Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá
-
Chương 113
Trở về từ khu bệnh xá, Buổi tối trong lúc ăn cơm, Cố Tiêu nói với mọi người quyết định quay trở về thành phố A của mình.
"Dự định sáng ngày thứ 2 sẽ xuất phát, ai còn việc gì chưa xong hay giải quyết nốt trong ngày mai."
Mọi người nghe hắn nói xong lập tức đáp lời, thời gian ở đây đã hơn nửa tháng, ai cũng nhớ thành phố A.
Cho dù đó không phải là quê hương nhưng mỗi thành viên của căn cứ đều xem nơi đó là nhà của mình, nhất là đó lại là ngôi nhà do chính tay họ tạo dựng nên.
Vu Lâm cũng đã kết thúc hạng mục nghiên cứu, y mang theo hai vị tiến sĩ sinh hoá về thành phố A để trao đổi nghiên cứu.
Ngày mai sẽ tới chào hỏi mọi người trong phòng thí nghiệm, ở chung nửa tháng, mọi người cùng nhau làm việc nên tất cả đều đã trở nên quen thuộc.
Ngày hôm sau Cố Tiêu tới gặp Lãnh đạo cao tầng căn cứ bày tỏ ý định trở về thành phố A, Trương Khánh Dư khách sáo giữ lại nhưng Cố Tiêu rất cương quyết muốn đi nên ông chỉ có thể chúc họ lên đường bình an.
Dù sao cuộc thanh trừng sắp tới cũng là việc nội bộ trong căn cứ.
Không tiện vạch áo cho người xem lưng.
Xem chừng Cố Tiêu cũng ngấm ngầm đoán ra tình huống bất ổn trong căn cứ nên mới muốn trở về sớm như vậy.
Người ngoài như hắn, lại là thủ lĩnh một căn cứ khác, không tiện nhúng tay vào việc trong nhà người ta.
Tô Thế Dự và Tạ Tinh Lan tiễn Cố Tiêu ra ngoài, ba người bắt tay hứa hẹn sẽ tới thăm Căn cứ Lập Tân sau khi bên này ổn định mọi chuyện.
Đặc biệt Tô Thế Dự còn úp mở nói về việc sẽ không có người thứ 4 trong căn cứ biết được về bí mật của Hứa Giai Ninh.
Người ta đã có lòng, Cố Tiêu cũng không thể không tỏ thái độ.
Hắn nghiêm túc cảm ơn và chân thành mời cả hai tới thành phố A làm khách và hứa hẹn sẽ ra sức nếu hai người cần sự trợ giúp của hắn.
Liên minh giữa ba người và hai căn cứ từ đây chính thức thành lập.
Ba người đàn ông nắm quyền của hai căn cứ nhìn nhau mỉm cười.
Sang ngày kế tiếp đoàn xe bắt đầu hành trình quay trở về thành phố A.
Tô Thế Dự và Tạ Tinh Lan tới tận cổng đưa tiễn.
Mãi cho đến khi đoàn xe khuất bóng mới quay người rời đi.
Cách hơn nửa tháng con đường trở về thành phố A không có chút thay đổi nào, dọc đường vừa nghỉ ngơi dưỡng sức, vừa thanh lý tang thi, thi thoảng còn thu thập một số vật tư còn sót lại, gần một tháng sau đoàn xe cuối cùng cũng vào tới địa phận căn cứ Lập Tân.
Trên tháp canh gác, viên cảnh vệ nhìn đoàn xe từ xa đi tới bằng ống nhòm sau đó vô cùng vui vẻ chạy xuống la to thông báo cho nhóm quân nhân bên dưới: "Thủ lĩnh đã trở về."
Ngay lập tức mọi người ồ lên, không khí hân hoan tràn ngập khắp nơi, Trình Tranh ở trong phòng làm việc biết tin vội vã đi cùng Vương Hạo Nhiên ra ngoài cổng đón.
Nhóm Cố Tiêu xuống xe, cảm giác cuối cùng cũng trở về nhà khiến tâm trạng ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Quả thực bọn họ vẫn yêu thích không khí thoải mái ở trong căn cứ Lập Tân hơn.
"Mừng thủ lĩnh của chúng ta trở về." Trình Tranh cười rộ lên, đi tới dang rộng vòng tay cho Cố Tiêu một cái ôm chào đón.
Cố Tiêu vỗ vỗ lên vai anh, vui vẻ gật đầu.
Nhóm người phía sau cũng vội vã chạy tới chào hỏi, hành trình cả đi cả về lần này tính ra đã gần 3 tháng.
Bọn họ đều rất nhớ nhà.
Sau khi làm xong các bước kiểm tra y tế mọi người đều nóng lòng muốn gặp lại thân nhân, bè bạn.
Người vội vã nhất có lẽ là Vu Lâm.
Vừa kiểm tra y tế xong y đã không kịp chờ mà chạy nhanh về nhà.
Vu Hiểu Lam đang nấu đồ ăn trên bếp.
Chiếc muôi sắt cô cầm trên tay bỗng chốc bay vụt khỏi tay Vu Hiểu Lam biến thành hình dạng một bông hồng.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm nó rồi giống như chợt nhận ra điều gì đó, lập tức quay phắt lại.
Vu Lâm đứng dựa lưng vào cánh cửa, khoanh tay dịu dàng nhìn cô.
Vu Hiểu Lam sững sờ, bàn tay vô thức đưa lên che khuôn miệng hé ra vì quá mức ngạc nhiên, viền mắt nhanh chóng đỏ ửng, mờ mịt hơi nước.
Vu Lâm cũng không nhịn được vội đi tới kéo người ôm chặt vào lòng, y nhắm mắt, siết nhẹ cánh tay, cảm giác thoả mãn lấp đầy cõi lòng khiến từ sâu trong linh hồn cũng trở nên run rẩy, Vu Hiểu Lam vùi đầu vào lồng ngực anh trai lặng lẽ rơi nước mắt, đã rất lâu rồi hai người mới xa nhau lâu đến thế.
Nỗi tưởng niệm dày vò cô mỗi đêm cuối cùng cũng chấm dứt, được Vu Lâm ôm chặt trong lòng không hiểu sao Vu Hiểu Lam lại cảm thấy tủi thân, nước mắt không khống chế được, càng lúc chảy ra càng nhiều, giống như phát tiết hết nỗi uất ức trong lòng bao nhiêu cũng không đủ.
Vu Lâm luống cuống tìm khăn trong túi lau nước mắt cho cô, đau lòng tới rối tinh rối mù, cuối cùng dứt khoát bế thốc người lên, muốn nhanh chóng đi về phòng.
Vu Hiểu Lam bị bế lên bất ngờ thảng thốt A một tiếng, sau đó vội đập tay vào ngực y đỏ mặt lí nhí nói: "Ca ca.
Bếp vẫn còn đang bật."
Vu Lâm nhướn mày, không kiên nhẫn mà liếc mắt về phía kệ bếp, chốt vặn bằng kim loại của bếp ga lập tức vang lên một tiếng "cách" nhỏ, lửa theo đó mà tắt ngúm.
Vu Hiểu Lam ngơ ngác nhìn theo, rồi vô thức ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt chứa đầy ý cười ấm áp của anh trai, liền xấu hổ đến mức cả vành tai lẫn cổ đều hồng rực, chỉ đành cúi gằm đầu xuống làm đà điểu chôn trong ngực y lẩn trốn.
Vu Lâm bật cười, cánh tay vững chắc ôm gọn người vào lòng, sải bước đi về phía phòng ngủ.
Cửa phòng bị khoá lại, Vu Lâm đặt em gái lên giường nhéo mũi cô, thấp giọng khàn khàn nói: "Chờ anh.
Anh muốn tắm một chút, đi đường mấy ngày đều bám một thân bụi bặm rồi."
Vu Hiểu Lam máy móc gật đầu, đôi mắt lại chằm chằm mà dõi theo bóng dáng cao lớn, thon gầy đi tới tủ quần áo rồi cầm theo đồ vào nhà tắm.
Cuối cùng anh ấy cũng trở về rồi.
Vu Hiểu Lam vui sướng, khoé môi không nhịn được mà cong lên.
Cô đưa tay sờ lên lồng ngực trái, nơi đó có trái tim khoẻ mạnh đập nhanh hữu lực, tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới, Vu Hiểu Lam hơi giật mình, nhớ tới ánh mắt nóng rực khi nãy Vu Lâm nhìn cô, bỗng thấy không khí xung quanh cũng dần trở nên khô nóng.
Cô khẽ nuốt nước miếng, vuốt ve lồng ngực, tự dưng hồi hộp một cách khó hiểu, đôi mắt đẹp lại không tự chủ được mà thi thoảng lại liếc về phía phòng tắm.
Sau đó lại ngượng ngùng, xấu hổ giấu đầu lòi đuôi mà vơ chăn trùm kín người.
Khi Vu Lâm bước ra khỏi phòng tắm chỉ nhìn thấy một ổ chăn nhô lên trên giường, em gái nhà y thì chẳng thấy đâu nữa.
Vu Lâm buồn cười bước nhẹ lên giường, dang tay cẩn thận ôm cả chăn và người bên trong vào trong lồng ngực.
"A Lam.
Không thấy ngạt thở sao? Ra đây nào." Vu Lâm dịu dàng cất lời trêu chọc.
Người trong chăn khẽ run lên, cam chịu ló mặt ra khỏi góc chăn bối rối nhìn y.
Vu Lâm nâng tay lên ôm hai má đỏ hồng của cô lên, hôn nhẹ vào mi tâm, nụ hôn đầy sự nhớ nhung và tưởng niệm nhẹ nhàng rơi trên đôi mi rung nhẹ, chóp mũi hồng, rồi xuống cánh môi mềm mại.
Vu Hiểu Lam vô thức hé môi ra, Vu Lâm lập tức nhân cơ hội chen vào cuốn lấy đầu lưỡi cô, tuỳ ý đùa giỡn, truy đuổi.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, quần áo trên người cả hai cũng càng ngày càng ít.
Cho tới khi mảnh vải cuối cùng cũng bị thoát ra, Vu Lâm nhấc người dậy, cúi đầu, thâm tình nhìn người con gái xinh đẹp, ngượng ngùng dưới thân, đôi mắt dần trở nên nóng bỏng, sâu thẳm.
Y hạ thấp đầu, bàn tay thon dài lướt nhẹ trên khuôn mặt quen thuộc khắc sâu từng giờ từng phút trong trí nhớ, ngón tay chạm lên làn môi ửng đỏ khẽ ấn xuống, cảm nhận sự mềm mại, trơn nhẵn khiến trái tim trong lồng ngực cũng đập nhanh không theo tiết tấu, đốt ngón tay thon dài di chuyển dọc theo cần cổ, chạm xuống xương quai xanh rồi dừng lại trên mảnh da thịt non mềm nhô lên trước ngực.
Vu Hiểu Lam khẽ rụt người lại, đụng chạm vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cô ngượng ngùng, xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực kia, xúc cảm từ những cái đụng chạm mờ ám truyền tới khiến mỗi tấc da thịt nơi anh trai chạm vào đều trở nên tê dại.
Vu Hiểu Lam hơi run rẩy, không kìm được bật ra tiếng rên yêu kiều.
Người đàn ông nghe được âm thanh mềm mại như làm nũng lại như thoả mãn, đôi mắt lập tức đỏ thêm vài phần, bờ môi mỏng không nhịn được bắt đầu tìm kiếm trên mỗi tấc da thịt, nụ hoa bé xinh trước bị ngậm lấy, người con gái dưới thân ngân lên một tiếng yếu ớt, ngón tay vô thức xiết chặt ga giường, lại bị một bàn tay to lớn hơn bao lấy, nhẹ nhàng gỡ ra rồi đan xen từng đốt ngón tay vào nhau.
Nụ hôn như mưa rơi xuống thân thể trắn nõn, trơn nhẵn như ngọc thạch để lại từng chuỗi hồng ngân mờ ám.
Cho tới khi vật nam tính không chờ được mà bức thiết xông vào nơi bí ẩn mềm mại, hai người đều phát ra tiếng thở dài thoả mãn.
Rốt cuộc cũng cảm nhận được sự gần gũi, thân mật, cảm giác được lấp đầy sau thời gian dài xa cách..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook