuyện cho dượng, tôi muốn tên đàn ông biến thái kia trả giá vì những hành vi không bằng cầm thú mà hắn đã làm."
Tích Di cười một tiếng: "Ồ, nghe cũng có khí thế lắm. Nhưng cô Châu đây muốn trả thù bằng cái gì đây? Bằng những giọt lệ hở ra liền rơi không ngừng của cô? Hay bằng sự nhu nhược không quyết kia?"
Vẻ dữ tợn trên mặt Sính Châu hoàn toàn biến mất, thần sắc vô cùng túng quẫn, quả nhiên Tích Di không phải người nông cạn, cô ta kể qua loa như vậy, cô liền nghe ra sự nhu nhược của cô ta.
Không sai, trong ba năm qua, cô ta có vô số cơ hội để trốn thoát, chỉ cần cô ta có thể ra tay tàn nhẫn là được, nhưng cô ta mãi không dám quyết, mãi không dám hạ thủ, quả thật là vô dụng đến cực điểm.
Trên thực tế, Tích Di hỏi như vậy cũng chỉ cố tình kích thích Sính Châu mà thôi, vì ban nãy nhìn dáng vẻ quyết liệt của cô ta khi muốn chặt ngón tay, cô liền biết một tháng này bôn ba trong mạt thế đã khiến sự nhu nhược của cô ta bị bào mòn không ít.
"Cô nói đúng lắm, lúc xưa là tôi vô dụng. Nhưng hiện tại đã khác, tôi biết bản thân nên làm gì."
Tích Di uống một ngụm nước, bỗng dưng đổi đề tài khiến Sính Châu có chút ngơ ngác: "Cô biết nấu ăn không?"
Sính Châu hoàn hồn, gật gật đầu nhỏ nhìn Tích Di mỉm cười: "Tôi có, tôi từng học nấu ăn từ một người đầu bếp nổi tiếng, khả năng cũng không tồi."
"Vậy cô lo chuyện ăn uống, vật tư trong xe, tới bữa phải tự giác đi nấu nướng, hơn nữa cũng phải học cách giết zombie, không thể ăn không ngồi rồi."
Sính Châu cười tươi, Tích Di là muốn giúp cô ta rèn luyện: "Đương nhiên đương nhiên rồi, cô đừng lo, tôi chịu khổ quen rồi, sẽ không ham ăn nhát làm đâu, nhất định không phải một kẻ vô dụng."
Tích Di gật gật đầu, chuyển tầm mắt tới bên giường, Kha Chinh cũng vừa thức dậy, đang mở to mắt nhìn Sính Châu: "Chị ơi, đây là…?"
"Là người, bé con mới thức dậy nên mắt bị mờ sao?"
Kha Chinh rụt cổ, lắc lắc đầu tỏ ý không phải sau đó lại gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sính Châu cười hiền: "Chào em, chị là Sính Châu, từ nay chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, mong em giúp đỡ nhiều hơn."
Tích Di mở lời kêu Sính Châu đi tắm rửa, còn cô thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi, không cần chậm trễ thêm.
Kha Chinh mơ hồ một lúc, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì, có chút hồ hởi níu tay Tích Di: "Chị chị chị, em nhớ rồi. Cái cô Sính Châu này là một người dưới tay nữ chính, vì nữ chính thay cô ta báo thù nên cô ta liền theo bên cạnh nữ chính. Đất diễn khá mờ nhạt, chủ yếu là tay sai cho nữ chính, cuối cùng hi sinh để cứu nữ chính."
"Đúng là nữ chính, phong quang vô hạn, cả bộ truyện không có ai là không muốn hi sinh vì cô ta cả, ngay cả nam chính lạnh lùng còn một lòng một dạ với cô ta, quả thật là con ruột của tác giả."
Kha Chinh bĩu môi: "Còn không phải sao. Lúc trước em là độc giả, đọc truyện chỉ để giải trí nên cảm thấy nữ chính có bàn tay vàng, mọi sự thuận lợi khá bình thường, dù sao một bộ truyện đều lấy chủ đạo là nhân vật chính. Nhưng bây giờ xuyên vào chỉ cảm thấy thật máu chó, làm nhân vật phụ mới thấy có bao nhiêu bất công, có bấy nhiêu tàn nhẫn."
Tích Di xoa xoa đầu Kha Chinh: "Nhưng vận mệnh của mình là do bản thân tự nắm giữ, nguyên tác sớm đã không còn. Tuyệt đối đừng xem bản thân là người ngoài cuộc, đây là cuộc đời của chúng ta, em hiểu không?"
"Dạ, em hiểu rồi ạ."
"Kha Chinh à, có những chuyện, vốn dĩ chỉ nên sống để bụng, chết mang theo, không nên tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa chữ."
Kha Chinh đảo mắt, cậu hiểu Tích Di đang nói đến điều gì, chủ yếu là muốn nói cậu sớm quên thân phận trước khi xuyên thư của mình, chân chính xem bản thân là Kha Chinh trong thế giới này, càng không nên hé răng nửa chữ về bí mật kia.
"Dạ, em hiểu ạ."
*
Tự Sính cười ha hả, dán chặt mắt nhìn người đẹp đang cố gắng chống trả dưới thân mình, ý nghĩ anh ta vừa động, dưới đất liền mọc lên bốn sợi dây leo, lần lượt chế trụ tay chân của cô gái, cứ thế thỏa thích làm loạn.
"Uyển Miên à, em chống cự đều vô ích thôi. Anh đây cũng không làm gì em, chỉ là lỡ tay giết mẹ em, vì yêu thương nên muốn thân mật với em một chút, em không cần giận dỗi với anh như vậy."
Uyển Miên cắn môi, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, nghe lời Tự Sính nói càng uất ức khóc nấc lên, thế nhưng khóe môi của cô ta lại có một nụ cười nhạt nhòa khó nhận thấy.
Tự Sính tự cho thông minh, tưởng bản thân là sói, cô ta là cừu, nhưng sự đời vốn luôn khó đoán, ai là sói, ai là cừu còn chưa biết được.
Mẹ của cô ta quá đáng ghét, bà ta không muốn đi tìm thức ăn cũng không muốn giết zombie, chuyện gì cũng tới tay cô ta, còn bà ta luôn ở một bên chỉ tay năm ngón.
Uyển Miên thức tỉnh dị năng hệ thủy từ sớm, thực lực không tồi, có thể sống sót được, nhưng dáng vẻ chỉ tay nắm ngón, chỉ muốn ăn mà không muốn làm của bà ta khiến Uyển Miên chướng mắt vô cùng.
Sáng sớm hôm nay, lúc cô ta đang thu thập vật tư trong một cửa hàng tiện lợi thì nghe tiếng nói truyền đến, Uyển Miên ẩn nấp một bên, ánh mắt va phải bóng dáng điển trai của Tự Sính, quả tim trong ngực trái liền đập loạn, chính là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết.
Trên thực tế, nói rõ ra thì Uyển Miên cũng chẳng tốt đẹp, ngây ngô đến vậy, cô ta quan sát một vòng, thấy những người khác trong đoàn đội đều lấy Tự Sính làm trung tâm, cộng với vẻ ngoài không tệ của anh ta nên cô ta mới ủ kế tiếp cận anh ta, đoán chừng Tự Sính chính là phú nhị đại của nhà nào đó.
Thế là Uyển Miên bắt đầu ủ mưu, cô ta dụ mẹ mình tới địa phương cách Tự Sính không xa, cố tình thu hút zombie đến sau đó hét to cầu cứu, lúc Tự Sính chạy đến đã thấy khung cảnh hỗn loạn, trong đó có một bà già vừa chửi mắng vừa lôi kéo Uyển Miên không buông, mà phía sau là một đám zombie đuổi tới.
Dáng vẻ Uyển Miên lúc đó hoàn toàn là vô cùng sợ hãi, lệ nóng đầy mặt, chiếc váy mỏng trên người đã bị kéo rách rưới từ bao giờ, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài cùng với quang cảnh hoang tàn xung quanh, quả thật là mỹ nhân yểu điệu đánh thẳng vào thị giác người nhìn.
Tự Sính lập tức thi triển dị năng đánh tới, dùng một sợi dây leo chặt đứt cánh tay đang bấu víu Uyển Miên rồi nhanh chóng kéo cô vào lòng, cứ thế rút lui khỏi đám zombie.
Mà Uyển Miên đợi đến khi chạy đủ xa, cô ta mới làm như bản thân sực tỉnh, khóc òa lên nói đó là mẹ mình, tại sao Tự Sính lại hành động như thế? Đó là người thân duy nhất của cô ta.
Uyển Miên khóc không đã đành, đằng này cô ta còn cố tình nâng hai tay ép hai quả đào khiến chúng chuyển động lên xuống, dưới lớp vải mỏng rách nát, cảnh xuân như lồ lộ ra bên ngoài, nửa kín nửa hở thập phần khiêu khích ánh nhìn.
Một luồng nóng xông thẳng xuống bụng Tự Sính, một cái lều nho nhỏ lập tức được dựng lên, anh ta hừ một tiếng, không tiếp tục vờ làm quân tử, bế thốc Uyển Miên lên đi nhanh tới chỗ vắng vẻ, mà Uyển Miên dưới thân vờ chống cự tới vui vẻ, trong lòng vô cùng vui sướng bởi mưu kế đã thành, đồng thời thập phần đắc ý với nhan sắc của mình.
Có điều Uyển Miêu vừa vui sướng vừa diễn kịch, có lẽ khá bận rộn, do đó không hề phát hiện ra trong mắt Tự Sính có tia khác lạ, anh ta chính là đang nhớ tới Tích Di.
Một tháng qua, Tự Sính không nhớ anh ta đã áp bao nhiêu cô gái dưới thân, thế nhưng tất thảy đều không sánh được so với Tích Di.
Tích Di theo đuổi anh ta hai năm ròng, với gương mặt đó, dáng người đó của cô, anh ta vô cùng sẵn lòng, thế nhưng trong một cuộc nói chuyện, anh ta thăm dò Tích Di mới phát hiện cô thập phần cố chấp với việc giữ gìn trinh tiết, không muốn phát sinh quan hệ trước hôn nhân.
Mạt thế chưa đến, xã hội lúc đó vẫn là xã hội pháp trị, dù Tự Sính là phú nhị đại cũng không dám làm bừa, bởi cha mẹ Tích Di quá yêu thương cô, anh ta làm gì khiến Tích Di uất ức, cha mẹ cô nhất định sẽ không tha cho anh ta, nhà Tự Sính đã sớm thông tri với anh ta rằng nhà Tích Di có mối quan hệ trong quân đội.
Đó chính là lý do Tự Sính luôn không nóng không lạnh vớ Tích Di trong hai năm qua, mặc dù rất thích cô nhưng anh ta ăn chơi đã quen, hiện tại có bồ lại không được chạm vào, khác nào kêu anh ta phải ăn chay, không được ăn thịt.
Nhưng hiện tại mạt thế đến rồi, anh ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhà anh ta không những có nhân lực hộ tống mà bản thân cũng có dị năng, anh ta cần gì phải kiêng kị chứ?
Chỉ là dù Tự Sính cố ý cho người đi dò la thì cũng vô ích, vẫn không có chút tin tức gì về Tích Di, anh ta thật sự lo lắng cô xảy ra chuyện chẳng lành.
Hiện tại, mỗi lần ân ái với người khác, trong đầu anh ta luôn nghĩ tới thân thể của Tích Di, trong lòng bị bức bối đến khó chịu.
"Ngày xưa, hắn ta cũng là kim chủ của mẹ tôi, mẹ tôi vì qua đêm với người đàn ông khác lỡ sinh ra tôi, hắn ta cảm thấy mình bị phản bội nên vứt bỏ bà ấy. Bà ấy bên trong chật vật là thế, nhưng bên ngoài phong quang thông báo giải nghệ, sau đó lựa đại một người trong những người theo đuổi bà ấy để gả đi."
"Từ lúc đó, bà ấy đã có quyết định, nuôi dưỡng tôi để lấy lòng kẻ mặt người dạ thú kia, thế mà hắn ta lại đồng ý, còn trở thành kim chủ nâng đỡ tôi mấy năm trời, chỉ để chờ tôi lớn, sau đó bắt về hành hạ."
"Năm mười bảy tuổi, tôi bị chính tay mẹ ruột đẩy vào căn biệt thự u ám đó. Mỗi ngày trôi qua đều là những câu mắng nhiếc, những trận đòn roi, vô số sự nhục mạ… tôi cứ ngỡ bản thân đã chết từ lâu, thế nhưng tôi vẫn còn sống, một cái mạng rẻ mạt bội phần."
"Cô biết tại sao mẹ tôi lại làm vậy không? Bà ấy muốn lên giường với hắn ta nên mới đem tôi làm lễ vật xin lỗi chuyện xưa, những lời bày tỏ hôm đó của bà ấy với hắn ta, tôi được nghe hết sức rõ ràng."
Tích Di nuốt một ngụm nước bọt, quả là tiểu thuyết sắc tình, ngay cả tuyến nhân vật phụ cũng đều biến thái như vậy, đúng thật cạn lời.
"Mạt thế đến, tôi nhân lúc hỗn loạn trốn thoát, nhờ thức tỉnh dị năng sớm nên sống được tới nay, bây giờ cô đồng ý mang tôi theo, tôi thật sự rất biết ơn."
Tích Di híp mắt nhìn Sính Châu, khóe môi nở một nụ cười không rõ vui buồn: "Nếu đã khổ sở như vậy, tại sao cô vẫn muốn sống? À, tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi, cô Châu không muốn trả lời thì không cần đáp lại."
Câu hỏi này như chạm vào tim đen của Sính Châu, gương mặt đơn thuần bỗng toát lên vẻ dữ tợn: "Tôi muốn báo thù, tôi phải nói mọi chuyện cho dượng, tôi muốn tên đàn ông biến thái kia trả giá vì những hành vi không bằng cầm thú mà hắn đã làm."
Tích Di cười một tiếng: "Ồ, nghe cũng có khí thế lắm. Nhưng cô Châu đây muốn trả thù bằng cái gì đây? Bằng những giọt lệ hở ra liền rơi không ngừng của cô? Hay bằng sự nhu nhược không quyết kia?"
Vẻ dữ tợn trên mặt Sính Châu hoàn toàn biến mất, thần sắc vô cùng túng quẫn, quả nhiên Tích Di không phải người nông cạn, cô ta kể qua loa như vậy, cô liền nghe ra sự nhu nhược của cô ta.
Không sai, trong ba năm qua, cô ta có vô số cơ hội để trốn thoát, chỉ cần cô ta có thể ra tay tàn nhẫn là được, nhưng cô ta mãi không dám quyết, mãi không dám hạ thủ, quả thật là vô dụng đến cực điểm.
Trên thực tế, Tích Di hỏi như vậy cũng chỉ cố tình kích thích Sính Châu mà thôi, vì ban nãy nhìn dáng vẻ quyết liệt của cô ta khi muốn chặt ngón tay, cô liền biết một tháng này bôn ba trong mạt thế đã khiến sự nhu nhược của cô ta bị bào mòn không ít.
"Cô nói đúng lắm, lúc xưa là tôi vô dụng. Nhưng hiện tại đã khác, tôi biết bản thân nên làm gì."
Tích Di uống một ngụm nước, bỗng dưng đổi đề tài khiến Sính Châu có chút ngơ ngác: "Cô biết nấu ăn không?"
Sính Châu hoàn hồn, gật gật đầu nhỏ nhìn Tích Di mỉm cười: "Tôi có, tôi từng học nấu ăn từ một người đầu bếp nổi tiếng, khả năng cũng không tồi."
"Vậy cô lo chuyện ăn uống, vật tư trong xe, tới bữa phải tự giác đi nấu nướng, hơn nữa cũng phải học cách giết zombie, không thể ăn không ngồi rồi."
Sính Châu cười tươi, Tích Di là muốn giúp cô ta rèn luyện: "Đương nhiên đương nhiên rồi, cô đừng lo, tôi chịu khổ quen rồi, sẽ không ham ăn nhát làm đâu, nhất định không phải một kẻ vô dụng."
Tích Di gật gật đầu, chuyển tầm mắt tới bên giường, Kha Chinh cũng vừa thức dậy, đang mở to mắt nhìn Sính Châu: "Chị ơi, đây là…?"
"Là người, bé con mới thức dậy nên mắt bị mờ sao?"
Kha Chinh rụt cổ, lắc lắc đầu tỏ ý không phải sau đó lại gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sính Châu cười hiền: "Chào em, chị là Sính Châu, từ nay chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, mong em giúp đỡ nhiều hơn."
Tích Di mở lời kêu Sính Châu đi tắm rửa, còn cô thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi, không cần chậm trễ thêm.
Kha Chinh mơ hồ một lúc, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì, có chút hồ hởi níu tay Tích Di: "Chị chị chị, em nhớ rồi. Cái cô Sính Châu này là một người dưới tay nữ chính, vì nữ chính thay cô ta báo thù nên cô ta liền theo bên cạnh nữ chính. Đất diễn khá mờ nhạt, chủ yếu là tay sai cho nữ chính, cuối cùng hi sinh để cứu nữ chính."
"Đúng là nữ chính, phong quang vô hạn, cả bộ truyện không có ai là không muốn hi sinh vì cô ta cả, ngay cả nam chính lạnh lùng còn một lòng một dạ với cô ta, quả thật là con ruột của tác giả."
Kha Chinh bĩu môi: "Còn không phải sao. Lúc trước em là độc giả, đọc truyện chỉ để giải trí nên cảm thấy nữ chính có bàn tay vàng, mọi sự thuận lợi khá bình thường, dù sao một bộ truyện đều lấy chủ đạo là nhân vật chính. Nhưng bây giờ xuyên vào chỉ cảm thấy thật máu chó, làm nhân vật phụ mới thấy có bao nhiêu bất công, có bấy nhiêu tàn nhẫn."
Tích Di xoa xoa đầu Kha Chinh: "Nhưng vận mệnh của mình là do bản thân tự nắm giữ, nguyên tác sớm đã không còn. Tuyệt đối đừng xem bản thân là người ngoài cuộc, đây là cuộc đời của chúng ta, em hiểu không?"
"Dạ, em hiểu rồi ạ."
"Kha Chinh à, có những chuyện, vốn dĩ chỉ nên sống để bụng, chết mang theo, không nên tiết lộ ra ngoài dù chỉ là nửa chữ."
Kha Chinh đảo mắt, cậu hiểu Tích Di đang nói đến điều gì, chủ yếu là muốn nói cậu sớm quên thân phận trước khi xuyên thư của mình, chân chính xem bản thân là Kha Chinh trong thế giới này, càng không nên hé răng nửa chữ về bí mật kia.
"Dạ, em hiểu ạ."
*
Tự Sính cười ha hả, dán chặt mắt nhìn người đẹp đang cố gắng chống trả dưới thân mình, ý nghĩ anh ta vừa động, dưới đất liền mọc lên bốn sợi dây leo, lần lượt chế trụ tay chân của cô gái, cứ thế thỏa thích làm loạn.
"Uyển Miên à, em chống cự đều vô ích thôi. Anh đây cũng không làm gì em, chỉ là lỡ tay giết mẹ em, vì yêu thương nên muốn thân mật với em một chút, em không cần giận dỗi với anh như vậy."
Uyển Miên cắn môi, gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt, nghe lời Tự Sính nói càng uất ức khóc nấc lên, thế nhưng khóe môi của cô ta lại có một nụ cười nhạt nhòa khó nhận thấy.
Tự Sính tự cho thông minh, tưởng bản thân là sói, cô ta là cừu, nhưng sự đời vốn luôn khó đoán, ai là sói, ai là cừu còn chưa biết được.
Mẹ của cô ta quá đáng ghét, bà ta không muốn đi tìm thức ăn cũng không muốn giết zombie, chuyện gì cũng tới tay cô ta, còn bà ta luôn ở một bên chỉ tay năm ngón.
Uyển Miên thức tỉnh dị năng hệ thủy từ sớm, thực lực không tồi, có thể sống sót được, nhưng dáng vẻ chỉ tay nắm ngón, chỉ muốn ăn mà không muốn làm của bà ta khiến Uyển Miên chướng mắt vô cùng.
Sáng sớm hôm nay, lúc cô ta đang thu thập vật tư trong một cửa hàng tiện lợi thì nghe tiếng nói truyền đến, Uyển Miên ẩn nấp một bên, ánh mắt va phải bóng dáng điển trai của Tự Sính, quả tim trong ngực trái liền đập loạn, chính là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết.
Trên thực tế, nói rõ ra thì Uyển Miên cũng chẳng tốt đẹp, ngây ngô đến vậy, cô ta quan sát một vòng, thấy những người khác trong đoàn đội đều lấy Tự Sính làm trung tâm, cộng với vẻ ngoài không tệ của anh ta nên cô ta mới ủ kế tiếp cận anh ta, đoán chừng Tự Sính chính là phú nhị đại của nhà nào đó.
Thế là Uyển Miên bắt đầu ủ mưu, cô ta dụ mẹ mình tới địa phương cách Tự Sính không xa, cố tình thu hút zombie đến sau đó hét to cầu cứu, lúc Tự Sính chạy đến đã thấy khung cảnh hỗn loạn, trong đó có một bà già vừa chửi mắng vừa lôi kéo Uyển Miên không buông, mà phía sau là một đám zombie đuổi tới.
Dáng vẻ Uyển Miên lúc đó hoàn toàn là vô cùng sợ hãi, lệ nóng đầy mặt, chiếc váy mỏng trên người đã bị kéo rách rưới từ bao giờ, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài cùng với quang cảnh hoang tàn xung quanh, quả thật là mỹ nhân yểu điệu đánh thẳng vào thị giác người nhìn.
Tự Sính lập tức thi triển dị năng đánh tới, dùng một sợi dây leo chặt đứt cánh tay đang bấu víu Uyển Miên rồi nhanh chóng kéo cô vào lòng, cứ thế rút lui khỏi đám zombie.
Mà Uyển Miên đợi đến khi chạy đủ xa, cô ta mới làm như bản thân sực tỉnh, khóc òa lên nói đó là mẹ mình, tại sao Tự Sính lại hành động như thế? Đó là người thân duy nhất của cô ta.
Uyển Miên khóc không đã đành, đằng này cô ta còn cố tình nâng hai tay ép hai quả đào khiến chúng chuyển động lên xuống, dưới lớp vải mỏng rách nát, cảnh xuân như lồ lộ ra bên ngoài, nửa kín nửa hở thập phần khiêu khích ánh nhìn.
Một luồng nóng xông thẳng xuống bụng Tự Sính, một cái lều nho nhỏ lập tức được dựng lên, anh ta hừ một tiếng, không tiếp tục vờ làm quân tử, bế thốc Uyển Miên lên đi nhanh tới chỗ vắng vẻ, mà Uyển Miên dưới thân vờ chống cự tới vui vẻ, trong lòng vô cùng vui sướng bởi mưu kế đã thành, đồng thời thập phần đắc ý với nhan sắc của mình.
Có điều Uyển Miêu vừa vui sướng vừa diễn kịch, có lẽ khá bận rộn, do đó không hề phát hiện ra trong mắt Tự Sính có tia khác lạ, anh ta chính là đang nhớ tới Tích Di.
Một tháng qua, Tự Sính không nhớ anh ta đã áp bao nhiêu cô gái dưới thân, thế nhưng tất thảy đều không sánh được so với Tích Di.
Tích Di theo đuổi anh ta hai năm ròng, với gương mặt đó, dáng người đó của cô, anh ta vô cùng sẵn lòng, thế nhưng trong một cuộc nói chuyện, anh ta thăm dò Tích Di mới phát hiện cô thập phần cố chấp với việc giữ gìn trinh tiết, không muốn phát sinh quan hệ trước hôn nhân.
Mạt thế chưa đến, xã hội lúc đó vẫn là xã hội pháp trị, dù Tự Sính là phú nhị đại cũng không dám làm bừa, bởi cha mẹ Tích Di quá yêu thương cô, anh ta làm gì khiến Tích Di uất ức, cha mẹ cô nhất định sẽ không tha cho anh ta, nhà Tự Sính đã sớm thông tri với anh ta rằng nhà Tích Di có mối quan hệ trong quân đội.
Đó chính là lý do Tự Sính luôn không nóng không lạnh vớ Tích Di trong hai năm qua, mặc dù rất thích cô nhưng anh ta ăn chơi đã quen, hiện tại có bồ lại không được chạm vào, khác nào kêu anh ta phải ăn chay, không được ăn thịt.
Nhưng hiện tại mạt thế đến rồi, anh ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhà anh ta không những có nhân lực hộ tống mà bản thân cũng có dị năng, anh ta cần gì phải kiêng kị chứ?
Chỉ là dù Tự Sính cố ý cho người đi dò la thì cũng vô ích, vẫn không có chút tin tức gì về Tích Di, anh ta thật sự lo lắng cô xảy ra chuyện chẳng lành.
Hiện tại, mỗi lần ân ái với người khác, trong đầu anh ta luôn nghĩ tới thân thể của Tích Di, trong lòng bị bức bối đến khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook