Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 12: Không Phải Bị Mù

Bấy giờ, cô mới lấy hai viên tinh hạch cấp ba ra để hấp thụ, nếu so sánh, đương nhiên hai viên tinh hạch cấp ba này cao cấp hơn tinh hạch của zombie nhái biến dị.

Có điều hiện tại cô chỉ có hai viên, không thể cho hai người bọn họ hết, cô cần phải gia tăng thực lực nhanh chóng, hơn nữa bọn họ chưa thật sự kiểm soát được dị năng, nếu cứ hấp thụ tinh hạch cấp cao vào sẽ bị phản tác dụng, có khả năng rối loạn thần trí.

Dẫu nói cô thấy thích thú với con zombie hoa biến dị kia, nhưng hiện tại cô chưa biết hình dạng thật sự của nó ra sao, nếu mỗi cây hoa của nó đều có một viên tinh hạch cấp ba thì toàn thể gốc rễ của nó phải mạnh đến nhường nào?

Vì vậy cô cần phải gia tăng thực lực, không thể vì khinh địch mà ăn thiệt thòi, bên cạnh cô đều là hai người yếu, cô đương nhiên không thể trông mong bất cứ điều gì vào bọn họ.

Hấp thu hai viên tinh hạch, cộng với việc cô vừa rèn luyện ban nãy, dị năng trong người lập tức bị kích phát, Tích Di duỗi tay, dị năng của cô đều tăng thêm một cấp rồi.

Dĩ nhiên là Tích Di cảm nhận được, hiện tại việc dị năng thăng cấp đã có chút chậm hơn khi xưa. Lúc trước, nếu hấp thụ hai viên tinh hạch cấp ba thế này, có thể cô đã thăng tận hai ba bậc, nhưng bây giờ chỉ có thể leo lên từng bậc, hơn nữa nếu tinh hạch không đủ cao cấp hoặc kích phát dị năng không đủ, khi ấy muốn leo lên một bậc cũng không được.

*

Rạng sáng, sương mù dày đặc giăng kín lối, nhiệt độ lạnh lẽo không tả xiết, ngay cả những zombie đơn lắc lư đi khắp nơi cũng bị đọng một lớp tuyết mỏng manh.

Từ khi mạt thế đến, nhiệt độ đều không còn như xưa, nếu lạnh, sẽ lạnh đến run cầm cập, ở bên ngoài lâu, trên người cũng sẽ bị đọng một lớp tuyết mỏng tựa như thật sự có tuyết rơi.

Nếu nóng, sẽ nóng đến mức muốn vứt hết quần áo trên người, thậm chí không mặc gì cũng cảm thấy làn da bị nắng áp đến châm chít.

Chỉ có xế chiều, lúc mặt trời gần lặn mới là lúc có nhiệt độ dễ chịu nhất, không nóng không lạnh, gió thoang thoảng thổi qua, so với hai thứ nhiệt độ kia chính là đang ở thiên đường.

Không lâu sau, Sính Châu liền thức dậy, Tích Di nhìn đồng hồ trên tay, đã năm giờ sáng.

"Morning, Di."

"Chào buổi sáng."

Sính Châu cười ngọt ngào nhìn Tích Di, trong lòng thật sự cảm thấy ngưỡng mộ cô, bấy giờ, Tích Di đứng giữa màn sương, mái tóc đen dài óng ả buông xõa phía sau, vì lạnh nên hai gò má hơi ửng hồng cộng với thần sắc thư thái kia, quả thật là tuyệt sắc, bên trong cô mặc một chiếc váy tôn trọn ba vòng nóng mắt nhưng không quá hở hang, bên ngoài khoác áo choàng lông màu hồng, dưới chân mang giày cao gót bảy phân, dáng vẻ thập phần quyến rũ, danh giá.

Nhìn Tích Di, trong phút chốc Sính Châu dường như quên mất bây giờ đang là mạt thế, cô giống như một cô chủ trong gia đình giàu có, diện đồ, chuẩn bị đi dự một buổi tiệc rượu nào đó.

Sính Châu không kìm lòng được, hỏi: "Di à, bộ cô xuất thân từ gia đình danh giá hả?"

Tích Di có chút hiểu được suy nghĩ của Sính Châu, sở dĩ cô ta suy nghĩ như vậy là vì khí chất và cách ăn diện của cô.

Nhớ tới đời trước, ngay cả cấp trên của cô cũng nói, nhìn cô không có chút gì là giống một sát thủ cả, khí chất danh giá trên người cô có lẽ là do di truyền mà có, lúc ấy, Tích Di chỉ mỉm cười ngọt ngào không đáp, nhưng trong lòng lại trào phúng không ngừng, chẳng phải cô bị bọn chúng bắt cóc à? Còn dám há mồm nhắc tới mà không biết ngượng miệng, quả là gừng càng già càng cay.

Còn về sở thích làm đẹp của cô, Tích Di nghĩ có lẽ vì cô thật sự không muốn người khác biết mình là một sát thủ.



Trong khi những cô gái khác ở tổ chức chọn đồ da bó sát, cắt tóc ngắn, đi giày quân đội… để tiện hành động, phòng ngừa lúc bị tập kích bất ngờ thì cô lại chọn mái tóc dài, những bộ váy sexy và đôi giày cao gót bảy phân trở lên.

Đương nhiên, vì điều đó cô phải trả giá nhiều hơn, vào những ngày nghỉ, họ thư giãn nghỉ ngơi, cô sẽ mang giày cao gót bảy phân tập chạy, mặc váy tập ám sát người khác…

"Sáng nay tôi muốn ăn cháo thịt."

Sính Châu như hoàn hồn: "Được được, cháo thịt buổi sáng thêm chút tiêu xay vào, ai da, ngon tuyệt."

Tích Di cười cười, đi tới bên cạnh Sính Châu nâng cằm cô ta, môi đỏ khẽ mở: "Cô còn nói nữa tôi sẽ ăn cô luôn đấy, tin không?"

Sính Châu: "(⊙_⊙)"

*

Phù Sơn lem nhem mở mắt, bỗng anh ta thấy bóng dáng của ai ngồi sừng sững trên ghế đá.

Phù Sơn có chút tỉnh táo, nhìn kỹ lại lần nữa để xác định, bóng lưng kia không phải là Kính Thuần sao? Giờ là rạng sáng, đâu phải thời gian anh canh gác, sao lại ngồi đó chứ.

Anh ta dợm bước ra ghế đá ngồi xuống cạnh Kính Thuần, nhìn thấy bức ảnh anh đang cầm trên tay, thâm tâm cũng không khỏi trầm xuống.

Kính Thuần khó nén tiếng thở dài, giọng nhỏ đến mức khó nghe thấy: "Có lẽ tôi bị mù thật, nên mới không tìm được gia đình anh trai."

Phù Sơn nghe vậy liền khó chịu, còn không phải gã đàn ông ngày hôm qua bị Vĩnh Sách xử trí đã ác mồm ác miệng nói lung tung sao? Rõ ràng Kính Thuần chỉ bị hỏng một bên mắt, hơn nữa còn là do hy sinh anh dũng vì cả đội, mù cái quái gì mà mù.

Kính Thuần là một người có ý chí sắt đá, đến ngài Thủ tướng còn phải khen ngợi không ngớt lời, để anh nói ra những lời mang hàm nghĩa tuyệt vọng này quả thật không dễ, đoán chừng anh sắp bị lo lắng ép đến phát điên.

Sau khi giải ngũ, Kính Thuần lựa chọn ở ngoài bắc là vì sợ những kẻ xấu xa kia đến trả thù, liên lụy đến gia đình anh trai nên mới không dám trở về miền nam, anh ta biết, anh cũng có dự định trở về nam sau vài năm.

Nào ngờ đâu…

*

Sau khi ba người dùng xong bữa sáng, sương mù vẫn chưa tan hết, Tích Di không định di chuyển sớm, cô muốn đợi mặt trời ló dạng mới bắt đầu di chuyển.

Nhân lúc này, cô hướng dẫn cho Kha Chinh và Sính Châu cách điều khiển dị năng, sau khi thấy hai người nắm được bí quyết điều khiển dị năng, Tích Di bắt đầu giảng giải đến cách chiến đấu.

"Tuy dị năng hệ tốc độ không có tính công kích, nhưng thực ra không thiếu ưu điểm. Thứ nhất, nếu không đánh lại có thể chạy, đối phương chắc chắn không đuổi kịp, có câu rừng còn xanh lo gì không có củi đốt, nên cứ chạy trước, giữ mạng quan trọng."

"Thứ hai, vì ưu điểm của dị năng hệ tốc độ là nhanh, nên chỉ cần cô biết tận dụng, ưu điểm lập tức lộ ra. Nói đơn giản, thay vì chờ zombie chạy đến tấn công, tốc độ của cô nhanh như vậy, cô có thể chủ động chạy đến gần nó trong khi nó không hề nhìn kịp, chọn địa phương thích hợp, lúc đó cứ một dao chém xuống, máu chảy, đầu rơi, thế là xong."



"Đằng kia có con zombie đơn, cô thử đi."

Sính Châu nuốt nước bọt, tuy nhiên cũng gom hết can đảm, thi triển dị năng lướt đến phía sau con zombie đơn, tay phải cô ta khẽ run nhưng rất quyết đoán giơ tay lên chém xuống một nhát.

Nhìn đầu zombie đơn rơi xuống mặt đất lăn lông lốc, trong lòng Sính Châu bỗng thấy vô cùng kích thích.

Tích Di nói không sai, thay vì chờ nó đến tấn công rồi mình mới đánh trả, cô ta sở hữu dị năng hệ tốc độ có thể nắm bắt quyền chủ động, như vậy, dù kỹ năng cận chiến không phong phú thì vẫn có thể chém đứt đầu zombie.

Vì đối với những người có khả năng cận chiến yếu, việc mặt đối mặt với zombie khá áp lực, hơn nữa cũng không biết nên bắt đầu từ đâu khi zombie cứ giơ tay đưa chân, điên cuồng gào thét xông tới.

Tích Di vừa lòng gật đầu: "Cô nên rèn luyện thêm lực tay và cách tránh đòn, bởi lẽ zombie biến dị trở lên sẽ phản ứng khá nhanh, nếu cấp bậc cao cũng không khác gì con người, thậm chí còn sở hữu được dị năng và có thể tu luyện như con người, nên bấy nhiêu đó là chưa đủ."

"Luyện lực tay thì cô có thể tự luyện mà không cần zombie hay dụng cụ gì khác, cứ cầm dao mà vung tới lúc đủ mạnh đủ nhanh là được, còn cách tránh đòn thì cô cứ luyện với zombie đơn, gặp zombie biến dị thì kêu tôi, khi nào tôi rỗi sẽ kiểm tra tiến độ của cô rồi hướng dẫn thêm những chỗ thiếu hụt."

Sính Châu kích động, mặt đỏ bừng cười tươi: "Cảm ơn Di nhiều lắm."

"Tôi sẽ rất vui nếu lời cảm ơn có thể đổi thành thức ăn ngon."

Sính Châu cười ha ha, thời gian chung đụng không dài, nhưng cô ta xem như cũng biết được đam mê của Tích Di, cô có hai niềm đam mê lớn, một là làm đẹp, ăn diện, hai là thức ăn ngon: "Tất nhiên là có thể rồi, vì những bữa ăn ngon của Di, Châu sẽ cố gắng hết sức."

Nhìn Sính Châu muốn vào xe, Tích Di ngăn lại: "Đừng thay đồ, lát nữa còn chuyện phải làm."

Sính Châu nhìn xuống chiếc áo dính vài giọt máu đen thui, cô ta đích thị là muốn đi thay đồ vì sợ đến trưa máu zombie sẽ bốc mùi hôi thối như lần trước, nhưng xem ra chút nữa sẽ có đại sự như lời Tích Di nói, nếu vậy đợi xong việc hãy thay luôn một thể.

"Được, Châu biết rồi. Chủ yếu Châu sợ lúc nắng lên rồi nó hôi như lần trước, làm ảnh hưởng tới mọi người thôi. Nếu có chuyện cần làm thì từ từ rồi thay."

Tích Di xua tay tỏ ý không cần lo lắng, sau đó quay sang bắt đầu hướng dẫn Kha Chinh.

Dị năng hệ thổ của Kha Chinh là có thể biến hóa đất, như biến mặt đất bằng phẳng thành vũng lầy, đào hố, làm đất khô cằn, màu mỡ, quan trọng nhất là có thể độn thổ.

Nhưng hiện tại, dị năng hệ thổ của cậu chỉ mới cấp một cao, để độn thổ là điều không thể, chưa kể, nếu dị năng không đáp ứng được lại cố tình làm, có khi còn tự chôn mình trong lòng đất, khi đó cũng không ai biết cậu ở nơi nào để cứu.

Nghe Tích Di giảng giải lúc lâu, Kha Chinh cuối cùng hiểu rõ, trong lòng thầm thấy may mắn là lúc đó không bí quá hóa liều, tuy bị bức bách nhưng cậu cũng không dám tò mò khám phá dị năng rồi muốn độn thổ, nếu không, quả thật sẽ lớn chuyện.

Căn bản khi đó sức cùng lực kiệt, cậu nhờ dị năng nên kéo dài được chút hơi tàn, nào có tâm trí nghĩ tới khám phá dị năng gì đó.

Mà nay, vết thương nặng nhất trên người cậu đã đỡ rất nhiều, gần như không bị đau đớn hành hạ mỗi đêm nữa, chỉ khi cậu vô tình chạm phải mới ăn đau đớn.

Hiện tại, theo lời Tích Di, mục tiêu gần của cậu là luyện tập điều khiển dị năng, như vậy sau khi hấp thụ tinh hạch, dị năng sẽ thăng cấp, lúc đó thương tích trên người cũng hồi phục nhanh hơn rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương