Xuyên Vào Game Bl Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường
-
C21: Sự tích hoa đậu biếc ở trần gia
Cây hoa đậu biếc với dáng vẻ mỏng manh bám chặt lấy cây cột thủy tinh mà tỏa sáng. Không hương, không sắc nhưng lại một mình giữ vị trí trung tâm, thật kì lạ. Minh Thành như bị nó mê hoặc, cậu đứng ngất ngây ở đó những mười mấy phút. Chính xác hơn là cậu bị quá khứ níu kéo trở lại, trở lại với những ngày tháng tươi đẹp khi còn người ấy.
Hàng lông mi rũ xuống, đáy mắt cậu in bóng đậu biếc, Minh Thành khóe môi cong lên có chút chua xót.
“Đẹp quá…Em đẹp lắm Diễm An…”
Mộng tưởng hư ảo, sống thật nhưng cứ ôm lấy mộng tưởng mà sống, đấy là Minh Thành. Sao cậu có thể quên được hình bóng của người ấy cơ chứ, cậu nguyện ôm theo hình bóng này mà sống tiếp phần đời còn lại.
‘Két…’
Một tiếng mở cửa vang lên lớn khiến Minh Thành thoát khỏi những mộng tưởng. Cậu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh tâm trạng, sau đó lấy vạt áo lau đi những giọt lên trên khóe mắt, cố gắng trở về trạng thái bình thường.
“Cậu Minh Thành, đã đến giờ rồi. Mời cậu trở về gian nhà chính” Giọng nói của một người đàn ông cao tuổi vang lên, đấy là bác Triệu, quản gia ở đây. Minh Thành quay người lại, khẽ gật đầu mỉm cười.
“Vâng, quản gia Triệu…”
Cậu dường như vẫn chưa nhận ra được điều khác thường trong lời nói của mình, cho đến khi quản gia Triệu lên tiếng.
“Sao cậu Minh Thành biết được tôi?”
Minh Thành giật nảy mình, chỉ là thói quen trong vô thức của mình. Cậu chơi game, đọc truyện đều rất có thiện cảm với nhân vật quản gia này bởi lẽ bác Triệu làm việc rất tốt, lại rất trung thành với Trần gia, lâu lâu lại có những câu đùa vô tri. Minh Thành gượng cười nói:
“Haha…là Thiệu Huy cho cháu biết ạ…”
“…” Quản gia Triệu im lặng không nói gì nhưng ánh mắt như đang dò xét cậu dù chỉ là một hành động nhỏ nhất. Bác cố tình đi chậm hơn cậu vài bước, còn Minh Thành vì gượng gạo nên bước đi nhanh hơn.
Cậu rời khỏi nhà kính, cánh cửa khép lại nhưng bóng hình của cây đậu biếc kia vẫn in rõ trong tâm trí cậu cùng với một dấu hỏi to lớn. Dáng vẻ tuyệt đẹp, tỏa sáng một cách bình dị kia thật bất ngờ.
Minh Thành ngoái lại nhìn nhà kính ánh mắt có chút gì đó bồi hồi, lưu luyến.
“Cậu Minh Thành đi phía này…” Quản gia Triệu nói, sẵn tiện đẩy cái gọng kính. Minh Thành còn muốn ở lại nhà kính chơi chút nữa, thời gian 40 phút sao trôi qua thật nhanh.
Phía bên ngoài nhìn đã rất trang hoàng, lộng lẫy rồi, bên trong nhà lại càng choáng ngợp hơn. Bên trong được thiết kế theo kiểu hiện đại, ấm cúng đem lại cho người ta cảm giác thoải mái, nếu như không nhìn mấy thứ đồ trang trí đắt tiền.
“Gì đây, bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng được định giá triệu đô, cái bình sứ này là cái quỷ gì vậy…” Minh Thành nhìn khắp nhà thoáng choáng ngợp, cậu sắp ngất thật rồi. Căn phòng nhỏ của cậu sợ còn bé hơn nhà vệ sinh ở đây quá.
“Phải cẩn thẩn, cẩn thận,…Không thì mình phải bán thận đền tiền quá…” Minh Thành run lẩy bẩy khi nhìn những đồ vật trong nhà, cậu đi thật khép nép để tránh va chạm vào mấy món đồ này. Cậu mà làm bể hay xước, nứt cái gì là coi như: Đời cậu kết thúc rồi.
Đứng nhìn cái cầu thang xoắn ốc hiện đại, Minh Thành khẽ nuốt nước bọt một cái.
“Tầng hai, phía bên tay phải, phòng đầu tiên. Cậu Thiệu Huy cùng với cậu Anh Lạc đang ở đấy.” Quản gia Triệu lên tiếng.
“Vâng, cảm ơn ạ” Minh Thành vừa đặt chân lên nấc thang đầu tiên thì bác Triệu lại nhắc nhở.
“Cậu Minh Thành, cậu chỉ được tham quan ngôi nhà từ tầng hai trở xuống. Tuyệt đối không được đặt chân lên tầng ba. Nhà kính lúc nãy vốn người khác không được tùy tiện đi vào, cây hoa đậu biếc lại càng là ngoại lệ, không được chạm. Coi như không phải lỗi của cậu. Cậu nhớ lời tôi dặn rồi chứ. Chúc cậu một buổi học nhóm có hiệu quả!” Nói xong, quản gia Triệu liền quay đầu rời đi.
Minh Thành đứng ngớ người ra một hồi lâu, cậu chính là không ngờ rằng cây hoa đậu biếc đó lại quan trọng như vậy, cậu là không cố ý chạm vào, mà là trong vô thức cậu lỡ…
“Chắc không có chuyện trích xuất camera ẩn, rồi bắt mình đền tiền đâu đúng không…? Ha…ha…ha, chắc là không đâu…”
Minh Thành đã đến phòng của Thiệu Huy, cậu dừng chân lại, quay sang cái cầu thang dẫn lên tầng thứ ba. Minh Thành biết tầng ba là tầng như thế nào, là nơi sinh hoạt và làm việc của giám đốc Trần - Trần Cảnh Nghi. Trong game cũng đã nhắc đến tình tiết này, có điều lí do tại sao không được đặt chân lên đấy vẫn chưa có lời giải đáp. Như một ẩn số vậy, những thông tin liên quan đến Trần Cảnh Nghi, Minh Thành chưa biết gì ngoài biết người này là một người rất đẹp trai và giàu có.
Cửa phòng của Thiệu Huy hé mở, chỉ một khẽ hở nhỏ thôi cũng có thể thấy hai người đang ở bên trong. Thiệu Huy và Anh Lạc môi kề môi không một chút e ngại, Minh Thành hai mắt to tròn mở ra hết cỡ, thoáng kinh ngạc.
“Trời ơi hai cái người này…” Minh Thành thở dốc rồi trốn vào một góc tường. Thiệu Huy mở cửa phòng mà đi ra tiến về phía Minh Thành.
“Aaa, cái gì bay vào mắt tôi vậy nè. Không thấy gì cả…” Minh Thành bắt đầu hành nghề diễn xuất.
“…Cậu có phải thấy rồi không?” Thiệu Huy lên tiếng hỏi.
“Hửm, thấy gì là thấy gì? Bụi bay vào mắt tôi rồi, không thấy cái gì cả.”
“…Có phải cậu thấy rồi không? Diễn xuất tệ quá rồi đó.”
Minh Thành khẽ chậc lưỡi một cái, cậu Thiệu Huy này không biết là cố tình hay không tinh ý. Rõ ràng cậu đang cố gắng giữ chút thể diện cho hai người họ, vậy mà tên này sao cứ hỏi cậu hoài thế không biết. Minh Thành thở dài, vò đầu.
“Thấy rồi thấy rồi. Nhưng cậu yên tâm, não của tôi sẽ không cho phép cảnh đó tồn tại trong đầu, cũng không đi rêu rao khắp nơi là hai người hôn nhau đâu. Yên tâm” Minh Thành vội vàng giải thích cho Thiệu Huy, rõ ràng không phải lỗi do cậu mà chẳng hiểu sao cậu lại cư xử như mình làm ra việc đó không bằng.
Thiệu Huy lấy tay xoa xoa mi tâm rồi đặt tay lên vai cậu.
“Tôi tin cậu người anh em!”
Minh Thành nghe xong đứng đần cả người, có phải Thiệu Huy nay uống lộn thuốc gì rồi không, sao cư xử tốt với cậu vậy? Đã thế còn kêu cậu là anh em?
Thật không thể hiểu nổi! Cả cái Trần gia này thật sự không thể hiểu nổi!!
Thâm tâm Minh Thành gào thét dữ dội, nhưng ngoài mặt vẫn gượng một nụ cười.
“Hahaha…”
“Cậu cười cái gì…Nhanh vào làm bài tập nhóm đi.”
“Hahaha…Vâng, vâng…” Minh Thành bĩu môi mà bước vào phòng, cậu lẩm nhẩm: “Tính cách cũng thật kì quái rồi đó. Lật mặt còn lật nhanh hơn bánh tráng…”
Trần gia tiền tiêu không hết, xài ba đời vẫn dư giả chán, Minh Thành sớm biết điều này nhưng vẫn không khỏi choáng ngợp. Căn phòng của Thiệu Huy được thiết kế kiểu tối giản nhưng rất hiện đại, thoáng đãng, gọn gàng…Không như phòng của cậu, vừa nhỏ vừa bừa bộn.
Anh Lạc tay cầm con chuột, màn hình máy tính phản chiếu lên mắt kính của cậu ấy.
“Anh Lạc cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ chỉ là đang tìm kiếm chút thông tin…” Anh Lạc đỏ mặt trả lời, hình như đến cả cậu ấy cũng biết là cậu nhìn thấy rồi.
“Haiz…hai người họ ngại gì nữa chứ…Mình cũng đâu phải lần đầu thấy họ môi kề môi” Minh Thành lẩm nhẩm. Trong game không phải một lần mà rất nhiều lần cậu thấy cảnh này, lúc đó là Minh Thành che miệng cười tủm tỉm bây giờ trải nghiệm thực tế đúng là có chút…không dám nhìn!
…****************…
“Minh Thành cậu sẽ đảm nhiệm phần tìm kiếm thông tin và lập biểu đồ, Tôi sẽ làm phần powerpoint, Anh Lạc sẽ chính sửa lại và thuyết trình. Được chứ?” Thiệu Huy bắt đầu phân chia công việc.
“Được”
Minh Thành cắn răng ngồi chịu đựng cảnh hứng tô cẩu lương rõ đầy của cặp đôi nào đó. Rõ thì còn rất nhiều ghế vậy mà Anh Lạc lại ngồi trên đùi Thiệu Huy làm việc, còn cười cười nói nói, thật khiến cho Minh Thành muốn chọc mù mắt mình mà. Nếu là trong game thì cậu đã cười khoái chí rồi, còn bây giờ là thực tại, cậu ngán ngẩm cảnh này lắm rồi.
“Hai người có thể tém tém lại được không? Có người thứ ba đang ở đây đấy…” Minh Thành lên tiếng.
“Không!!” Một tiếng đáp lại cộc lốc đến từ Thiệu Huy. Chỉ một từ đã khiến Minh Thành tức hộc máu, muốn bẻ đôi cái bút ra nhưng khổ nỗi cậu nghèo mà, bút lại là của đại gia, cậu mà bẻ lấy gì đền? Minh Thành đành vừa hứng cẩu lương vừa làm việc vậy.
‘Cốc, cốc, cốc’
“Là tôi, cậu Thiệu Huy, tôi mang ít bánh quy và trà lên ạ” Một nữ giúp việc nói.
“Vào đi”
Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ nữ giúp việc này mặt mày liền tươi rói hẳn ra. Nữ giúp việc đấy là chị Mỹ, người làm việc lâu năm tại Trần gia, tính ra cũng được năm năm rồi. Cậu thấy chị liền vui vẻ bởi chị được mệnh danh là “bà tám xuyên lục địa”, chuyện gì chị cũng buôn được nhưng chị buôn cũng rất có chừng mực: không bao giờ xuyên tạc, bôi nhọ, nói xấu hay làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến Trần gia. Người làm việc dưới trướng nhà họ Trần, trung thành phải được nâng lên hàng đầu!
“Nhóm cậu Thiệu Huy làm việc tích cực ha, nghỉ ngơi ăn bánh uống trà tí đi nào” Chị Mỹ lên tiếng. Chị vốn làm ở đây đã năm năm, đối với Thiệu Huy và giám đốc Trần mà nói thì rất thân thiết vậy, như chị và em.
“Vâng ạ”
“Vậy chị để trên bàn mấy đứa ăn nhanh kẻo nguội nha!”
Từng chiếc bánh quy tỏa mùi hương ngọt ngào khắp cả căn phòng, như quyến rũ người khác vậy: Cụ thể là quyến rũ bụng của Minh Thành. Từng chiếc bánh quy với nhiều hình dạng khác nhau, Minh Thành vô tình mà lựa trúng cái có hình hoa đậu biếc. Cậu đưa lên ngang tầm mắt, ngắm nghía một hồi.
“Là hoa đậu biếc…”
Chị Mỹ gần bước ra ngoài nghe thấy câu vừa rồi của cậu liền quay lại.
“Em đúng là tinh mắt thật đó. Chị tạo hình bánh là hoa đậu biếc nhưng tiếc mất là không được đẹp. May mà vẫn có người nhìn ra.”
Chị Mỹ đúng chuẩn dân tám điển hình, vừa mới từ ngoài cửa đã nhanh chóng đến ngồi cạnh cậu. Chị vừa cầm một chiếc bánh quy hình đậu biếc lên vừa cầm một tách trà.
“Thử đi, trà hoa đậu biếc cũng ngon lắm đấy!”
Minh Thành nhấc li trà lên ngắm nghía, màu trà y như màu trời vậy thật đẹp, dịu nhẹ.
“Đẹp quá…Tất cả đều là hoa đậu biếc sao ạ?”
Minh Thành như chọc vào đúng tổ nghề của chị Mỹ, chị liền vỗ ngực mà tự hào.
“Đúng vậy, tất cả đều là hoa đậu biếc. Em có muốn nghe sự tích cây đậu biếc ở Trần gia không?”
“Lúc trong nhà kính…cây đậu biếc đấy…” Minh Thành lại nói tiếp, tuy nhiên câu nói này khiến chị Mỹ cùng Thiệu Huy giật mình.
“E…em chạm vào cây hoa đó rồi…?” Đôi đồng tử của chị khẽ run
“Ây da, là lỗi của em khi cho phép cậu ta vào nhà kính…” Thiệu Huy liền đi lại, giải thích cho chị.
Minh Thành ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình, cậu là đã phạm lỗi gì tày trời rồi sao?
“Em chỉ vô thức, có chút hơi tò mò…”
“Chị hiểu cảm giác của em. Chị hiểu em tò mò cái gì. Có phải là ‘Tại sao một cây hoa bình dị mọc ở ven đường lại được trưng bày ở một nhà kính sang trọng như này’ không?”
“Vâng…”
“Để chị kể em nghe sự tích cây đậu biếc ở nhà Trần gia, tuy sự tích này là do người làm trong nhà đồn ra…Sự thật phải hỏi giám đốc Trần rồi…”
Thế là cả bốn người: Anh Lạc, Thiệu Huy, Minh Thành và chị Mỹ cùng nhau ăn bánh, uống trà, kể tai nhau nghe về sự tích cây hoa đậu biếc ở Trần gia, gắn liền với vị giám đốc - Trần Cảnh Nghi.
…****************…
Hoa đậu biếc: Biểu tượng cho sự dịu dàng, phóng khoáng và niềm hạnh phúc trong cuộc sống.
*Góc nhỏ tâm trạng Minh Thành: Chết rồi, sắp phải bán thận đền tiền rồi. Biết vậy đã không đồng ý làm nhóm ở nhà Thiệu Huy…
Hàng lông mi rũ xuống, đáy mắt cậu in bóng đậu biếc, Minh Thành khóe môi cong lên có chút chua xót.
“Đẹp quá…Em đẹp lắm Diễm An…”
Mộng tưởng hư ảo, sống thật nhưng cứ ôm lấy mộng tưởng mà sống, đấy là Minh Thành. Sao cậu có thể quên được hình bóng của người ấy cơ chứ, cậu nguyện ôm theo hình bóng này mà sống tiếp phần đời còn lại.
‘Két…’
Một tiếng mở cửa vang lên lớn khiến Minh Thành thoát khỏi những mộng tưởng. Cậu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh tâm trạng, sau đó lấy vạt áo lau đi những giọt lên trên khóe mắt, cố gắng trở về trạng thái bình thường.
“Cậu Minh Thành, đã đến giờ rồi. Mời cậu trở về gian nhà chính” Giọng nói của một người đàn ông cao tuổi vang lên, đấy là bác Triệu, quản gia ở đây. Minh Thành quay người lại, khẽ gật đầu mỉm cười.
“Vâng, quản gia Triệu…”
Cậu dường như vẫn chưa nhận ra được điều khác thường trong lời nói của mình, cho đến khi quản gia Triệu lên tiếng.
“Sao cậu Minh Thành biết được tôi?”
Minh Thành giật nảy mình, chỉ là thói quen trong vô thức của mình. Cậu chơi game, đọc truyện đều rất có thiện cảm với nhân vật quản gia này bởi lẽ bác Triệu làm việc rất tốt, lại rất trung thành với Trần gia, lâu lâu lại có những câu đùa vô tri. Minh Thành gượng cười nói:
“Haha…là Thiệu Huy cho cháu biết ạ…”
“…” Quản gia Triệu im lặng không nói gì nhưng ánh mắt như đang dò xét cậu dù chỉ là một hành động nhỏ nhất. Bác cố tình đi chậm hơn cậu vài bước, còn Minh Thành vì gượng gạo nên bước đi nhanh hơn.
Cậu rời khỏi nhà kính, cánh cửa khép lại nhưng bóng hình của cây đậu biếc kia vẫn in rõ trong tâm trí cậu cùng với một dấu hỏi to lớn. Dáng vẻ tuyệt đẹp, tỏa sáng một cách bình dị kia thật bất ngờ.
Minh Thành ngoái lại nhìn nhà kính ánh mắt có chút gì đó bồi hồi, lưu luyến.
“Cậu Minh Thành đi phía này…” Quản gia Triệu nói, sẵn tiện đẩy cái gọng kính. Minh Thành còn muốn ở lại nhà kính chơi chút nữa, thời gian 40 phút sao trôi qua thật nhanh.
Phía bên ngoài nhìn đã rất trang hoàng, lộng lẫy rồi, bên trong nhà lại càng choáng ngợp hơn. Bên trong được thiết kế theo kiểu hiện đại, ấm cúng đem lại cho người ta cảm giác thoải mái, nếu như không nhìn mấy thứ đồ trang trí đắt tiền.
“Gì đây, bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng được định giá triệu đô, cái bình sứ này là cái quỷ gì vậy…” Minh Thành nhìn khắp nhà thoáng choáng ngợp, cậu sắp ngất thật rồi. Căn phòng nhỏ của cậu sợ còn bé hơn nhà vệ sinh ở đây quá.
“Phải cẩn thẩn, cẩn thận,…Không thì mình phải bán thận đền tiền quá…” Minh Thành run lẩy bẩy khi nhìn những đồ vật trong nhà, cậu đi thật khép nép để tránh va chạm vào mấy món đồ này. Cậu mà làm bể hay xước, nứt cái gì là coi như: Đời cậu kết thúc rồi.
Đứng nhìn cái cầu thang xoắn ốc hiện đại, Minh Thành khẽ nuốt nước bọt một cái.
“Tầng hai, phía bên tay phải, phòng đầu tiên. Cậu Thiệu Huy cùng với cậu Anh Lạc đang ở đấy.” Quản gia Triệu lên tiếng.
“Vâng, cảm ơn ạ” Minh Thành vừa đặt chân lên nấc thang đầu tiên thì bác Triệu lại nhắc nhở.
“Cậu Minh Thành, cậu chỉ được tham quan ngôi nhà từ tầng hai trở xuống. Tuyệt đối không được đặt chân lên tầng ba. Nhà kính lúc nãy vốn người khác không được tùy tiện đi vào, cây hoa đậu biếc lại càng là ngoại lệ, không được chạm. Coi như không phải lỗi của cậu. Cậu nhớ lời tôi dặn rồi chứ. Chúc cậu một buổi học nhóm có hiệu quả!” Nói xong, quản gia Triệu liền quay đầu rời đi.
Minh Thành đứng ngớ người ra một hồi lâu, cậu chính là không ngờ rằng cây hoa đậu biếc đó lại quan trọng như vậy, cậu là không cố ý chạm vào, mà là trong vô thức cậu lỡ…
“Chắc không có chuyện trích xuất camera ẩn, rồi bắt mình đền tiền đâu đúng không…? Ha…ha…ha, chắc là không đâu…”
Minh Thành đã đến phòng của Thiệu Huy, cậu dừng chân lại, quay sang cái cầu thang dẫn lên tầng thứ ba. Minh Thành biết tầng ba là tầng như thế nào, là nơi sinh hoạt và làm việc của giám đốc Trần - Trần Cảnh Nghi. Trong game cũng đã nhắc đến tình tiết này, có điều lí do tại sao không được đặt chân lên đấy vẫn chưa có lời giải đáp. Như một ẩn số vậy, những thông tin liên quan đến Trần Cảnh Nghi, Minh Thành chưa biết gì ngoài biết người này là một người rất đẹp trai và giàu có.
Cửa phòng của Thiệu Huy hé mở, chỉ một khẽ hở nhỏ thôi cũng có thể thấy hai người đang ở bên trong. Thiệu Huy và Anh Lạc môi kề môi không một chút e ngại, Minh Thành hai mắt to tròn mở ra hết cỡ, thoáng kinh ngạc.
“Trời ơi hai cái người này…” Minh Thành thở dốc rồi trốn vào một góc tường. Thiệu Huy mở cửa phòng mà đi ra tiến về phía Minh Thành.
“Aaa, cái gì bay vào mắt tôi vậy nè. Không thấy gì cả…” Minh Thành bắt đầu hành nghề diễn xuất.
“…Cậu có phải thấy rồi không?” Thiệu Huy lên tiếng hỏi.
“Hửm, thấy gì là thấy gì? Bụi bay vào mắt tôi rồi, không thấy cái gì cả.”
“…Có phải cậu thấy rồi không? Diễn xuất tệ quá rồi đó.”
Minh Thành khẽ chậc lưỡi một cái, cậu Thiệu Huy này không biết là cố tình hay không tinh ý. Rõ ràng cậu đang cố gắng giữ chút thể diện cho hai người họ, vậy mà tên này sao cứ hỏi cậu hoài thế không biết. Minh Thành thở dài, vò đầu.
“Thấy rồi thấy rồi. Nhưng cậu yên tâm, não của tôi sẽ không cho phép cảnh đó tồn tại trong đầu, cũng không đi rêu rao khắp nơi là hai người hôn nhau đâu. Yên tâm” Minh Thành vội vàng giải thích cho Thiệu Huy, rõ ràng không phải lỗi do cậu mà chẳng hiểu sao cậu lại cư xử như mình làm ra việc đó không bằng.
Thiệu Huy lấy tay xoa xoa mi tâm rồi đặt tay lên vai cậu.
“Tôi tin cậu người anh em!”
Minh Thành nghe xong đứng đần cả người, có phải Thiệu Huy nay uống lộn thuốc gì rồi không, sao cư xử tốt với cậu vậy? Đã thế còn kêu cậu là anh em?
Thật không thể hiểu nổi! Cả cái Trần gia này thật sự không thể hiểu nổi!!
Thâm tâm Minh Thành gào thét dữ dội, nhưng ngoài mặt vẫn gượng một nụ cười.
“Hahaha…”
“Cậu cười cái gì…Nhanh vào làm bài tập nhóm đi.”
“Hahaha…Vâng, vâng…” Minh Thành bĩu môi mà bước vào phòng, cậu lẩm nhẩm: “Tính cách cũng thật kì quái rồi đó. Lật mặt còn lật nhanh hơn bánh tráng…”
Trần gia tiền tiêu không hết, xài ba đời vẫn dư giả chán, Minh Thành sớm biết điều này nhưng vẫn không khỏi choáng ngợp. Căn phòng của Thiệu Huy được thiết kế kiểu tối giản nhưng rất hiện đại, thoáng đãng, gọn gàng…Không như phòng của cậu, vừa nhỏ vừa bừa bộn.
Anh Lạc tay cầm con chuột, màn hình máy tính phản chiếu lên mắt kính của cậu ấy.
“Anh Lạc cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ chỉ là đang tìm kiếm chút thông tin…” Anh Lạc đỏ mặt trả lời, hình như đến cả cậu ấy cũng biết là cậu nhìn thấy rồi.
“Haiz…hai người họ ngại gì nữa chứ…Mình cũng đâu phải lần đầu thấy họ môi kề môi” Minh Thành lẩm nhẩm. Trong game không phải một lần mà rất nhiều lần cậu thấy cảnh này, lúc đó là Minh Thành che miệng cười tủm tỉm bây giờ trải nghiệm thực tế đúng là có chút…không dám nhìn!
…****************…
“Minh Thành cậu sẽ đảm nhiệm phần tìm kiếm thông tin và lập biểu đồ, Tôi sẽ làm phần powerpoint, Anh Lạc sẽ chính sửa lại và thuyết trình. Được chứ?” Thiệu Huy bắt đầu phân chia công việc.
“Được”
Minh Thành cắn răng ngồi chịu đựng cảnh hứng tô cẩu lương rõ đầy của cặp đôi nào đó. Rõ thì còn rất nhiều ghế vậy mà Anh Lạc lại ngồi trên đùi Thiệu Huy làm việc, còn cười cười nói nói, thật khiến cho Minh Thành muốn chọc mù mắt mình mà. Nếu là trong game thì cậu đã cười khoái chí rồi, còn bây giờ là thực tại, cậu ngán ngẩm cảnh này lắm rồi.
“Hai người có thể tém tém lại được không? Có người thứ ba đang ở đây đấy…” Minh Thành lên tiếng.
“Không!!” Một tiếng đáp lại cộc lốc đến từ Thiệu Huy. Chỉ một từ đã khiến Minh Thành tức hộc máu, muốn bẻ đôi cái bút ra nhưng khổ nỗi cậu nghèo mà, bút lại là của đại gia, cậu mà bẻ lấy gì đền? Minh Thành đành vừa hứng cẩu lương vừa làm việc vậy.
‘Cốc, cốc, cốc’
“Là tôi, cậu Thiệu Huy, tôi mang ít bánh quy và trà lên ạ” Một nữ giúp việc nói.
“Vào đi”
Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ nữ giúp việc này mặt mày liền tươi rói hẳn ra. Nữ giúp việc đấy là chị Mỹ, người làm việc lâu năm tại Trần gia, tính ra cũng được năm năm rồi. Cậu thấy chị liền vui vẻ bởi chị được mệnh danh là “bà tám xuyên lục địa”, chuyện gì chị cũng buôn được nhưng chị buôn cũng rất có chừng mực: không bao giờ xuyên tạc, bôi nhọ, nói xấu hay làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến Trần gia. Người làm việc dưới trướng nhà họ Trần, trung thành phải được nâng lên hàng đầu!
“Nhóm cậu Thiệu Huy làm việc tích cực ha, nghỉ ngơi ăn bánh uống trà tí đi nào” Chị Mỹ lên tiếng. Chị vốn làm ở đây đã năm năm, đối với Thiệu Huy và giám đốc Trần mà nói thì rất thân thiết vậy, như chị và em.
“Vâng ạ”
“Vậy chị để trên bàn mấy đứa ăn nhanh kẻo nguội nha!”
Từng chiếc bánh quy tỏa mùi hương ngọt ngào khắp cả căn phòng, như quyến rũ người khác vậy: Cụ thể là quyến rũ bụng của Minh Thành. Từng chiếc bánh quy với nhiều hình dạng khác nhau, Minh Thành vô tình mà lựa trúng cái có hình hoa đậu biếc. Cậu đưa lên ngang tầm mắt, ngắm nghía một hồi.
“Là hoa đậu biếc…”
Chị Mỹ gần bước ra ngoài nghe thấy câu vừa rồi của cậu liền quay lại.
“Em đúng là tinh mắt thật đó. Chị tạo hình bánh là hoa đậu biếc nhưng tiếc mất là không được đẹp. May mà vẫn có người nhìn ra.”
Chị Mỹ đúng chuẩn dân tám điển hình, vừa mới từ ngoài cửa đã nhanh chóng đến ngồi cạnh cậu. Chị vừa cầm một chiếc bánh quy hình đậu biếc lên vừa cầm một tách trà.
“Thử đi, trà hoa đậu biếc cũng ngon lắm đấy!”
Minh Thành nhấc li trà lên ngắm nghía, màu trà y như màu trời vậy thật đẹp, dịu nhẹ.
“Đẹp quá…Tất cả đều là hoa đậu biếc sao ạ?”
Minh Thành như chọc vào đúng tổ nghề của chị Mỹ, chị liền vỗ ngực mà tự hào.
“Đúng vậy, tất cả đều là hoa đậu biếc. Em có muốn nghe sự tích cây đậu biếc ở Trần gia không?”
“Lúc trong nhà kính…cây đậu biếc đấy…” Minh Thành lại nói tiếp, tuy nhiên câu nói này khiến chị Mỹ cùng Thiệu Huy giật mình.
“E…em chạm vào cây hoa đó rồi…?” Đôi đồng tử của chị khẽ run
“Ây da, là lỗi của em khi cho phép cậu ta vào nhà kính…” Thiệu Huy liền đi lại, giải thích cho chị.
Minh Thành ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình, cậu là đã phạm lỗi gì tày trời rồi sao?
“Em chỉ vô thức, có chút hơi tò mò…”
“Chị hiểu cảm giác của em. Chị hiểu em tò mò cái gì. Có phải là ‘Tại sao một cây hoa bình dị mọc ở ven đường lại được trưng bày ở một nhà kính sang trọng như này’ không?”
“Vâng…”
“Để chị kể em nghe sự tích cây đậu biếc ở nhà Trần gia, tuy sự tích này là do người làm trong nhà đồn ra…Sự thật phải hỏi giám đốc Trần rồi…”
Thế là cả bốn người: Anh Lạc, Thiệu Huy, Minh Thành và chị Mỹ cùng nhau ăn bánh, uống trà, kể tai nhau nghe về sự tích cây hoa đậu biếc ở Trần gia, gắn liền với vị giám đốc - Trần Cảnh Nghi.
…****************…
Hoa đậu biếc: Biểu tượng cho sự dịu dàng, phóng khoáng và niềm hạnh phúc trong cuộc sống.
*Góc nhỏ tâm trạng Minh Thành: Chết rồi, sắp phải bán thận đền tiền rồi. Biết vậy đã không đồng ý làm nhóm ở nhà Thiệu Huy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook