Giọt nước lạnh lẽo như ngấm vào người cậu, cuốn trọn trái tim đầy vết nứt lúc này. Minh Thành run rẩy, cả người không còn sức lực, tay cậu nắm chặt lấy lan can để gắng đứng vững. Mưa cuối hè thật lạnh, thật đau. Nước phả vào mặt cậu, chảy từ hàng mi xuống xuống gò má. Minh Thành chết đứng, tất cả các giác quan của cậu đang náo loạn. Cậu ngửi thấy mùi tanh nồng nặc của máu lẫn mùi hôi thối của xác chết từ trong nước mưa, rồi cậu thấy hình ảnh Diễm An bị chôn vùi ở dưới lớp đất nhão choẹt. Bụng cậu rạo hết cả lên, đau đớn quằn quại, một thứ chất dịch nhầy nhụa bắt đầu trào ra từ miệng Minh Thành, nhưng cậu lấy tay chặn lại, cố gắng nhịn. Minh Thành vẫn đứng đấy vô hồn đảo mắt về phía nhà kính.

“Tên ngốc này, không thấy trời mưa lớn à! Sao lại đứng ngoài ban công!”

Thiệu Huy vội vàng lao về phía ban công, mặt mày nhăn nhó lại khi bắt gặp hình ảnh Minh Thành vừa có chút đang sợ vừa đáng thương. Cậu ta mạnh bạo mà kéo cổ áo cậu từ phía sau như một món đồ nhưng Minh Thành không để ý điều đó, cậu đang run rẩy, không phải vì Thiệu Huy đang kéo cậu mạnh bạo mà là vì kí ức năm đó lại hiện lên, một cách đáng sợ.

Thiệu Huy đóng sầm cửa kính ban công lại, vuốt mái tóc của mình lên, cau có nói.

“Chậc, cái tên này!”

Minh Thành ngồi bệt trên nền nhà, nước từ người cậu chảy xuống mà ướt cả lên. Anh Lạc trái với thái độ của Thiệu Huy, cậu ấy nhẹ nhàng đặt chiếc khăn bông mềm lên tóc cậu, lau cho cậu. Minh Thành vẫn không chút phản ứng gì, như một hình nộm chỉ biết ngồi im.

“Cậu lau cho cậu ta làm gì! Bộ tên kia không có tay hay gì!” Thiệu Huy nắm lấy cổ tay Anh Lạc, giật lấy cái khăn ra, ném thẳng vào mặt Minh Thành.

Thật là ghen tuông vớ vẩn, không đúng thời điểm.

Minh Thành im lặng, cả không khí căn phòng trùng xuống lạ lùng, cái không khí có thể làm người ta chết ngất tại chỗ.

Mưa ngày một to hơn, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ dừng lại. Mới chỉ chạng vạng 5 giờ rưỡi mà bầu trời đã đen mịt mù, màu đen bao trùm khắp mọi nơi, gió ngày một to hơn, quật nghiêng mấy hàng cây bên đường.

‘Đùng đùng! Đoàng!’

Tiếng sấm đột ngột vang lên xé tan cái không khí ngượng ngùng này. Tiếng sấm to kéo dài, làm rung nhẹ những đồ vật nhỏ đặt trên bàn. Minh Thành bất giác run lên, cậu run lẩy bẩy như một chú chuột nhắt dính mưa. Mái tóc ướt nhẹt rũ xuống che ngang tầm mắt Minh Thành, cánh tay trắng trẻo, gầy gò tự vòng tay ôm lấy chính mình. Bụng cậu quằn lại, cậu sắp không nhịn được rồi.

Minh Thành chạy ngay vào phòng vệ sinh, bàn tay nhỏ run run bám víu lấy thành bồn, khuôn mặt trắng bệnh như người không còn khí lực.

“Ư…ọe…ọe…ưm…”


Dịch vị dạ dày cùng đống đồ ăn vừa nãy cứ tuôn ra hết sạch, chẳng còn cái gì trong bụng nhưng Minh Thành vẫn không thôi cái cảm giác khó chịu, có lẽ là vì trời đang mưa…

“Ức…ọe…”

Minh Thành cứ trào ra như vậy, không chút nghỉ ngơi. Cậu vuốt tóc lên lộ rõ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, môi khô lại do thiếu nước, ánh mắt đẫn đờ không chút điểm nhìn.

Anh Lạc và Thiệu Huy dựa lưng vào tường chờ Minh Thành đi ra, hai người họ dù gì cũng là người có tình cảm, cũng biết lo lắng cho cậu. Anh Lạc tay vân vê cái áo, cho đến khi nhăn nhúm lại, vẻ mặt rất buồn rầu.

“Không biết Minh Thành đã ổn hơn chưa…”

Thiệu Huy đặt tay lên đầu Anh Lạc xoa xoa, cười nhẹ một cái.

“Cậu ta không sao đâu. Đang ốm nghén ấy mà.”

Anh Lạc mặt khá bất ngờ trước câu vừa nãy của Thiệu Huy, mạnh tay mà đấm thắng vào ngực cậu ta một cái đau điếng: “Thế này mà cậu còn đùa được nữa à!”

Thiệu Huy chỉ bĩu môi một cái, lẩm bẩm: “Nghe lời bã xã, không đùa nữa.”

Minh Thành chân không còn sức lực, cậu quỳ rạp dưới đất từ nãy giờ dù đau dù mỏi, muốn đứng dậy cũng chẳng còn sức. Cậu cố gắng bám lấy thành bồn mà đứng dậy, cảm giác bụng vẫn khó chịu như vậy, Minh Thành thật sự muốn nôn ra cho hết nhưng cứ như vậy cậu sợ sẽ nôn ra máu mất. Bàn tay nhỏ chầm chậm lần mò lấy chai nước rửa tay, mắt cậu như bị chìm vào màn đêm, quay cuồng mờ ảo, chẳng nhìn rõ được thứ gì. Cậu tạt dòng nước mát vào mặt mình cho tỉnh táo, cố gắng để trở về lại thực tại.

Minh Thành không muốn nhìn mình trong gương, cậu cảm giác thấy bản thân thật tồi tàn, đáng thương nhưng cậu ngước lên thì đã vô tình chạm mặt chính mình rồi. Một thứ cảm giác chế giễu tràn lên, cậu khinh chính bản thân mình.

Sau cái ngày mưa năm đó, Minh Thành lại mắc chứng ám ảnh tâm lý khác - cậu bị ám ảnh bởi cơn mưa. Vốn dĩ bệnh tình của cậu từ trước chẳng nặng như vậy, ngày hôm nay tái phát thật sự như một cực hình vậy. Chẳng nhẽ, do cây đậu biếc ở Trần gia này khiến cậu nhớ lại hình bóng của người thương?

Khuôn mặt không sắc, tiều tụy ở trong gương như đang cười nhạo Minh Thành, cười cậu vì cậu thật sự rất yếu đuối, giễu cậu vì cậu là nam nhi vì một chuyện năm nào lại tự biến bản thân thành như thế này. Minh Thành biết, cậu biết rất rõ, nhưng thứ tình cảm này với Diễm An cậu thật sự không buông bỏ được, chỉ biết bám víu từng ngày.


Minh Thành khẽ cười với bản thân mình trong gương, cậu nói:

“Buông bỏ sao? Tôi làm không được…”

…****************…

‘Cạch…’

Minh Thành mệt mỏi và mở cửa đi ra, dù chân bây giờ có thể đứng dậy được nhưng bước đi vẫn không vững, lảo đảo như một ông chú say rượu. Anh Lạc thấy cậu đi ra liền chạy lại đỡ cậu, đưa cho cậu một chai nước.

“Thế nào? Cậu ổn hơn chưa Minh Thành?”

Đúng là nhân vật chính có khác, chu đáo như này trong chốc lát đã làm dịu lòng Minh Thành. Chẳng như ai kia, đứng một góc nhìn cậu tàn tạ mà cười mỉa.

Minh Thành ngã lưng trên cái ghế sofa mềm mại, hai tay xoa bên thái dương. Cậu lại đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, ngoài kia trời vẫn mưa tầm tã, mưa ào ạt đến đáng sợ. Cậu vẫn đang run rẩy nhưng lần này cố gắng tự trấn an chính mình.

“Cậu bị hội chứng Ombrophobia à?” Thiệu Huy ngồi đối diện hỏi cậu, cậu ta hỏi xong liền đẩy bánh quy về phía cậu. Tấm lòng đó của Thiệu Huy cậu thật sự rất muốn nhận nhưng bánh quy hình hoa đậu biếc chỉ làm cậu muốn chui vào nhà vệ sinh ở thôi.

Minh Thành khẽ gật đầu trước câu hỏi vừa rồi, cậu quả thực là bị bệnh tâm lí đó - hội chứng sợ mưa (Ombrophobia). Ngày biết tin Diễm An ra đi, cũng là một ngày mưa tầm tã. Cậu không thể quên được ngày hôm đó, cảm xúc của cậu mỗi khi nhắc về ngày đấy thật sự rất mãnh liệt. Nhiều năm trôi qua Minh Thành thật sự không dám nghĩ rằng bản thân mình đã bị nó ám ảnh, đến mức trở thành bệnh.

Bản thân luôn tự nghĩ: Mình là một tên tâm thần.

Minh Thành dựa lưng trầm ngâm một hồi lâu, ánh mặt cậu chăm chăm vào cái bánh quy in hình đậu biếc trên bàn. Cậu cười khẩy, một nụ cười chua chát, Minh Thành tự hỏi bản thân mình: “Giám đốc Trần là một người như thế nào nhỉ?”


Đồng hồ cứ điểm đi điểm lại, tiếng ‘tích tắc’ vang lên như một sự thúc dục, chưa gì đã gần 7 giờ rồi. Thiệu Huy đặt cái bút trên tay mình xuống, vò đầu nhăn mặt như sắp đưa ra một quyết định gì đó hệ trọng lắm. Cậu ta nhìn cậu mà nói.

“Trời đang mưa to, tối nay cậu ở lại đi cũng được. Dù gì cũng còn nhiều phòng trống.”

Minh Thành thoáng chốc ngạc nhiên trước thái độ lạ thường của Thiệu Huy. Cậu ngơ ngác lấy ngón trỏ chỉ về phía mình: “Cậu nói tôi à?”

Thiệu Huy mặt cọc, rót một ngụm trà rồi uống hết. Đúng là cậu ta mặt cọc thứ hai không ai thứ nhất. Đẹp trai mà kì.

“Nói cậu chứ ai. Cậu và Anh Lạc!”. truyện xuyên nhanh

Minh Thành đứng đờ trước câu vừa rồi của Thiệu Huy, không ngờ cậu ta cũng có lòng tốt như vậy, chính xác hơn là thương hại cậu. Bây giờ Minh Thành không mang theo ô, không có tiền, điện thoại cũng không có chả nhẽ lại dầm mưa về nhà. Sợ chưa đến nơi cậu đã ngất giữa đường rộng lớn rồi. Lời vừa rồi của Thiệu Huy như một miếng mồi ngon, có ngốc mới không lựa chọn ở lại.

“Cậu không thích ở thì về. Cậu làm sao mặc xác cậu, tôi chỉ cần Anh Lạc ở đây là được!”

Minh Thành uống một ngụm nước thì sắp sặc ra, thật là làm khổ người bệnh mà. Cậu ta vốn dĩ là chỉ muốn mỗi mình Anh Lạc ở lại, cậu là kẻ dư thừa. Minh Thành thừa biết Thiệu Huy có cái mặt hái ra tiền, học cũng giỏi vậy mà cái miệng nói câu nào cậu lại muốn đấm câu đấy nhưng mà làm sao cậu dám làm. Anh Lạc như đọc được nỗi lòng của Minh Thành, cậu ta thay cậu trừng trị ác ma đang ngồi cạnh mình. Cậu ấy nhét hẳn ba miếng bánh quy vào miệng Thiệu Huy, nhéo cậu một cái rõ mạnh ở bắp đùi.

“Cậu nói vậy với người bệnh à!”

Thiệu Huy chật vật với mấy cái bánh quy trong miệng, mãi mới nuốt trôi xuống bụng. Đúng là nóc nhà có khác, nói một câu là im liền. Minh Thành thầm ca ngợi Anh Lạc vì đã khóa mõm cái người tên Thiệu Huy kia.

“Vậy tôi ở tạm đây đêm nay vậy. Cảm ơn.” Minh Thành nói, thực ra thì cậu đã cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với hai người bạn này dù cái cảm giác khó chịu kia vẫn chưa biến mất. Chai nước uống chỉ còn phân nửa, Minh Thành đưa lên ngang tầm mắt, thấy mờ nhạt hình hoa đậu biếc trên đấy. Cậu đưa tay dụi mắt mình, đúng là cậu bị hoa mắt thật rồi, làm sao đến cả chai nước cũng có hoa đậu biếc được cơ chứ!

“Để tôi gọi chị Mỹ đến chuẩn bị phòng. Anh Lạc cậu đi với tớ. Còn Minh Thành cậu đi tắm đi, quần áo tôi lo!”

Nói rồi Thiệu Huy nắm tay Anh Lạc rời khỏi phòng, thoắt cái chỉ còn mình cậu bơ vơ giữa căn phòng rộng lớn này. Mình thành duỗi thẳng chân mình ra, cậu thở một hơi dài.

“Ha…mệt quá đi mất…”

Ngoài trời vẫn vậy, trong tâm cũng biến động chẳng khác gì thời tiết hôm nay. Minh Thành nhìn xuống chiếc áo của mình, thật bẩn thỉu, hôi hám hết chỗ nói, từ trên xuống dưới đều ướt nhẹt.

“Cậu ta nói đúng, nên đi tắm thôi.”


Minh Thành đứng dưới cái vòi nước hoa sen, hàng mi nhắm chặt lại, cậu đang cố gắng thả lỏng cơ thể mình, để dòng nước cuốn trôi bao nỗi phiền muộn. Cơ thể gầy gò nhưng trắng trẻo, nuột nà của cậu khẽ run lên vì tiếng sấm, hai bên vai, sau gáy, tai, đùi ửng hồng. Minh Thành thật sự rất mệt, cậu gục hẳn xuống nền gạch trắng, mái tóc rũ xuống cố che đi con ngươi đang lặng lẽ khóc.

…****************…

Thiệu Huy đứng một mình ở dãy cầu thang dẫn lên tầng ba, cậu ta ngó ngang ngó dọc, đảo mắt nhìn xung quanh cho đến khi không thấy bất kì một bóng dáng nào của ai mới thở phào nhẹ nhõm:

“May quá, không có ai…”

Từng bước chân nhẹ như mây, Thiệu Huy đi rón rén, cố gắng không phát ra tiếng động nào dù chỉ nhỏ nhất. Chỉ trong mấy phút cậu ta đã đột nhập thành công đến tầng ba - tầng cấm. Thiệu Huy đứng trước cánh cửa gỗ được khắc tinh xảo, tay run run lần mò tìm chìa khóa mà cậu lén lút lấy trộm từ bác Triệu. Căn phòng của anh trai cậu ta - Trần Cảnh Nghi dần dần mở ra, một căn phòng tối giản với hai gam màu chính là đen trắng, đồ đạc được sắp,xếp rất gọn gàng, không một hạt bụi bám. Bàn làm việc để ngay ở vị trí trung tâm, phía trước là bộ bàn ghế sofa, phía bên phải là kệ sách, bên trái là tủ đồ hình chữ U. Thiệu Huy nhanh chóng tiến về tủ quần áo kia, tìm cho Minh Thành một bộ đồ.

“Anh ấy nhiều quần áo thế này lấy một bộ đồ chắc không sao đâu ha?”

“Quần áo của mình chỉ có mỗi Anh Lạc được mặc, sao có thể để người ngoài chạm vào được! Anh Cảnh Nghi, cho đứa em trai này lấy đúng một bộ đồ thôi nha…”

Thiệu Huy liên miệng nói đồng thời tay cậu đang thoăn thoắt tìm một bộ quần áo vừa đơn giản,thoải mái lại vừa là bộ đồ anh cậu không để ý. Cuối cùng cậu tìm thấy một cái áo thun trắng in dòng chữ tiếng anh: ‘Butterfly pea flowers and yellow mustard flowers’ cùng với một cái quần short màu đen. Đây là bộ đồ mà Trần Cảnh Nghi mặc hồi cấp hai nhưng khá rộng, nhìn có vẻ hợp với dáng người của Minh Thành. Tủ quần áo này của giám đốc Trần, toàn chứa những bộ đồ mới sang trọng đắt tiền, chẳng hiểu sao ngài ấy vẫn giữ những bộ đồ không dùng được nữa như thế này.

Thiệu Huy đọc thầm dòng chữ trên cái áo đấy rồi khẽ thở dài: “Đúng là đi đâu cũng thấy cây hoa đó mà.”

“Đồ của cậu tôi đặt ở đây!”

Cùng lúc Minh Thành vừa tắm xong, Thiệu Huy vừa đặt bộ đồ mới chôm được từ anh trai mình trước cửa, cậu ta nói xong liền chạy xuống dưới nhà cùng Anh Lạc.

Cánh tay nõn nà trắng nuột của Minh Thành lần mò bộ quần áo, trong chốc lát cậu đã mặc xong. Bộ quần áo này của giám đốc Trần khá hợp khuôn người cậu, chỉ là hơi rộng một ít. Mùi hương sữa tắm lẫn vào trong hơi nước nóng ẩm bốc lên thật làm người ta thấy sảng khoái. Minh Thành cảm giác mùi hương này thật dễ chịu, lại còn có chút quen thuộc nhưng thật khó để nhớ lại. Cậu cầm lấy cổ áo, đưa lên mũi thử ngửi.

“Mùi nước xả vải sao? Thơm thật…”

…****************…

One day someone is going to hug you so tight that all of your broken pieces will stick back together.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương