Xuyên Vào Game Bl Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường
-
C17: Sai vặt
Minh Thành ngồi dựa lưng vào thành giường, nhìn qua cái cửa sổ phấp phới nắng vàng. Đơn thuốc của cô Nguyệt quả thật rất hiệu quả, trong chốc lát bụng cậu đã nhẹ hơn hẳn, chẳng còn đau nhức nhối như lúc đầu. Minh Thành đã nói với cô rằng cậu không sao nữa có thể để cậu trở lại lớp hay không nhưng cô cứ can ngăn cậu là cứ nghỉ ngơi cho khỏe cái đã, sức khỏe là hàng đầu!
Ánh mắt to in rõ từng vệt ánh sáng mỏng manh, từng làn gió nhẹ thoảng qua thôi nhưng cậu lại cảm thấy vấn vương một cái gì đó, khung cảnh trước mắt như chậm lại để cho cái hình ảnh đó mãi khắc sâu trong tâm trí cậu.
Cô Nguyệt đang làm việc liếc nhìn sang cậu, ánh mắt lộ vẻ thích thú, khóe môi cong lên, một nụ cười thật đẹp.
"Sao hả, cậu 'bạn trai' kia đi rồi nên nhóc chán đúng không~"
Cô một tay chống cằm tay kia xoay cái bút bi, mái tóc dài đen láy xõa xuống hai bên trông thật quyến rũ, khó tin rằng cô đã 30 rồi. Giọng nói pha chút đùa nghịch nhí nhảnh ấy đâm thẳng một cái vào não cậu, nhất là hai từ "bạn trai" mang tính sát thương cực kì cao.
Minh Thành ho khụ khụ vài cái, đấm ngực mình vài lần, quay sang lườm cô một cái.
"Không có! Với lại cậu ta cũng không phải 'bạn trai' của em!!" Cậu vội vàng phản bác lại câu đùa vừa rồi của cô, lộ vẻ không cam tâm.
Cô Nguyệt thả bút xuống xua xua tay vài cái, cười cười nói nói:
"Minh Thành à, sao lại giật mình vậy chứ. Cô nói là 'bạn' trai chứ đâu phải 'bạn trai'. Cái này là em hiểu nhầm đấy nha~" Cô tiến về cửa sổ, buộc tấm màn mỏng manh bay trong gió, rồi ngồi lên giường cậu. Minh Thành phải nói là 'quê' hết chỗ nói, ăn gì mà cậu lại hiểu lầm như vậy cơ chứ! Nếu có cái lỗ ở đây thì cậu đã chui xuống rồi. Minh Thành đành phải chui rúc trong cái chăn chẳng dám chui mặt ra, dù có chết nóng đi chăng nữa.
"Cô...cô...trêu em..."
"Ơ kìa, tại em hiểu lầm chứ. Ý của cô trong sáng vậy mà..." Cô cười tươi đến nỗi chẳng thể tươi hơn được nữa, cô càng cười Minh Thành càng xấu hổ. Khoảnh khắc xấu hổ này chưa hết thì khoảnh khắc xấu hổ ngàn lần hơn nữa lại đến. Cậu phải công nhận một điều rằng: Miệng cô thật sự rất linh, nhắc cái tới liền.
"Vừa mới nói, 'bạn' trai em quay lại rồi kìa" Cô đứng lên nhường chỗ cho Dương Kì ngồi, hớn hởi đi ra.
"Thế nhé Minh Thành, em cũng ổn hơn nhiều rồi, cô có việc đi trước đây. Hai đứa cứ tự nhiên~" Trước khi đi cô còn thì thầm vào tai Dương Kì một cái gì đó, khiến cậu phải đỏ mặt, bước đến chỗ Minh Thành mà chân run run như mấy ông cụ phải chống gậy mới đi được.
"M...Minh Thành, cô nói cậu đã khỏe hơn rồi, sao cứ chui trong chăn vậy. Nóng lắm, hay là vẫn đang còn đau..." Cậu đặt một túi bóng xuống cạnh, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Minh Thành.
Trong chăn, Minh Thành mồ hôi nhễ nhãi, trời nóng lại càng nóng thêm, cậu hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm trạng rồi tốc chiếc chăn ra.
"Khỏe rồi, không sao, không sao nữa..." Cậu vừa nói vừa xăn ống tay áo lên làm bộ rằng mình đã khỏe. Khổ nỗi tay cậu gầy trơ xương, khiến Dương Kì nhíu mày.
Một mùi hương thoang thoảng phảng phất đâu đây...mùi gà! Minh Thành hít hà lần theo mùi hương đó, biểu cảm hết sức là thú vị. Dương Kì bất giác mà cười lên, cậu mở bọc ra một tô cháo gà còn nóng, khói bay nghi ngút, kèm theo đó là một chai nước cam cậu mới mua từ căng tin trường. Minh Thành như một người sắp chết đói, nhìn đồ ăn là hai mắt sáng bừng lên, long lanh miệng còn chảy nước dãi nữa cơ chứ.
"...Ừm...ừm..." Minh Thành mấp máy cố nói cuối cùng vẫn chẳng nói được. Dương Kì lấy cho cậu một cái muỗng đưa lại cho cậu, nhẹ nhàng nói.
"Ăn đi, của cậu"
Liêm sỉ gì tầm này nữa, Minh Thành vui hết chỗ nói, cái bụng này cuối cùng cũng có thứ bình thường chui vào. Không chần chừ Minh Thành nói: "Thật sao! Cảm ơn nhé!"
Mùi cháo chao ôi sao thơm đến vậy cơ chứ, đã thế còn là cháo gà, bảo sao Minh Thành không thèm. Cậu nhanh chóng xúc một muỗng vừa phải cho vào miệng ăn quên cả thổi.
"A..."
Dương Kì vội vàng lấy cho cậu chai nước cam, sẵn tiện cầm lấy tô cháo trên tay Minh Thành đặt xuống.
"Từ từ thôi...đâu ai dành ăn của cậu"
Xấu hổ thế chứ, đã được người ta mua đồ ăn vậy mà còn ăn chẳng đàng hoàng, miếng ăn là miếng tồi tàn là đây chứ đâu. Cậu vội vã gật đầu một cái như một chú cún ngoan ngoãn, chìa tay ra xin lại tô cháo. Ấy vậy mà, Dương Kì cười một cái, xúc một muỗng thổi nhẹ nhàng rồi dâng đến miệng cậu.
"A~ nào"
Minh Thành đỏ mặt tía tai, quay sang chỗ khác, bĩu môi nói với cậu ta.
"Tôi có thể tự ăn được. Đau bụng chứ có phải què tay đâu..."
"Hửm...vậy là ăn hay nhịn...?" Dương Kì cười nham hiểm, tay định thu lại muỗng cháo.
Minh Thành ơi là Minh Thành, quê chẳng còn gì để quê nữa, giá cũng chẳng còn cọng nào, thôi thì lo cái bụng trước vậy! Cậu vội vàng nhắm tịt mắt, ngậm lấy cái muỗng.
Hương vị lan tỏa ngay trong khoang miệng, thịt gà được hầm nhừ ra thật mềm. Minh Thành thấy ngon đến run cả người, tô cháo ngon nhất mà đời cậu được ăn. Dương Kì xoa đầu cậu, đặt tô cháo cạnh bên.
"Không trêu cậu nữa, của cậu đây"
"...Ừm..."
"Mà căng tin trương cũng bán cháo hả" Minh Thành vừa ăn vừa nói.
"Không có, là tôi trèo tường ra mua"
Minh Thành giật nảy mình, cậu đảo mắt xung quanh Dương Kì, bộ quần áo trắng tinh, sạch sẽ đúng là có vào vết bẩn thật, cậu lại càng không thể ngờ tới Dương Kì lại vì cậu mà trèo tường ra bên ngoài...Cậu cảm động hết sức, thì ra trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt mà chúng ta không để ý.
"Cảm ơn cậu" Minh Thành dừng lại đặt chiếc muỗng xuống.
"Cậu nói nhỏ vậy, tôi không nghe"
"Cảm ơn cậu!!" Cậu hét toáng lên.
Dương Kì nhấc một bên mày lên, bịt tai lại.
"Thủng tai tôi rồi" Biết là khuôn mặt này đã đẹp trai, khi cười lên lại còn đẹp hơn nhiều lần, cái nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng tựa như những làn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ vậy, khiến cậu xiêu lòng.
Đột nhiên cô Nguyệt tiến vào với khuôn mặt nhìn rất giống lo lắng cho cậu nhưng thực chất là đang cười đểu Dương Kì, cô gọi lớn.
"Dương Kì, thầy Lam gọi em đó. Thầy nói cho em 5 phút để đến gặp thấy"
Dương Kì mặt lạnh quay sang, lần này chết cậu rồi, thầy Lam được học sinh trường này gọi là 'đôi mắt thần', việc trên trời dưới đất gì cũng biết, học sinh có làm việc gì cũng biết. Chả lẽ thầy phát hiện cậu trèo tường ra ngoài rồi? Dương Kì xoa đầu Minh Thành lần nữa rồi đi.
"Đừng lo tôi không sao. Tôi đi tí rồi về, đợi tôi"
"...Ai thèm đợi cậu..."
Cô Nguyệt dựa lưng vào tường lắc đầu, ra ngoài hàng lang cô đập lưng Dương Kì một cái, khoác tay trông có vẻ rất thân thiết.
"Xem kìa, lo cho người ta quá đấy nhỉ?"
"Dì à, tật chọc ghẹo này của dì vẫn không bỏ được sao?"
"Thằng cháu này, mày làm tổn thương dì mày đấy!"
...****************...
Bát cháo gà đầy cuối cùng cũng ăn xong, cái bụng nhỏ của Minh Thành cảm giác tròn trịa lên hẳn, cậu vỗ chiếc bụng của mình rồi tiến lại phía thùng rác vứt đồ. Hôm nay của cậu đúng là cũng không tệ như cậu nghĩ, với cái bụng này thì nhịn tiếp đến mai cũng được. Một phiến lá nhỏ nhỏ vàng vàng tinh nghịch mà đáp xuống nơi đây. Cậu cầm lên ngắm nghía nó một cách chăm chú rồi thả nhẹ nhàng ra bên ngoài.
"Thu sắp đến rồi...hè lại qua..."
Mùa hè với cậu nó chất chứa bao nhiêu kỉ niệm có vui có buồn, có người cậu thương cậu nhớ, cậu mong...Mùa hè sắp sửa kết thúc để lại cho cậu những kí ức bồi hồi khó tả.
Lọt vào tầm mắt Minh Thành ngay lúc này là hai bóng hình quen thuộc một của Thiệu Huy một của Anh Lạc. Cậu chống tay lên thành của sổ mà chán chường.
"Đúng là đẹp đôi thật..."
Game này đúng là quá kì lạ, từ lúc xuyên đến đây cậu chưa từng bắt gặp tình tiết nào giống với nguyên tác game mà cậu chơi ở kiếp trước, thật lạ lẫm. Theo như cậu suy đoán, thời điểm hiện tại hai người đã xác định rõ tình cảm, và đang trong giai đoạn hẹn hò bí mật...Cậu chính là không xuyên vào giữa game mà là cuối game rồi. Nhưng thì sao chứ, cũng chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé mà, không liên quan gì đến nơi này cả. Thứ cậu cần bây giờ là tiền, đúng vậy chỉ là tiền...không có tiền thì sao cậu sống nổi cơ chứ.
Tiếng trống vang lên, đã ra chơi rồi nhưng Dương Kì vẫn chưa quay trở lại, Minh Thành đành viết trên tờ giấy một dòng chữ nhỏ 'Tôi về lớp rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều' rồi đi.
Có vẻ như ông trời không để cậu vui thì phải vừa bước vào lớp đã bắt gặp cái bản mặt đáng ghét nào đó của Tử Thiên. Cậu ta ngồi bắt chân lên bàn vẻ mặt rất chi là kiêu căng ngạo mạn, một tay cầm lấy cái bút bi bấm liên hồi, gây ra những tiếng động khó chịu. Minh Thành chỉ cần nhìn thấy hắn thôi đã muốn chạy lại xiên cho một que rồi, nhưng gan cậu đâu có lớn như vậy, lần trước bị đuổi theo, xém tí nữa là rớt tim ra ngoài.
Quay đầu là bờ, cậu nhanh chóng quay đi nhưng thằng kia ăn gì mà mắt tinh thế chứ, nhanh chóng đã gọi tên cậu.
"Minh Thành!"
Một tiếng gọi, thế là cả chục con mắt trong lớp học nhìn theo cậu, không có Anh Lạc, cảm giác như cậu đang bị nuốt chửng vậy...Minh Thành định phớt lờ nhưng cậu cũng biết suy nghĩ, lơ đi...liệu có giống như hôm qua không? Cuối cùng cậu vẫn nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm mà tiến lại gần.
"Ngoan quá nhỉ? Gan trời hôm qua đâu rồi?"
Tên khốn này vậy mà nói câu nào muốn đấm câu đó, Minh Thành nhịn lắm mới nuốt được cục tức xuống bụng, nhẫn nhịn.
"Muốn cái gì..." Cậu từ từ dò hỏi.
Xem ra cậu có thể nhịn được nhưng cậu ta thì không. Tử Thiên không một lời, nắm lấy tay cậu mà kéo đi, mặc cho cậu vùng vẫy thế nào. Minh Thành bị kéo đi như vậy, trong lớp học ai cũng nghĩ: Cậu tiêu đời rồi, thậm chí nhiều người còn nhẫn tâm mà cười khẩy một cái hả dạ.
"Bỏ tôi ra..."
Minh Thành vùng vẫy, nhưng cá trúng lưới rồi thì rất khó thoát, cậu chậc lưỡi, máu trong người nóng lên. Vừa mệt vừa đau lại còn dính phải tên chết tiệt này, sao cậu chịu cho được.
"Đồ điên này, bỏ ra. Đau!"
Tử Thiên dừng lại quay sang trợn mắt nhìn cậu...một cái đầy chua xót, Minh Thành chẳng thèm để tâm, cậu xoa lấy cổ tay của mình.
"Cầm tiền, ra căng tin mua đồ ăn cho tôi" Cậu ta cầm ra một ví tiền đưa cho cậu. Minh Thành nổi cáu lên, cầm lấy ví tiền của cậu ta đưa rồi đi xuống căng tin. Cậu đang mệt, ít nhất cậu cũng có cái đầu mà suy nghĩ cẩn thẩn, bây giờ mà nổi điên lên chắc cái mặt này của cậu sẽ bị phế mất, chưa kể xương cũng sẽ tàn...Nghĩ mà thấy ớn lạnh, dù sao tên khốn kia cũng có lòng mà đưa cho cậu tiền của hắn nếu mà bây giờ Tử Thiên trấn lột, đòi tiền cậu thì chắc cậu sẽ nắm đầu hắn không thương tiếc mà đập cho đã tay thì mới thôi.
Biết là bây giờ cậu thành tay chân sai vặt, lòng vẫn dậy sóng, vừa đi vừa chửi rủa.
"Thằng khốn chết tiệt này, mày dám sai vặt ông đây hả...Thằng khốn nạn...Ông đây nào khỏe lại rồi sẽ nhừ mày ra bã. A...Thằng khốn, đã mệt, đã nghèo, lại còn dính vào chuyện xui, rủi...Cái số tôi sao lại thành ra như vậy nè trời..."
Vừa đi vừa than vãn, thoắt chốc Minh Thành đã đi đến căng tin của trường. Nơi này quả thực rất lớn, đồ ăn bày biện ra cũng rất bắt mắt nữa, thật khiến cái bụng của cậu vừa ăn đã đói...Liếc mắt qua gian hàng một hồi, nhìn món nào cũng chảy dãi, nhưng nhìn đâu có no được đâu, càng nhìn lại càng đói.
"Mẹ nó, ông đây không ăn được mày cũng đừng hòng ăn được"
Mạnh miệng nói, Minh Thành đang tìm món nào dở nhất tệ nhất, mua cho tên khốn kia, dù gì cậu ta cũng đâu có dặn cậu là mua gì đâu!
"À há, thấy rồi..."
Cậu cầm lên một cái bánh mì đóng bao màu xanh lá cây, bên trên có ghi rõ: Bánh mì khổ qua. Chậc, từ trước tới nay cậu chưa bao giờ thấy cái bánh mì nào độc lạ như này, nhìn thôi cũng thấy...khó ăn rồi.
...****************...
Những kỷ niệm luôn đặc biệt. Đôi khi chúng ta cười khi nhớ lại những ngày mình đã khóc. Và chúng ta khóc khi nhớ về những ngày chúng ta đã cười.
Ánh mắt to in rõ từng vệt ánh sáng mỏng manh, từng làn gió nhẹ thoảng qua thôi nhưng cậu lại cảm thấy vấn vương một cái gì đó, khung cảnh trước mắt như chậm lại để cho cái hình ảnh đó mãi khắc sâu trong tâm trí cậu.
Cô Nguyệt đang làm việc liếc nhìn sang cậu, ánh mắt lộ vẻ thích thú, khóe môi cong lên, một nụ cười thật đẹp.
"Sao hả, cậu 'bạn trai' kia đi rồi nên nhóc chán đúng không~"
Cô một tay chống cằm tay kia xoay cái bút bi, mái tóc dài đen láy xõa xuống hai bên trông thật quyến rũ, khó tin rằng cô đã 30 rồi. Giọng nói pha chút đùa nghịch nhí nhảnh ấy đâm thẳng một cái vào não cậu, nhất là hai từ "bạn trai" mang tính sát thương cực kì cao.
Minh Thành ho khụ khụ vài cái, đấm ngực mình vài lần, quay sang lườm cô một cái.
"Không có! Với lại cậu ta cũng không phải 'bạn trai' của em!!" Cậu vội vàng phản bác lại câu đùa vừa rồi của cô, lộ vẻ không cam tâm.
Cô Nguyệt thả bút xuống xua xua tay vài cái, cười cười nói nói:
"Minh Thành à, sao lại giật mình vậy chứ. Cô nói là 'bạn' trai chứ đâu phải 'bạn trai'. Cái này là em hiểu nhầm đấy nha~" Cô tiến về cửa sổ, buộc tấm màn mỏng manh bay trong gió, rồi ngồi lên giường cậu. Minh Thành phải nói là 'quê' hết chỗ nói, ăn gì mà cậu lại hiểu lầm như vậy cơ chứ! Nếu có cái lỗ ở đây thì cậu đã chui xuống rồi. Minh Thành đành phải chui rúc trong cái chăn chẳng dám chui mặt ra, dù có chết nóng đi chăng nữa.
"Cô...cô...trêu em..."
"Ơ kìa, tại em hiểu lầm chứ. Ý của cô trong sáng vậy mà..." Cô cười tươi đến nỗi chẳng thể tươi hơn được nữa, cô càng cười Minh Thành càng xấu hổ. Khoảnh khắc xấu hổ này chưa hết thì khoảnh khắc xấu hổ ngàn lần hơn nữa lại đến. Cậu phải công nhận một điều rằng: Miệng cô thật sự rất linh, nhắc cái tới liền.
"Vừa mới nói, 'bạn' trai em quay lại rồi kìa" Cô đứng lên nhường chỗ cho Dương Kì ngồi, hớn hởi đi ra.
"Thế nhé Minh Thành, em cũng ổn hơn nhiều rồi, cô có việc đi trước đây. Hai đứa cứ tự nhiên~" Trước khi đi cô còn thì thầm vào tai Dương Kì một cái gì đó, khiến cậu phải đỏ mặt, bước đến chỗ Minh Thành mà chân run run như mấy ông cụ phải chống gậy mới đi được.
"M...Minh Thành, cô nói cậu đã khỏe hơn rồi, sao cứ chui trong chăn vậy. Nóng lắm, hay là vẫn đang còn đau..." Cậu đặt một túi bóng xuống cạnh, nhẹ nhàng vỗ vào lưng Minh Thành.
Trong chăn, Minh Thành mồ hôi nhễ nhãi, trời nóng lại càng nóng thêm, cậu hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm trạng rồi tốc chiếc chăn ra.
"Khỏe rồi, không sao, không sao nữa..." Cậu vừa nói vừa xăn ống tay áo lên làm bộ rằng mình đã khỏe. Khổ nỗi tay cậu gầy trơ xương, khiến Dương Kì nhíu mày.
Một mùi hương thoang thoảng phảng phất đâu đây...mùi gà! Minh Thành hít hà lần theo mùi hương đó, biểu cảm hết sức là thú vị. Dương Kì bất giác mà cười lên, cậu mở bọc ra một tô cháo gà còn nóng, khói bay nghi ngút, kèm theo đó là một chai nước cam cậu mới mua từ căng tin trường. Minh Thành như một người sắp chết đói, nhìn đồ ăn là hai mắt sáng bừng lên, long lanh miệng còn chảy nước dãi nữa cơ chứ.
"...Ừm...ừm..." Minh Thành mấp máy cố nói cuối cùng vẫn chẳng nói được. Dương Kì lấy cho cậu một cái muỗng đưa lại cho cậu, nhẹ nhàng nói.
"Ăn đi, của cậu"
Liêm sỉ gì tầm này nữa, Minh Thành vui hết chỗ nói, cái bụng này cuối cùng cũng có thứ bình thường chui vào. Không chần chừ Minh Thành nói: "Thật sao! Cảm ơn nhé!"
Mùi cháo chao ôi sao thơm đến vậy cơ chứ, đã thế còn là cháo gà, bảo sao Minh Thành không thèm. Cậu nhanh chóng xúc một muỗng vừa phải cho vào miệng ăn quên cả thổi.
"A..."
Dương Kì vội vàng lấy cho cậu chai nước cam, sẵn tiện cầm lấy tô cháo trên tay Minh Thành đặt xuống.
"Từ từ thôi...đâu ai dành ăn của cậu"
Xấu hổ thế chứ, đã được người ta mua đồ ăn vậy mà còn ăn chẳng đàng hoàng, miếng ăn là miếng tồi tàn là đây chứ đâu. Cậu vội vã gật đầu một cái như một chú cún ngoan ngoãn, chìa tay ra xin lại tô cháo. Ấy vậy mà, Dương Kì cười một cái, xúc một muỗng thổi nhẹ nhàng rồi dâng đến miệng cậu.
"A~ nào"
Minh Thành đỏ mặt tía tai, quay sang chỗ khác, bĩu môi nói với cậu ta.
"Tôi có thể tự ăn được. Đau bụng chứ có phải què tay đâu..."
"Hửm...vậy là ăn hay nhịn...?" Dương Kì cười nham hiểm, tay định thu lại muỗng cháo.
Minh Thành ơi là Minh Thành, quê chẳng còn gì để quê nữa, giá cũng chẳng còn cọng nào, thôi thì lo cái bụng trước vậy! Cậu vội vàng nhắm tịt mắt, ngậm lấy cái muỗng.
Hương vị lan tỏa ngay trong khoang miệng, thịt gà được hầm nhừ ra thật mềm. Minh Thành thấy ngon đến run cả người, tô cháo ngon nhất mà đời cậu được ăn. Dương Kì xoa đầu cậu, đặt tô cháo cạnh bên.
"Không trêu cậu nữa, của cậu đây"
"...Ừm..."
"Mà căng tin trương cũng bán cháo hả" Minh Thành vừa ăn vừa nói.
"Không có, là tôi trèo tường ra mua"
Minh Thành giật nảy mình, cậu đảo mắt xung quanh Dương Kì, bộ quần áo trắng tinh, sạch sẽ đúng là có vào vết bẩn thật, cậu lại càng không thể ngờ tới Dương Kì lại vì cậu mà trèo tường ra bên ngoài...Cậu cảm động hết sức, thì ra trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt mà chúng ta không để ý.
"Cảm ơn cậu" Minh Thành dừng lại đặt chiếc muỗng xuống.
"Cậu nói nhỏ vậy, tôi không nghe"
"Cảm ơn cậu!!" Cậu hét toáng lên.
Dương Kì nhấc một bên mày lên, bịt tai lại.
"Thủng tai tôi rồi" Biết là khuôn mặt này đã đẹp trai, khi cười lên lại còn đẹp hơn nhiều lần, cái nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng tựa như những làn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ vậy, khiến cậu xiêu lòng.
Đột nhiên cô Nguyệt tiến vào với khuôn mặt nhìn rất giống lo lắng cho cậu nhưng thực chất là đang cười đểu Dương Kì, cô gọi lớn.
"Dương Kì, thầy Lam gọi em đó. Thầy nói cho em 5 phút để đến gặp thấy"
Dương Kì mặt lạnh quay sang, lần này chết cậu rồi, thầy Lam được học sinh trường này gọi là 'đôi mắt thần', việc trên trời dưới đất gì cũng biết, học sinh có làm việc gì cũng biết. Chả lẽ thầy phát hiện cậu trèo tường ra ngoài rồi? Dương Kì xoa đầu Minh Thành lần nữa rồi đi.
"Đừng lo tôi không sao. Tôi đi tí rồi về, đợi tôi"
"...Ai thèm đợi cậu..."
Cô Nguyệt dựa lưng vào tường lắc đầu, ra ngoài hàng lang cô đập lưng Dương Kì một cái, khoác tay trông có vẻ rất thân thiết.
"Xem kìa, lo cho người ta quá đấy nhỉ?"
"Dì à, tật chọc ghẹo này của dì vẫn không bỏ được sao?"
"Thằng cháu này, mày làm tổn thương dì mày đấy!"
...****************...
Bát cháo gà đầy cuối cùng cũng ăn xong, cái bụng nhỏ của Minh Thành cảm giác tròn trịa lên hẳn, cậu vỗ chiếc bụng của mình rồi tiến lại phía thùng rác vứt đồ. Hôm nay của cậu đúng là cũng không tệ như cậu nghĩ, với cái bụng này thì nhịn tiếp đến mai cũng được. Một phiến lá nhỏ nhỏ vàng vàng tinh nghịch mà đáp xuống nơi đây. Cậu cầm lên ngắm nghía nó một cách chăm chú rồi thả nhẹ nhàng ra bên ngoài.
"Thu sắp đến rồi...hè lại qua..."
Mùa hè với cậu nó chất chứa bao nhiêu kỉ niệm có vui có buồn, có người cậu thương cậu nhớ, cậu mong...Mùa hè sắp sửa kết thúc để lại cho cậu những kí ức bồi hồi khó tả.
Lọt vào tầm mắt Minh Thành ngay lúc này là hai bóng hình quen thuộc một của Thiệu Huy một của Anh Lạc. Cậu chống tay lên thành của sổ mà chán chường.
"Đúng là đẹp đôi thật..."
Game này đúng là quá kì lạ, từ lúc xuyên đến đây cậu chưa từng bắt gặp tình tiết nào giống với nguyên tác game mà cậu chơi ở kiếp trước, thật lạ lẫm. Theo như cậu suy đoán, thời điểm hiện tại hai người đã xác định rõ tình cảm, và đang trong giai đoạn hẹn hò bí mật...Cậu chính là không xuyên vào giữa game mà là cuối game rồi. Nhưng thì sao chứ, cũng chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé mà, không liên quan gì đến nơi này cả. Thứ cậu cần bây giờ là tiền, đúng vậy chỉ là tiền...không có tiền thì sao cậu sống nổi cơ chứ.
Tiếng trống vang lên, đã ra chơi rồi nhưng Dương Kì vẫn chưa quay trở lại, Minh Thành đành viết trên tờ giấy một dòng chữ nhỏ 'Tôi về lớp rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều' rồi đi.
Có vẻ như ông trời không để cậu vui thì phải vừa bước vào lớp đã bắt gặp cái bản mặt đáng ghét nào đó của Tử Thiên. Cậu ta ngồi bắt chân lên bàn vẻ mặt rất chi là kiêu căng ngạo mạn, một tay cầm lấy cái bút bi bấm liên hồi, gây ra những tiếng động khó chịu. Minh Thành chỉ cần nhìn thấy hắn thôi đã muốn chạy lại xiên cho một que rồi, nhưng gan cậu đâu có lớn như vậy, lần trước bị đuổi theo, xém tí nữa là rớt tim ra ngoài.
Quay đầu là bờ, cậu nhanh chóng quay đi nhưng thằng kia ăn gì mà mắt tinh thế chứ, nhanh chóng đã gọi tên cậu.
"Minh Thành!"
Một tiếng gọi, thế là cả chục con mắt trong lớp học nhìn theo cậu, không có Anh Lạc, cảm giác như cậu đang bị nuốt chửng vậy...Minh Thành định phớt lờ nhưng cậu cũng biết suy nghĩ, lơ đi...liệu có giống như hôm qua không? Cuối cùng cậu vẫn nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm mà tiến lại gần.
"Ngoan quá nhỉ? Gan trời hôm qua đâu rồi?"
Tên khốn này vậy mà nói câu nào muốn đấm câu đó, Minh Thành nhịn lắm mới nuốt được cục tức xuống bụng, nhẫn nhịn.
"Muốn cái gì..." Cậu từ từ dò hỏi.
Xem ra cậu có thể nhịn được nhưng cậu ta thì không. Tử Thiên không một lời, nắm lấy tay cậu mà kéo đi, mặc cho cậu vùng vẫy thế nào. Minh Thành bị kéo đi như vậy, trong lớp học ai cũng nghĩ: Cậu tiêu đời rồi, thậm chí nhiều người còn nhẫn tâm mà cười khẩy một cái hả dạ.
"Bỏ tôi ra..."
Minh Thành vùng vẫy, nhưng cá trúng lưới rồi thì rất khó thoát, cậu chậc lưỡi, máu trong người nóng lên. Vừa mệt vừa đau lại còn dính phải tên chết tiệt này, sao cậu chịu cho được.
"Đồ điên này, bỏ ra. Đau!"
Tử Thiên dừng lại quay sang trợn mắt nhìn cậu...một cái đầy chua xót, Minh Thành chẳng thèm để tâm, cậu xoa lấy cổ tay của mình.
"Cầm tiền, ra căng tin mua đồ ăn cho tôi" Cậu ta cầm ra một ví tiền đưa cho cậu. Minh Thành nổi cáu lên, cầm lấy ví tiền của cậu ta đưa rồi đi xuống căng tin. Cậu đang mệt, ít nhất cậu cũng có cái đầu mà suy nghĩ cẩn thẩn, bây giờ mà nổi điên lên chắc cái mặt này của cậu sẽ bị phế mất, chưa kể xương cũng sẽ tàn...Nghĩ mà thấy ớn lạnh, dù sao tên khốn kia cũng có lòng mà đưa cho cậu tiền của hắn nếu mà bây giờ Tử Thiên trấn lột, đòi tiền cậu thì chắc cậu sẽ nắm đầu hắn không thương tiếc mà đập cho đã tay thì mới thôi.
Biết là bây giờ cậu thành tay chân sai vặt, lòng vẫn dậy sóng, vừa đi vừa chửi rủa.
"Thằng khốn chết tiệt này, mày dám sai vặt ông đây hả...Thằng khốn nạn...Ông đây nào khỏe lại rồi sẽ nhừ mày ra bã. A...Thằng khốn, đã mệt, đã nghèo, lại còn dính vào chuyện xui, rủi...Cái số tôi sao lại thành ra như vậy nè trời..."
Vừa đi vừa than vãn, thoắt chốc Minh Thành đã đi đến căng tin của trường. Nơi này quả thực rất lớn, đồ ăn bày biện ra cũng rất bắt mắt nữa, thật khiến cái bụng của cậu vừa ăn đã đói...Liếc mắt qua gian hàng một hồi, nhìn món nào cũng chảy dãi, nhưng nhìn đâu có no được đâu, càng nhìn lại càng đói.
"Mẹ nó, ông đây không ăn được mày cũng đừng hòng ăn được"
Mạnh miệng nói, Minh Thành đang tìm món nào dở nhất tệ nhất, mua cho tên khốn kia, dù gì cậu ta cũng đâu có dặn cậu là mua gì đâu!
"À há, thấy rồi..."
Cậu cầm lên một cái bánh mì đóng bao màu xanh lá cây, bên trên có ghi rõ: Bánh mì khổ qua. Chậc, từ trước tới nay cậu chưa bao giờ thấy cái bánh mì nào độc lạ như này, nhìn thôi cũng thấy...khó ăn rồi.
...****************...
Những kỷ niệm luôn đặc biệt. Đôi khi chúng ta cười khi nhớ lại những ngày mình đã khóc. Và chúng ta khóc khi nhớ về những ngày chúng ta đã cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook