Xuyên Thư Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
-
3: Bạch Y Tuyệt Thế 3
Edit: Manh Manh
Từ khi bị Lăng Trần Sóc trừng mắt một cái, đại hộ pháp vẫn luôn quy quy củ củ cúi đầu đứng tại chỗ không dám động, cũng không dám phát ra tiếng, hoàn toàn sờ không được đầu óc*¹.
*¹ Câu nỳ dịch sau đây, ai đó cứu tui với!! Bối rối đến mức không dùng được đầu óc è? ????????????
Vừa rồi, tôn thượng không chỉ ra tay cứu người nọ, mà thời điểm mình quát lớn với y, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn mình một cái?
Hơn nữa ngày thường lúc hắn đối phó với người khác, hoặc là trực tiếp giết chết hoặc là bắt về ném cho thủ hạ chậm rãi tra tấn, trước nay chưa từng ở trước mặt ai nói qua nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Còn nói những lời kia......!Nghe qua giống như là đang tán tỉnh vậy? Tôn thượng hình như là......!Cố ý trêu chọc người trước mắt này?
Cái này rốt cuộc là tình huống như thế nào đây???
Vân Triệt đứng yên bất động, một bàn tay lạnh lẽo mà hữu lực từ phía sau bỗng nhiên bắt được cánh tay Vân Triệt, kéo người về phía sau.
Vân Triệt lảo đảo một cái, cả người suýt nữa đụng vào lòng ngực Lăng Trần Sóc.
Đột nhiên, một bóng trắng phá cửa sổ nhảy vào, hô to một tiếng "Sư tôn!" Rồi đâm một kiếm về phía thiếu niên hắc y phía sau Vân Triệt.
Hắc y thiếu niên nghiêng người tránh né, thuận thế ôm chặt eo Vân Triệt.
Vân Triệt bỗng nhiên lấy lại tinh thần, dùng khuỷu tay hung hăng đánh vào bụng thiếu niên.
Thiếu niên kêu lên một tiếng, buông lỏng tay ra.
Tiên tu phá cửa sổ nhảy vào đứng bên cạnh Vân Triệt là một bạch y thiếu nữ tướng mạo thanh lệ.
Thiếu nữ một thân váy dài xếp ly, với mấy đóa hoa sen hồng phấn thêu trên váy, hai búi tóc bên đầu, được cột bằng dây cột tóc tuyết trắng hoa sen tinh tế.
Bạch y thiếu nữ nâng mắt, vừa nhìn thấy thiếu niên hắc y kia, nhíu mày tức giận hô lên: "Lăng Trần Sóc lại là ngươi! Hôm nay gặp ta chính là ngày chết của ngươi*²" [1]
*²Tui chém đó, nguyên văn là 我|日|你|死 (Ta | ngày | ngươi | chết!) Tác giả toàn phun tào kiểu này, ngược tui quá đi mất ????????.
Lời còn chưa dứt, bạch y thiếu nữ đã vung kiếm đâm tới Lăng Trần Sóc.
Lăng Trần Sóc hóa ra trường kiếm từ trong hư không, đẩy mũi kiếm của bạch y thiếu nữ ra, kiếm trong tay nhanh chóng chuyển thủ thành công, từng bước ép sát bạch y thiếu nữ.
Bạch y thiếu nữ dần dần chống đỡ không được nữa, rơi xuống thế hạ phong, bị Lăng Trần Sóc đá một cái lui về phía sau hai bước.
Vân Triệt nhìn bạch y thiếu nữ, mở ra lòng bàn tay, nói: "Kiếm!"
Bạch y thiếu nữ không cần nghĩ ngợi, lập tức cầm lấy kiếm trong tay ném cho Vân Triệt.
Vân Triệt tiếp được kiếm của bạch y thiếu nữ, giơ tay chặt đứt mười mấy đạo xiềng xích trên người, xoay người nhảy một cái, đã dừng ở trước mặt bạch y thiếu nữ, bảo hộ nàng ở phía sau.
Vân Triệt nắm nhuyễn kiếm*³ của bạch y thiếu nữ, đối mặt với Lăng Trần Sóc, không chút do dự đâm một kiếm tới ngực Lăng Trần Sóc.
*³Nhuyễn kiếm là kiễm lưỡi mỏng, dẽo, linh hoạt.
Dễ hiểu hơn đó là, ai có coi phim kiếm hiệp rùi á, thì có thấy mấy cây kiếm người ta giấu trong thắt lưng chưa, ừ, nó đó.
Không mang theo chút cảm tình nào.
Tay cằm kiếm của Lăng Trần Sóc cũng không nâng lên một chút, mà chỉ nghiêng người tránh né, khó khăn lắm mới né được một kiếm sắc bén kia của Vân Triệt.
Vân Triệt từng bước theo sát, chiêu nào cũng ngoan độc, Lăng Trần Sóc lui về phía sau né tránh, kiếm trong tay nâng lên ngăn cản một chút cũng không có, càng đừng nói đến đánh trả.
Hồng trướng đỏ rực trên thần đài bị kiếm phong sắc bén xé thành từng mảnh, như một hồi tuyết lớn, lả tả bay xuống trước mắt Vân Triệt và Lăng Trần Sóc.
Cách một trận tuyết lớn đỏ rực nhìn nhau, ảnh ngược trong hai mắt tươi sáng của thiếu niên là một một gương mặt tuyệt mỹ quen thuộc, như bóng trăng cô đơn vươn lên khỏi mặt nước lạnh lẽo, rực rỡ nhưng lại ngăn cách với trần thế.
Tóc đen như mực bay bay, dùng dây cột tóc tuyết trắng buộc lại hơn nữa, không giống với Thanh Huy tông chủ năm đó, đầu đeo kim quan ngồi ở đài sen trên cao không thèm để ý tới nhân tình, hai má trắng nõn không có huyết văn, chỉ có một vết sẹo như máu dưới khóe mắt phải, tựa như ánh nắng sáng lạn phía chân trời.
Trong gương mặt thanh lãnh kia dường như che giấu một cơn bão tuyết, tuy không mang xuân sắc, nhưng lại ẩn chứa phong nguyệt vô biên.
Khiến người ngắm nhìn phải si mê.
Tới lui mười mấy chiêu, hắn vẫn luôn trốn trốn né né, Lăng Trần Sóc thối lui đến chân tường bỗng nhiên dừng lại trước mặt Vân Triệt, mặc cho kiếm trong tay Vân Triệt xuyên qua tim.
Vân Triệt ngẩn ra.
Ma tu bốn phía kinh hãi, sôi nổi hô: "Tôn thượng!!!"
Khóe môi Lăng Trần Sóc chảy xuống một tia đỏ tươi, môi hơi hơi gợi lên, nhìn Vân Triệt nói: "......"
Vân Triệt: "......"
Chỉ thấy Lăng Trần Sóc giật giật môi, tựa hồ nói ra bốn chữ, lại không phát ra bất luận thanh âm gì, thân hình liền như gió tiêu tán.
Vân Triệt đứng ở chỗ cũ, nhìn thần đài trống rỗng trước mắt như suy tư gì đó, thiếu niên hắc y mới vừa rồi còn ngồi ngay ngắn trên vị trí, giờ đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mặt đất bừa bãi.
Đại hộ pháp thấy thế không ổn, nhân lúc Vân Triệt còn chưa làm khó dễ liền vun tay vung, cùng chúng ma tu xung quanh lặng yên thối lui, chớp mắt một cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bạch y thiếu nữ cũng nhìn thần đài trống rỗng, sau một lúc lâu mới kinh ngạc đến ấp úng nói: "Lợi hại như vậy......!Thế nhưng chỉ là một phân thân?! Nhìn khẩu hình vừa rồi của hắn......!Hình như là đang nói......ngươi chạy không được?!"
Vân Triệt không nói, trả kiếm cho bạch y thiếu nữ, cúi người nhặt nón tre rơi trên mặt đất lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi căn bản không tồn tại bên trên.
Thấy bụi đất đã phủi sạch sẽ, y mới sửa sửa lại mái tóc dài, không chút cẩu thả đội nón tre lên đầu, xoay người rời đi.
"Ai ai ai, sư tôn! Từ từ đợi ta với!" Ra khỏi tiểu lâu, đi trên đường phố, bạch y thiếu nữ dường như giống hệt chó con dán phía sau Vân Triệt, nói, "Sư tôn thật là người sao! Là người đúng không! Ta biết người còn chưa chết mà!!!"
Nói nói, thế nhưng hốc mắt bạch y thiếu nữ lại đỏ lên, nước mắt tuôn trào suối, "Sư tôn, thực xin lỗi, mười bảy năm trước không giúp được người, để đám người xấu kia hại người......!Anh*⁴......"
*⁴Anh (từ tượng thanh: ríu rít) trong tiếng trung đọc là yīng, phát âm gần giống với tiếng khóc.
Vân Triệt nhàn nhạt nói: "Không cần như thế."
"Sư tôn, ta tìm người mười bảy năm......" Bạch y thiếu nữ giơ tay lau loạn nước mắt trên mặt một phen, một bên gắt gao đi theo Vân Triệt, một bên dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe rõ, nhẹ giọng khóc lóc kể lể nói, "Ta ban ngày nghĩ đến người, ban đêm cũng mơ thấy người......!Anh......!Vừa rồi ta nhìn thấy một bóng dáng trên phố, liền cảm thấy đó chính là người, một đường theo đến đây, không thể tưởng tượng được thật sự là người, anh anh anh......"
"Sư tôn, người đừng bỏ ta một mình, người dẫn mình ta đi thôi có được không, cầu xin người anh anh anh......"
Bạch y thiếu nữ nước mắt nước mũi một phen theo sau Vân Triệt khóc lóc kể lể, đáng tiếc sư tôn phía trước lại không quay đầu, càng đừng nói là mở miệng an ủi.
Vân Triệt nhàn nhạt nói: "Không cần đi theo ta."
"Sư......" Lời bạch y thiếu nữ còn chưa dứt, phía trước hai người bỗng nhiên bị một kẻ mặc hôi (xám) đạo bào, một kẻ một mắt, hai tiên tu chặn đường.
Vân Triệt dừng chân.
"Nha, vị này......!Không phải Ninh Thi Ngọc của Thanh Huy Tông sao?" Tiên tu độc nhãn chặn trước mặt bạch y thiếu nữ, nhìn thoáng qua Vân Triệt đứng cách nàng cách không xa, cười nói, "Nghe nói năm đó ngươi rời tông môn luôn miệng nói là muốn tìm sư tôn về.
Như thế nào? Không tìm ra sư tôn, lại ở bên ngoài tìm một dã nam nhân?"
"Ta nhìn dáng vẻ này." Tiên tu độc nhãn tay trái nắm khuỷu tay phải, tay phải sờ sờ cái cằm có mấy sợi râu ngắn ngủn của mình, cười nói, "Hẳn là ngươi còn muốn ở đây dính chặt vào hắn ha ha ha......"
"Ha ha ha......" đạo bào ngăn trước mặt Vân Triệt cũng cười theo.
Ninh Thi Ngọc trợn tròn mắt, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào tiên tu độc nhãn kia, hô: "Ngươi, các ngươi......!Không được nói y như vậy!"
"Nha, còn chưa qua cửa mà đã bảo hộ y như vậy rồi? Nam nhân này bộ dáng tiên thiên cái gì? Để chúng ta nhìn xem." Nói xong, độc nhãn quay đầu, vươn tay kéo nón tre phủ lụa trắng của Vân Triệt xuống.
Vân Triệt giơ tay, nhẹ nhàng chế trụ mệnh môn*⁵ của đối phương.
*⁵Mệnh môn: huyệt đạo nằm ở dưới đốt xương sống thứ 14, tác dụng liên qua tới thận.
Mà chắc không phải cái này đâu.
Vì theo danh từ thuật số: mệnh môn dùng để chỉ hai bên má, gần tai.
Chắc là Vân Triệt chụp tay lên mặt độc nhãn á.
Tay độc nhãn tiên tu cứng đờ, chỉ đành phải hậm hực buông lụa trắng đã nắm chặc trong tay ra.
Vân Triệt cũng buông lỏng tay.
"Thiết, ngươi sao lại giống nữ nhân vậy? Người khác muốn xem cũng không được?" Độc nhãn tiên tu rất có hứng thú nhìn Vân Triệt, khóe môi gợi lên, trào phúng nói, "Không phải là nữ nhân thật đó chứ?"
Ninh Thi Ngọc chỉ vào độc nhãn tiên tu mắng: "Các ngươi mới là nữ! Hôm nay còn dám nói y một câu, ta liền lập tức đánh chết các ngươi!"
"Nha nha nha, bênh vực người mình như vậy.
A ha ha ha, có ý tứ." Độc nhãn tiên tu vuốt vuốt tay áo, chỉ vào Vân Triệt nói, "Ta hôm nay liền phải nói y, ta nói y hoặc là xấu quá không dám lộ mặt, hoặc chính là một kẻ bạc dạng sáp đầu thương*⁶!"
*⁶Chỉ được vẻ bên ngoài, thực chất là vô dụng.
"Các ngươi phóng thí*⁷!" Ninh Thi Ngọc tức giận, một tay ấn vào kiếm, muốn ra tay đánh người một phen, nhưng bị Vân Triệt kéo tay áo lại.
*⁷Đánh rắm í ạ.
"Quên đi quên đi, tên nam nhân này quá hèn nhát, thật không thú vị, đi đi đi." Độc nhãn tiên tu kia cười lớn xoay người sang chỗ khác, kéo hôi đạo bào như đang tính toán rời đi.
Hai người vừa mới đi được nửa bước, độc nhãn tiên tu đột nhiên quay người lại, một kiếm hướng thẳng đến mặt Vân Triệt.
Vân Triệt giơ hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, nhẹ nhàng xoay một cái sang phải.
"Khanh --"
Trường kiếm trong tay độc nhãn tiên tu theo một tiếng kia mà đứt đoạn.
Thấy có người động thủ với Vân Triệt, Ninh Thi Ngọc lập tức rút kiếm nhảy lên, một chân đá vào mặt độc nhãn tiên tu kia, đến cả người hắn cũng đều bị đá bay ra ngoài.
"Loảng xoảng --"
Độc nhãn tiên tu nện mặt lên kệ để hàng của một người bán hàng rong bên đường, làm toàn bộ kệ để hàng chia năm xẻ bảy.
Thấy đồng bạn ăn mệt, hôi đạo bào vội vàng rút trường kiếm đánh tới chổ Ninh Thi Ngọc.
Ninh Thi Ngọc vọt người lên lượn vòng một, khó khăn tránh được thanh kiếm, thuận thế nhấc chân đá bay tiên tu đạo bào.
"Hảo ngươi cái nha đầu này!" Độc nhãn lau máu mũi trên mặt, câm giận nói với hôi đạo bào, "Đi! Chúng ta đi!"
Hai gã tiên tu mặt mũi bầm dập nâng nhau lên, khập khiễng đi được ba bước, độc nhãn tiên tu bỗng nhiên đứng lại, quay đầu không cam lòng mắng: "Ninh Thi Ngọc, ngươi rời khỏi sư môn mà còn ở bên ngoài tìm dã nam nhân, xem ta đi báo với Thanh Huy Tông ngươi và dã nam nhân này của ngươi như thế nào! Các ngươi cứ chờ xem!"
"Con mẹ nó, ta cho các ngươi đi cáo!" Ninh Thi Ngọc rút kiếm đuổi theo, lại bị Vân Triệt kéo ống tay áo.
Ninh Thi Ngọc ngẩn ra, quay đầu nhìn Vân Triệt, đôi mắt to ngậm đầy nước mắt: "Sư tôn, bọn họ khi dễ người! Anh anh anh......"
Vân Triệt: "......"
"Sư tôn chúng ta đi, chờ lát nữa nếu Thần Hoa sư huynh bọn họ tìm tới, thì không tốt chút nào." Ninh Thi Ngọc giơ tay lau nước mắt, lại trở tay kéo tay áo Vân Triệt lại.
Lúc Ninh Thi Ngọc kéo áo Vân Triệt rời khỏi, trong kệ hàng vừa rồi bị đập hư, người bán hàng rong vẫn luôn co rúm trong góc lại dường như quỷ mị vọt đến trước mặt nàng, thật cẩn thận nói: "Cô......!Cô nương, ngài xem có phải nên bồi thường kệ hàng của ta hay không......"
Ninh Thi Ngọc nâng cằm, khinh thường nói: "Kệ hàng cái gì?!"
"Chính, chính là vừa rồi ngài đánh, ngài xem đi......" Người bán hàng rong cẩn thận chỉ chỉ ven đường.
Ninh Thi Ngọc theo tay người bán hàng vọng qua, chỉ thấy ven đường là một đống ván gỗ rách nát, đủ loại đồ chơi trẻ con rải đầy đất, mới hơi hơi mở to hai mắt nhìn.
"Cái kệ hàng này, là ta mới mua trở về, mười lượng bạc." Người bán hàng nói, "Còn có vài thứ kia, đều đã bị đập hư rất nhiều, ngài xem......!Cũng coi như mười lượng bạc.
Tổng cộng là hai mươi lượng bạc."
Ninh Thi Ngọc cắn cắn môi, ủy khuất nói: "Ta không có tiền."
"Ai......!Tính ta xui xẻo đi, hôm nay mới vừa chấp vá lung tung hỏi mượn được hai mươi lượng bạc từ chổ thân thích để vào thành bài bán chút đồ, kết quả......" Người bán hàng giơ tay lau lau đôi mắt đã đỏ dần lên, nhún vai, nói, "Tức phụ và nhi tử còn ở nhà chờ ta mua gạo trở về, bây giờ đến cả kệ hàng ta cũng không có, ai......"
"Ngươi......!Ngươi đừng khóc a......" Ninh Thi Ngọc sờ soạng cả người một lần, đồ vật đáng giá gì cũng không có để lấy ra.
Rời khỏi sư môn mười bảy năm, tiền đã sớm dùng hết rồi, đồ vật đáng giá trên người cũng không còn nữa, muốn trả cũng trả không nổi.
"Sư......" Ninh Thi Ngọc quay đầu, muốn hỏi một chút Vân Triệt có tiền không, xem xem có thể mượn trước một ít không, vừa xoay đầu lại, thì phát hiện không biết khi nào người đã không thấy đâu.
Vân Triệt đi dọc theo đường phố chừng 30 bước, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ven đường, xoay người bước vào tiệm cầm đồ "Kỳ Trân Các" bên trái.
"Lạch cạch" một tiếng, một khối ngọc bội đen tuyền chạm khắc tinh tế bị một bàn tay trắng nõn thon dài khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt trên quầy.
Vân Triệt nói: "Lão bản."
Trước quầy hiệu cầm đồ là một học đồ trên dưới hai mươi tuổi, gã cầm lấy ngọc nhìn nhìn, rồi vội vàng vào hậu đường thương nghị cùng với trưởng lão.
Chỉ chốc lát sau, học đồ kia đã cầm ngọc ra tới, nghiêm trang nói: "Khối ngọc này nhìn như không tì vết nhưng lại có vết nứt bên trong, không ra Côn Sơn mà lại ra Đông Lăng*⁸, không đáng tiền."
*⁸Ý chỉ không như mong muốn, làm cái này mà ra cái kia, tui lại chém đó, có cao nhân nào đi ngang qua giúp tui với.
Vân Triệt nói: "Trả ta."
"Chẳng qua, tiệm cầm đồ chúng ta kinh doanh không chỉ vì mưu cầu lợi lộc, cũng muốn cứu người lúc nguy cấp." Ánh mắt giảo hoạt của học đồ chợt lóe, nói, "Khách quan, nếu ngài cần dùng tiền gấp, ngài có thể bán đứt cho chúng ta, chúng ta sẽ mua lại với giá hai mươi lượng bạc.
Nhưng mà sau này ngài không thể đổi ý, cũng không thể chuộc lại."
Ngọc này lấy ra từ ngọc mạch của Côn Sơn, vốn là báu vật vô giá, nhưng Vân Triệt không muốn cãi cọ, chỉ nhàn nhạt nói: "Đưa tiền."
Học đồ vội vàng lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho Vân Triệt nói: "Đây là hai mươi lượng, mong ngài giữ tốt.
Nó đã bán đứt rồi, ngày sau không thể chuộc lại."
Vân Triệt không nói, nhận bạc xong liền xoay người rời đi.
Trở lại đường phố, người bán hàng rong kia vẫn còn khóc khóc đề đề ở ven đường, đang nhặt hàng hoá rớt đầy đất cùng với mấy mảnh nhỏ của kệ để hàng, Ninh Thi Ngọc đã không biết đi nơi nào.
Vân Triệt chậm rãi ngồi xổm xuống, đem hai mươi lượng bạc còn chưa được cầm nóng trong tay đặt trên mặt đất trước mặt người bán hàng rong.
Người bán hàng lắp bắp kinh hãi, hơi hơi mở to mắt nhìn ngân lượng như tuyết trắng trước mắt, ngẩng đầu lên, ấp úng nói: "Ngươi......!Ngươi?!"
Vân Triệt nhàn nhạt nói: "Trả cho ngươi."
"Cảm ơn......!Cảm ơn, ngươi thật là người tốt......" Người bán hàng vội vàng nhét bạc vào trong ngực, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói, "Cái cô nương kia chạy rồi, ta cho rằng các ngươi sẽ không trở về trả bạc cho ta nữa, nàng lợi hại như vậy ta cũng không dám ngăn cản......"
"Ai, cô nương kia không phải......!Đi tìm ngươi sao?"
Vân Triệt không nói, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở dưới ống tay áo bị cuốn lên khỏi cổ tay của người bán hàng, nơi đó lộ ra một đoạn cánh tay.
Người bán hàng rong kia lộ ra một đoạn cánh tay màu lúa mạch, bị một con rồng dài chiếm cứ bên trên, giống nhau như đúc với đồ án trên cánh tay của hắc y thiếu niên trong tiểu lâu.
Đồng tử Vân Triệt chợt co rụt lại.
- ---
[1] Câu nói tục này là một hiện tượng ngôn ngữ phổ biến ở Giang Chiết, đã dung nhập vào ngôn ngữ hàng ngày, chỉ là đại biểu cho sự phẫn nộ, không đại biểu cho tố chất của người sử dụng không cao.
Nhưng, xin đừng bắt chước.
*³Nhuyễn kiếm.
Yeah! Yeah! Thi xong rùi, quẩy thuiiiiiiii!
Happy new year!!!
Alo! Có ai thấy tui chú thích nhiều quá thì ok, nói với tui nhá, để tui đem chú thích xuống dưới, nhưng mà tui chỉ sợ là đọc tới cuối chương mụi ngừi sẽ quên mấy cái chú thích đó ở đâu, chú thích cái gì thôi, mà nếu để đó rồi làm đứt mạch cảm xúc của mụi ngừi thì sao, aizz...
16/5/2022.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook