Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 35: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Tích Di và Phó Biện nói chuyện một lúc, chai rượu đầy đã vơi đi quá nửa, đầu Tích Di bắt đầu trở nên ong ong, tối nay cô uống không ít, hơn nữa đều là rượu mạnh, hiện tại vẫn còn giữ được sự thanh tỉnh này đã rất khó.
Thấy Tích Di mệt mỏi rõ rệt, Phó Biện cũng không tiếp tục quấn lấy, rất tri kỷ hối thúc cô nghỉ ngơi: "Hiện tại trời đã tối thế này mà còn làm phiền em, là lỗi của anh. Đêm khuya gió lớn lạnh lẽo, em nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Tích Di gật gù, không có ý phản đối, nếu anh ta không nói cô cũng muốn đi ngủ, cơn trò chuyện qua đi thì một trận choáng váng liền ập tới khiến đầu óc cô khó chịu không thôi, còn không đi ngủ sẽ say đến khó giữ nổi tâm trí mất.
Tích Di loạng choạng ngồi dậy, mùi thơm trên người cô quấn quanh cùng hương vị đặc trưng của hơi men tạo ra một loại quyến rũ khó có thể cưỡng lại, ánh mắt Phó Biện không khỏi dâng lên một tia si mê.
Bỗng, Tích Di chân trước đá chân sau, ngay lúc suýt té nhào thì Phó Biện nhanh tay đỡ lấy, bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, người hờ hững kẻ si mê, đích thị không quá khó để hiểu được hàm ý của đối phương.
Không đợi Tích Di giằng người ra, Phó Biện đã lịch thiệp buông tay, cười hiền: "Ngại quá, tại sợ em ngã nên mới mạo muội như vậy, mong em đừng giận. Nào, em đi từ từ thôi, để anh theo sau."
Tích Di liếc mắt nhìn Phó Biện, không nói một lời tự đi về chiếc SUV, cũng không quan tâm anh ta có đi theo phía sau hay không, vừa nhào lên xe liền đóng sập cửa rồi ngủ mất.
Phó Biện bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, ban nãy anh ta định mở cửa giúp cô nhưng cũng không làm kịp, động tác của Tích Di vô cùng nhanh gọn, căn bản là không bị men rượu làm ảnh hưởng.
Lúc này, Kính Thuần ở phía xa thu lại một chân ban nãy bất giác bước lên, khi thấy Phó Biện chạm vào Tích Di, anh suýt nữa đã chạy ra ngoài, cuối cùng Phó Biện lại an phận buông tay, thân hình anh liền bất động tại chỗ.
Bên môi Kính Thuần xuất hiện một nụ cười khổ, trong ánh mắt chữa muôn vàn cảm xúc rối rắm như tơ vò.
Mà Phó Biện, ánh mắt như có như không khẽ liếc qua chỗ Kính Thuần đang ẩn nấp, vui vẻ nở một nụ cười chiến thắng.
Xem ra, gã thợ săn chân chính như anh ta cũng đã đợi được cơ hội của mình, mà kẽ hở lần này, dường như không nhỏ, có vẻ rất khó hàn gắn, nhìn dáng vẻ của Tích Di và Kính Thuần liền có thể đoán được một hai.
Giữa Tích Di và Kính Thuần có chuyện gì, xảy ra điều chi, Phó Biện không có hứng thú, anh ta chỉ cần biết rằng, hiện tại hai người đã có mâu thuẫn, khoảng cách rất lớn và điều đó có lợi cho anh ta.
Đêm nay, bầu trời dẫu không trăng nhưng có rất nhiều sao, một mảnh sao sáng trên bầu trời chiếu rọi màn đêm tựa như cả dải ngân hà đang ở trong tầm mắt, đẹp đẽ đến lạ, quả thật là cảnh tượng hiếm có trong mạt thế.
Có điều, một đêm này không phải ai cũng có thể nghỉ ngơi an giấc, có người ngủ say, cũng kẻ phiền muộn…
*
"Mọi người đừng quá phấn khích mà lơ là cảnh giác, tuy ngày mai chúng ta sẽ đến căn cứ an toàn nhưng chúng ta còn một thành phố nữa phải vượt qua, vì vậy mọi người cần phải nâng cao cảnh giác, chắc hẳn mọi người cũng nhận thấy càng xa miền Nam thì zombie càng mạnh mẽ, trước tiên không cần bàn tới nguyên nhân, điều quan trọng là mọi người phải tự ý thức được tình hình, đừng vì quá vui mừng mà tự đẩy bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Thấy Phù Sơn nghiêm túc cảnh báo như vậy, đoàn người đều nhất trí đồng ý.
Bôn ba một hành trình không ngắn, hơn nữa còn đầy rẫy hiểm nguy, nay đã cách đích đến gần như vậy, sự hưng phấn tất nhiên sẽ khó nén, hiện tại họ cần đè nén xúc động lại, ngàn vạn lần không thể vì sơ xuất nhất thời mà mất luôn mạng nhỏ, zombie ngoài đây thật sự rất trâu bò đấy.
Bấy giờ, Tích Di đang ngồi trong chiếc SUV, trên gương mặt treo một chiếc kính mát bản to, vừa nhìn qua cũng không thấy biểu cảm ra sao, có điều từng ngón tay lần lượt gõ trên vô lăng thể hiện cảm xúc trong lòng cô không quá điềm tĩnh.
Từ lúc sự việc truy đuổi zombie song dị năng xảy đến nay đã vài ngày, cũng là từng ấy thời gian cô và Kính Thuần không hề có chút giao tiếp nào, tựa như hai người xa lạ.
Nếu nói ban đầu Tích Di là đau lòng, buồn bã hay thất vọng thì hiện tại cô chỉ cảm thấy phiền toái.
Mấy ngày nay, Tích Di đã sớm thoát khỏi tâm trạng tiêu cực để ngẫm nghĩ rõ ràng sự việc kia, trên thực tế, quan tâm quá ắt sẽ loạn, tâm tình bị xáo động lý trí sẽ không còn.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tích Di liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Nếu Kính Thuần không có loại suy nghĩ đó với cô thì zombie song dị năng không thể nào tạo thứ ảo cảnh kia để mê hoặc anh được, dù cô không rõ cụ thể thì ảo cảnh là gì, nhưng để anh phải nói ra lời thề như vậy, cô cũng hiểu được ít nhiều.
Đã vậy, trong lòng Kính Thuần chỉ là đang giãy giụa, bị trói buộc bởi thân phận chú cháu giữa hai người mà thôi.
Nghĩ đến đó, Tích Di liền bí mật quan sát Kính Thuần, kết quả thật sự không khiến cô phải thất vọng, đích thị là anh vẫn để ý đến cô, không chỉ là trách nhiệm bởi ánh mắt của anh luôn mang theo tâm tư rối rắm, thậm chí là cả thứ tình cảm cấm kỵ mà anh luôn cố giấu.
Vì vậy, Tích Di cảm thấy khá phiền toái, không rõ hiện tại nên nói với anh hay đợi đến căn cứ an toàn rồi nói luôn một lượt.
Tuy vậy, trong lòng cô luôn có một tia bất an khó nén, Tích Di định tối nay sẽ nói sự thật cho Kính Thuần biết, nếu anh không tin cô liền trực tiếp đưa anh tới căn cứ an toàn của gia tộc là được.
Tích Di xoay người đi giết zombie, đợi khi Kính Thuần rỗi tay sẽ đến nói chuyện cùng anh, dẫu ra sao, không thể để tình trạng này tiếp diễn thêm, nên biết, nữ chính cũng gia nhập căn cứ an toàn Quân đội, cô không muốn nữ chính nhân kẽ hở này nhảy vào, cứ thế thuận lợi bồi đắp mối quan hệ với Kính Thuần, tuyệt đối không thể.
Chỉ là…
*
"Chị Di, chị Di ơi…"
Tích Di đang tàn sát đám zombie còn sót lại thì nghe tiếng kêu có phần gấp gáp của Kha Chinh.
Cô đưa mắt nhìn Kha Chinh, đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu, hiện tại sắc trời đã sập tối, hẳn là cô cũng nên trở về nơi tụ tập: "Sao thế?"
Kha Chinh thở hồng hộc: "Chị chỉ đường khác cho chú Thuần là vì muốn tránh nữ chính đúng không? Nhưng mà bây giờ nữ chính ở ngay phía trước, chú Thuần cũng thấy cô ta rồi."
Khó có khi nào Tích Di biểu hiện sự kinh ngạc rõ ràng như vậy, hai mắt cô trợn to, cơ mặt giãn ra: "Em nói sao?"
"Ai da, em nói là nữ chính với chú Thuần gặp nhau rồi, cô ta đang trượt tuyết phía bên kia, chú Thuần đang thám thính xung quanh nên thấy được. Xem chừng tình tiết nữ chính và nam chính gặp nhau khó lòng thay đổi."
Tích Di duỗi tay bế Kha Chinh lên rồi đi nhanh về hướng cậu chỉ, bây giờ mà còn trượt tuyết giữa đồng không mông quạnh này ư? Quả thật là cẩu huyết, nữ chính kia có bệnh à?
Bên cạnh khu nhà đoàn người tạm tá túc đêm nay có một khu rừng nhỏ, chỉ là khu rừng đó đã sớm bị đốn hạ, hiện tại một cảnh hoang tàn.
Mà ở mảnh rừng hoang tàn đó, không biết từ khi nào đã đóng một lớp băng dày, xem ra địa hình của khu rừng này khá trũng nên mới xảy ra hiện tượng như thế, có thể là do dị năng giả đấu với nhau lưu lại, chung quy lớp băng này cũng không phải do tự nhiên tạo nên.
Mà nữ chính của truyện Mạt thế chi sắc nữ vương - Lục Thi đang trượt như bay trên mặt băng dày ấy, chiếc váy xòe màu trắng trên người cô ta trông hợp mắt đến lạ, theo từng đường trượt với những kỹ thuật điêu luyện, chiếc váy xòe dường như cũng nhảy múa theo động tác của chủ nhân.
Đích thị là một quang cảnh vui vẻ đẹp mắt, tựa như hiện tại không phải mạt thế đầy nguy hiểm, chết chóc mà chỉ là một đêm đông lạnh lẽo, cô gái đơn thuần Lục Thi liền đến đây dạo chơi.
Trong nguyên tác, Kính Thuần cũng gặp Lục Thi trong khoảnh khắc trượt băng đầy lãng mạng này, sở dĩ có việc trượt băng ấy là do trước mạt thế, Lục Thi là một vận động viên trượt băng nổi tiếng, có thể xem là niềm kiêu hãnh của quốc gia.
Trong nước, cô ta thi đến đâu đứng nhất đến đó, còn ngoài nước, tham gia mười cuộc thi thì hết bảy tám cuộc thi đoạt giải nhất nhì.
Từ một cô nhi phấn đấu tới bước đường kia, quả thật không phải chỉ dựa vào may mắn.
Tà váy trắng của Lục Thi bay bay trong gió, cô ta lấy đà, bật nhảy xoay hẳn mấy vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt băng với gương mặt tươi cười rạng rỡ, tiếp tục vài đường trượt uyển chuyển rồi dừng lại, thân người mảnh khảnh cúi chào thật sâu, cứ thế đứng đó như vấn vương thứ gì, thân thể nhỏ nhắn còn khẽ run.
Bấy giờ, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng liền tiến đến gần: "Được rồi Thi, đừng buồn nữa. Đợi khi mạt thế kết thúc, em lại có thể tiếp tục thi đấu, đứng trước hàng ngàn khán giả và mang vinh dự về cho đất nước. Nào, ngoan, đừng buồn nữa, nhé!"
Chân mày Tích Di giật giật, Kha Chinh nuốt một ngụm nước bọt, khẽ thì thầm vào tai cô: "Ái chà, quả thật là nam phụ dịu dàng trong truyền thuyết, ngọt muốn ê răng."
Tầm mắt Tích Di luôn chú ý tới thần sắc của Kính Thuần, bấy giờ, trên gương mặt anh lại lộ ra biểu cảm tán thưởng nhàn nhạt, trong đầu Tích Di liền ting một cái, hồi chuông cảnh báo vang lên không ngừng.
Ngay lúc Tích Di định tiến tới kéo Kính Thuần rời đi thì tầm mắt của Lục Thi lại chuyển sang nhìn Kính Thuần chăm chú.
Gương mặt cô ta hé ra một nụ cười hồn nhiên mang phần ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Kính Thuần, dường như sợ chậm trễ một giây thôi, anh liền đi mất.
Người đàn ông áo trắng thấy vậy liền lắc đầu đuổi theo Lục Thi, dáng vẻ bất đắc dĩ hàm chứa sự cưng chiều vô hạn.
Kha Chinh giương mắt nhìn Tích Di, vì ở gần nên cậu cảm nhận được sự khẩn trương dần tăng của cô, xem ra Tích Di thật sự có ý với Kính Thuần nên mới cố tình để anh đi đường khác, tránh khỏi cuộc gặp gỡ với Lục Thi.
Có thể Sính Châu không biết thân thế của Tích Di, nhưng cậu lại biết rất rõ, do đó đối với tình cảm của cô cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy phiền toái thay Tích Di vì nữ chính quả thật không dễ né như vậy.
Quan trọng là giữa Tích Di và Kính Thuần hiện tại còn đang có mâu thuẫn, chẳng lẽ đây là hào quang của nữ chính tỏa ra bốn phía ư?
Thấy Tích Di mệt mỏi rõ rệt, Phó Biện cũng không tiếp tục quấn lấy, rất tri kỷ hối thúc cô nghỉ ngơi: "Hiện tại trời đã tối thế này mà còn làm phiền em, là lỗi của anh. Đêm khuya gió lớn lạnh lẽo, em nghỉ ngơi sớm đi nhé."
Tích Di gật gù, không có ý phản đối, nếu anh ta không nói cô cũng muốn đi ngủ, cơn trò chuyện qua đi thì một trận choáng váng liền ập tới khiến đầu óc cô khó chịu không thôi, còn không đi ngủ sẽ say đến khó giữ nổi tâm trí mất.
Tích Di loạng choạng ngồi dậy, mùi thơm trên người cô quấn quanh cùng hương vị đặc trưng của hơi men tạo ra một loại quyến rũ khó có thể cưỡng lại, ánh mắt Phó Biện không khỏi dâng lên một tia si mê.
Bỗng, Tích Di chân trước đá chân sau, ngay lúc suýt té nhào thì Phó Biện nhanh tay đỡ lấy, bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, người hờ hững kẻ si mê, đích thị không quá khó để hiểu được hàm ý của đối phương.
Không đợi Tích Di giằng người ra, Phó Biện đã lịch thiệp buông tay, cười hiền: "Ngại quá, tại sợ em ngã nên mới mạo muội như vậy, mong em đừng giận. Nào, em đi từ từ thôi, để anh theo sau."
Tích Di liếc mắt nhìn Phó Biện, không nói một lời tự đi về chiếc SUV, cũng không quan tâm anh ta có đi theo phía sau hay không, vừa nhào lên xe liền đóng sập cửa rồi ngủ mất.
Phó Biện bất đắc dĩ xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, ban nãy anh ta định mở cửa giúp cô nhưng cũng không làm kịp, động tác của Tích Di vô cùng nhanh gọn, căn bản là không bị men rượu làm ảnh hưởng.
Lúc này, Kính Thuần ở phía xa thu lại một chân ban nãy bất giác bước lên, khi thấy Phó Biện chạm vào Tích Di, anh suýt nữa đã chạy ra ngoài, cuối cùng Phó Biện lại an phận buông tay, thân hình anh liền bất động tại chỗ.
Bên môi Kính Thuần xuất hiện một nụ cười khổ, trong ánh mắt chữa muôn vàn cảm xúc rối rắm như tơ vò.
Mà Phó Biện, ánh mắt như có như không khẽ liếc qua chỗ Kính Thuần đang ẩn nấp, vui vẻ nở một nụ cười chiến thắng.
Xem ra, gã thợ săn chân chính như anh ta cũng đã đợi được cơ hội của mình, mà kẽ hở lần này, dường như không nhỏ, có vẻ rất khó hàn gắn, nhìn dáng vẻ của Tích Di và Kính Thuần liền có thể đoán được một hai.
Giữa Tích Di và Kính Thuần có chuyện gì, xảy ra điều chi, Phó Biện không có hứng thú, anh ta chỉ cần biết rằng, hiện tại hai người đã có mâu thuẫn, khoảng cách rất lớn và điều đó có lợi cho anh ta.
Đêm nay, bầu trời dẫu không trăng nhưng có rất nhiều sao, một mảnh sao sáng trên bầu trời chiếu rọi màn đêm tựa như cả dải ngân hà đang ở trong tầm mắt, đẹp đẽ đến lạ, quả thật là cảnh tượng hiếm có trong mạt thế.
Có điều, một đêm này không phải ai cũng có thể nghỉ ngơi an giấc, có người ngủ say, cũng kẻ phiền muộn…
*
"Mọi người đừng quá phấn khích mà lơ là cảnh giác, tuy ngày mai chúng ta sẽ đến căn cứ an toàn nhưng chúng ta còn một thành phố nữa phải vượt qua, vì vậy mọi người cần phải nâng cao cảnh giác, chắc hẳn mọi người cũng nhận thấy càng xa miền Nam thì zombie càng mạnh mẽ, trước tiên không cần bàn tới nguyên nhân, điều quan trọng là mọi người phải tự ý thức được tình hình, đừng vì quá vui mừng mà tự đẩy bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Thấy Phù Sơn nghiêm túc cảnh báo như vậy, đoàn người đều nhất trí đồng ý.
Bôn ba một hành trình không ngắn, hơn nữa còn đầy rẫy hiểm nguy, nay đã cách đích đến gần như vậy, sự hưng phấn tất nhiên sẽ khó nén, hiện tại họ cần đè nén xúc động lại, ngàn vạn lần không thể vì sơ xuất nhất thời mà mất luôn mạng nhỏ, zombie ngoài đây thật sự rất trâu bò đấy.
Bấy giờ, Tích Di đang ngồi trong chiếc SUV, trên gương mặt treo một chiếc kính mát bản to, vừa nhìn qua cũng không thấy biểu cảm ra sao, có điều từng ngón tay lần lượt gõ trên vô lăng thể hiện cảm xúc trong lòng cô không quá điềm tĩnh.
Từ lúc sự việc truy đuổi zombie song dị năng xảy đến nay đã vài ngày, cũng là từng ấy thời gian cô và Kính Thuần không hề có chút giao tiếp nào, tựa như hai người xa lạ.
Nếu nói ban đầu Tích Di là đau lòng, buồn bã hay thất vọng thì hiện tại cô chỉ cảm thấy phiền toái.
Mấy ngày nay, Tích Di đã sớm thoát khỏi tâm trạng tiêu cực để ngẫm nghĩ rõ ràng sự việc kia, trên thực tế, quan tâm quá ắt sẽ loạn, tâm tình bị xáo động lý trí sẽ không còn.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tích Di liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Nếu Kính Thuần không có loại suy nghĩ đó với cô thì zombie song dị năng không thể nào tạo thứ ảo cảnh kia để mê hoặc anh được, dù cô không rõ cụ thể thì ảo cảnh là gì, nhưng để anh phải nói ra lời thề như vậy, cô cũng hiểu được ít nhiều.
Đã vậy, trong lòng Kính Thuần chỉ là đang giãy giụa, bị trói buộc bởi thân phận chú cháu giữa hai người mà thôi.
Nghĩ đến đó, Tích Di liền bí mật quan sát Kính Thuần, kết quả thật sự không khiến cô phải thất vọng, đích thị là anh vẫn để ý đến cô, không chỉ là trách nhiệm bởi ánh mắt của anh luôn mang theo tâm tư rối rắm, thậm chí là cả thứ tình cảm cấm kỵ mà anh luôn cố giấu.
Vì vậy, Tích Di cảm thấy khá phiền toái, không rõ hiện tại nên nói với anh hay đợi đến căn cứ an toàn rồi nói luôn một lượt.
Tuy vậy, trong lòng cô luôn có một tia bất an khó nén, Tích Di định tối nay sẽ nói sự thật cho Kính Thuần biết, nếu anh không tin cô liền trực tiếp đưa anh tới căn cứ an toàn của gia tộc là được.
Tích Di xoay người đi giết zombie, đợi khi Kính Thuần rỗi tay sẽ đến nói chuyện cùng anh, dẫu ra sao, không thể để tình trạng này tiếp diễn thêm, nên biết, nữ chính cũng gia nhập căn cứ an toàn Quân đội, cô không muốn nữ chính nhân kẽ hở này nhảy vào, cứ thế thuận lợi bồi đắp mối quan hệ với Kính Thuần, tuyệt đối không thể.
Chỉ là…
*
"Chị Di, chị Di ơi…"
Tích Di đang tàn sát đám zombie còn sót lại thì nghe tiếng kêu có phần gấp gáp của Kha Chinh.
Cô đưa mắt nhìn Kha Chinh, đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu, hiện tại sắc trời đã sập tối, hẳn là cô cũng nên trở về nơi tụ tập: "Sao thế?"
Kha Chinh thở hồng hộc: "Chị chỉ đường khác cho chú Thuần là vì muốn tránh nữ chính đúng không? Nhưng mà bây giờ nữ chính ở ngay phía trước, chú Thuần cũng thấy cô ta rồi."
Khó có khi nào Tích Di biểu hiện sự kinh ngạc rõ ràng như vậy, hai mắt cô trợn to, cơ mặt giãn ra: "Em nói sao?"
"Ai da, em nói là nữ chính với chú Thuần gặp nhau rồi, cô ta đang trượt tuyết phía bên kia, chú Thuần đang thám thính xung quanh nên thấy được. Xem chừng tình tiết nữ chính và nam chính gặp nhau khó lòng thay đổi."
Tích Di duỗi tay bế Kha Chinh lên rồi đi nhanh về hướng cậu chỉ, bây giờ mà còn trượt tuyết giữa đồng không mông quạnh này ư? Quả thật là cẩu huyết, nữ chính kia có bệnh à?
Bên cạnh khu nhà đoàn người tạm tá túc đêm nay có một khu rừng nhỏ, chỉ là khu rừng đó đã sớm bị đốn hạ, hiện tại một cảnh hoang tàn.
Mà ở mảnh rừng hoang tàn đó, không biết từ khi nào đã đóng một lớp băng dày, xem ra địa hình của khu rừng này khá trũng nên mới xảy ra hiện tượng như thế, có thể là do dị năng giả đấu với nhau lưu lại, chung quy lớp băng này cũng không phải do tự nhiên tạo nên.
Mà nữ chính của truyện Mạt thế chi sắc nữ vương - Lục Thi đang trượt như bay trên mặt băng dày ấy, chiếc váy xòe màu trắng trên người cô ta trông hợp mắt đến lạ, theo từng đường trượt với những kỹ thuật điêu luyện, chiếc váy xòe dường như cũng nhảy múa theo động tác của chủ nhân.
Đích thị là một quang cảnh vui vẻ đẹp mắt, tựa như hiện tại không phải mạt thế đầy nguy hiểm, chết chóc mà chỉ là một đêm đông lạnh lẽo, cô gái đơn thuần Lục Thi liền đến đây dạo chơi.
Trong nguyên tác, Kính Thuần cũng gặp Lục Thi trong khoảnh khắc trượt băng đầy lãng mạng này, sở dĩ có việc trượt băng ấy là do trước mạt thế, Lục Thi là một vận động viên trượt băng nổi tiếng, có thể xem là niềm kiêu hãnh của quốc gia.
Trong nước, cô ta thi đến đâu đứng nhất đến đó, còn ngoài nước, tham gia mười cuộc thi thì hết bảy tám cuộc thi đoạt giải nhất nhì.
Từ một cô nhi phấn đấu tới bước đường kia, quả thật không phải chỉ dựa vào may mắn.
Tà váy trắng của Lục Thi bay bay trong gió, cô ta lấy đà, bật nhảy xoay hẳn mấy vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt băng với gương mặt tươi cười rạng rỡ, tiếp tục vài đường trượt uyển chuyển rồi dừng lại, thân người mảnh khảnh cúi chào thật sâu, cứ thế đứng đó như vấn vương thứ gì, thân thể nhỏ nhắn còn khẽ run.
Bấy giờ, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng liền tiến đến gần: "Được rồi Thi, đừng buồn nữa. Đợi khi mạt thế kết thúc, em lại có thể tiếp tục thi đấu, đứng trước hàng ngàn khán giả và mang vinh dự về cho đất nước. Nào, ngoan, đừng buồn nữa, nhé!"
Chân mày Tích Di giật giật, Kha Chinh nuốt một ngụm nước bọt, khẽ thì thầm vào tai cô: "Ái chà, quả thật là nam phụ dịu dàng trong truyền thuyết, ngọt muốn ê răng."
Tầm mắt Tích Di luôn chú ý tới thần sắc của Kính Thuần, bấy giờ, trên gương mặt anh lại lộ ra biểu cảm tán thưởng nhàn nhạt, trong đầu Tích Di liền ting một cái, hồi chuông cảnh báo vang lên không ngừng.
Ngay lúc Tích Di định tiến tới kéo Kính Thuần rời đi thì tầm mắt của Lục Thi lại chuyển sang nhìn Kính Thuần chăm chú.
Gương mặt cô ta hé ra một nụ cười hồn nhiên mang phần ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Kính Thuần, dường như sợ chậm trễ một giây thôi, anh liền đi mất.
Người đàn ông áo trắng thấy vậy liền lắc đầu đuổi theo Lục Thi, dáng vẻ bất đắc dĩ hàm chứa sự cưng chiều vô hạn.
Kha Chinh giương mắt nhìn Tích Di, vì ở gần nên cậu cảm nhận được sự khẩn trương dần tăng của cô, xem ra Tích Di thật sự có ý với Kính Thuần nên mới cố tình để anh đi đường khác, tránh khỏi cuộc gặp gỡ với Lục Thi.
Có thể Sính Châu không biết thân thế của Tích Di, nhưng cậu lại biết rất rõ, do đó đối với tình cảm của cô cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy phiền toái thay Tích Di vì nữ chính quả thật không dễ né như vậy.
Quan trọng là giữa Tích Di và Kính Thuần hiện tại còn đang có mâu thuẫn, chẳng lẽ đây là hào quang của nữ chính tỏa ra bốn phía ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook