Xuyên Vào Tiểu Thuyết Ngọt Văn
-
Chương 34:
Dù sao Trì gia cũng có chút thủ đoạn, ít nhất khi Lục Hòa Ngọc trở về thành phố A, ảnh hưởng cũng sắp bị đè xuống, chỉ có người Lục gia luôn nhận được ánh mắt kỳ lạ của người khác, ngay cả công ty Lục gia cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, cổ phiếu liên tục giảm xuống, nội bộ cổ đông trong công ty cũng nhân cơ hội này bán tháo cổ phần của mình, thật sự là loạn thành một đoàn. Lúc này Lục Hoa Sinh mới phát hiện lúc trước mình tùy ý đuổi Lục Hòa Ngọc đi là quyết định không sáng suốt cỡ nào, nhưng mà giờ có hối hận cũng không kịp.
Hiện tại không ai không giễu cợt ông thật ngu ngốc, con gái tốt như vậy mà lại đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn không để ý tới, ngay cả chút tiền cũng không nỡ cho cô tiêu xài.
Lục Sinh Hoa nghe xong cũng nhíu mày, câu trước nói ông ta ngu ngốc đem đứa con gái tốt như vậy đuổi ra khỏi nhà, nhưng không thừa nhận mình không đưa tiền, dù sao mỗi tháng ông ta đều cho Lục Hòa Ngọc năm ngàn, nhưng mà cổ đông kia lại cười lạnh bảo ông ta tự mình lên mạng xem video Lục Hòa Ngọc phỏng vấn đi.
Lục Hòa Ngọc đợi trang trí xong phòng ốc mới trở về, lại không ngốc đến mức trước khi trở về một chút tình huống cũng không biết, đương nhiên cô trì hoãn mấy ngày cũng là cố ý. Sau khi nhìn thấy tình huống của Lục gia và Trì gia, lúc này mới khoan thai đến muộn, hoàn toàn quên mất bởi vì nơi ở gần trường Nhị Trung, nên vừa trở lại thành phố A mới trùng hợp gặp phải phóng viên như vậy.
Phóng viên hỏi, cô cũng không trả lời đầy đủ, chỉ là khi phóng viên nói năm nay Lục gia vẫn luôn cho cô tiền để sống bên ngoài, cô làm như vậy có phải là quá đáng hay không, trong lòng Lục Hòa Ngọc cảm thấy buồn cười, nói: "Rất cảm ơn ông nội Trì đã cho tôi tiền, bằng không hiện tại cuộc sống của tôi cũng không thoải mái như vậy, tiền cũng đủ để tôi học xong đại học, về phần Lục gia mà các anh nói, tôi và bọn họ không quen biết.”
Sau khi xem xong video này, ấn tượng của dư luận đối với Trì gia cuối cùng cũng không tệ như vậy, cảm thấy bọn họ còn rất phúc hậu, cho dù đưa cô về Lục gia, ít nhất còn cho một khoản tiền, vô luận Trì gia đưa tiền có ý gì, ít nhất cuộc sống của Lục Hòa Ngọc cũng được đảm bảo, nhưng nhà họ Lục không may mắn như vậy. Lục Hoa Sinh tuy rằng có lấy tiền cho Lục Hòa Ngọc, nhưng không biết vợ mình đem khoản tiền này giấu mất, Lục Hoa sinh biết được chân tướng thiếu chút nữa tức giận đến đột quỵ.
Ông ta đã sớm nên biết vợ của mình không thích Lục Hòa Ngọc, ông ta còn tưởng rằng không thích thì không thích, cho dù cô có rời khỏi Lục gia, chính miệng ông ta cũng nói là không nuôi cô, trên thực tế cũng chỉ muốn cô chịu thua, vẫn lấy tiền đưa cho Lục phu nhân để bà ta chuyển cho cô. Ông ta hối hận chính là lúc trước vì sao không tự mình đưa tiền cho Lục Hòa Ngọc, cũng hận bản thân ngay cả con gái ruột của mình mà lại đối xử như vậy...
Nhưng thật không may, trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận.
Nhất là câu nói kia của Lục Hòa Ngọc, tôi cùng bọn họ không quen biết! Cổ họng Lục Hoa Sinh như có thứ gì đó nghẹn lại, không thể lên cũng không thể xuống, cực kỳ khó chịu.
Lục Hòa Ngọc không có hứng thú đối với bọn họ, vì bị phóng viên vây kín, lại không thể trả lời lung tung, Lục Hòa Ngọc trốn một thân chật vật mới trở lại trường học.
Trở lại trường học thấy khắp trường Nhị Trung đều kéo hai biểu ngữ viết [Nhiệt liệt chúc mừng thủ khoa kỳ đại học năm 2020 của trường chúng ta và nhiệt liệt chúc mừng bạn học Lục Hòa Ngọc của trường chúng ta trúng tuyển vào đại học Thủ Đô], gặp giáo viên, lại được lãnh đạo nhà trường sắp xếp phóng viên để làm một cuộc phỏng vấn.
Đương nhiên, những vấn đề phóng viên hỏi, trên cơ bản đều hỏi cô bình thường học tập có kế hoạch gì linh tinh, chỉ có những câu hỏi sắc bén về vấn đề cá nhân, ví dụ như có phải cô đang trả thù Trì gia vì đã đưa cô về Lục gia hay không, Trì gia nuôi cô mười mấy năm chẳng lẽ cô đối với Trì gia không có một chút tình cảm nào sao? Bố mẹ ruột ít nhất đã cho cô sinh mệnh, bố mẹ nuôi lại nuôi cô lớn như vậy, vì sao cô lại tuyệt tình như vậy? Hoặc là hỏi ông cụ Trì cho cô tiền không, có phải cô tự mình hỏi ông cụ Trì hay không, thậm chí nói thành tích trước kia của cô ở thành phố D nghe nói rất kém cỏi, căn bản là không có khả năng đạt thành tích tốt như vậy, có phải lấy tiền ông cụ Trì đưa mua đáp án hay không... và nhiều thứ khác.
Tóm lại có bao nhiêu sắc bén liền sắc bén, nếu Lục Hòa Ngọc chỉ mới mười tám tuổi, có thể sẽ bị những vấn đề này làm cho choáng ngợp, nhất là bọn họ lại nói có phải cô đã sớm biết đáp án đề thi hay không, đây thật sự là vu hãm.
Nhưng cô đã có kinh nghiệm, bình tĩnh trả lời từng người một, thậm chí còn hỏi ngược lại phóng viên, chẳng lẽ không có Trì gia và Lục gia, tôi không thể thông qua nỗ lực của bản thân mà sống tốt hơn sao? Hay là tôi nên sống không có gì luyến tiếc cam chịu chịu đựng tất cả?
"Vị phóng viên này, nếu anh không có chứng cứ, tôi có thể cáo buộc anh tội vu khống, đồng thời tôi muốn hỏi xem anh nghi ngờ ai là người tiết lộ tài liệu tuyệt mật của quốc gia?"
Lời này vừa nói ra, đã bị tăng lên thành tai tiếng tiết lộ bí mật quốc gia, phóng viên có mặt ở đây đều không khỏi rùng mình, đều nhịn không được nhìn về phía người thiểu năng trí tuệ nêu ra vấn đề kia.
Phóng viên kia lúc này cũng bối rối, xác thực tra được Lục Hòa Ngọc trước kia khi học ở trường trung học trọng điểm thành phố D thành tích không tốt lắm, cho nên mới dám hỏi ra vấn đề như vậy.
Nhưng người khác không nhìn ra như vậy, hơn nữa cảnh sát duy trì trật tự cũng tiến lên đưa anh ta ra ngoài.
Dù sao vấn đề này rất mẫn cảm.
Hiện tại không ai không giễu cợt ông thật ngu ngốc, con gái tốt như vậy mà lại đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn không để ý tới, ngay cả chút tiền cũng không nỡ cho cô tiêu xài.
Lục Sinh Hoa nghe xong cũng nhíu mày, câu trước nói ông ta ngu ngốc đem đứa con gái tốt như vậy đuổi ra khỏi nhà, nhưng không thừa nhận mình không đưa tiền, dù sao mỗi tháng ông ta đều cho Lục Hòa Ngọc năm ngàn, nhưng mà cổ đông kia lại cười lạnh bảo ông ta tự mình lên mạng xem video Lục Hòa Ngọc phỏng vấn đi.
Lục Hòa Ngọc đợi trang trí xong phòng ốc mới trở về, lại không ngốc đến mức trước khi trở về một chút tình huống cũng không biết, đương nhiên cô trì hoãn mấy ngày cũng là cố ý. Sau khi nhìn thấy tình huống của Lục gia và Trì gia, lúc này mới khoan thai đến muộn, hoàn toàn quên mất bởi vì nơi ở gần trường Nhị Trung, nên vừa trở lại thành phố A mới trùng hợp gặp phải phóng viên như vậy.
Phóng viên hỏi, cô cũng không trả lời đầy đủ, chỉ là khi phóng viên nói năm nay Lục gia vẫn luôn cho cô tiền để sống bên ngoài, cô làm như vậy có phải là quá đáng hay không, trong lòng Lục Hòa Ngọc cảm thấy buồn cười, nói: "Rất cảm ơn ông nội Trì đã cho tôi tiền, bằng không hiện tại cuộc sống của tôi cũng không thoải mái như vậy, tiền cũng đủ để tôi học xong đại học, về phần Lục gia mà các anh nói, tôi và bọn họ không quen biết.”
Sau khi xem xong video này, ấn tượng của dư luận đối với Trì gia cuối cùng cũng không tệ như vậy, cảm thấy bọn họ còn rất phúc hậu, cho dù đưa cô về Lục gia, ít nhất còn cho một khoản tiền, vô luận Trì gia đưa tiền có ý gì, ít nhất cuộc sống của Lục Hòa Ngọc cũng được đảm bảo, nhưng nhà họ Lục không may mắn như vậy. Lục Hoa Sinh tuy rằng có lấy tiền cho Lục Hòa Ngọc, nhưng không biết vợ mình đem khoản tiền này giấu mất, Lục Hoa sinh biết được chân tướng thiếu chút nữa tức giận đến đột quỵ.
Ông ta đã sớm nên biết vợ của mình không thích Lục Hòa Ngọc, ông ta còn tưởng rằng không thích thì không thích, cho dù cô có rời khỏi Lục gia, chính miệng ông ta cũng nói là không nuôi cô, trên thực tế cũng chỉ muốn cô chịu thua, vẫn lấy tiền đưa cho Lục phu nhân để bà ta chuyển cho cô. Ông ta hối hận chính là lúc trước vì sao không tự mình đưa tiền cho Lục Hòa Ngọc, cũng hận bản thân ngay cả con gái ruột của mình mà lại đối xử như vậy...
Nhưng thật không may, trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận.
Nhất là câu nói kia của Lục Hòa Ngọc, tôi cùng bọn họ không quen biết! Cổ họng Lục Hoa Sinh như có thứ gì đó nghẹn lại, không thể lên cũng không thể xuống, cực kỳ khó chịu.
Lục Hòa Ngọc không có hứng thú đối với bọn họ, vì bị phóng viên vây kín, lại không thể trả lời lung tung, Lục Hòa Ngọc trốn một thân chật vật mới trở lại trường học.
Trở lại trường học thấy khắp trường Nhị Trung đều kéo hai biểu ngữ viết [Nhiệt liệt chúc mừng thủ khoa kỳ đại học năm 2020 của trường chúng ta và nhiệt liệt chúc mừng bạn học Lục Hòa Ngọc của trường chúng ta trúng tuyển vào đại học Thủ Đô], gặp giáo viên, lại được lãnh đạo nhà trường sắp xếp phóng viên để làm một cuộc phỏng vấn.
Đương nhiên, những vấn đề phóng viên hỏi, trên cơ bản đều hỏi cô bình thường học tập có kế hoạch gì linh tinh, chỉ có những câu hỏi sắc bén về vấn đề cá nhân, ví dụ như có phải cô đang trả thù Trì gia vì đã đưa cô về Lục gia hay không, Trì gia nuôi cô mười mấy năm chẳng lẽ cô đối với Trì gia không có một chút tình cảm nào sao? Bố mẹ ruột ít nhất đã cho cô sinh mệnh, bố mẹ nuôi lại nuôi cô lớn như vậy, vì sao cô lại tuyệt tình như vậy? Hoặc là hỏi ông cụ Trì cho cô tiền không, có phải cô tự mình hỏi ông cụ Trì hay không, thậm chí nói thành tích trước kia của cô ở thành phố D nghe nói rất kém cỏi, căn bản là không có khả năng đạt thành tích tốt như vậy, có phải lấy tiền ông cụ Trì đưa mua đáp án hay không... và nhiều thứ khác.
Tóm lại có bao nhiêu sắc bén liền sắc bén, nếu Lục Hòa Ngọc chỉ mới mười tám tuổi, có thể sẽ bị những vấn đề này làm cho choáng ngợp, nhất là bọn họ lại nói có phải cô đã sớm biết đáp án đề thi hay không, đây thật sự là vu hãm.
Nhưng cô đã có kinh nghiệm, bình tĩnh trả lời từng người một, thậm chí còn hỏi ngược lại phóng viên, chẳng lẽ không có Trì gia và Lục gia, tôi không thể thông qua nỗ lực của bản thân mà sống tốt hơn sao? Hay là tôi nên sống không có gì luyến tiếc cam chịu chịu đựng tất cả?
"Vị phóng viên này, nếu anh không có chứng cứ, tôi có thể cáo buộc anh tội vu khống, đồng thời tôi muốn hỏi xem anh nghi ngờ ai là người tiết lộ tài liệu tuyệt mật của quốc gia?"
Lời này vừa nói ra, đã bị tăng lên thành tai tiếng tiết lộ bí mật quốc gia, phóng viên có mặt ở đây đều không khỏi rùng mình, đều nhịn không được nhìn về phía người thiểu năng trí tuệ nêu ra vấn đề kia.
Phóng viên kia lúc này cũng bối rối, xác thực tra được Lục Hòa Ngọc trước kia khi học ở trường trung học trọng điểm thành phố D thành tích không tốt lắm, cho nên mới dám hỏi ra vấn đề như vậy.
Nhưng người khác không nhìn ra như vậy, hơn nữa cảnh sát duy trì trật tự cũng tiến lên đưa anh ta ra ngoài.
Dù sao vấn đề này rất mẫn cảm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook