Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 6: Thông Tin Hữu Dụng
Dẫu ngượng nghịu ra sao, cuối cùng Kha Chinh vẫn khó lòng kìm nén trước khát vọng muốn được sạch sẽ, cứ thế ngồi im giả chết bày ra vẻ mặt cuộc đời này không có gì để luyến tiếc nhờ Tích Di lau người giúp.
Ngược lại Tích Di rất bình tĩnh, trong mắt cô thì Kha Chinh chỉ là một cậu bé, dù mười bảy tuổi hay bốn tuổi đi chăng nữa cũng không có gì khác biệt, số tuổi tác thật sự của Tích Di không nhỏ, tâm hồn thiếu nữ đã sớm trôi theo thời gian.
Vì có sự xuất hiện của Kha Chinh nên Tích Di không định rời đi vội, vết thương trên người cậu khá nặng, ít nhất cũng nên yên ổn một đêm.
Dẫu linh hồn Kha Chinh là một thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng thân thể chỉ là một cậu bé bốn tuổi, sau khi Tích Di giúp cậu lau người, thêm thuốc đỏ, băng bó cẩn thận rồi ăn uống no nê, cơn buồn ngủ liền nhanh chóng kéo đến, bôn ba cực khổ một tháng qua đã là cực hạn đối với cơ thể của một đứa trẻ bốn tuổi.
Tích Di bế Kha Chinh vào một căn phòng vip trên tầng một, đặt cậu lên giường, dém chăn thật kỹ sau đó ngồi xuống chiếc ghế bành cách giường không xa, xem xét dị năng của bản thân.
Những thông tin Kha Chinh cung cấp cho cô là vô cùng hữu dụng, hiện tại Tích Di đã hoàn toàn nắm được bộ tiểu thuyết này, có điều cô cũng lười quan tâm đến nam chính hay nữ chính gì đó, thứ cô quan tâm chính là những kiến thức cần thiết để có thể sống thật tốt ở mạt thế.
Đầu tiên phải nói đến dị năng, người sở hữu dị năng được gọi chung là dị năng giả, trong cơ thể của mỗi dị năng giả đều sẽ có tinh hạch, nhưng tinh hạch của dị năng giả khác với tinh hạch của zombie ở một chỗ, tinh hạch của dị năng giả nằm ở lồng ngực bên phải, không phải nằm trong đầu.
Hiện tại, mạt thế đã đến một tháng trời, tuy có kha khá người thức tỉnh dị năng nhưng để khám phá ra việc này cần một thời gian, cuối cùng, chờ đến khi con người đã quen thuộc với mạt thế, những kẻ chuyên trục lợi trên xương máu của đồng bào lập tức xuất hiện, chúng sẽ đi 'săn' dị năng giả, sau đó chiếm lấy tinh hạch để gia tăng thực lực, đó là một cách đi đường tắt mà không cần tu luyện.
Do đó, hơn nửa bộ truyện về sau, mọi người đều chọn gia nhập vào các căn cứ an toàn, di chuyển cùng đoàn đội mỗi khi ra khỏi căn cứ để bảo toàn tính mạng của bản thân, nhất là những dị năng giả có thực lực thấp và những cô gái xinh đẹp không có thực lực, đó là hai đối tượng bị nhắm đến nhiều nhất ở mạt thế.
Nói sâu thêm về tinh hạch thì dù là tinh hạch của dị năng giả hay tinh hạch của zombie, ở bên trong đều sẽ có một con số, con số đó dùng để biểu thị cấp bậc của mỗi tinh hạch, nhưng con số bên trong tinh hạch không thể dùng mắt để nhìn mà phải dùng dị năng để cảm nhận, đồng nghĩa với việc một người bình thường sẽ không có khả năng xác định cấp bậc của tinh hạch.
Về dị năng, có chín cấp bậc khác nhau, mỗi cấp bậc phân thành hai loại. Ví dụ như dị năng cấp một phân thành hai loại là dị năng cấp một thấp và dị năng cấp một cao, càng tu luyện lên cao sẽ càng khó tăng cấp.
Tích Di ngồi kiết già, tâm trí tập trung cao độ, điều khiển dị năng để xem xét cấp bậc tinh hạch của bản thân, hai hàng chân mày lá liễu của cô cau lại thật chặt, lần thử đầu tiên thất bại khiến cô không khỏi thất vọng, tuy nhiên cô sẽ không bỏ cuộc, Tích Di hít sâu một hơi, cố gắng thử lại lần nữa.
Vào lần thử thứ hai, Tích Di thở phào một hơi, thành công rồi.
Tinh hạch của cô có màu tím pha lẫn màu trắng, sâu bên trong có một số hai và một số ba nho nhỏ, sau khi Tích Di ngẫm nghĩ liền hiểu rõ, dị năng hệ phong cấp hai cao còn dị năng hệ tinh thần cấp ba thấp, cô có thể tự cảm nhận được thông qua sự liên kết giữa dị năng đến tinh hạch.
Tích Di không khỏi cảm thấy thần kỳ, đời trước cô cứ nghĩ bản thân được rèn giũa gần như toàn năng đã là một việc khó tưởng, nhưng sau khi xuyên đến mạt thế này, tam quan của cô phải thiết lập lại lần nữa.
Dẫu đây là một bộ tiểu thuyết nhưng hiện tại, cô đã trở thành một nhân vật bên trong, cô không thể nảy sinh tâm lý xem thường sau đó tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh, Tích Di hiểu cô cần chân chính thích nghi nếu muốn sống thật tốt.
Đợi Tích Di nghiên cứu xong xuôi một lượt, bầu trời bên ngoài đã sớm bị màn đêm thống trị, bầu trời mạt thế rất tệ, không trăng không sao, toàn một màu đen xịt khiến màn đêm càng thêm tịch mịch, tăm tối.
Tích Di có thu thập nến nhưng cô không có ý định sử dụng, vì zombie biến dị sở hữu thị lực, khu nghỉ dưỡng này hoàn toàn không có tường cao để chắn zombie, hiện tại thắp nến lên khác nào đang cố tình mời gọi lũ zombie: "Nào hãy đến đây xơi tái mị đi."
*
Kha Chinh liếm môi, chỉ một gói mì thôi nhưng Tích Di có thể pha ngon như vậy, bà chị này dường như là một người toàn năng không gì không biết, cậu âm thầm quyết định, nhất định phải bám đùi bà chị xinh đẹp trước mặt.
Dẫu Tích Di là một nữ phụ có kết cục thê thảm, nhưng nhìn dáng vẻ của cô hiện tại chẳng có điểm nào giống với thiết lập của tác giả cả, hơn nữa cậu cũng cung cấp những thông tin hữu ích cho cô rồi, Kha Chinh cảm thấy người này sâu không lường được, ngay cả chuyện cậu xuyên thư còn có thể xảy ra, một nữ phụ không giống với nguyên tác cũng là điều có thể tiếp nhận.
"Chị à, tiếp theo chị có dự định gì thế ạ? Dĩ nhiên em sẽ đi theo chị, nhưng em chỉ muốn biết một chút thôi."
Tích Di có chút buồn cười, cậu bé này xem ra đã quyết định bám đùi cô rồi, còn bày ra cách nói chuyện thận trọng rào trước đón sau như vậy: "Trước tiên chị sẽ đến thành phố biển bên cạnh để đưa tiễn cha mẹ an nghỉ, tiếp theo thì… bí mật."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tích Di đang đá lông nheo, ngọt ngào cười một cái với mình khiến Kha Chinh xụ mặt, bà chị này xem ra có chút xấu tính đấy, nhưng ở dưới mái hiên nhà người khác phải cúi đầu, đạo lý này cậu hiểu, do đó cậu cũng không tỏ vẻ khó chịu, điều quan trọng là Tích Di đã đảm bảo không bỏ rơi cậu, như thế là quá đủ đối với tình cảnh thảm hại của cậu.
Tích Di nhìn biến hóa của Kha Chinh ở trong mắt, không nói thêm lời nào, ở mạt thế này để sinh tồn, nói dễ không dễ, nói khó không khó, việc quan trọng là không thể để người bên cạnh kéo chân mình xuống, điều đó cô hết sức rõ ràng, giống như một câu nói kinh điển: “Không sợ kẻ địch quá mạnh mẽ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.”
Vậy nên hiện tại Tích Di không muốn nói nhiều, nếu Kha Chinh là một người không biết điều cô sẽ có an bài khác cho cậu, tuyệt đối không đưa cậu theo bên cạnh, thậm chí động sát tâm cũng là điều có thể xảy ra, sống lại một đời, hơn nữa còn bị người thân thiết nhất hãm hại, hai chữ 'niềm tin' đối với cô đã quá xa xỉ.
Tuyệt nhiên, Kha Chinh không hề biết Tích Di vốn là một sát thủ, càng không biết được bản thân vừa dạo qua một vòng cửa Địa phủ, yên ổn ngồi một bên gặm mì đến vui vẻ.
"Em ăn uống rồi cứ ngủ thêm một giấc, sau khi em tỉnh sẽ di chuyển."
Tích Di vừa thăm vết thương của Kha Chinh vừa phân phó, trong người cậu dù sao cũng có dị năng, tốc độ khôi phục không tồi, nếu không nhờ có dị năng hộ thể, cơ thể bình thường của một đứa nhỏ bốn tuổi sẽ không chịu nổi sự ngược đãi của người dì trong một tháng qua.
Lúc nãy Tích Di đã thử xem xét một lần, lời cậu nói không sai, dị năng giả sở hữu thực lực cao có thể nhìn thấu cấp bậc của dị năng giả mang thực lực thấp hơn mình.
Kha Chinh tất nhiên không phản đối với quyết định của Tích Di, nếu không phải cơ thể này là một đứa nhỏ bốn tuổi, cậu cũng muốn tung hoành khắp mạt thế từ lâu, dù Tích Di có tâm tư sâu xa đến nhường nào đi chăng nữa, cậu không thể phủ nhận rằng ở bên cạnh cô có cảm giác vô cùng an toàn.
"Dạ. Chị cũng nghỉ ngơi đi ạ, vất vả cho chị rồi, phải chăm sóc cho em qua nay."
Tích Di đưa tay xoa đầu Kha Chinh, sau khi thu xếp cho cậu xong xuôi, khí thế sắc bén trên người cô hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài, cô nhanh chân di chuyển ra phía sau khu nghỉ dưỡng.
Dù cảm giác không quá mãnh liệt nhưng Tích Di vẫn chắc chắn rằng có ai đó đang theo dõi mình.
Từ lúc trú lại khu nghỉ dưỡng này cho đến hiện tại, Tích Di luôn cảm nhận được ánh mắt của ai đó, nhưng ánh mắt kia lại lúc ẩn lúc hiện, quả thật không dễ nắm bắt, cũng không dễ xác định, nhưng với trực giác của một sát thủ lâu năm, Tích Di dám khẳng định điều đó.
Tay phải Tích Di siết chặt Gerber Mark II, đây là con dao cô vô tình thu thập được tại cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, khi thấy Gerber Mark II cô cũng khá bất ngờ, nhiều hơn là vui mừng.
Độ sắc bén của Gerber Mark II là điều không cần phải bàn cãi, kích thước lẫn cấu tạo đều thích hợp dùng để cận chiến, chỉ cần thực lực tốt sẽ bách phát bách trúng, một lần vung tay lập tức tiễn một mạng xuống Địa phủ.
Điều quan trọng nhất là ở đời trước, Tích Di vốn đã quen sử dụng Gerber Mark II, bây giờ vừa cầm lên liền thập phần thuận tay, tâm tình cô cũng khá thoải mái, cảm giác khi đó hệt như gặp lại chiến hữu cũ.
Phía sau khu nghỉ dưỡng này là một mảnh rừng nhân tạo nhỏ với đầy đủ các loài hoa, bày trí đầy đủ bàn ghế, xích đu để khách hàng có thể chiêm ngưỡng cảnh đêm của thiên nhiên.
Chỉ là hiện tại mảnh rừng nhỏ khá lâu không được chăm sóc, sớm đã trở nên tiêu điều, cây cối mọc um tùm không còn chút hình dáng như khi được cắt tỉa kỹ lưỡng.
Tích Di híp mắt, vết máu khô trên mặt đất lập tức thu hút ánh nhìn của cô, dùng ánh mắt lần theo vết máu, đôi tai nhạy bén của cô lập tức nghe ra dị động, tầm nhìn ghim thẳng vào một bụi cây to, cô nhàn nhạt cất lời: "Một là chui ra đây, hai là tắt thở sau năm giây nữa, chọn đi."
Ngược lại Tích Di rất bình tĩnh, trong mắt cô thì Kha Chinh chỉ là một cậu bé, dù mười bảy tuổi hay bốn tuổi đi chăng nữa cũng không có gì khác biệt, số tuổi tác thật sự của Tích Di không nhỏ, tâm hồn thiếu nữ đã sớm trôi theo thời gian.
Vì có sự xuất hiện của Kha Chinh nên Tích Di không định rời đi vội, vết thương trên người cậu khá nặng, ít nhất cũng nên yên ổn một đêm.
Dẫu linh hồn Kha Chinh là một thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng thân thể chỉ là một cậu bé bốn tuổi, sau khi Tích Di giúp cậu lau người, thêm thuốc đỏ, băng bó cẩn thận rồi ăn uống no nê, cơn buồn ngủ liền nhanh chóng kéo đến, bôn ba cực khổ một tháng qua đã là cực hạn đối với cơ thể của một đứa trẻ bốn tuổi.
Tích Di bế Kha Chinh vào một căn phòng vip trên tầng một, đặt cậu lên giường, dém chăn thật kỹ sau đó ngồi xuống chiếc ghế bành cách giường không xa, xem xét dị năng của bản thân.
Những thông tin Kha Chinh cung cấp cho cô là vô cùng hữu dụng, hiện tại Tích Di đã hoàn toàn nắm được bộ tiểu thuyết này, có điều cô cũng lười quan tâm đến nam chính hay nữ chính gì đó, thứ cô quan tâm chính là những kiến thức cần thiết để có thể sống thật tốt ở mạt thế.
Đầu tiên phải nói đến dị năng, người sở hữu dị năng được gọi chung là dị năng giả, trong cơ thể của mỗi dị năng giả đều sẽ có tinh hạch, nhưng tinh hạch của dị năng giả khác với tinh hạch của zombie ở một chỗ, tinh hạch của dị năng giả nằm ở lồng ngực bên phải, không phải nằm trong đầu.
Hiện tại, mạt thế đã đến một tháng trời, tuy có kha khá người thức tỉnh dị năng nhưng để khám phá ra việc này cần một thời gian, cuối cùng, chờ đến khi con người đã quen thuộc với mạt thế, những kẻ chuyên trục lợi trên xương máu của đồng bào lập tức xuất hiện, chúng sẽ đi 'săn' dị năng giả, sau đó chiếm lấy tinh hạch để gia tăng thực lực, đó là một cách đi đường tắt mà không cần tu luyện.
Do đó, hơn nửa bộ truyện về sau, mọi người đều chọn gia nhập vào các căn cứ an toàn, di chuyển cùng đoàn đội mỗi khi ra khỏi căn cứ để bảo toàn tính mạng của bản thân, nhất là những dị năng giả có thực lực thấp và những cô gái xinh đẹp không có thực lực, đó là hai đối tượng bị nhắm đến nhiều nhất ở mạt thế.
Nói sâu thêm về tinh hạch thì dù là tinh hạch của dị năng giả hay tinh hạch của zombie, ở bên trong đều sẽ có một con số, con số đó dùng để biểu thị cấp bậc của mỗi tinh hạch, nhưng con số bên trong tinh hạch không thể dùng mắt để nhìn mà phải dùng dị năng để cảm nhận, đồng nghĩa với việc một người bình thường sẽ không có khả năng xác định cấp bậc của tinh hạch.
Về dị năng, có chín cấp bậc khác nhau, mỗi cấp bậc phân thành hai loại. Ví dụ như dị năng cấp một phân thành hai loại là dị năng cấp một thấp và dị năng cấp một cao, càng tu luyện lên cao sẽ càng khó tăng cấp.
Tích Di ngồi kiết già, tâm trí tập trung cao độ, điều khiển dị năng để xem xét cấp bậc tinh hạch của bản thân, hai hàng chân mày lá liễu của cô cau lại thật chặt, lần thử đầu tiên thất bại khiến cô không khỏi thất vọng, tuy nhiên cô sẽ không bỏ cuộc, Tích Di hít sâu một hơi, cố gắng thử lại lần nữa.
Vào lần thử thứ hai, Tích Di thở phào một hơi, thành công rồi.
Tinh hạch của cô có màu tím pha lẫn màu trắng, sâu bên trong có một số hai và một số ba nho nhỏ, sau khi Tích Di ngẫm nghĩ liền hiểu rõ, dị năng hệ phong cấp hai cao còn dị năng hệ tinh thần cấp ba thấp, cô có thể tự cảm nhận được thông qua sự liên kết giữa dị năng đến tinh hạch.
Tích Di không khỏi cảm thấy thần kỳ, đời trước cô cứ nghĩ bản thân được rèn giũa gần như toàn năng đã là một việc khó tưởng, nhưng sau khi xuyên đến mạt thế này, tam quan của cô phải thiết lập lại lần nữa.
Dẫu đây là một bộ tiểu thuyết nhưng hiện tại, cô đã trở thành một nhân vật bên trong, cô không thể nảy sinh tâm lý xem thường sau đó tự đẩy bản thân vào hiểm cảnh, Tích Di hiểu cô cần chân chính thích nghi nếu muốn sống thật tốt.
Đợi Tích Di nghiên cứu xong xuôi một lượt, bầu trời bên ngoài đã sớm bị màn đêm thống trị, bầu trời mạt thế rất tệ, không trăng không sao, toàn một màu đen xịt khiến màn đêm càng thêm tịch mịch, tăm tối.
Tích Di có thu thập nến nhưng cô không có ý định sử dụng, vì zombie biến dị sở hữu thị lực, khu nghỉ dưỡng này hoàn toàn không có tường cao để chắn zombie, hiện tại thắp nến lên khác nào đang cố tình mời gọi lũ zombie: "Nào hãy đến đây xơi tái mị đi."
*
Kha Chinh liếm môi, chỉ một gói mì thôi nhưng Tích Di có thể pha ngon như vậy, bà chị này dường như là một người toàn năng không gì không biết, cậu âm thầm quyết định, nhất định phải bám đùi bà chị xinh đẹp trước mặt.
Dẫu Tích Di là một nữ phụ có kết cục thê thảm, nhưng nhìn dáng vẻ của cô hiện tại chẳng có điểm nào giống với thiết lập của tác giả cả, hơn nữa cậu cũng cung cấp những thông tin hữu ích cho cô rồi, Kha Chinh cảm thấy người này sâu không lường được, ngay cả chuyện cậu xuyên thư còn có thể xảy ra, một nữ phụ không giống với nguyên tác cũng là điều có thể tiếp nhận.
"Chị à, tiếp theo chị có dự định gì thế ạ? Dĩ nhiên em sẽ đi theo chị, nhưng em chỉ muốn biết một chút thôi."
Tích Di có chút buồn cười, cậu bé này xem ra đã quyết định bám đùi cô rồi, còn bày ra cách nói chuyện thận trọng rào trước đón sau như vậy: "Trước tiên chị sẽ đến thành phố biển bên cạnh để đưa tiễn cha mẹ an nghỉ, tiếp theo thì… bí mật."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tích Di đang đá lông nheo, ngọt ngào cười một cái với mình khiến Kha Chinh xụ mặt, bà chị này xem ra có chút xấu tính đấy, nhưng ở dưới mái hiên nhà người khác phải cúi đầu, đạo lý này cậu hiểu, do đó cậu cũng không tỏ vẻ khó chịu, điều quan trọng là Tích Di đã đảm bảo không bỏ rơi cậu, như thế là quá đủ đối với tình cảnh thảm hại của cậu.
Tích Di nhìn biến hóa của Kha Chinh ở trong mắt, không nói thêm lời nào, ở mạt thế này để sinh tồn, nói dễ không dễ, nói khó không khó, việc quan trọng là không thể để người bên cạnh kéo chân mình xuống, điều đó cô hết sức rõ ràng, giống như một câu nói kinh điển: “Không sợ kẻ địch quá mạnh mẽ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.”
Vậy nên hiện tại Tích Di không muốn nói nhiều, nếu Kha Chinh là một người không biết điều cô sẽ có an bài khác cho cậu, tuyệt đối không đưa cậu theo bên cạnh, thậm chí động sát tâm cũng là điều có thể xảy ra, sống lại một đời, hơn nữa còn bị người thân thiết nhất hãm hại, hai chữ 'niềm tin' đối với cô đã quá xa xỉ.
Tuyệt nhiên, Kha Chinh không hề biết Tích Di vốn là một sát thủ, càng không biết được bản thân vừa dạo qua một vòng cửa Địa phủ, yên ổn ngồi một bên gặm mì đến vui vẻ.
"Em ăn uống rồi cứ ngủ thêm một giấc, sau khi em tỉnh sẽ di chuyển."
Tích Di vừa thăm vết thương của Kha Chinh vừa phân phó, trong người cậu dù sao cũng có dị năng, tốc độ khôi phục không tồi, nếu không nhờ có dị năng hộ thể, cơ thể bình thường của một đứa nhỏ bốn tuổi sẽ không chịu nổi sự ngược đãi của người dì trong một tháng qua.
Lúc nãy Tích Di đã thử xem xét một lần, lời cậu nói không sai, dị năng giả sở hữu thực lực cao có thể nhìn thấu cấp bậc của dị năng giả mang thực lực thấp hơn mình.
Kha Chinh tất nhiên không phản đối với quyết định của Tích Di, nếu không phải cơ thể này là một đứa nhỏ bốn tuổi, cậu cũng muốn tung hoành khắp mạt thế từ lâu, dù Tích Di có tâm tư sâu xa đến nhường nào đi chăng nữa, cậu không thể phủ nhận rằng ở bên cạnh cô có cảm giác vô cùng an toàn.
"Dạ. Chị cũng nghỉ ngơi đi ạ, vất vả cho chị rồi, phải chăm sóc cho em qua nay."
Tích Di đưa tay xoa đầu Kha Chinh, sau khi thu xếp cho cậu xong xuôi, khí thế sắc bén trên người cô hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài, cô nhanh chân di chuyển ra phía sau khu nghỉ dưỡng.
Dù cảm giác không quá mãnh liệt nhưng Tích Di vẫn chắc chắn rằng có ai đó đang theo dõi mình.
Từ lúc trú lại khu nghỉ dưỡng này cho đến hiện tại, Tích Di luôn cảm nhận được ánh mắt của ai đó, nhưng ánh mắt kia lại lúc ẩn lúc hiện, quả thật không dễ nắm bắt, cũng không dễ xác định, nhưng với trực giác của một sát thủ lâu năm, Tích Di dám khẳng định điều đó.
Tay phải Tích Di siết chặt Gerber Mark II, đây là con dao cô vô tình thu thập được tại cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, khi thấy Gerber Mark II cô cũng khá bất ngờ, nhiều hơn là vui mừng.
Độ sắc bén của Gerber Mark II là điều không cần phải bàn cãi, kích thước lẫn cấu tạo đều thích hợp dùng để cận chiến, chỉ cần thực lực tốt sẽ bách phát bách trúng, một lần vung tay lập tức tiễn một mạng xuống Địa phủ.
Điều quan trọng nhất là ở đời trước, Tích Di vốn đã quen sử dụng Gerber Mark II, bây giờ vừa cầm lên liền thập phần thuận tay, tâm tình cô cũng khá thoải mái, cảm giác khi đó hệt như gặp lại chiến hữu cũ.
Phía sau khu nghỉ dưỡng này là một mảnh rừng nhân tạo nhỏ với đầy đủ các loài hoa, bày trí đầy đủ bàn ghế, xích đu để khách hàng có thể chiêm ngưỡng cảnh đêm của thiên nhiên.
Chỉ là hiện tại mảnh rừng nhỏ khá lâu không được chăm sóc, sớm đã trở nên tiêu điều, cây cối mọc um tùm không còn chút hình dáng như khi được cắt tỉa kỹ lưỡng.
Tích Di híp mắt, vết máu khô trên mặt đất lập tức thu hút ánh nhìn của cô, dùng ánh mắt lần theo vết máu, đôi tai nhạy bén của cô lập tức nghe ra dị động, tầm nhìn ghim thẳng vào một bụi cây to, cô nhàn nhạt cất lời: "Một là chui ra đây, hai là tắt thở sau năm giây nữa, chọn đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook