Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
-
Chương 29: Ai Uất Ức?
Sáng sớm, Sính Châu, Bella và Hoa Sinh lập tức bật dậy chuẩn bị nấu nướng, trên hết là muốn nấu gì đó cho Tích Di bồi bổ, tối qua cô hẳn là đã mất máu không ít.
Bấy giờ, Sính Châu vung dao cạch cạch thái thịt trên thớt dày, khóe mắt liếc qua Bella và Hoa Sinh đang vui vẻ sơ chế rau củ bên kia, đôi môi không khỏi nở một nụ cười đầy hàm ý.
Như mọi khi, người thích hóng hớt là Hoa Sinh bắt đầu khui chuyện: "Hai kẻ xấu tối qua là ở trong nhóm người của bệnh viện đấy, hai anh chị có biết chưa?"
Sính Châu gật gù: "Hóa ra là vậy, mà cũng đúng thôi, nhóm người ở trường Đại học đồng hành với chú của Di đã được một thời gian, nếu muốn đốt nhà hôi của thì sớm làm rồi, chờ tới lúc này làm gì."
Hoa Sinh bật ngón cái với Sính Châu: "Chị Châu nói không sai, đích thị là vậy, còn làm chị Di bị thương, đúng là đáng hận mà."
Vừa dứt lời, bỗng thần sắc Hoa Sinh biến hóa, hạ thấp giọng: "Nhưng mà, hai kẻ đó cũng không chạy thoát, là Phó Biện, em nghe nói anh ta bắt hai kẻ đó về rồi, hơn nữa còn dùng súng bắn hai kẻ đó nát như tương, là thật đó, nghĩa trên mặt chữ, thật sự nát như tương, trên dưới đều bị trúng đạn rồi từ từ chết đi trong sự đau đớn tột cùng, em nghe xong cũng nổi hết cả da gà."
Bấy giờ, Bella mặt đơ mới buông một câu: "Đáng đời."
Hoa Sinh lắc đầu: "Đúng là đáng đời nhưng cách thức đó em thấy quá tàn nhẫn, thật đẫm máu."
"Muốn lấy lòng mỹ nhân, không nên từ thủ đoạn." Bella nghiêm túc đáp lời khiến Sính Châu cười ha hả một tiếng: "Trái lại Bella, cậu có vẻ rất hiểu Phó Biện đấy, kia đúng thật là đang lấy lòng mỹ nhân, có điều Di dường như cũng không có cảm tình với anh ta, haiz."
Hoa Sinh mở to mắt, đưa tay vuốt cằm: "Nếu vậy, anh chị nghĩ chị Di có cảm tình với ai đây?"
Sính Châu và Bella không khỏi nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một tầng thâm ý kín đáo, chuyện này… quả thật rất khó để nói, cũng không nên nói lung tung.
"Trẻ con không nên hỏi nhiều." Bella xoa đầu Sính Châu khiến mái tóc tém của cô ta xù lên, Hoa Sinh chu môi, ngoan ngoãn ngậm miệng tiếp tục nhiệm vụ sơ chế thực phẩm.
Tuy tối qua Tích Di đã uống thuốc giảm đau, nhưng dù sao cũng là vết thương bị khoét dao khoét thịt, muốn không đau không nhức đích thị là người si nói mộng, nào dễ dàng như vậy.
Do đó, hôm nay nhìn Tích Di không khỏi có chút suy yếu, nhưng mới sáng sớm, hồn ma không tan là Phó Biện liền chạy tới làm phiền cô, dáng vẻ phong lưu bày ra thần sắc thập phần chân thành cùng bất đắc dĩ.
"Em Di à, tối qua là anh không đúng, nhưng em xem, tối qua anh không hề nghỉ ngơi, truy đuổi hai kẻ kia suốt đêm, cuối cùng bắt được hai kẻ đó về để trả thù cho em. Hiện tại, coi như là anh lấy công chuộc tội, em Di đừng giận anh nữa được không?"
Kính Thuần là người mở cửa cho Phó Biện, không nghi ngờ gì, hiện tại anh cũng cảm thấy gương mặt của anh ta thật khó nhìn, mày cau thật chặt, trong lòng vạn phần không muốn cháu gái mình động tâm với kẻ trước mắt.
Mà Tích Di thật sự không làm Kính Thuần thất vọng, cơn đau nhức khiến mặt mày cô có phần trắng bệch, nhưng không vì vậy mà dung nhan không còn vẻ đẹp vốn có, mất đi mấy phần mạnh mẽ, thêm mấy phần yếu ớt, trái lại trông càng rung động lòng người.
Cô cười gằn một tiếng, không hề có ý tứ giữ mặt mũi cho Phó Biện: "Thứ nhất, xin anh đừng một tiếng em Di hai tiếng em Di nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh không hề thân mật đến mức đó. Thứ hai, tối qua đúng là lỗi của anh hại tôi bị chó cắn, nay anh giết con chó ấy cũng là chuyện nên làm, về phần giận dỗi, thật xin lỗi là tôi chưa từng để tâm đến anh, ngay cả nghĩ tới cũng không, thử hỏi tôi giận dỗi kiểu gì đây?"
Phó Biện vậy mà không tức giận, trái lại còn tươi cười, trong ánh mắt của anh ta, cái miệng nhỏ nhắn của Tích Di đích thị cay nghiệt vô cùng, nhưng đồng thời khiến khát vọng chinh phục trong lòng anh ta bừng lên tựa cơn bão lớn, chính là không có không được.
Thử tưởng tượng một chút nếu anh ta có thể hôn lên miệng nhỏ đó, tùy thời dày xéo thì cảm giác sẽ sung sướng đến đâu chứ?
Đồng dạng, Kính Thuần cũng thấy tia hứng thú nồng đậm trong mắt Phó Biện, ánh mắt lập tức lạnh thêm mấy phần, kẻ này tuyệt đối không vô tư lự như vẻ bề ngoài.
"Được, nếu em đã không thích, anh sẽ không gọi là em Di nữa, gọi bé Di nghe dễ thương hơn nhiều đúng không? Quan trọng là em đang đau đớn, anh nhất định không chấp nhặt mấy lời em vừa nói, vì có chú Thuần ở đây nên anh cũng không chen vào chăm sóc em được, bất quá khi nào em cần cứ nói anh một tiếng, anh sẽ lập tức xuất hiện."
Vừa dứt lời, Phó Biện để lại một nụ cười anh ta cho là anh tuấn nhất, tiêu sái nhất rồi rời đi.
Tâm tình của Tích Di phải gọi là hỏng bét, chỉ là cô luôn không thể hiện trên mặt.
Quả thật là không có kẻ vô sỉ nhất, chỉ có kẻ vô sỉ hơn, kẻ phản diện kia chẳng lẽ là khắc tinh của cô sao? Ông trời thấy cô sống tốt quá nên liền phái anh ta đến chỉnh cô.
Tích Di dùng bữa trong sự chăm sóc tận tình của Kính Thuần, dẫu tình cảnh xảy ra trong phòng nhưng những người khác đều ghé qua thăm hỏi một câu, cuối cùng ai nấy đều thấy rõ, một trận xôn xao không điểm dừng liền nổi lên.
Trong mắt họ, bỗng nhiên Tích Di và Kính Thuần trở nên đẹp đôi đến lạ, trai tài gái sắc ngày đêm ở bên nhau, hợp lại quả là một bức tranh xuất sắc, bất quá hai người là chú cháu, cũng không phải người dưng khác họ, vì vậy khung cảnh đó liền biến thành gian tình, chính là một lời khó nói hết.
Mà người tích cực thêm dầu vào lửa nhất, không ai khác là Cẩm Liên.
"Ôi, chị không biết lúc nãy em thấy gì đâu, chú cháu hai người đó, quả thật là… trời ạ, không phải hai người bọn họ thật sự…" Một người phụ nữ liên tục xua tay, thần sắc có vẻ trầm trọng lắc lắc đầu, bộ dạng hoàn toàn lâm vào hoang mang khó tin nổi.
Cẩm Liên cười trừ, dáng vẻ vẫn vô cùng khoan thai: "Em nên biết, hiện tại là mạt thế rồi, căn bản không giống khi trước nữa. Hiện tại, người mạnh mới có tiếng nói, bọn họ có thực lực lớn như vậy, cho dù không tuân theo luân thường đạo lý cũng không ai dám nói gì, chúng ta còn phải cầu mong bọn họ bảo hộ mình đây, nào nên buông lời đàm tiếu."
Vừa nghe, thoạt tưởng như Cẩm Liên đang nói giúp Tích Di và Kính Thuần, nhưng đích thị bà ta đang thêm dầu vào lửa, nói ra mối quan hệ chú cháu hai người thật sự có điều mờ ám, hơn nữa người khác nên im miệng không được nghị luận, bởi kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền, có làm gì cũng không ai dám nói nửa lời.
Cho dù hiện tại là mạt thế, nhưng cái danh loạn luân vẫn không được chấp nhận, nhất định sẽ bị thoái mạ đến không ngóc đầu lên nổi.
Sức mạnh của miệng đời luôn ghê gớm đến cùng cực, lời nói không là dao nhưng có thể khiến tim đau nhói, lời nói không là khói lại có thể khiến khóe mắt lên men cay.
Miệng lưỡi người đời, thật sự có thể giết chết một con người, hủy đi danh dự, hủy đi tất thảy của bất cứ ai đó.
Hoa Sinh đi ngang nghe được lời Cẩm Liên nói, tức giận đến run rẩy cả người: "Mẹ, sao mẹ có thể nói thế? Chị Di và chú Thuần tuyệt đối không có bất cứ điều gì khuất tất như mọi người nói, cha mẹ chị Di đã mất rồi, hiện tại chú Thuần là người thân duy nhất của chị ấy, chú cháu người ta thân thiết một chút thì có sao? Mẹ ở đây ám chỉ ngược xuôi còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, mẹ không nhớ lúc trước chú Thuần đã cứu chúng ta ư?"
Dung mạo đoan trang của Cẩm Liên lập tức ngập tràn tức giận, bà ta đứng phắc dậy, ngón trỏ run run chỉ thẳng vào mặt Hoa Sinh: "Mày… mày… đứa con bất hiếu này. Mẹ cực khổ hoài thai chín tháng mười ngày, đau đớn sinh mày ra, lại vất vả nuôi mày ngần ấy năm để bây giờ mày ở đây bênh vực người ngoài mà chửi mắng mẹ đúng không?"
Gương mặt Cẩm Liên ngập tràn nước mắt, đưa tay ôm ngực, dáng vẻ thập phần uất ức: "Một tiếng chị Di hai tiếng chị Di, mày đem nó đặt lên trên đầu luôn rồi, cùng lắm chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa, mày lớn tuổi hơn nó như vậy còn đi theo nịnh hót mà kêu chị này chị nọ, mày không hổ thẹn mẹ cũng mất mặt thay mày. Nay còn vì nó mà chửi mắng mẹ, mẹ nói có chỗ nào sai hả? Không phải là mẹ muốn mọi người đừng nên nghị luận nữa hay sao? Nói xấu chỗ nào? Có gì không đúng?"
"Trời ạ, mọi người tới đây mà coi, tôi đúng là vô phúc mới đẻ ra một đứa con thế này, đúng, trăm ngàn sai đều là tôi sai. Tôi sai mới đẻ ra đứa con như cô, trời ơi là trời ngó xuống mà coi...”
Bella mắt lạnh nhìn tất thảy, trong lòng cũng hiểu rõ lý do Hoa Sinh bị Cẩm Liên áp chế gắt gao như vậy, Hoa Sinh là một cô gái trưởng thành trước tuổi, có hoài bão cũng đủ mạnh mẽ, tuy nhiên người mẹ này của cô ta đúng là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả Bella cũng không biết nên đối phó thế nào trong hoàn cảnh này.
Hiển nhiên, mọi sự cãi cọ giữa con cái và cha mẹ, hầu hết mọi người đều nghiêng về bậc cha mẹ hơn, dù sao cũng là do con cái không hiểu chuyện, con cái bất hiếu khiến cha mẹ đau lòng, con cái trẻ người non dạ không hiểu hết sự đời mới cãi lại cha mẹ.
Những người xung quanh thấy dáng vẻ Cẩm Liên uất ức đến vậy cũng lần lượt mở miệng chỉ trích Hoa Sinh.
"Đứa nhỏ này sao lại như thế? Mẹ con cũng có ý tốt mà thôi, con không hiểu đã đành, đằng này còn mất dại với với mẹ."
"Đúng đó, nếu là con nhà tôi thì tôi đập cho mà chết."
"Mấy đứa nhỏ bây giờ đều như vậy, khôn nhà dạy chợ, ở nhà cãi với cha mẹ xoang xoảng xoang xoảng, nhưng lại bênh người lạ chầm chập từng câu từng chữ một, ôi, đúng là vô phúc, con cái không phải là nợ sao, đầu thai lên để đòi nợ, nợ ít thì khổ ít, nợ nhiều thì khổ nhiều, chị Liên cũng khổ tâm quá rồi."
Bấy giờ, vành mắt Hoa Sinh đã sớm ửng đỏ nhưng vẫn kiên trì không khóc, trong lòng Bella bỗng thấy như bị ai hung hăng nhéo một cái, ngay lúc cô ta vừa định mở miệng thì một giọng nói ở phía sau vang lên.
Bấy giờ, Sính Châu vung dao cạch cạch thái thịt trên thớt dày, khóe mắt liếc qua Bella và Hoa Sinh đang vui vẻ sơ chế rau củ bên kia, đôi môi không khỏi nở một nụ cười đầy hàm ý.
Như mọi khi, người thích hóng hớt là Hoa Sinh bắt đầu khui chuyện: "Hai kẻ xấu tối qua là ở trong nhóm người của bệnh viện đấy, hai anh chị có biết chưa?"
Sính Châu gật gù: "Hóa ra là vậy, mà cũng đúng thôi, nhóm người ở trường Đại học đồng hành với chú của Di đã được một thời gian, nếu muốn đốt nhà hôi của thì sớm làm rồi, chờ tới lúc này làm gì."
Hoa Sinh bật ngón cái với Sính Châu: "Chị Châu nói không sai, đích thị là vậy, còn làm chị Di bị thương, đúng là đáng hận mà."
Vừa dứt lời, bỗng thần sắc Hoa Sinh biến hóa, hạ thấp giọng: "Nhưng mà, hai kẻ đó cũng không chạy thoát, là Phó Biện, em nghe nói anh ta bắt hai kẻ đó về rồi, hơn nữa còn dùng súng bắn hai kẻ đó nát như tương, là thật đó, nghĩa trên mặt chữ, thật sự nát như tương, trên dưới đều bị trúng đạn rồi từ từ chết đi trong sự đau đớn tột cùng, em nghe xong cũng nổi hết cả da gà."
Bấy giờ, Bella mặt đơ mới buông một câu: "Đáng đời."
Hoa Sinh lắc đầu: "Đúng là đáng đời nhưng cách thức đó em thấy quá tàn nhẫn, thật đẫm máu."
"Muốn lấy lòng mỹ nhân, không nên từ thủ đoạn." Bella nghiêm túc đáp lời khiến Sính Châu cười ha hả một tiếng: "Trái lại Bella, cậu có vẻ rất hiểu Phó Biện đấy, kia đúng thật là đang lấy lòng mỹ nhân, có điều Di dường như cũng không có cảm tình với anh ta, haiz."
Hoa Sinh mở to mắt, đưa tay vuốt cằm: "Nếu vậy, anh chị nghĩ chị Di có cảm tình với ai đây?"
Sính Châu và Bella không khỏi nhìn nhau, trong ánh mắt đều có một tầng thâm ý kín đáo, chuyện này… quả thật rất khó để nói, cũng không nên nói lung tung.
"Trẻ con không nên hỏi nhiều." Bella xoa đầu Sính Châu khiến mái tóc tém của cô ta xù lên, Hoa Sinh chu môi, ngoan ngoãn ngậm miệng tiếp tục nhiệm vụ sơ chế thực phẩm.
Tuy tối qua Tích Di đã uống thuốc giảm đau, nhưng dù sao cũng là vết thương bị khoét dao khoét thịt, muốn không đau không nhức đích thị là người si nói mộng, nào dễ dàng như vậy.
Do đó, hôm nay nhìn Tích Di không khỏi có chút suy yếu, nhưng mới sáng sớm, hồn ma không tan là Phó Biện liền chạy tới làm phiền cô, dáng vẻ phong lưu bày ra thần sắc thập phần chân thành cùng bất đắc dĩ.
"Em Di à, tối qua là anh không đúng, nhưng em xem, tối qua anh không hề nghỉ ngơi, truy đuổi hai kẻ kia suốt đêm, cuối cùng bắt được hai kẻ đó về để trả thù cho em. Hiện tại, coi như là anh lấy công chuộc tội, em Di đừng giận anh nữa được không?"
Kính Thuần là người mở cửa cho Phó Biện, không nghi ngờ gì, hiện tại anh cũng cảm thấy gương mặt của anh ta thật khó nhìn, mày cau thật chặt, trong lòng vạn phần không muốn cháu gái mình động tâm với kẻ trước mắt.
Mà Tích Di thật sự không làm Kính Thuần thất vọng, cơn đau nhức khiến mặt mày cô có phần trắng bệch, nhưng không vì vậy mà dung nhan không còn vẻ đẹp vốn có, mất đi mấy phần mạnh mẽ, thêm mấy phần yếu ớt, trái lại trông càng rung động lòng người.
Cô cười gằn một tiếng, không hề có ý tứ giữ mặt mũi cho Phó Biện: "Thứ nhất, xin anh đừng một tiếng em Di hai tiếng em Di nữa, mối quan hệ giữa tôi và anh không hề thân mật đến mức đó. Thứ hai, tối qua đúng là lỗi của anh hại tôi bị chó cắn, nay anh giết con chó ấy cũng là chuyện nên làm, về phần giận dỗi, thật xin lỗi là tôi chưa từng để tâm đến anh, ngay cả nghĩ tới cũng không, thử hỏi tôi giận dỗi kiểu gì đây?"
Phó Biện vậy mà không tức giận, trái lại còn tươi cười, trong ánh mắt của anh ta, cái miệng nhỏ nhắn của Tích Di đích thị cay nghiệt vô cùng, nhưng đồng thời khiến khát vọng chinh phục trong lòng anh ta bừng lên tựa cơn bão lớn, chính là không có không được.
Thử tưởng tượng một chút nếu anh ta có thể hôn lên miệng nhỏ đó, tùy thời dày xéo thì cảm giác sẽ sung sướng đến đâu chứ?
Đồng dạng, Kính Thuần cũng thấy tia hứng thú nồng đậm trong mắt Phó Biện, ánh mắt lập tức lạnh thêm mấy phần, kẻ này tuyệt đối không vô tư lự như vẻ bề ngoài.
"Được, nếu em đã không thích, anh sẽ không gọi là em Di nữa, gọi bé Di nghe dễ thương hơn nhiều đúng không? Quan trọng là em đang đau đớn, anh nhất định không chấp nhặt mấy lời em vừa nói, vì có chú Thuần ở đây nên anh cũng không chen vào chăm sóc em được, bất quá khi nào em cần cứ nói anh một tiếng, anh sẽ lập tức xuất hiện."
Vừa dứt lời, Phó Biện để lại một nụ cười anh ta cho là anh tuấn nhất, tiêu sái nhất rồi rời đi.
Tâm tình của Tích Di phải gọi là hỏng bét, chỉ là cô luôn không thể hiện trên mặt.
Quả thật là không có kẻ vô sỉ nhất, chỉ có kẻ vô sỉ hơn, kẻ phản diện kia chẳng lẽ là khắc tinh của cô sao? Ông trời thấy cô sống tốt quá nên liền phái anh ta đến chỉnh cô.
Tích Di dùng bữa trong sự chăm sóc tận tình của Kính Thuần, dẫu tình cảnh xảy ra trong phòng nhưng những người khác đều ghé qua thăm hỏi một câu, cuối cùng ai nấy đều thấy rõ, một trận xôn xao không điểm dừng liền nổi lên.
Trong mắt họ, bỗng nhiên Tích Di và Kính Thuần trở nên đẹp đôi đến lạ, trai tài gái sắc ngày đêm ở bên nhau, hợp lại quả là một bức tranh xuất sắc, bất quá hai người là chú cháu, cũng không phải người dưng khác họ, vì vậy khung cảnh đó liền biến thành gian tình, chính là một lời khó nói hết.
Mà người tích cực thêm dầu vào lửa nhất, không ai khác là Cẩm Liên.
"Ôi, chị không biết lúc nãy em thấy gì đâu, chú cháu hai người đó, quả thật là… trời ạ, không phải hai người bọn họ thật sự…" Một người phụ nữ liên tục xua tay, thần sắc có vẻ trầm trọng lắc lắc đầu, bộ dạng hoàn toàn lâm vào hoang mang khó tin nổi.
Cẩm Liên cười trừ, dáng vẻ vẫn vô cùng khoan thai: "Em nên biết, hiện tại là mạt thế rồi, căn bản không giống khi trước nữa. Hiện tại, người mạnh mới có tiếng nói, bọn họ có thực lực lớn như vậy, cho dù không tuân theo luân thường đạo lý cũng không ai dám nói gì, chúng ta còn phải cầu mong bọn họ bảo hộ mình đây, nào nên buông lời đàm tiếu."
Vừa nghe, thoạt tưởng như Cẩm Liên đang nói giúp Tích Di và Kính Thuần, nhưng đích thị bà ta đang thêm dầu vào lửa, nói ra mối quan hệ chú cháu hai người thật sự có điều mờ ám, hơn nữa người khác nên im miệng không được nghị luận, bởi kẻ nào mạnh kẻ đó có quyền, có làm gì cũng không ai dám nói nửa lời.
Cho dù hiện tại là mạt thế, nhưng cái danh loạn luân vẫn không được chấp nhận, nhất định sẽ bị thoái mạ đến không ngóc đầu lên nổi.
Sức mạnh của miệng đời luôn ghê gớm đến cùng cực, lời nói không là dao nhưng có thể khiến tim đau nhói, lời nói không là khói lại có thể khiến khóe mắt lên men cay.
Miệng lưỡi người đời, thật sự có thể giết chết một con người, hủy đi danh dự, hủy đi tất thảy của bất cứ ai đó.
Hoa Sinh đi ngang nghe được lời Cẩm Liên nói, tức giận đến run rẩy cả người: "Mẹ, sao mẹ có thể nói thế? Chị Di và chú Thuần tuyệt đối không có bất cứ điều gì khuất tất như mọi người nói, cha mẹ chị Di đã mất rồi, hiện tại chú Thuần là người thân duy nhất của chị ấy, chú cháu người ta thân thiết một chút thì có sao? Mẹ ở đây ám chỉ ngược xuôi còn khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn, mẹ không nhớ lúc trước chú Thuần đã cứu chúng ta ư?"
Dung mạo đoan trang của Cẩm Liên lập tức ngập tràn tức giận, bà ta đứng phắc dậy, ngón trỏ run run chỉ thẳng vào mặt Hoa Sinh: "Mày… mày… đứa con bất hiếu này. Mẹ cực khổ hoài thai chín tháng mười ngày, đau đớn sinh mày ra, lại vất vả nuôi mày ngần ấy năm để bây giờ mày ở đây bênh vực người ngoài mà chửi mắng mẹ đúng không?"
Gương mặt Cẩm Liên ngập tràn nước mắt, đưa tay ôm ngực, dáng vẻ thập phần uất ức: "Một tiếng chị Di hai tiếng chị Di, mày đem nó đặt lên trên đầu luôn rồi, cùng lắm chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa, mày lớn tuổi hơn nó như vậy còn đi theo nịnh hót mà kêu chị này chị nọ, mày không hổ thẹn mẹ cũng mất mặt thay mày. Nay còn vì nó mà chửi mắng mẹ, mẹ nói có chỗ nào sai hả? Không phải là mẹ muốn mọi người đừng nên nghị luận nữa hay sao? Nói xấu chỗ nào? Có gì không đúng?"
"Trời ạ, mọi người tới đây mà coi, tôi đúng là vô phúc mới đẻ ra một đứa con thế này, đúng, trăm ngàn sai đều là tôi sai. Tôi sai mới đẻ ra đứa con như cô, trời ơi là trời ngó xuống mà coi...”
Bella mắt lạnh nhìn tất thảy, trong lòng cũng hiểu rõ lý do Hoa Sinh bị Cẩm Liên áp chế gắt gao như vậy, Hoa Sinh là một cô gái trưởng thành trước tuổi, có hoài bão cũng đủ mạnh mẽ, tuy nhiên người mẹ này của cô ta đúng là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả Bella cũng không biết nên đối phó thế nào trong hoàn cảnh này.
Hiển nhiên, mọi sự cãi cọ giữa con cái và cha mẹ, hầu hết mọi người đều nghiêng về bậc cha mẹ hơn, dù sao cũng là do con cái không hiểu chuyện, con cái bất hiếu khiến cha mẹ đau lòng, con cái trẻ người non dạ không hiểu hết sự đời mới cãi lại cha mẹ.
Những người xung quanh thấy dáng vẻ Cẩm Liên uất ức đến vậy cũng lần lượt mở miệng chỉ trích Hoa Sinh.
"Đứa nhỏ này sao lại như thế? Mẹ con cũng có ý tốt mà thôi, con không hiểu đã đành, đằng này còn mất dại với với mẹ."
"Đúng đó, nếu là con nhà tôi thì tôi đập cho mà chết."
"Mấy đứa nhỏ bây giờ đều như vậy, khôn nhà dạy chợ, ở nhà cãi với cha mẹ xoang xoảng xoang xoảng, nhưng lại bênh người lạ chầm chập từng câu từng chữ một, ôi, đúng là vô phúc, con cái không phải là nợ sao, đầu thai lên để đòi nợ, nợ ít thì khổ ít, nợ nhiều thì khổ nhiều, chị Liên cũng khổ tâm quá rồi."
Bấy giờ, vành mắt Hoa Sinh đã sớm ửng đỏ nhưng vẫn kiên trì không khóc, trong lòng Bella bỗng thấy như bị ai hung hăng nhéo một cái, ngay lúc cô ta vừa định mở miệng thì một giọng nói ở phía sau vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook