Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung
Chương 22: Nguyên tiểu bảo hy sinh

Vất vả lắm mới về được tới sơn động, tầm mắt Tiêu Viêm vốn rất mờ nhạt đã chuyển thành trời đất quay cuồng, thứ duy nhất Tiêu Viêm có thể thấy rõ trong thế giới quay cuồng này chỉ có một người - Vân Chi, người đang gấp gáp đỡ lấy hắn.

Trong lúc đầu óc mơ hồ, Tiêu Viêm phất tay ném ra hai con cá to mập cùng toàn bộ những gì có trong nhẫn trữ vật cười nói:

-Ăn cá xong, nhớ cho ta uống thuốc.

Nói xong, Tiêu Viêm gục ngã đập mặt vào hai khối ôn nhu mềm mại mà bất kì nam nhân nào trên thế giới này cũng muốn sở hữu, đáng tiếc, Tiêu Viêm không hề cảm nhận được bất kì khoái cảm nào, hắn đã vượt quá giới hạn của bản thân ngất xỉu.

Về phần Vân Chi, đổi lại bình thường nàng nhất định sẽ cầm kiếm giết chết kẻ nào dám làm như vậy, nhưng lúc này nàng không để ý Tiêu Viêm có chiếm tiện nghi hay không, ánh mắt phức tạp nhìn hai con cá cùng đám đồ vật ngổn ngang trên đất, miệng ngọc mở ra nói:

-Đồ ngốc.

Sau đó Vân Chi dìu Tiêu Viêm nằm xuống, hai tay dùng lực xé rách cái áo của Tiêu Viêm để xem thương thế Tiêu Viêm thế nào.

Đập vào mắt Vân Chi là những đường rạn nứt của da thịt khiến nàng cực kì đau lòng, thương thế này mặc dù không nặng như của nàng nhưng Tiêu Viêm yếu hơn nàng rất rất nhiều, nếu cứ để mặc chắc chắn Tiêu Viêm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vậy mà hắn vẫn nhớ đến việc bắt hai con cá về cho ta sao? Rốt cuộc hắn đang tránh ta hay thích ta?

Trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, nhưng Vân Chi không quên việc chính, nàng nhặt lên vài lọ đan dược ở dưới đất mở nắp ra xem xét, phát hiện đồ vật bên trong Vân Chi không khỏi kinh hô:

-Hồi Khí Đan, lại là loại có phẩm chất cao nhất??? Tên này... chắc chắn là người có địa vị, nhưng tại sao công pháp hắn tu luyện lại là Hoàng giai sơ cấp cơ chứ.

Một đống câu hỏi hiện lên trong đầu, bất quá rất nhanh Vân Chi đã lắc lắc đầu tự nhủ không nghĩ tới nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là phải làm thế nào cứu chữa Dược Nham, thắc mắc cái gì đợi Dược Nham tỉnh lại hỏi sau vẫn chưa muộn.

-Hồi Khí Đan mặc dù rất tốt nhưng không thích hợp để trị thương, cho hắn ăn vào chỉ phản tác dụng do bị đấu khí phản phệ, thân thể hắn đã yếu ớt lắm rồi không chịu nổi đấu khí lưu chuyển, thử cái khác xem sao.

Đổi qua một cái lọ màu đen chứa dược dịch bảy màu khác chỉ còn vài ba giọt, Vân Chi ngửi thử một hơi thì cảm thấy toàn thân cực kì khoan khoái liền đưa ra suy đoán:

-Chắc hẳn đây là dược dịch chữa thương đẳng cấp cao.

Có ý nghĩ này Vân Chi không dám lãng phí uống thử chút nào, lại nhìn qua Tiêu Viêm hôn mê bất tỉnh không có sức uống cắn răng một cái lẩm bẩm:

-Đây không phải hôn, chỉ là cho hắn uống thuốc thôi.

Thoáng do dự thêm một lát, Vân Chi ngồi xuống đặt phần đầu của Tiêu Viêm lên đùi của mình theo hướng hơi ngửa lên rồi ngẩng đầu dốc hết ba giọt dược dịch bảy màu vào miệng, sau đó nàng chậm rãi cúi người xuống, môi chạm môi với Tiêu Viêm.

Theo đó phần lớn dược dịch bảy màu được truyền từ miệng Vân Chi sang miệng của Tiêu Viêm, một phần nhỏ hơn hòa với nước bọt thì bị Vân Chi ngại ngùng nuốt xuống, nàng không muốn truyền cả nước bọt qua cho Tiêu Viêm.

Nói gì thì nói nàng là một nữ nhân rất biết giữ mình, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cho ai động chạm thân thể đâu, ai ngờ hôm nay lại tiện nghi Tiêu Viêm hết lần này tới lần khác.

Liếm liếm môi, cảm nhận thân thể khoan khoái, phong ấn có dấu hiệu hơi nới lỏng, Vân Chi vừa xấu hổ vừa cảm thán:

-Chậc, ta làm Đấu Hoàng còn chưa bao giờ có được thuốc chữa thương tốt thế này, ngươi càng ngày càng thần bí rồi đó.

Chưa được bao lâu, một cỗ nóng bỏng từ dưới bụng Vân Chi bốc lên, khuôn mặt nàng vô thức biến ửng hồng, hơi thở dồn dập, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm đầy mê li, tất cả hợp lại cho thấy Vân Chi đang bị kích thích dục tính cực kì mạnh mẽ.

Nhưng với tâm trí của một Đấu Hoàng, Vân Chi vẫn có thể giữ được một chút thanh tỉnh, Vân Chi không thể tin nổi nhìn Tiêu Viêm đang ngất xỉu mà cũng có tình trạng tương tự, phần dưới hạ bộ... hơi nhô lên, lại nhìn qua cái lọ màu đen tự hỏi:

-Đây.... đây là.... xuân dược? Không được, ta phải kiềm chế.

Chỉ là.... cái dược dịch bảy màu kia không phải xuân dược bình thường, nó là loại xuân dược mạnh mẽ đánh gục được cả ma thú tam giai, trong tình trạng bị phong ấn đấu khí Vân Chi làm sao giữ vững được tâm trí hoàn thành thanh tỉnh.

Hơn mười giây sau, Vân Chi kiềm chế không nổi một lần nữa đặt môi lên môi Tiêu Viêm, đầu lưỡi ngọt ngào càng mạnh bạo tiến sâu vào quấn lấy lưỡi Tiêu Viêm, có điều... nếu Tiêu Viêm tỉnh dậy vào lúc này sẽ thấy Vân Chi đang khóc.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má vô cùng thương cảm.

Đúng là nàng có chút thích Dược Nham thật, nhưng nàng căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ cùng Dược Nham làm việc này, ít nhất... không phải hiện tại.

Vân Chi lấy hết thanh tỉnh cuối cùng nói ra một câu:

-Dược Nham, nếu đây đã là số mệnh, thì sau việc này, chúng ta sẽ cùng chết.

Nói xong, Vân Chi triệt để mất hết lí trí, hai tay sờ soạng dần cởi y phục của mình lẫn Tiêu Viêm ra.

Đúng lúc Vân Chi đã cởi được một nửa, cặp mắt đang đóng chặt của Tiêu Viêm mở ra, bất chấp khuôn mặt đỏ bừng, bất chấp hơi thở dồn dập, bất chấp cơ thể đang có những dấu hiệu không chính đáng, nhưng ánh mắt của Tiêu Viêm lại vô cùng thanh tỉnh, kèm theo một chút non nớt.

Hắn, là Nguyên Tiểu Bảo.

Chứng kiến Vân Chi vừa khóc vừa cởi bỏ y phục, Nguyên Tiểu Bảo cực kì đau lòng, thế nhưng mà... linh hồn thanh tỉnh chứ cơ thể lại yếu ớt không cử động được, Nguyên Tiểu Bảo nhất thời chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Chi thống khổ.

-Phải làm thế nào đây, ta không muốn nàng nghĩ quẩn. Phải rồi, ở kiếp trước Thập Vô Dạ tính kế ta tức là ta có bí mật rất lớn, linh hồn của ta.... có lẽ có tác dụng.

Ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo biến thành kiên định chưa từng có, hắn lấy hết sức bình sinh nâng lên hai tay ôm chặt Vân Chi vào lòng, mặc kệ Vân Chi giãy dụa thế nào cũng không buông, hắn thề dù có tàn phế hai tay cũng không để nàng trút hết y phục.

Ôm mỹ nhân trong lòng, Nguyên Tiểu Bảo nói nhỏ vào tai Vân Chi:

-Đừng khóc.

Sau đó từ trên thân thể Tiêu Viêm bỗng bốc lên một ngọn lửa trắng sữa bao phủ lấy hai người đang ôm nhau, nhưng ngọn này không lạnh lẽo giống Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược lão, hay nóng bỏng như hỏa diễm thông thường mà cực kì ôn hòa.

Tinh tế cảm nhận sẽ thấy khí tức của nó... giống hệt Nguyên Tiểu Bảo.

Đây... là dấu hiệu Nguyên Tiểu Bảo thiêu đốt linh hồn.

Theo ngọn lửa hết luồn qua Tiêu Viêm lại chui vào Vân Chi, sự giãy dụa của Vân Chi yếu dần, ánh mắt Vân Chi một lần nữa xuất hiện thanh tỉnh, nàng nhìn thiếu niên quen thuộc mà xa lạ trước mắt đang thiêu đốt linh hồn liền quên hết tất cả.

Vân Chi không thèm nghĩ nếu đối phương dừng lại bản thân sẽ lại một lần nữa rơi vào sắc dục, cũng không thèm nghĩ tại sao linh hồn đối phương ấm áp đến nhường này lên tiếng ngăn cản:

-Đừng....

Nguyên Tiểu Bảo lắc đầu nói:

-Ta không muốn nàng đau khổ. Kì thực, đây là lỗi của ta, nếu không phải ta táy máy tay chân luyện chế xuân dược nàng sẽ không rơi vào tình cảnh này. Đây... là việc duy nhất ta có thể làm cho nàng, ta chúc nàng sống tốt.

-Được ôm nàng một cái, đối với ta đã đáng giá, nàng... hãy quên ta đi.

Nói tới lời cuối cùng, trong giọng nói Nguyên Tiểu Bảo rõ ràng có chút không nỡ, nhưng Nguyên Tiểu Bảo biết bản thân phải nói ra, nếu không Vân Chi sẽ chịu dằn vặt rất nhiều.

Nghe những lời giống như từ biệt, lại nhìn vẻ mặt Tiêu Viêm đang dần quen thuộc trở lại, Vân Chi ngẩn ngơ, trái tim nàng thắt lại vô thức nói:

-Đừng...

-Ầm....

Một âm thanh trầm thấp vang lên, ngọn lửa trắng ngà vụt tắt, hiệu quả xuân dược không còn lại chút nào, từng vết nứt trên người Tiêu Viêm cứ thế khép lại, thậm chí ngay cả phong ấn trong người Vân Chi cũng được giải khai.

Càng đáng sợ hơn, đó là tu vi của cả hai người đều có một bước tiến, Tiêu Viêm một mạch nhảy lên hẳn bát tinh đấu giả, còn Vân Chi tuy không đột phá tiểu cảnh giới nhưng nàng là Đấu Hoàng, chỉ một chút tiến bộ thôi đã rất khó tin rồi.

Bất quá.... cả hai người đều bị một cỗ lực lượng kì dị nào đó đánh cho ngất xỉu trong tư thế xích lõa ôm nhau.

…...................

Ở một nơi nào đó, bên trên đỉnh của một cái cây to lớn mà mỗi một lá cây đều đem lại cho người khác cảm giác đó là một thế giới chứ không phải một lá cây, một bóng người nhìn không rõ dung mạo lẩm bẩm:

-Hửm, cách đây không lâu một mảnh hồn của ta bỗng biến mất khỏi ba nghìn thế giới, ta những tưởng mảnh hồn đó đơn thuần là bị diệt sát nhưng không ngờ hôm nay lại một lần nữa cảm nhận được nó ở một vị diện khác, có chút ý tứ.

-Bất quá, dường như.... mảnh hồn này đang tự thiêu đốt? Ha hả, ngươi làm ta tò mò rồi đấy, để ta giúp ngươi một chút, ta rất mong chờ ngày chúng ta gặp lại nhau, không biết vẻ mặt của ngươi sẽ thế nào nếu biết bản thân chỉ là một mảnh hồn của người khác.

Nói xong, người nọ vươn tay về phương xa điểm một cái, từ ngón tay bắn ra một đoàn năng lượng trắng ngà xuyên qua vô tận không gian, bỏ qua vị diện ngăn trở tới thẳng Đấu Khí Đại Lục, nhưng không trúng vào Tiêu Viêm mà rơi vào một địa phương khác có tên gọi Hồn Tộc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương