Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
-
Chương 15
May mà cuối cùng người không sao, còn kịp thời dùng dị năng của mình thay đổi cục diện, nếu không thật sự đánh nhau, thì với sức công phá của dị năng giả, căn cứ vốn đã thiếu thốn lại càng thêm tồi tệ.
Hiện tại, trong mắt cô ấy, Văn Vũ chính là ngôi sao may mắn được ông trời phái xuống để hỗ trợ căn cứ của bọn họ, cô ấy yêu Văn Vũ quá đi mất!
Cùng lúc đó, ba dị năng giả càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Đặc biệt là tên cầm đầu vừa mới mạnh miệng, trong khoảnh khắc lỡ lời, hắn ta phát hiện ra bản thân vậy mà lại mất đi khả năng điều khiển cơ thể, giống như một con rối gỗ mặc cho người khác điều khiển.
Ban ngày ban mặt mà đã gặp quỷ rồi!
Tuy nhiên, cho dù trong lòng bọn họ có phản kháng thế nào thì cơ thể vẫn thành thật nhận lấy cây chổi, bắt đầu quét dọn một cách nghiêm túc.
Ba người: “…”
Đáng sợ quá, ai nói ở đây không có dị năng giả hả, đồ lừa đảo!
Tuy rằng căn cứ được xây dựng trên sa mạc hoang vu, khắp nơi đều là cát vàng, nhưng không phải là không cần quét dọn.
Sự thật là, để gió lớn không thổi bay cát tạo thành hố cát khiến nhà tranh sụp đổ, đội cứu hộ thường xuyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, bất kể muộn thế nào, mệt mỏi ra sao, cũng phải cùng nhau đầm cát san bằng địa hình.
Bây giờ thì tốt rồi, ba dị năng giả này khỏe mạnh cường tráng, một người có thể làm việc bằng ba người, có bọn họ định kỳ đến giúp dọn dẹp, mọi người có thể đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Một vụ cướp bóc cứ thế âm thầm được hóa giải.
Lão Lưu híp mắt đánh giá ba dị năng giả, lẩm bẩm: “Mắt tam giác, sống mũi thấp, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, không ngờ phẩm chất lại cao như vậy, không những chủ động đến đây l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, mà còn ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ người khác, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Những người dân trong căn cứ đều cảm thấy có lý, nhao nhao tiến lên giơ ngón cái với ba dị năng giả.
“Làm tốt lắm, trách không được ba người này lại ra tay dạy dỗ mấy tên ăn cháo đá bát kia, hả giận!”
“Ít khi thấy dị năng giả nào tốt bụng như mấy cậu, mấy cậu cũng giống như đội trưởng Ứng, đội phó Du, đều là anh hùng hảo hán.”
“Cậu thanh niên này tuy rằng không đẹp trai nhưng rất đáng tin cậy, cháu gái tôi cũng ở căn cứ này, nhìn cũng trạc tuổi cậu…”
Cho dù là thời kỳ tận thế thì cũng không thiếu những người thân thích thích lo chuyện bao đồng, mọi người lập tức cười ồ lên.
Ba dị năng giả ban đầu còn tưởng rằng những ông lão bà lão này cố tình chế giễu mình, không ngờ bọn họ hết lời khen “anh hùng”, lại “hảo hán”, nghe mãi, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy xúc động.
Đến khi bước vào giai đoạn giới thiệu bạn gái, ba người trừng to mắt, động tác quét đất càng thêm hăng hái.
May mà lúc nãy lão đại đã mạnh miệng, sau này mỗi tuần sẽ đến đúng giờ một lần, chờ đến khi quen mặt với các ông bà thì chuyện chưa thoát ế được ở trước tận thế, sau tận thế nhất định sẽ có hy vọng!
Ba tên cướp vừa làm việc vừa mộng mơ, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.
Tưởng Chi Điền quan sát hồi lâu, tuy rằng biết chắc chắn là có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không đoán ra được chân tướng.
Ánh mắt anh ta nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy bóng lưng của Văn Vũ thì nín thở.
Cách ăn mặc áo sơ mi caro quần jean này, sao có chút quen mắt vậy? Chẳng lẽ hôm đó Văn Vũ không c.h.ế.t mà là được người của căn cứ cứu rồi?
Nghĩ đến đây, anh ta lại tự giễu bản thân, lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Văn Vũ là tiểu thư nhà giàu, lúc nào cũng chê cái này bẩn cái kia dơ, sao có thể để bản thân nhếch nhác như vậy được.
Cho đến nay, lần duy nhất cô ta ra tay, có lẽ chính là lúc hứng chí, nhân lúc Đông Tử không chú ý, bổ sung thêm một phát s.ú.n.g cho con mồi sắp bị hắn ta đánh c.h.ế.t đó thôi?
Tuy rằng có rất nhiều bất mãn với cô em thanh mai trúc mã Văn Vũ này, nhưng dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến việc cô ta đã không còn nữa, Tưởng Chi Điền cũng không muốn trách móc quá nhiều, lập tức không để ý đến bóng lưng đó nữa.
Anh ta ra hiệu bằng mắt cho tên thanh niên bị đánh đang ngồi bệt dưới đất không chịu dậy, tên thanh niên nhanh chóng bò dậy, gọi ba tên đồng bọn đi theo.
Ba tên đồng bọn đi được một đoạn lại dừng lại, không nhịn được quay đầu nhìn.
Trước đây căn cứ không có dị năng giả, bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư thường xuyên bị bắt nạt, bây giờ đột nhiên lại có thêm ba dị năng giả tự nguyện đến quét đất, hay là ở lại sẽ tốt hơn?
Hiện tại, trong mắt cô ấy, Văn Vũ chính là ngôi sao may mắn được ông trời phái xuống để hỗ trợ căn cứ của bọn họ, cô ấy yêu Văn Vũ quá đi mất!
Cùng lúc đó, ba dị năng giả càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Đặc biệt là tên cầm đầu vừa mới mạnh miệng, trong khoảnh khắc lỡ lời, hắn ta phát hiện ra bản thân vậy mà lại mất đi khả năng điều khiển cơ thể, giống như một con rối gỗ mặc cho người khác điều khiển.
Ban ngày ban mặt mà đã gặp quỷ rồi!
Tuy nhiên, cho dù trong lòng bọn họ có phản kháng thế nào thì cơ thể vẫn thành thật nhận lấy cây chổi, bắt đầu quét dọn một cách nghiêm túc.
Ba người: “…”
Đáng sợ quá, ai nói ở đây không có dị năng giả hả, đồ lừa đảo!
Tuy rằng căn cứ được xây dựng trên sa mạc hoang vu, khắp nơi đều là cát vàng, nhưng không phải là không cần quét dọn.
Sự thật là, để gió lớn không thổi bay cát tạo thành hố cát khiến nhà tranh sụp đổ, đội cứu hộ thường xuyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, bất kể muộn thế nào, mệt mỏi ra sao, cũng phải cùng nhau đầm cát san bằng địa hình.
Bây giờ thì tốt rồi, ba dị năng giả này khỏe mạnh cường tráng, một người có thể làm việc bằng ba người, có bọn họ định kỳ đến giúp dọn dẹp, mọi người có thể đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Một vụ cướp bóc cứ thế âm thầm được hóa giải.
Lão Lưu híp mắt đánh giá ba dị năng giả, lẩm bẩm: “Mắt tam giác, sống mũi thấp, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, không ngờ phẩm chất lại cao như vậy, không những chủ động đến đây l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, mà còn ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ người khác, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Những người dân trong căn cứ đều cảm thấy có lý, nhao nhao tiến lên giơ ngón cái với ba dị năng giả.
“Làm tốt lắm, trách không được ba người này lại ra tay dạy dỗ mấy tên ăn cháo đá bát kia, hả giận!”
“Ít khi thấy dị năng giả nào tốt bụng như mấy cậu, mấy cậu cũng giống như đội trưởng Ứng, đội phó Du, đều là anh hùng hảo hán.”
“Cậu thanh niên này tuy rằng không đẹp trai nhưng rất đáng tin cậy, cháu gái tôi cũng ở căn cứ này, nhìn cũng trạc tuổi cậu…”
Cho dù là thời kỳ tận thế thì cũng không thiếu những người thân thích thích lo chuyện bao đồng, mọi người lập tức cười ồ lên.
Ba dị năng giả ban đầu còn tưởng rằng những ông lão bà lão này cố tình chế giễu mình, không ngờ bọn họ hết lời khen “anh hùng”, lại “hảo hán”, nghe mãi, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy xúc động.
Đến khi bước vào giai đoạn giới thiệu bạn gái, ba người trừng to mắt, động tác quét đất càng thêm hăng hái.
May mà lúc nãy lão đại đã mạnh miệng, sau này mỗi tuần sẽ đến đúng giờ một lần, chờ đến khi quen mặt với các ông bà thì chuyện chưa thoát ế được ở trước tận thế, sau tận thế nhất định sẽ có hy vọng!
Ba tên cướp vừa làm việc vừa mộng mơ, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.
Tưởng Chi Điền quan sát hồi lâu, tuy rằng biết chắc chắn là có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không đoán ra được chân tướng.
Ánh mắt anh ta nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy bóng lưng của Văn Vũ thì nín thở.
Cách ăn mặc áo sơ mi caro quần jean này, sao có chút quen mắt vậy? Chẳng lẽ hôm đó Văn Vũ không c.h.ế.t mà là được người của căn cứ cứu rồi?
Nghĩ đến đây, anh ta lại tự giễu bản thân, lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Văn Vũ là tiểu thư nhà giàu, lúc nào cũng chê cái này bẩn cái kia dơ, sao có thể để bản thân nhếch nhác như vậy được.
Cho đến nay, lần duy nhất cô ta ra tay, có lẽ chính là lúc hứng chí, nhân lúc Đông Tử không chú ý, bổ sung thêm một phát s.ú.n.g cho con mồi sắp bị hắn ta đánh c.h.ế.t đó thôi?
Tuy rằng có rất nhiều bất mãn với cô em thanh mai trúc mã Văn Vũ này, nhưng dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến việc cô ta đã không còn nữa, Tưởng Chi Điền cũng không muốn trách móc quá nhiều, lập tức không để ý đến bóng lưng đó nữa.
Anh ta ra hiệu bằng mắt cho tên thanh niên bị đánh đang ngồi bệt dưới đất không chịu dậy, tên thanh niên nhanh chóng bò dậy, gọi ba tên đồng bọn đi theo.
Ba tên đồng bọn đi được một đoạn lại dừng lại, không nhịn được quay đầu nhìn.
Trước đây căn cứ không có dị năng giả, bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư thường xuyên bị bắt nạt, bây giờ đột nhiên lại có thêm ba dị năng giả tự nguyện đến quét đất, hay là ở lại sẽ tốt hơn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook