Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 43:
Cho tới bây giờ Lục Hòa Ngọc chưa từng nghĩ tới sẽ cõ một ngày bị người ta coi là tiểu tam, huống chi cái gì cô cũng không làm, nồi này cô sẽ không đội.
Nhưng Lục Hòa Ngọc còn chưa nói, Đường Việt Ninh liền nhếch môi nói: "Vì trong lòng cô quá dơ bẩn cho nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn, cô cho rằng cô cao thượng bao nhiêu?”
Lục Hòa Ngọc: ... Những gì cô muốn nói đều đã được nói!
"Bây giờ là năm 2020."
Nhất thời, đừng nói Diệp Toa Toa ngay cả ba người khác, Đường Việt Ninh cũng có chút khó hiểu không hiểu sao đang nhiên cô lại nhắc đến năm tháng.
"Ăn một bữa cơm, đi dạo phố với bạn bè cũng không được sao? Các người còn sống trong thời phong kiến sao, nhìn đâu cũng là quan hệ nam nữ?" Lục Hòa Ngọc cười lạnh hỏi ngược lại.
Đường Việt Ninh nghe cô nói như vậy, trong lòng đối với mấy người Diệp Toa Toa càng không có hảo cảm, nếu không phải vì các cô, Lục Hòa Ngọc cũng không cùng hắn vạch rõ quan hệ như vậy, ánh mắt hung hăng nhìn về phía các cô, thật sự là đáng hận!
Nhìn thái độ của Đường Việt Ninh đối với các cô như thế, trên mặt Khang Lệ Liên có chút không nhịn được, nhất thời xoay người rời đi.
Diệp Toa Toa cắn cắn môi, nhìn Khang Lệ Liên rời đi, lại liếc mắt nhìn Đường Việt Ninh đang có sắc mặt không tốt với mình, dậm chân một cái rồi cũng đuổi theo.
Phù Đông Bình có chút sợ hãi cũng theo sát phía sau, như là phía sau có sói báo đuổi theo cô ta.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng chạy trối chết của các cô, trong lòng không khỏi buồn cười, ở bên tiểu công tử nhà họ Đường lâu như vậy, chắc hẳn chưa từng chịu qua loại ủy khuất như vậy? Không biết hôm nay trở về, Đường Việt Ninh sẽ như thế nào?
Hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đường Việt Ninh, hỏi: "Có ảnh hưởng gì đến anh không?"
"Cái này cũng không biết, sớm biết vậy đã không đưa em đến đây, chỉ sợ sau này sẽ có người đến tìm em để gây phiền toái." Có vẻ Đường Việt Ninh có chút hối hận.
"Không sao, nếu tự tìm đến trước mặt em sẽ tự mình gánh lấy hậu quả." Lục Hòa Ngọc mắt híp lại, đừng quên, cô không phải là Trì Tiểu Vãn, bên trong cô là Diệp Hòa Ngọc.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc cảm thấy Khang Lệ Liên kia mới thật sự là người tâm cơ thâm trầm, cô ta lấy thân phận bạn tốt nói mình, trên thực tế cô ta đã yêu Đường Việt Ninh, chẳng qua cô ta rất giỏi giấu kín tâm tư nên mới không bị người khác phát hiện ra mà thôi.
Phù Đông Bình dễ xúc động, Diệp Toa Toa thích giả bộ thiện lương, Khang Lệ Liên giả vờ hòa thuận.
Không biết cái tổ hợp hoa chị em bằng nhựa này đến khi nào thì tan? Lục Hòa Ngọc có chút ác ý nghĩ.
Đương nhiên, cô cũng không có ý định phát triển trong giới quyền quý ở thủ đô này, cô có thời gian đi tranh giành đấu đá với người khác, không bằng kiếm chút tiền còn thiết thực hơn.
Bởi vậy, mấy người Diệp Toa Toa ở trước mặt cô không có nổi nửa điểm gợn sóng.
Đường Việt Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc hơi ngẩn người, đây là biểu cảm hắn chưa từng thấy qua trên mặt cô, trong lòng có chút gợn sóng.
Hắn luôn cảm thấy mình đã đánh mất cái gì đó.
Cũng có thể là do hắn suy nghĩ nhiều, hiện tại người chướng mắt đã đi rồi, đương nhiên là phải dẫn Lục Hòa Ngọc đi ăn một bữa ngon.
Lục Hòa Ngọc cũng không đói bụng nhưng cô không ngờ rằng đồ ăn nhà hàng này làm thực sự rất ngon, nhất là món canh kia, ngon đến mức làm cô thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi, còn được kết hợp với hoa cúc tươi, chỉ một ngụm đã khiến cho môi răng giữ được hương vị, làm cho người ta nhớ mãi không quên.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy rất ngon, nhìn có chút giống da cá, còn tưởng là được hầm từ thịt cá và thịt gà, còn đang nghĩ sau này sẽ học cách nấu, liền nhiều miệng hỏi Đường Việt Ninh là canh gì.
"Canh rắn, bỏ không ít nguyên liệu tốt, tất cả mọi người đều cảm thấy rất tươi, ngon đúng không?" Đường Việt Ninh rất khen ngợi món canh này, hắn cũng rất thích.
Phụt... Lục Hòa Ngọc phun ra một ngụm canh!
Lục Hòa Ngọc cho rằng đó là thịt cá, đang nghĩ làm sao mua được cá ngon như vậy, không nghĩ tới nó lại là rắn! Nhất thời cảm giác long tơ trên người đều dựng cả lên, cô muốn nôn...
Đường Việt Ninh có chút hối hận, hắn cũng quên hỏi cô có muốn ăn hay không đã gọi người bưng lên, nhìn Lục Hòa Ngọc nôn đến sắc mặt trắng bệch, hắn áy náy nói: "Xin lỗi.”
Lục Hòa Ngọc phun đến không còn khí lực, thấy hắn như vậy vội xua tay, biết hắn cũng không phải cố ý, chỉ là vấn đề của cô mà thôi.
Kế tiếp, Lục Hòa Ngọc không ăn nổi thứ gì nữa nên để Đường Việt Ninh đưa mình về nhà, cô cảm thấy nếu còn ở lại sẽ tưởng tượng ra những thứ kia, ngay cả tóc cũng dựng lên.
Đường Việt Ninh đưa cô trở lại chung cư, Lục Hòa Ngọc liền bảo dừng xe, Đường Việt Ninh cũng chỉ có thể nghe lời và nói: "Lần sau anh mời em đến nơi khác ăn cơm.”
"Không được, gần đây em rất bận, có thể sẽ không có thời gian." Lục Hòa Ngọc lắc đầu trực tiếp cự tuyệt hắn, quả thật cô nói không sai, gần đây cô thật sự rất bận.
Đường Việt Ninh cảm thấy rất mất mát, cũng biết nếu hắn đưa cô vào cái vòng này chính là đang hại cô, chỉ đành thở dài, nói: "Vậy nếu em có chuyện gì thì nhất định phải tìm anh, được không?"
Lục Hòa Ngọc mỉm cười phất phất tay với hắn, không trả lời, trong khoảng thời gian này cô phải khảo sát cơ hội kinh doanh, đến thử đô cũng không phải để chơi, cô không phải là hoa thổ ti(*), kiếp trước nếu có thể dựa vào chính mình, kiếp này vì sao phải dựa vào người khác?
*Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thổ Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che.
Chờ về đến nhà, Lục Hòa Ngọc chạy thẳng vào nhà tắm, lúc ở nhà hàng cô không nhịn được, vừa về đến nhà, cô lại càng không kìm được cái cảm giác ghê tởm đó.
Nhưng Lục Hòa Ngọc còn chưa nói, Đường Việt Ninh liền nhếch môi nói: "Vì trong lòng cô quá dơ bẩn cho nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn, cô cho rằng cô cao thượng bao nhiêu?”
Lục Hòa Ngọc: ... Những gì cô muốn nói đều đã được nói!
"Bây giờ là năm 2020."
Nhất thời, đừng nói Diệp Toa Toa ngay cả ba người khác, Đường Việt Ninh cũng có chút khó hiểu không hiểu sao đang nhiên cô lại nhắc đến năm tháng.
"Ăn một bữa cơm, đi dạo phố với bạn bè cũng không được sao? Các người còn sống trong thời phong kiến sao, nhìn đâu cũng là quan hệ nam nữ?" Lục Hòa Ngọc cười lạnh hỏi ngược lại.
Đường Việt Ninh nghe cô nói như vậy, trong lòng đối với mấy người Diệp Toa Toa càng không có hảo cảm, nếu không phải vì các cô, Lục Hòa Ngọc cũng không cùng hắn vạch rõ quan hệ như vậy, ánh mắt hung hăng nhìn về phía các cô, thật sự là đáng hận!
Nhìn thái độ của Đường Việt Ninh đối với các cô như thế, trên mặt Khang Lệ Liên có chút không nhịn được, nhất thời xoay người rời đi.
Diệp Toa Toa cắn cắn môi, nhìn Khang Lệ Liên rời đi, lại liếc mắt nhìn Đường Việt Ninh đang có sắc mặt không tốt với mình, dậm chân một cái rồi cũng đuổi theo.
Phù Đông Bình có chút sợ hãi cũng theo sát phía sau, như là phía sau có sói báo đuổi theo cô ta.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng chạy trối chết của các cô, trong lòng không khỏi buồn cười, ở bên tiểu công tử nhà họ Đường lâu như vậy, chắc hẳn chưa từng chịu qua loại ủy khuất như vậy? Không biết hôm nay trở về, Đường Việt Ninh sẽ như thế nào?
Hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đường Việt Ninh, hỏi: "Có ảnh hưởng gì đến anh không?"
"Cái này cũng không biết, sớm biết vậy đã không đưa em đến đây, chỉ sợ sau này sẽ có người đến tìm em để gây phiền toái." Có vẻ Đường Việt Ninh có chút hối hận.
"Không sao, nếu tự tìm đến trước mặt em sẽ tự mình gánh lấy hậu quả." Lục Hòa Ngọc mắt híp lại, đừng quên, cô không phải là Trì Tiểu Vãn, bên trong cô là Diệp Hòa Ngọc.
Đương nhiên, Lục Hòa Ngọc cảm thấy Khang Lệ Liên kia mới thật sự là người tâm cơ thâm trầm, cô ta lấy thân phận bạn tốt nói mình, trên thực tế cô ta đã yêu Đường Việt Ninh, chẳng qua cô ta rất giỏi giấu kín tâm tư nên mới không bị người khác phát hiện ra mà thôi.
Phù Đông Bình dễ xúc động, Diệp Toa Toa thích giả bộ thiện lương, Khang Lệ Liên giả vờ hòa thuận.
Không biết cái tổ hợp hoa chị em bằng nhựa này đến khi nào thì tan? Lục Hòa Ngọc có chút ác ý nghĩ.
Đương nhiên, cô cũng không có ý định phát triển trong giới quyền quý ở thủ đô này, cô có thời gian đi tranh giành đấu đá với người khác, không bằng kiếm chút tiền còn thiết thực hơn.
Bởi vậy, mấy người Diệp Toa Toa ở trước mặt cô không có nổi nửa điểm gợn sóng.
Đường Việt Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc hơi ngẩn người, đây là biểu cảm hắn chưa từng thấy qua trên mặt cô, trong lòng có chút gợn sóng.
Hắn luôn cảm thấy mình đã đánh mất cái gì đó.
Cũng có thể là do hắn suy nghĩ nhiều, hiện tại người chướng mắt đã đi rồi, đương nhiên là phải dẫn Lục Hòa Ngọc đi ăn một bữa ngon.
Lục Hòa Ngọc cũng không đói bụng nhưng cô không ngờ rằng đồ ăn nhà hàng này làm thực sự rất ngon, nhất là món canh kia, ngon đến mức làm cô thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi, còn được kết hợp với hoa cúc tươi, chỉ một ngụm đã khiến cho môi răng giữ được hương vị, làm cho người ta nhớ mãi không quên.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy rất ngon, nhìn có chút giống da cá, còn tưởng là được hầm từ thịt cá và thịt gà, còn đang nghĩ sau này sẽ học cách nấu, liền nhiều miệng hỏi Đường Việt Ninh là canh gì.
"Canh rắn, bỏ không ít nguyên liệu tốt, tất cả mọi người đều cảm thấy rất tươi, ngon đúng không?" Đường Việt Ninh rất khen ngợi món canh này, hắn cũng rất thích.
Phụt... Lục Hòa Ngọc phun ra một ngụm canh!
Lục Hòa Ngọc cho rằng đó là thịt cá, đang nghĩ làm sao mua được cá ngon như vậy, không nghĩ tới nó lại là rắn! Nhất thời cảm giác long tơ trên người đều dựng cả lên, cô muốn nôn...
Đường Việt Ninh có chút hối hận, hắn cũng quên hỏi cô có muốn ăn hay không đã gọi người bưng lên, nhìn Lục Hòa Ngọc nôn đến sắc mặt trắng bệch, hắn áy náy nói: "Xin lỗi.”
Lục Hòa Ngọc phun đến không còn khí lực, thấy hắn như vậy vội xua tay, biết hắn cũng không phải cố ý, chỉ là vấn đề của cô mà thôi.
Kế tiếp, Lục Hòa Ngọc không ăn nổi thứ gì nữa nên để Đường Việt Ninh đưa mình về nhà, cô cảm thấy nếu còn ở lại sẽ tưởng tượng ra những thứ kia, ngay cả tóc cũng dựng lên.
Đường Việt Ninh đưa cô trở lại chung cư, Lục Hòa Ngọc liền bảo dừng xe, Đường Việt Ninh cũng chỉ có thể nghe lời và nói: "Lần sau anh mời em đến nơi khác ăn cơm.”
"Không được, gần đây em rất bận, có thể sẽ không có thời gian." Lục Hòa Ngọc lắc đầu trực tiếp cự tuyệt hắn, quả thật cô nói không sai, gần đây cô thật sự rất bận.
Đường Việt Ninh cảm thấy rất mất mát, cũng biết nếu hắn đưa cô vào cái vòng này chính là đang hại cô, chỉ đành thở dài, nói: "Vậy nếu em có chuyện gì thì nhất định phải tìm anh, được không?"
Lục Hòa Ngọc mỉm cười phất phất tay với hắn, không trả lời, trong khoảng thời gian này cô phải khảo sát cơ hội kinh doanh, đến thử đô cũng không phải để chơi, cô không phải là hoa thổ ti(*), kiếp trước nếu có thể dựa vào chính mình, kiếp này vì sao phải dựa vào người khác?
*Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thổ Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che.
Chờ về đến nhà, Lục Hòa Ngọc chạy thẳng vào nhà tắm, lúc ở nhà hàng cô không nhịn được, vừa về đến nhà, cô lại càng không kìm được cái cảm giác ghê tởm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook