“Không, không đau.
” Ôn Sương Bạch hoàn hồn, nhìn xuống chân mình.
Nửa tháng trước, nguyên chủ ngoài ý muốn rơi xuống vách đá bị thương chân.
Vết thương ngoài da đối với tu sĩ mà nói thì không nghiêm trọng, nghiêm trọng là ở chỗ dưới vách đá có một mảng lớn Thực Cốt Thảo, chất lỏng của Thực Cốt Thảo ngấm vào vết thương trên chân mới khiến nguyên chủ bỏ mạng.
Hiện giờ độc tố trên đùi đã hết bảy tám phần, chỉ cần thay thuốc thêm lần nữa là có thể khỏi hẳn.
Ăn sáng xong, Ôn Sương Bạch chống nạng, không làm phiền tiểu sư muội đang tu luyện trong phòng, một mình chậm rì rì đi y đường đổi thuốc.
Kết quả là vừa đi đến nửa đường, một nam tử trẻ tuổi mặc áo hồng đột nhiên đi theo bên cạnh nàng.
Ôn Sương Bạch quay đầu nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nam tử áo hồng nhiệt tình cười với nàng, tự nhiên đưa tay ra đỡ nàng đi, miệng bắt đầu nói liến thoắng: “Ôn sư muội, tin tức mới nhất đây!”
Ôn Sương Bạch: “?”
Ngươi là ai?
“Nửa tháng trước, Tạ sư huynh có phải đã cùng Du sư muội xuống núi rèn luyện không?”
À đúng rồi.
Nguyên chủ chính là vì muốn đuổi theo họ nên mới bất cẩn ngã xuống vực.
“Bọn họ rèn luyện mãi mà không có tin tức gì, cho đến trước đó vài ngày, ta mới nghe ngóng được, Tạ sư huynh vì bảo vệ Du sư muội mà bị thương nặng hôn mê, đầu óc bị thương.
”
“Nghe nói Du sư muội ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc tận tình.
Ba ngày trước Tạ sư huynh đã tỉnh, chiều hôm qua đã trở về môn phái để tĩnh dưỡng.
”
Ôn Sương Bạch bị chuỗi lời nói này làm cho choáng váng.
Nàng phản ứng một lúc, âm thầm tìm kiếm danh tính của nam tử áo hồng trong trí nhớ.
Lục Gia Nghiêu, Âm tu, là tai mắt mà nguyên chủ tìm được.
Mỗi lần hắn đến báo cáo tình hình của vị hôn phu, nguyên chủ phải trả cho hắn!
Một ngàn linh thạch!
Ôn Sương Bạch: “!!!”
Đậu má, cướp tiền à.
Thân hình Ôn Sương Bạch cứng ngắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Nàng không nói hai lời đẩy Lục Gia Nghiêu ra, làm một người què chân tự lực cánh sinh.
“Ôn sư muội?” Bị đẩy ra bất ngờ, Lục Gia Nghiêu trong lòng buồn bực, rõ ràng có hôn ước lại cùng những nữ nhân khác lôi lôi kéo kéo chính là Tạ Tử Ân mà, sao lại trút giận lên hắn?
Nhưng ai cho tiền thì người đó là tổ tông.
Ôn Sương Bạch chính là kim chủ lớn nhất của hắn, đã chi tiêu mười lần ở đây.
Lục Gia Nghiêu kiên trì đưa tay ra đỡ Ôn Sương Bạch, dịu dàng dỗ dành: “Sư muội trước đừng giận, ta còn chưa nói hết, nghe nói sau khi Tạ sư huynh tỉnh lại, hai người không biết đã nói gì, ngược lại lại cãi nhau! ”
“Lục sư huynh!” Ôn Sương Bạch hét rất to để ngăn Lục Gia Nghiêu tiếp tục nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook