Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi bản gốc, hơn nữa sau khi cô đến, đám người Lục gia và Trì gia lại có hành vi thờ ơ lạnh nhạt cho nên Lục Hòa Ngọc cũng không có thiện cảm tốt đối với người Lục gia và Trì gia, thậm chí bản thân cô cũng đã trải nghiệm cảm giác người Lục gia luôn làm lơ sự tồn tại của cô, cho nên vẫn luôn cảm thấy xa cách với bọn họ, cũng không nghĩ có quá nhiều tiếp xúc với những người đó.

Vì thế cô cũng không muốn quay về Lục gia, nhưng không ngờ Lục Hoa Sinh lại đột nhiên đến trường học tìm cô.

Lục Hoa Ngọc nhàn nhạt đáp một tiếng, cô không nghĩ ra bố Lục đến đây là có chuyện gì.

“Lên xe đi, tại sao được nghỉ mà không về nhà?” Bố Lục cau mày lại, trầm giọng nói, từ Nhị Trung đến Lục gia chẳng qua cũng chỉ mất nửa tiếng đi xe, thế mà đã hai tháng rồi cô cũng không về nhà, thật là khiến cho người ta không nhịn được muốn trách móc cô.

“Không rảnh.” Trong lòng Lục Hòa Ngọc biết được bố Lục đến đây thì cô nhất định phải quay về Lục gia một chuyến, nhưng cũng không kiếm cớ đi theo lên xe.

“... Dù sao cũng phải gọi điện thoại về nhà.” Chiếc xe quay đầu, thiếu chút nữa đã đụng vào vườn hoa ở bên cạnh, bố Lục nhịn không được nói.

“Lần sau tôi sẽ ghi nhớ.” Lục Hòa Ngọc cũng chưa từng nói rằng vốn dĩ mình không có số điện thoại Lục gia.

Bố Lục hít một hơi thật sâu, cảm thấy vừa lái xe vừa nói chuyện với cô là một cách làm rất sai lầm, vì thế ông ta đành im miệng không hỏi cô chuyện gì nữa.

Lục Như Y nhìn thấy Lục Hòa Ngọc đi vào cửa thì không nhịn được liếc mắt một cái, châm chọc nói: “Ôi, đúng là đại tiểu thư mà, còn phải để cho bố chúng ta tự mình đi đón mới chịu quay về.”

“Lục Như Y, con bé là chị của con.” Bố Lục trừng mắt, biết con gái nhỏ cũng không thích, nhưng nếu như là nói riêng thì ông ta cũng sẽ không quản, bây giờ cô ta lại nói ngay trước mặt nên ông ta không thể không trách mắng mấy câu.

“Con không có người chị nổi tiếng như thế, còn cần người khác mời ba bốn lần mới chịu về nhà, chị Lam Lam sẽ không làm ra những chuyện như vậy…” Lục Như Y bĩu môi, dù sao từ ban đầu cô ta cũng đã không thích Lục Hòa Ngọc, cho dù có quan hệ máu mủ thì thế nào, dù sao cũng thua kém hơn chị Lam Lam.

“Chẳng qua là tôi quay về lấy ít đồ, một lát nữa sẽ rời đi.” Lục Hòa Ngọc nhịn được không cắt đứt lời cô ta nói, nghe được Lục Như Y nhắc đến Lục Lam, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện mà mình đã bỏ qua, đó chính là trước khi Trì Lam rời khỏi Lục gia, từng có một lần nói chuyện với Lục Như Y, nhưng nội dung cụ thể như thế nào thì tác giả lại không viết ra, cho đến khi Trì Tiểu Vãn chết mới gọi điện thoại cho Trì Lam đòi thưởng, nói cuối cùng người mà mình chướng mắt cũng đã chết.

Giờ phút này Lục Hòa Ngọc đột nhiên mới biết được Trì Tiểu Vãn cũng coi như là nửa đường quay về Lục gia, bố mẹ đối xử với bản thân cô cũng không quá để ý, vốn dĩ Trì Tiểu Vãn cũng là một người hướng nội, bọn họ coi thường cô cũng đủ khiến cho cô phải khổ sở, Lục Như Y cần gì phải đối chọi gay gắt với cô như thế? Vậy thì chỉ còn một vấn đề, chính là Trì Lam nói cái gì đó mới khiến cho Lục Như Y chĩa mũi nhọn vào cô như thế, chẳng qua Lục Hòa Ngọc cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân của chuyện này là gì, nếu để cho cô tiếp tục ở lại nơi này, đoán chừng cô sẽ bực bội đến chết, cô tình nguyện giải thoát quan hệ với Lục gia chứ không muốn phải chịu ấm ức như thế.



“Nếu đã dọn ra ngoài thì đừng hy vọng chúng ta nuôi cô.” Mẹ Lục cũng không hài lòng với cô, thấy dáng vẻ Lục Hòa Ngọc đối xử với Lục Như Y thế này, bà ta liền dứt khoát muốn đánh gãy suy nghĩ của cô.

Nhưng Lục Hòa Ngọc là ai, lẽ nào chỉ vì một chút uy hiếp bé xíu này mà sợ hãi sao, huống hồ trước kia bố mẹ ruột của cô cũng chưa từng nói một câu nặng lời nào với cô, vợ chồng Lục Hoa Sinh đối với cô mà nói cũng không hoàn toàn là bố mẹ mình thì còn có thể có tình cảm gì, thứ cô chờ đợi là những lời nói này.

Huống hồ cô cũng đã có sự chuẩn bị, nếu không ban đầu bố Lục sẽ không ghi tên một mình cô vào trong cuốn sổ hộ khẩu.

“Biết.”

Cũng không để ý đến bọn họ có phản ứng gì, Lục Hòa Ngọc đi thẳng đến phòng mình và thu dọn một vài đồ đạc còn sót lại ở đây, chẳng qua khi cô xách hành lý ra ngoài, mẹ Lục có lẽ là ở trong phòng bếp nấu cơm, chỉ có Lục Như Y cùng với bố Lục ở đây, bố Lục nhìn thấy Lục Hòa Ngọc làm như không quen biết thì sắc mặt nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con cần phải hiểu rõ, một khi rời khỏi Lục gia thì đừng bao giờ hối hận.”

“Bố, không phải cô ta đi sẽ tốt hơn sao, chị Lam Lam chưa bao giờ làm những hành vi làm cho người khác phải đau lòng như thế này, cô ta vẫn còn xem mình là đại tiểu thư đó.” Lục Như Y nhéo nhéo cánh tay của bố mình, trong lòng lại cảm thấy rất hài lòng khi Lục Hòa Ngọc tự động dọn ra ngoài, như vậy sau này khi chị Lam Lam quay lại sẽ không thấy người mà mình chướng mắt nữa.

“Sau này hối hận hay không là chuyện của tôi, nhưng tôi hy vọng mọi người đừng đến làm phiền tôi.” Lục Hòa Ngọc chịu đựng lãnh đạm nói, cho đến khi nước ra khỏi Lục hia, cô cảm thấy trong lòng mình được thở phào nhẹ nhõm, có lẽ rời khỏi Lục gia mới tính là đã thực sự rời xa những người này.

Từ bây giờ, đường là do bản thân cô lựa chọn, cho dù là tốt hay xấu thì cô cũng sẽ bước đi vững vàng, hối hận sao? Cô chưa từng biết cái gì gọi là hối hận.

Lục Hòa Ngọc được tự do, tâm tình cũng tương đối tốt, có thể trở lại làm một người không cần phải chịu sự gò bó của cuộc sống, Lục Hòa Ngọc bày tỏ cuộc sống như vậy mới thoải mái, cho dù bây giờ học lớp mười hai càng ngày càng gấp gáp, ngoại trừ Lục Hòa Ngọc thỉnh thoảng nhìn một chút về thị trường chứng khoán ra thì dường như tất cả sức lực đều đặt vào việc học tập, cho dù cô là thiên tài như thế nào thì cũng không dám coi thường.

Sau khi mùa thu trôi qua chính là mùa đông, lúc Lục Hòa Ngọc rời khỏi Trì gia chỉ mang theo quần áo mùa hè cho nên lúc đầu thu cô đã bỏ bớt đi một ít bộ quần áo, đương nhiên đồ mùa đông cũng đã chuẩn bị. Nhưng mà nơi này cô chỉ thuê một năm nên cô cũng không dám mua quá nhiều đồ. Nếu không phải bây giờ chưa có tiền, cô cũng muốn nhân cơ hội được nghỉ đông này đi đến thủ đô mua một căn phòng, đợi sau khi thi vào trường đại học thì đến đó ở luôn. Đáng tiếc là bây giờ phải nhẫn nhịn, đợi thị trường chứng khoán đạt đến mức cao nhất rồi mới bán ra, nhất định cô sẽ kiếm được tiền, đến lúc đó…

“Hòa Ngọc, kỳ nghỉ đông này cậu còn phải về Lục gia nữa không?” Cao Ninh hỏi.

“Không, tớ còn có việc cần phải đến thủ đô một chuyến.” Lục Hòa Ngọc cắn răng suy nghĩ một chút, vẫn nên đi mua phòng thôi. Từ ngày đó rời khỏi Lục gia, đến giờ cô vẫn chưa trở lại, càng chưa từng nhìn thấy người Lục gia. Người Lục gia cũng không đi tìm cô, giống như lần gặp gỡ lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương