Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 4: Hoàn Thành Hỏa Thiêu
Theo bản đồ, Tích Di chạy xe ba mươi phút mới đến được nhà quàn, sau đó tiến hành hỏa thiêu thi thể cha mẹ nuôi của nguyên chủ, thu tro cốt lại vào lọ, Tích Di tiếp tục lái xe đến thành phố biển bên cạnh, cô sẽ rải tro cốt của họ xuống biển, đối với tình hình hiện tại, đây chính là cách tốt nhất để họ được yên nghỉ.
Trưa đến, mặt trời dần lên cao khiến nhiệt độ tăng chóng mặt, cơn nóng lập tức ập đến khiến người người xây xẩm đầu óc. Tích Di không yếu ớt đến mức đó, nhưng nhiệt độ quá nóng bức khiến tâm tình cô không kìm được cảm thấy khó chịu, hơn nữa ban nãy vì có tiếp xúc với thi thể bảo quản khá lâu, hiện tại trên người cô dường như vương phải một mùi hôi nhàn nhạt.
Xưa nay, Tích Di ngoại trừ thích hưởng thụ cuộc sống thì đam mê lớn nhất của cô chính là làm đẹp, trên người có mùi hôi là điều cô không thể nào chấp nhận được, hơn nữa muốn đến thành phố biển bên cạnh phải mất hai ba tiếng lái xe, do đó Tích Di quyết định tìm một nơi tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một chút.
Tích Di nhìn trúng một khu nghỉ dưỡng tại vùng ngoại ô, cô đậu xa ở một nơi khó phát hiện rồi đi tìm nguồn nước. Hiện tại nơi nơi đều không có điện, nếu là nhà ở hay khách sạn, hiển nhiên sẽ không có nước.
Nhưng đây là một khu nghỉ dưỡng, tất nhiên sẽ có suối nước nóng thiên nhiên, Tích Di nhìn trúng nó mà đến khu nghỉ dưỡng này, bây giờ đang thời điểm nắng nóng, cô không điên nhảy vào suối nước nóng, thông thường bên cạnh suối nước nóng sẽ có một con suối bình thường, tuy nhỏ hơn suối nước nóng nhưng đó là thứ không thể thiếu, bởi vì tiêu chí đầu tiên của một khu nghỉ dưỡng, đó là cung cấp đầy đủ tiện nghi cho khách hàng.
Zombie ở đây đa số là nhân viên, còn lại là khách hàng của khu nghỉ dưỡng, Tích Di dùng dị năng hỗ trợ, hai tay vung gậy đánh bóng không ngừng tiêu diệt tất thảy, chiến đấu là phương pháp nhanh nhất khiến dị năng thăng cấp, song dị năng của cô là hệ phong và hệ tinh thần.
Hai dị năng này không có sát thương trực diện như hệ lửa hay hệ băng, dù sao cũng không dùng gió để thiêu zombie như lửa được. Nhưng nếu cố gắng kiên trì, đến khi dị năng thăng cấp hơn, Tích Di nghĩ nó sẽ lợi hại không thua gì những dị năng khác.
Nhất là dị năng hệ tinh thần, bây giờ cô chỉ có thể làm cho vài con zombie chậm chạp một chút, đợi khi dị năng thăng cấp hơn, chẳng phải cô có thể điều khiển nhiều zombie hơn, điều khiển bọn nó đứng yên, thậm chí là tự tử trước mặt cô hay sao?
Còn về sát thương trực diện, Tích Di vẫn là tự dùng khả năng của mình, khi trước cô là sát thủ nên cảm thấy việc này rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy hụt hẫng khi dị năng không có tính sát thương trực tiếp, đối với cô, chỉ cần cố gắng là được, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tích Di diện một chiếc váy body gợi cảm, mái tóc thon dài được cô búi lại phía sau khiến cần cổ thon dài lộ ra, nhìn vào dường như Tích Di thật sự đến nơi này để nghỉ dưỡng, hoàn toàn không thấy được nửa điểm chật vật khi phải phiêu bạt trong mạt thế.
Trong khu nghỉ dưỡng này có rất nhiều vật liệu, Tích Di nhanh chân chạy đi thu thập, hiện tại mạt thế đã một tháng, vật liệu ngày càng ít đi vì chỉ có cung mà không có cầu, càng ngày vật liệu sẽ càng khan hiếm, bây giờ tích trữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tích Di phủi tay nằm dài trên xích đu trước sân, cô đưa mắt nhìn chiếc SUV chứa đầy vật liệu của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu như có không gian tùy thân thì đúng là quá tuyệt vời, chuyên chở vật liệu trên xe thế này giống như đeo đầy vàng bạc châu báu trên người đi dạo phố vậy, mức độ nguy hiểm không phải dạng vừa đâu.
"Buông ra, mau buông tao ra, cái thằng tàn tật này mau buông bà ra!"
"Đúng vậy, mày mau buông dì mày ra đi, dắt theo mày quá phiền phức, tụi tao lo thân còn chưa xong, hơi đâu lo cho đứa tàn tật như mày. Mẹ mày để lại một khoảng tiền kếch xù thì sao chứ? Ở mạt thế này, có tiền cũng vô dụng, đó là còn chưa nói số tiền kia đã sớm hết sạch, mày đừng cố đeo bám tụi tao nữa, tụi tao cũng hết cách rồi."
"Ông nói nhiều với nó làm gì, đưa cây sắt đây cho tôi, nói nhỏ nhẹ mày không chịu thì tao đành phải dùng bạo lực thôi, mày đừng trách tao."
"Còn ông nữa, mau cái chân lên, zombie tới chết hết cả lũ bây giờ."
"Biết rồi biết rồi, bà bớt giận, cứ cằn nhằn mãi."
Thân ảnh Tích Di không nhanh không chậm di chuyển ra cổng lớn của khu nghỉ dưỡng, cô theo giọng nói lần tới, phát hiện ra nhóm người phía trước có chút quen mắt, lia mắt đến đứa bé vừa bị bỏ lại, Tích Di vò vò tóc, đây chẳng phải nhóm người cô đã cứu trước cửa hàng tiện lợi ư? Cô vì đứa bé cứu bọn họ, cuối cùng bọn họ lại chê đứa bé phiền phức mà vứt đi, nội tâm Tích Di không thoải mái hừ lạnh một tiếng.
"Các người đứng lại đó cho tôi."
Nhóm người giật mình quay sang nhìn Tích Di, nhất là đôi vợ chồng vừa trực tiếp bỏ rơi đứa bé càng hoảng hồn, bọn họ ai cũng nhìn ra Tích Di là người đã từng cứu bọn họ, thế nhưng họ không hề có ý định cảm ơn, trái lại không hiểu cô xen vào chuyện này làm gì, hơn nữa dáng vẻ nhàn hạ của cô khiến họ cảm thấy không thoải mái, bọn họ thử nhìn lại mình một chút, chính là vô cùng chật vật, bẩn thỉu khó nói hết.
Tích Di giữ nụ cười nhẹ trên môi, cũng không quan tâm đến nội tâm xấu xa của nhóm người này, nhẹ giọng lên tiếng: "Các người biết tại sao hôm đó tôi lại giúp các người không?"
Nhìn nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng của cô, nhóm người liền nghĩ cô muốn gia nhập với bọn họ, dù sao ở mạt thế này cũng không ai muốn một thân một mình phiêu bạt, càng đừng nói cô là phái nữ.
Một thân nhàn hạ, sạch sẽ thì sao chứ? Cũng không phải là do may mắn nên trốn được ở một nơi khá an toàn ư? Nhìn dáng vẻ yếu ớt đó của cô, gặp phải zombie biến dị còn không khóc thét lên sao?
Suy nghĩ đó không sai, chỉ là quá nông cạn. Hôm đó, sự bình tĩnh của Tích Di khi giúp bọn họ chắn zombie hoàn toàn không phải là dáng vẻ của một người yếu đuối, không có thực lực. Có điều bọn họ nhìn mặt mà bắt hình dong quen rồi, suy đoán, logic gì đó đều vứt sang một bên, căn bản là không hề chú ý tới thực tế, một mực khăng khăng muốn giữ quan điểm chủ quan của mình.
Một người đàn ông trong nhóm thấy ngoại hình Tích Di đẹp đẽ như vậy, ngay lập tức không che giấu vẻ thèm thuồng đáp vội: "Anh biết, có phải em muốn đi theo tụi anh đúng không? Muốn lấy công để gia nhập đoàn đội, anh hiểu. Nhưng không cần, em xinh đẹp như vầy, nên được che chở, không cần phải cực nhọc đâu cưng à!"
Nụ cười của Tích Di lại sâu thêm một phần, nhóm người nông cạn này sống tới bây giờ đúng là kỳ tích đấy. Đoàn đội? Còn dám mạnh miệng nhận vơ, cái nhóm hỗn tạp vô dụng của bọn họ còn dám tự xưng là đoàn đội, buồn cười chết cô rồi.
Nhìn người đàn ông trung niên bụng bự mới lên tiếng trêu chọc mình, Tích Di cố nén cảm giác buồn nôn: "Chú à, trí tưởng tượng của chú thật phong phú quá. Tôi cứu các người là vì đứa bé này, hôm đó, cậu nhóc không chạy nổi, các người không thèm bế cậu nhóc lên, cứ thế kéo lê cậu nhóc dưới mặt đường, vậy nên tôi mới giúp các người. Bây giờ, các người chê cậu nhóc phiền phức nên vứt đi, xem ra tôi không cần xen vào làm gì, nhìn một chút, nếu không có cậu nhóc thì các người có thảnh thơi hơn hay không."
Dứt lời, Tích Di lập tức dùng chân đá vào cột điện không ngừng, đôi bốt da có đế đặc biệt tốt, âm thanh thanh thúy vang lên lập tức thu hút bọn zombie ở phía xa xa, hơn nữa còn có zombie biến dị cũng chạy đến góp vui.
Tích Di cười một tiếng đầy vô tội: "Không cần cảm ơn tôi đâu, chúc các người thuận lợi bình an nhé, mỹ nữ như tôi đây xin cáo lui, không hẹn ngày gặp lại, tạm biệt!"
Dường như cô không hề thấy được dáng vẻ đầy vết bẩn của đứa bé, dứt khoát bế đứa bé lên tay, nhanh chân đi thẳng vào khu nghỉ dưỡng, một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên, bóng dáng Tích Di liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nhóm người trợn mắt há mồm, bấy giờ bọn họ mới kịp phản ứng, bắt đầu mở miệng chửi rủa Tích Di không ngừng. Thế nhưng dù có chửi mắng ra sao cũng vô dụng, kết cục chỉ có thể co giò lên chạy thật nhanh, nếu không mạng nhỏ liền khó giữ.
Tích Di bế đứa bé vào sảnh, đặt xuống ghế bành quan sát một lượt.
Cả người đứa bé dường như không chỗ nào có thể gọi là lành lặn, dã man nhất là bàn tay phải của đứa bé bị vật nặng đập đến huyết thịt mơ hồ. Tích Di nén giận, cô đưa tay vuốt nhè nhẹ mái tóc cậu: "Bây giờ chúng ta làm quen một chút nhé, cô tên Tích Di, còn con, con tên gì vậy?"
Kha Chinh đưa đôi mắt to tròn ngó nhìn dáng vẻ dịu dàng của Tích Di, nội tâm tủi thân vô cùng, nước mắt không kìm được lần lượt rơi xuống không ngừng, cuối cùng oa một tiếng òa khóc dữ dội.
Tích Di cũng không hoảng, chỉ lẳng lặng ôm Kha Chinh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, nội tâm cậu bé có lẽ đang rất sợ hãi, tủi thân, vì vậy khi có người đối xử tốt với cậu, cậu liền không thể khống chế, òa khóc để phát tiết cảm xúc của bản thân.
Vì vậy hiện tại cô không cần phải lên tiếng nói thêm điều gì nữa, chỉ cần yên lặng ôm lấy cậu bé, cho cậu cảm giác an toàn, để cậu khóc một trận thỏa thích là được, lúc đó, tâm trạng của cậu bé sẽ được xoa dịu đi phần nào.
*
Nhà xưởng sản xuất mì gói.
"Bên trong có người, cẩn thận." Kính Thuần trầm giọng phân phó, toàn thân cảnh giác thả nhẹ bước chân dần dần tiến vào bên trong nhà xưởng, khẩu AK trên tay anh dường như nhẹ đến mức không có trọng lượng, tùy ý mặc anh nhẹ nhàng cầm nắm.
Vài phút sau, Kính Thuần và hai đồng đội đã chế ngự được nhóm người bên trong nhà xưởng, Kính Thuần đưa mắt nhìn qua người đàn ông mặt sẹo: "Tại sao phản kháng?"
Người đàn ông mặt sẹo phun một ngụm nước bọt xuống sàn, cơ thể to lớn của hắn ta bị trói gô như bánh chưng, trông thập phần chật vật, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng hung hăng, không hề sợ hãi, mặt đối mặt với anh: "Mày có bệnh phải không? Tụi tao ẩn nấp trong nhà xưởng một tháng trời, nhờ mì tôm sống tới bây giờ. Ba đứa tụi mày không nói một câu, tự dưng xông vào đây rồi kêu tụi tao không chống trả à? Muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên, bố đây chỉ sợ biến thành zombie chứ dăm ba thằng ranh con như tụi mày bố đếch có sợ nhé, hừ."
Trưa đến, mặt trời dần lên cao khiến nhiệt độ tăng chóng mặt, cơn nóng lập tức ập đến khiến người người xây xẩm đầu óc. Tích Di không yếu ớt đến mức đó, nhưng nhiệt độ quá nóng bức khiến tâm tình cô không kìm được cảm thấy khó chịu, hơn nữa ban nãy vì có tiếp xúc với thi thể bảo quản khá lâu, hiện tại trên người cô dường như vương phải một mùi hôi nhàn nhạt.
Xưa nay, Tích Di ngoại trừ thích hưởng thụ cuộc sống thì đam mê lớn nhất của cô chính là làm đẹp, trên người có mùi hôi là điều cô không thể nào chấp nhận được, hơn nữa muốn đến thành phố biển bên cạnh phải mất hai ba tiếng lái xe, do đó Tích Di quyết định tìm một nơi tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một chút.
Tích Di nhìn trúng một khu nghỉ dưỡng tại vùng ngoại ô, cô đậu xa ở một nơi khó phát hiện rồi đi tìm nguồn nước. Hiện tại nơi nơi đều không có điện, nếu là nhà ở hay khách sạn, hiển nhiên sẽ không có nước.
Nhưng đây là một khu nghỉ dưỡng, tất nhiên sẽ có suối nước nóng thiên nhiên, Tích Di nhìn trúng nó mà đến khu nghỉ dưỡng này, bây giờ đang thời điểm nắng nóng, cô không điên nhảy vào suối nước nóng, thông thường bên cạnh suối nước nóng sẽ có một con suối bình thường, tuy nhỏ hơn suối nước nóng nhưng đó là thứ không thể thiếu, bởi vì tiêu chí đầu tiên của một khu nghỉ dưỡng, đó là cung cấp đầy đủ tiện nghi cho khách hàng.
Zombie ở đây đa số là nhân viên, còn lại là khách hàng của khu nghỉ dưỡng, Tích Di dùng dị năng hỗ trợ, hai tay vung gậy đánh bóng không ngừng tiêu diệt tất thảy, chiến đấu là phương pháp nhanh nhất khiến dị năng thăng cấp, song dị năng của cô là hệ phong và hệ tinh thần.
Hai dị năng này không có sát thương trực diện như hệ lửa hay hệ băng, dù sao cũng không dùng gió để thiêu zombie như lửa được. Nhưng nếu cố gắng kiên trì, đến khi dị năng thăng cấp hơn, Tích Di nghĩ nó sẽ lợi hại không thua gì những dị năng khác.
Nhất là dị năng hệ tinh thần, bây giờ cô chỉ có thể làm cho vài con zombie chậm chạp một chút, đợi khi dị năng thăng cấp hơn, chẳng phải cô có thể điều khiển nhiều zombie hơn, điều khiển bọn nó đứng yên, thậm chí là tự tử trước mặt cô hay sao?
Còn về sát thương trực diện, Tích Di vẫn là tự dùng khả năng của mình, khi trước cô là sát thủ nên cảm thấy việc này rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy hụt hẫng khi dị năng không có tính sát thương trực tiếp, đối với cô, chỉ cần cố gắng là được, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tích Di diện một chiếc váy body gợi cảm, mái tóc thon dài được cô búi lại phía sau khiến cần cổ thon dài lộ ra, nhìn vào dường như Tích Di thật sự đến nơi này để nghỉ dưỡng, hoàn toàn không thấy được nửa điểm chật vật khi phải phiêu bạt trong mạt thế.
Trong khu nghỉ dưỡng này có rất nhiều vật liệu, Tích Di nhanh chân chạy đi thu thập, hiện tại mạt thế đã một tháng, vật liệu ngày càng ít đi vì chỉ có cung mà không có cầu, càng ngày vật liệu sẽ càng khan hiếm, bây giờ tích trữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tích Di phủi tay nằm dài trên xích đu trước sân, cô đưa mắt nhìn chiếc SUV chứa đầy vật liệu của mình, trong lòng không khỏi cảm thán, nếu như có không gian tùy thân thì đúng là quá tuyệt vời, chuyên chở vật liệu trên xe thế này giống như đeo đầy vàng bạc châu báu trên người đi dạo phố vậy, mức độ nguy hiểm không phải dạng vừa đâu.
"Buông ra, mau buông tao ra, cái thằng tàn tật này mau buông bà ra!"
"Đúng vậy, mày mau buông dì mày ra đi, dắt theo mày quá phiền phức, tụi tao lo thân còn chưa xong, hơi đâu lo cho đứa tàn tật như mày. Mẹ mày để lại một khoảng tiền kếch xù thì sao chứ? Ở mạt thế này, có tiền cũng vô dụng, đó là còn chưa nói số tiền kia đã sớm hết sạch, mày đừng cố đeo bám tụi tao nữa, tụi tao cũng hết cách rồi."
"Ông nói nhiều với nó làm gì, đưa cây sắt đây cho tôi, nói nhỏ nhẹ mày không chịu thì tao đành phải dùng bạo lực thôi, mày đừng trách tao."
"Còn ông nữa, mau cái chân lên, zombie tới chết hết cả lũ bây giờ."
"Biết rồi biết rồi, bà bớt giận, cứ cằn nhằn mãi."
Thân ảnh Tích Di không nhanh không chậm di chuyển ra cổng lớn của khu nghỉ dưỡng, cô theo giọng nói lần tới, phát hiện ra nhóm người phía trước có chút quen mắt, lia mắt đến đứa bé vừa bị bỏ lại, Tích Di vò vò tóc, đây chẳng phải nhóm người cô đã cứu trước cửa hàng tiện lợi ư? Cô vì đứa bé cứu bọn họ, cuối cùng bọn họ lại chê đứa bé phiền phức mà vứt đi, nội tâm Tích Di không thoải mái hừ lạnh một tiếng.
"Các người đứng lại đó cho tôi."
Nhóm người giật mình quay sang nhìn Tích Di, nhất là đôi vợ chồng vừa trực tiếp bỏ rơi đứa bé càng hoảng hồn, bọn họ ai cũng nhìn ra Tích Di là người đã từng cứu bọn họ, thế nhưng họ không hề có ý định cảm ơn, trái lại không hiểu cô xen vào chuyện này làm gì, hơn nữa dáng vẻ nhàn hạ của cô khiến họ cảm thấy không thoải mái, bọn họ thử nhìn lại mình một chút, chính là vô cùng chật vật, bẩn thỉu khó nói hết.
Tích Di giữ nụ cười nhẹ trên môi, cũng không quan tâm đến nội tâm xấu xa của nhóm người này, nhẹ giọng lên tiếng: "Các người biết tại sao hôm đó tôi lại giúp các người không?"
Nhìn nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng của cô, nhóm người liền nghĩ cô muốn gia nhập với bọn họ, dù sao ở mạt thế này cũng không ai muốn một thân một mình phiêu bạt, càng đừng nói cô là phái nữ.
Một thân nhàn hạ, sạch sẽ thì sao chứ? Cũng không phải là do may mắn nên trốn được ở một nơi khá an toàn ư? Nhìn dáng vẻ yếu ớt đó của cô, gặp phải zombie biến dị còn không khóc thét lên sao?
Suy nghĩ đó không sai, chỉ là quá nông cạn. Hôm đó, sự bình tĩnh của Tích Di khi giúp bọn họ chắn zombie hoàn toàn không phải là dáng vẻ của một người yếu đuối, không có thực lực. Có điều bọn họ nhìn mặt mà bắt hình dong quen rồi, suy đoán, logic gì đó đều vứt sang một bên, căn bản là không hề chú ý tới thực tế, một mực khăng khăng muốn giữ quan điểm chủ quan của mình.
Một người đàn ông trong nhóm thấy ngoại hình Tích Di đẹp đẽ như vậy, ngay lập tức không che giấu vẻ thèm thuồng đáp vội: "Anh biết, có phải em muốn đi theo tụi anh đúng không? Muốn lấy công để gia nhập đoàn đội, anh hiểu. Nhưng không cần, em xinh đẹp như vầy, nên được che chở, không cần phải cực nhọc đâu cưng à!"
Nụ cười của Tích Di lại sâu thêm một phần, nhóm người nông cạn này sống tới bây giờ đúng là kỳ tích đấy. Đoàn đội? Còn dám mạnh miệng nhận vơ, cái nhóm hỗn tạp vô dụng của bọn họ còn dám tự xưng là đoàn đội, buồn cười chết cô rồi.
Nhìn người đàn ông trung niên bụng bự mới lên tiếng trêu chọc mình, Tích Di cố nén cảm giác buồn nôn: "Chú à, trí tưởng tượng của chú thật phong phú quá. Tôi cứu các người là vì đứa bé này, hôm đó, cậu nhóc không chạy nổi, các người không thèm bế cậu nhóc lên, cứ thế kéo lê cậu nhóc dưới mặt đường, vậy nên tôi mới giúp các người. Bây giờ, các người chê cậu nhóc phiền phức nên vứt đi, xem ra tôi không cần xen vào làm gì, nhìn một chút, nếu không có cậu nhóc thì các người có thảnh thơi hơn hay không."
Dứt lời, Tích Di lập tức dùng chân đá vào cột điện không ngừng, đôi bốt da có đế đặc biệt tốt, âm thanh thanh thúy vang lên lập tức thu hút bọn zombie ở phía xa xa, hơn nữa còn có zombie biến dị cũng chạy đến góp vui.
Tích Di cười một tiếng đầy vô tội: "Không cần cảm ơn tôi đâu, chúc các người thuận lợi bình an nhé, mỹ nữ như tôi đây xin cáo lui, không hẹn ngày gặp lại, tạm biệt!"
Dường như cô không hề thấy được dáng vẻ đầy vết bẩn của đứa bé, dứt khoát bế đứa bé lên tay, nhanh chân đi thẳng vào khu nghỉ dưỡng, một tiếng đóng cửa thật mạnh vang lên, bóng dáng Tích Di liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nhóm người trợn mắt há mồm, bấy giờ bọn họ mới kịp phản ứng, bắt đầu mở miệng chửi rủa Tích Di không ngừng. Thế nhưng dù có chửi mắng ra sao cũng vô dụng, kết cục chỉ có thể co giò lên chạy thật nhanh, nếu không mạng nhỏ liền khó giữ.
Tích Di bế đứa bé vào sảnh, đặt xuống ghế bành quan sát một lượt.
Cả người đứa bé dường như không chỗ nào có thể gọi là lành lặn, dã man nhất là bàn tay phải của đứa bé bị vật nặng đập đến huyết thịt mơ hồ. Tích Di nén giận, cô đưa tay vuốt nhè nhẹ mái tóc cậu: "Bây giờ chúng ta làm quen một chút nhé, cô tên Tích Di, còn con, con tên gì vậy?"
Kha Chinh đưa đôi mắt to tròn ngó nhìn dáng vẻ dịu dàng của Tích Di, nội tâm tủi thân vô cùng, nước mắt không kìm được lần lượt rơi xuống không ngừng, cuối cùng oa một tiếng òa khóc dữ dội.
Tích Di cũng không hoảng, chỉ lẳng lặng ôm Kha Chinh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, nội tâm cậu bé có lẽ đang rất sợ hãi, tủi thân, vì vậy khi có người đối xử tốt với cậu, cậu liền không thể khống chế, òa khóc để phát tiết cảm xúc của bản thân.
Vì vậy hiện tại cô không cần phải lên tiếng nói thêm điều gì nữa, chỉ cần yên lặng ôm lấy cậu bé, cho cậu cảm giác an toàn, để cậu khóc một trận thỏa thích là được, lúc đó, tâm trạng của cậu bé sẽ được xoa dịu đi phần nào.
*
Nhà xưởng sản xuất mì gói.
"Bên trong có người, cẩn thận." Kính Thuần trầm giọng phân phó, toàn thân cảnh giác thả nhẹ bước chân dần dần tiến vào bên trong nhà xưởng, khẩu AK trên tay anh dường như nhẹ đến mức không có trọng lượng, tùy ý mặc anh nhẹ nhàng cầm nắm.
Vài phút sau, Kính Thuần và hai đồng đội đã chế ngự được nhóm người bên trong nhà xưởng, Kính Thuần đưa mắt nhìn qua người đàn ông mặt sẹo: "Tại sao phản kháng?"
Người đàn ông mặt sẹo phun một ngụm nước bọt xuống sàn, cơ thể to lớn của hắn ta bị trói gô như bánh chưng, trông thập phần chật vật, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng hung hăng, không hề sợ hãi, mặt đối mặt với anh: "Mày có bệnh phải không? Tụi tao ẩn nấp trong nhà xưởng một tháng trời, nhờ mì tôm sống tới bây giờ. Ba đứa tụi mày không nói một câu, tự dưng xông vào đây rồi kêu tụi tao không chống trả à? Muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên, bố đây chỉ sợ biến thành zombie chứ dăm ba thằng ranh con như tụi mày bố đếch có sợ nhé, hừ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook