Ngày thường lén làm chút chuyện nhỏ không ảnh hưởng toàn cục thì thôi, ông ta mở một con mắt nhắm một con mắt coi như không nhìn thấy, nhưng bây giờ, nhà họ Trì đều đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu lại để nó làm ra nhiễu loạn gì, toàn bộ nhà họ Trì đều nói không chừng cứ như vậy mà biến mất, cũng không biết nhận về đứa cháu gái này đến tột cùng là tốt hay là xấu.

Nhưng mà ông ta lại không biết, do ông ta mặc kệ ở kiếp trước đem Trì Tiểu Vãn hại chết, bây giờ còn muốn làm hòa với Lục Hòa Ngọc? Chỉ sợ quá ngây thơ.

Trì Lam bị ông nội Trì trách mắng, trong lòng tủi thân khó chịu, cô ta cảm thấy Lục Hòa Ngọc chính là khắc tinh của mình càng cảm thấy Lục Hòa Ngọc dùng tiền để mua đáp án mới đạt điểm cao như vậy, không khống chế được bản thân cô ta giả vờ đưa tin này cho Lục Như Y, đối với hiểu biết của cô ta về Lục Như Y chắc chắn sẽ không quản được miệng mình đến lúc đó cô ta không tin Lục Hòa Ngọc có thể chứng minh được số điểm Thủ khoa của cô.

"Chúng ta không có số điện thoại của em ấy." Trì Ngạn xấu hổ nói.

Ông nội Trì phóng ánh mắt sắc bén về phía mấy người cháu gái ở đây, ai cũng lắc đầu, Trì Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói: "Điện thoại di động trước đây của cô ta đã cho A Hà dùng rồi."

Bác gái Trì lúc này hận không thể bịt miệng con gái lại, cô ta không thấy sắc mặt ông nội đã thay đổi sao? Nhưng bà ta không ngờ em dâu ngay cả điện thoại cũng không cho Trì Tiểu Vãn mang theo, còn cho người hầu dùng, đúng là có hơi quá đáng.

Ông nội Trì khựng lại, trở nên khó thở, hắn hoàn toàn không nghĩ tới con dâu thứ hai ngay cả di động đều không cho Trì Tiểu Vãn mang đi, thật là tốt a! Thà đưa di động cho người hầu dùng cũng không cho Trì Tiểu Vãn mang đi, thật đúng là…

“Ba.”

“Ba.”

“Ông nội!”

Không ai nghĩ đến ông nội Trì một chữ không nói liền ngất, trong lúc nhất thời đều luống cuống lên, phải biết rằng nhà họ Trì đều dựa vào ông nội Trì chống, nếu ông ta ngã xuống, nhà họ Trì sẽ thật sự rối loạn.

Nhà họ Trì loạn lên, nhà họ Lục cũng không nhường một tấc, ước chừng Lục Hòa Ngọc một sinh hoạt rất tốt, ngược lại vả mặt bọn họ, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Còn không phải sao, Lục Hoa Sinh nói Lục Hòa Ngọc rời đi nhà họ Lục cũng đừng hối hận, bà Lục lại nói rời đi nhà họ Lục đừng nghĩ bọn họ lại nuôi cô, Lục Như Y lại là ước gì cô nhanh chóng rời đi, không nghĩ tới, cuối cùng người hối hận lại là bọn họ.

Chỉ là, bọn họ hối hận lại tìm không thấy Lục Hòa Ngọc ở đâu, đối mặt với ánh mắt khác thường của người xung quanh, tuy là bọn họ lại nghĩ làm bộ như thế nào, đều không thể hủy diệt sự thật là bọn họ đuổi đi Lục Hòa Ngọc.



"Ai biết được con bé sẽ có thành tích tốt như thế? Không phải mấy người nói nó không giống với người của nhà họ Trì à?" Mẹ Lục lúc này oán trách mọi người nếu mọi người không nói câu đó thì sẽ không sợ mất mặt vì chuyện này.

"Chắc chắn là cô ta gian lận." Lục Như Y không phục nói, cô ta cũng không tin thành tích lần này của Lục Hòa Ngọc.

"Có thể gian lận thành Thủ khoa thì đúng là quá may mắn, vấn đề là con bé gian lận như thế nào? Những giám thị đó đâu phải giả vờ?" Lục Hoa Sinh đã sớm bất lực với đứa con gái út học theo thói xấu của vợ, ông ta đã từng cho rằng Lục Hòa Ngọc chỉ là một thiếu nữ được nhà họ Trì nuôi dưỡng mấy năm nhất định sẽ không có cách nào tự lập sống bên ngoài được nhưng không ngờ cô không chỉ tự lập mà còn có thành tích rất tốt.

Không cần nhà họ Lục bọn họ thậm chí thi thành tích tốt như vậy, nếu nói, lúc trước ông ta có thể có ý tưởng tiếp nhận cô trở về nhà họ Lục, cô thi thành tích tốt như vậy, nói ra ngoài đều là mặt mũi a, đáng tiếc, ông ta lại đánh giá sai ánh mắt của mình, cũng không dự đoán được Lục Hòa Ngọc sẽ bởi vậy mà biến hóa ngược lại càng thêm chăm chỉ học tập vì chính mình tìm đường ra.

Cũng đúng, một đứa trẻ sinh hoạt ở gia đình như nhà họ Trì lại há là gia đình bình thường nuôi có thể so sánh? Lục Hoa Sinh nghĩ như thế.

Lại không nghĩ tới chưa chân chính hiểu biết đứa con gái nửa đường trở về liền tùy ý cô cùng nhà họ Lục cắt đứt tất cả mọi quan hệ.

"Nếu chị ta biết đáp án trước thì sao?" Lục Như Y không tin điểm của Lục Hòa Ngọc lại nhìn tin nhắn của Trì Lam gửi đến.

"Tôi cũng thấy có khả năng này." Bà Lục cũng cho là như thế, một người chưa bao giờ có thành tích bằng Trì Lam sao có thể thi được vậy?

"Hai người cảm thấy em ấy sẽ dùng tiền đi mua đáp án? Đừng quên là nhà chúng ta ai cho em ấy tiền?" Lục Thiên Trạch vẫn luôn ngồi một bên im lặng bỗng nhiên mở miệng nói.

"Thiên Trạch nói không sai, tiền tôi cho cũng đủ cho nó sinh hoạt hằng ngày thì lấy đâu ra số tiền lớn đi mua đáp án?" Lục Hoa Sinh cảm thấy con trai nói đúng, cho dù nhà họ Trì cho con bé nhiều tiền tiêu vặt nhưng nhiều được bao nhiêu? Cô nương thì mua bao nhiêu quần áo đồ dùng mỹ phẩm? Nhìn con gái út là biết mỗi tháng phải mất một vạn tiền tiêu vặt cũng không đủ.

Còn nữa có thể mua được đề thi sao? Đừng nằm mơ, đó là tài liệu tuyệt mật của quốc gia, tiết lộ ra là tội lớn.

Đối chuyện này, bà Lục không hé răng, bởi vì Lục Hoa Sinh làm bà đưa tiền cho Lục Hòa Ngọc, bà đều giấu đi không cho Lục Hòa Ngọc, bây giờ phải che giấu kỹ càng mới được.

Nhưng mà, bà Lục lại không biết, có đôi khi giấy gói không được lửa.

Đặc biệt là ở ngay lúc này, bà ta đã quên nhà họ Lục bây giờ đứng ở trước sóng gió, người bên ngoài đang nỗ lực khai quật tin tức của nhà họ Lục cùng nhà họ Trì đâu, chẳng qua đối nhà họ Trì vẫn có chút cố kỵ, điều tra tin tức từ nhà họ Lục liền hoàn toàn không khách khí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương