Lúc này vừa vặn là giờ cơm, trên đường không có nhiều người, Lục Hòa Ngọc không biết phía trên xảy ra chuyện gì nhưng cô nhìn thấy trên dao có máu, lại không biết tầng nào trên kia có tiếng người la hét, cô quyết định báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi Lục Hòa Ngọc báo cảnh sát không đến mười phút đã chạy tới, tổng cộng có bốn cảnh sát tới, cũng nhìn thấy con dao gọt hoa quả dính máu trên mặt đất, không cất con dao đi ngay mà chụp vài tấm ảnh trước mới dùng túi vật chứng bỏ vào.

Hai cảnh sát bước vào tòa nhà để tìm hiểu tình hình, để lại hai cảnh sát ở tầng dưới.

"Xin hỏi vừa rồi là cô báo cảnh sát sao? Tên cô là gì? Thông tin liên lạc của cô bao nhiêu? Con dao này đến từ đâu? Làm sao cô phát hiện ra nó?" Một trong những cảnh sát khác cũng đang thẩm vấn Lục Hòa Ngọc.

"Là tôi báo cảnh sát, tôi tên là Lục Hòa Ngọc..." Tuy tâm tình Lục Hòa Ngọc vào lúc này đã bình phục nhưng vẫn có chút sợ hãi.

Sau đó cảnh sát hỏi cô một vài câu hỏi, để lại thông tin liên lạc của cô, yêu cầu cô giữ liên lạc, nếu cần thiết sẽ yêu cầu cô hợp tác.

Nhưng vấn đề này, Lục Hòa Ngọc nghe xong lời cảnh sát nói, vội vàng nói: "Anh cảnh sát, ngày mai tôi sẽ trở về thành phố A, chỉ sợ không có thời gian ở lại.”

"Cái này..." Nam cảnh sát nhíu mày đang suy nghĩ nên làm gì, đột nhiên nghe thấy trong bộ đàm truyền đến một giọng nói: "36, 36, 39 gọi 36, nghe được xin vui lòng trả lời, nghe được xin vui lòng trả lời.”

"36 nhận được, 36 nhận được, có chuyện gì xin cứ nói.”

"Trên tầng 10 có hai người bị thương, hãy gọi xe cấp cứu ngay lập tức, phong tỏa các cổng.”

"36 rõ!"

Sự tình phát triển đến mức này, Lục Hòa Ngọc coi như đã hiểu, đại khái là phía trên có người bị đâm, chỉ là con dao không cẩn thận bị rơi xuống, cô chỉ là người qua đường vô tội, khi đi ngang qua thiếu chút nữa bị đâm trúng.

Bởi vì liên quan đến án mạng, cuối cùng Lục Hòa Ngọc cũng bị đưa về cục cảnh sát để lấy lời khai, cũng may lúc cô ăn cơm đã thanh toán bằng điện thoại nên có lưu lại lịch sử thanh toán, cảnh sát cũng tìm được nhà hàng xác nhận cô chỉ đi ngang qua, lại xem camera để chứng minh cô vô tội, sau đó bảo cô trở về.

Hai người bị thương, một trong số đó đã chết vì bị mất máu ở động mạch chủ quá nhiều, còn người kia vẫn đang được cấp cứu.



Chờ Lục Hòa Ngọc ra khỏi cục cảnh sát thì đã hơn 9 rưỡi tối. Khi cô trở lại khách sạn trong thang máy, có một người say rượu, thật ra uống say cũng không có gì, vấn đề là hắn nôn ở đâu không được, kết quả ào ào phun ra trên người Lục Hòa Ngọc, còn túm lấy cô không cho cô đi, tâm tình vốn khó chịu nay lại càng buồn bực, Lục Hòa Ngọc tức giận không để ý một cước đạp tới, không ngờ hắn trực tiếp ngất xỉu, còn không chịu buông tay ra.

Lục Hòa Ngọc cảm thấy hôm nay cô ra ngoài quên xem lịch, nếu không cũng không đến mức thiếu chút nữa bị dao đâm trúng, hiện tại lại bị người say nôn ra cả người.

Cuối cùng cô bất đắc dĩ nhờ nhân viên phục vụ khách sạn hỗ trợ đưa người này về phòng của hắn, kết quả nhân viên phục vụ nói người này không đặt phòng ở đây, Lục Hòa Ngọc cũng không muốn gây chuyện, cũng không ngốc đến mức đem một tên say rượu đến phòng mình, cắn răng coi như bỏ tiền tiêu tai, bỏ tiền ra thuê một căn phòng khác, dùng sức kéo tay người đàn ông không chịu buông ra, bảo nhân viên phục vụ giúp mình vệ sinh một chút rồi nhanh chóng trở về phòng rửa mặt.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Hòa Ngọc trả phòng trở về thành phố A, cho dù còn ba tiếng nữa là máy bay cất cánh thì cô cũng tình nguyện đến sân bay chờ chứ không muốn ở lại thêm nữa, thật sự sợ phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn.

Lục Hòa Ngọc vừa mới đi, người đàn ông cô gửi ở phòng khác liền tỉnh, nhưng bởi vì say rượu nên đau đầu khó chịu, sờ điện thoại để xem thời gian, hắn xoay người, phát hiện mình đang ở khách sạn, nhưng hắn chợt nhận ra quần áo trên người mình đã được thay ra, ký ức đêm qua ùa về, Đường Việt Ninh nhíu mày nghĩ, hình như hắn nhìn thấy Trì Tiểu Vãn?

Nhưng cả người không thoải mái khiến hắn tạm thời từ bỏ ý định đi tìm người, sau khi gọi điện thoại kêu người đưa quần áo tới, rửa mặt chải đầu qua hắn liền đi tìm quản lý khách sạn để xem camera giám sát tối hôm qua, chỉ là khi hắn nhìn thấy người trong camera giám sát, nhất thời trợn tròn mắt, đây, đây... là Trì Tiểu Vãn? Có thật là cô không?

Làm thế nào mà cô có thể đến thủ đô được?

Không đúng, chẳng lẽ cô không nhận ra mình sao? Tại sao?

Đường Việt Ninh chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, chẳng qua mình rời đi một năm mà cô đã quên mất mình?

"Cô gái này, cô ấy còn có ở đây không?" Giọng nói Đường Việt Ninh có chút khàn khàn hỏi.

“Vị khách này sáng sớm đã trả phòng, nghe nói là trở về thành phố A." Quản lý nói, thầm mắng nhân viên trực ban tối hôm qua không nhận ra tiểu công tử, nếu hắn tức giận, cũng không biết làm thế nào.

Nghe nói như vậy, Đường Việt Ninh chỉ liếc mắt nhìn anh ta nói: "Chuyện tối hôm qua..."

"Chuyện của khách hàng, chúng tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ." Người quản lý có chút sợ hãi nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương