Hách Đặc nắm tay Y Phù xuống xe ngựa.
Cô nhìn thấy quảng trường trước nhà rộng lớn, đứng hai hàng dài người hầu và nữ hầu thì giật mình.
Lý Y Phù vô thức muốn lùi lại, liền đụng vào cánh tay Hách Đặc.

Anh khẽ cười một tiếng, nói bên tai cô: [Nữ quan lớn quản lý hoàng cung sao lại bị đội hình người hầu trong nhà dọa sợ thế?]
[Nhà các anh] có bệnh à!
Tướng quân Quý Thư là gia tộc quý tộc giàu có nhất Grist nhưng mỗi lần ra vào phủ đệ đều làm như duyệt binh thì quá đáng sợ rồi!
Hách Đặc ôm eo cô đi về phía trước nói: [Nhà chúng ta.

Đừng sợ, là tôi bảo họ đến nhận mặt chủ nhân.]
[Lại cố chấp vô lý.]
Hai người đi đến trước cánh cổng lớn hùng vĩ, quản gia hơi cúi người hành lễ: [Chủ nhân, phu nhân, hoan nghênh về nhà.]
Câu nói này lại vô tình làm Hách Đặc vui vẻ.Lý Y Phù khẽ gật đầu với quản gia, rồi theo Hách Đặc vào đại sảnh.

Vừa vào, cô không khỏi thốt lên lời khen ngợi.
Quý Thư quả nhiên là gia tộc võ tướng, vừa vào đã thấy mái nhà cao vút, không gian đại sảnh rộng rãi giản dị, hoàn toàn không giống với hoàng cung xa hoa lộng lẫy, phô trương.
Lý Y Phù đứng trong đại sảnh hùng vĩ, xung quanh chỉ có vài bức tượng khổng lồ.

Không có đồ trang trí xa xỉ nhưng những bức tượng phù điêu bằng đá cẩm thạch khổng lồ cũng không phải là thứ mà một gia tộc quý tộc bình thường có thể sở hữu, điều này cho thấy gia thế của gia tộc tướng quân.
[Cô không phải lần đầu đến đây sao?]
Hách Đặc nhìn người phụ nữ trong lòng mình, mắt đảo qua đảo lại, có vẻ thấy buồn cười khi thấy cô như bị choáng ngợp.
Lý Y Phù đành nói: [Mỗi lần đến tôi đều thán phục, chỉ là anh không biết thôi.]
Câu này là thật.
Vì hôn ước, Y Phù thực sự đã đến phủ đệ Quý Thư vài lần nhưng thường thì theo người lớn đến thăm, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Còn cô và Hách Đặc cùng nhau ở trong phủ đệ này chỉ có một lần, đó là ngày hôm sau khi hai người tổ chức lễ đính hôn tại đại lễ đường hoàng thành, mẹ cô dẫn cô đi làm quen.
Hôm đó có lẽ là một ngày khó quên đối với Y Phù.
Hách Đặc và cô đứng ở cửa, giống như bức tượng trong đại sảnh.


Y Phù nở nụ cười liên tục gật đầu chào những người lớn tuổi, còn Hách Đặc thì đứng đó như một người lính canh, mặt không biểu cảm.
Hai người đứng cùng nhau rất lâu nhưng không nói một lời nào.
Hách Đặc dẫn Y Phù đến nhà ăn, chuẩn bị dùng bữa.

Lý Y Phù nhìn thực đơn có chút ngạc nhiên, toàn là những món cô thích ăn, xem ra Hách Đặc thực sự rất để tâm đến cô.
Cô nhấp một ngụm rượu vang không nhịn được hỏi: [Anh từ lúc nào]
Cô nói được một nửa thì ngừng lại.
[Cái gì?] Hách Đặc khó hiểu hỏi.
Lý Y Phù cảm thấy hỏi anh ta từ lúc nào động lòng với mình có vẻ rất kỳ lạ nên quyết định không hỏi nữa.

Vì vậy, cô uống một ngụm súp rồi nói: [Thôi, không có gì.]
[Không, cô có chuyện.

Có chuyện thì nói ra, tôi có thể giải quyết.] Hách Đặc phóng hạ xan cụ, rất nghiêm túc nhìn cô.
Lý Y Phù đành nói: [Tôi chỉ tò mò tại sao anh đột nhiên quan tâm đến tôi?]
Hách Đặc suy nghĩ rồi trả lời: [Có thể coi là tình cảm lâu ngày sinh ra.]
[Ý anh là ngủ trong phòng tôi lâu rồi nên nảy sinh tình cảm?] Lý Y Phù xoay thìa một vòng, nghiêng người về phía trước dùng cán thìa câu lấy cằm Hách Đặc khiêu khích hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương