Xuyên Thư Chi Tu Tiên
-
Quyển 1 - Chương 16-1: Khai triển (1)
' Nha đầu, con đến trễ ' Đôi mắt hồ ly loé sáng, cười như không cười nhìn Hạ Vân Du.
' Con không đến trễ a, tại người đến quá sớm mà thôi ' Hạ Vân Du vẻ mặt vô tội nhìn Phạm lão, trong lòng phỉ nhổ: hừ ngày hôm qua nàng đợi lão cả buổi sáng, sao lão không tự phạt mình đi. Vả lại hôm nay nàng không đi trễ nha.
' A, vậy sao? Nhưng ta vẫn cảm thấy làm đệ tử thì không thể để sư phụ đợi mình chứ nhỉ? ' Phạm lão nhướng mày, vui sướng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Hạ Vân Du.
' .... ' Hạ Vân Du trực tiếp im lặng, nàng thừa nhận miệng lưỡi nàng không bằng Phạm lão.
' Đi thôi ' Phạm lão vui vẻ nắm tay Hạ Vân Du biến mất.
* * * * * * *
' Nha đầu, con biết không......'
Hạ Vân Du thật sự muốn bóp chết người không ngừng ồn ào bên tai nàng. Từ khi đến đây Phạm lão chưa bao giờ ngừng nói một giây.
' Nha đầu, con sợ nhất cái gì?' Đột nhiên Phạm lão dừng lại, quay sang hỏi.
' Có chuyện gì không?' Hạ Vân Du không để ý hỏi lại. Khó khăn nhấc chân khỏi đám bùn, lại nhìn Phạm lão di chuyển nhẹ nhàng, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: không được nàng phải cố gắng, không để Phạm lão cười nàng được.
Hạ Vân Du dùng tốc độ thật nhanh đặt chân xuống rồi rút chân lên, vì vậy đám bùn bám chân giảm một chút, nhưng bước chân vẫn như trước nặng nề, nàng không dám buông lơi nửa giây mỗi tế bào trong cơ thể đều căng cứng hoạt động hết công suất.
' Con phải biết trong thế gian này vạn vận tương sinh tương khắc, nếu con có yếu điểm thì rất dễ bị người khác tính kế' Đôi mắt hồ ly cong cong.
' Và người đầu tiên chính là người ' Hạ Vân Du vạch trần ý đồ Phạm lão, hừ nàng cũng không phải ngốc.
' Đúng' Phạm lão vô lại thừa nhận: ' Bất quá cũng muốn tốt cho con thôi'
' Độ cao ' Nhếch môi nói ra hai chữ, đôi mắt xẹt qua tia đau thương rồi nhanh chóng biến mất.
' À...'
Tiếng à kéo dài làm cho lông tơ trong người Hạ Vân Du dựng lên hết. Không sao, nếu Phạm lão khắc phục được nhược điểm này của nàng sau này nàng không cần lo lắng nữa. Hạ Vân Du tự trấn an mình, nhưng cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Thấy mình đạt được mục đích, Phạm lão vui vẻ giở giọng khiêu khích Hạ Vân Du:
' Nha đầu con chạy chậm quá, lúc ta cỡ tuổi con đã đi như trên mặt đất rồi.'
'......' Bước chân Hạ Vân Du ngày càng nhanh.
' Không sao, đừng gấp gáp cỡ tuổi ta con sẽ được như thế này thôi ' Phạm lão cười hắc hắc, đi qua đi lại trước mặt Hạ Vân Du.
' ... ' Nàng không nghe gì cả, không nghe Phạm lão đang sỉ nhục nàng, đúng nàng không nghe aa..aa..a.. không nghe. Hạ Vân Du giả điếc chạy đi.
' A đây là sức mạnh tiềm tàng sao? ' Phạm lão vui vẻ nhìn người không biết mệt kia, đôi chân vẫn còn một đám bùn bám theo mà nàng vẫn còn chạy nhanh được.
' Hộc..hộc..a..' Hạ Vân Du dừng lại thở gấp, toàn thân nóng bừng, đôi chân không còn chút sức lực đành để cho đám bùn dần nuốt chửng.
' A ' Chợt thân thể nàng bị nhấc bổng lên.
' Vô dụng ' Nghe Phạm lão nói vậy, Hạ Vân Du đen mặt nuốt lời cảm ơn vào trong.
' Con không đến trễ a, tại người đến quá sớm mà thôi ' Hạ Vân Du vẻ mặt vô tội nhìn Phạm lão, trong lòng phỉ nhổ: hừ ngày hôm qua nàng đợi lão cả buổi sáng, sao lão không tự phạt mình đi. Vả lại hôm nay nàng không đi trễ nha.
' A, vậy sao? Nhưng ta vẫn cảm thấy làm đệ tử thì không thể để sư phụ đợi mình chứ nhỉ? ' Phạm lão nhướng mày, vui sướng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Hạ Vân Du.
' .... ' Hạ Vân Du trực tiếp im lặng, nàng thừa nhận miệng lưỡi nàng không bằng Phạm lão.
' Đi thôi ' Phạm lão vui vẻ nắm tay Hạ Vân Du biến mất.
* * * * * * *
' Nha đầu, con biết không......'
Hạ Vân Du thật sự muốn bóp chết người không ngừng ồn ào bên tai nàng. Từ khi đến đây Phạm lão chưa bao giờ ngừng nói một giây.
' Nha đầu, con sợ nhất cái gì?' Đột nhiên Phạm lão dừng lại, quay sang hỏi.
' Có chuyện gì không?' Hạ Vân Du không để ý hỏi lại. Khó khăn nhấc chân khỏi đám bùn, lại nhìn Phạm lão di chuyển nhẹ nhàng, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: không được nàng phải cố gắng, không để Phạm lão cười nàng được.
Hạ Vân Du dùng tốc độ thật nhanh đặt chân xuống rồi rút chân lên, vì vậy đám bùn bám chân giảm một chút, nhưng bước chân vẫn như trước nặng nề, nàng không dám buông lơi nửa giây mỗi tế bào trong cơ thể đều căng cứng hoạt động hết công suất.
' Con phải biết trong thế gian này vạn vận tương sinh tương khắc, nếu con có yếu điểm thì rất dễ bị người khác tính kế' Đôi mắt hồ ly cong cong.
' Và người đầu tiên chính là người ' Hạ Vân Du vạch trần ý đồ Phạm lão, hừ nàng cũng không phải ngốc.
' Đúng' Phạm lão vô lại thừa nhận: ' Bất quá cũng muốn tốt cho con thôi'
' Độ cao ' Nhếch môi nói ra hai chữ, đôi mắt xẹt qua tia đau thương rồi nhanh chóng biến mất.
' À...'
Tiếng à kéo dài làm cho lông tơ trong người Hạ Vân Du dựng lên hết. Không sao, nếu Phạm lão khắc phục được nhược điểm này của nàng sau này nàng không cần lo lắng nữa. Hạ Vân Du tự trấn an mình, nhưng cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Thấy mình đạt được mục đích, Phạm lão vui vẻ giở giọng khiêu khích Hạ Vân Du:
' Nha đầu con chạy chậm quá, lúc ta cỡ tuổi con đã đi như trên mặt đất rồi.'
'......' Bước chân Hạ Vân Du ngày càng nhanh.
' Không sao, đừng gấp gáp cỡ tuổi ta con sẽ được như thế này thôi ' Phạm lão cười hắc hắc, đi qua đi lại trước mặt Hạ Vân Du.
' ... ' Nàng không nghe gì cả, không nghe Phạm lão đang sỉ nhục nàng, đúng nàng không nghe aa..aa..a.. không nghe. Hạ Vân Du giả điếc chạy đi.
' A đây là sức mạnh tiềm tàng sao? ' Phạm lão vui vẻ nhìn người không biết mệt kia, đôi chân vẫn còn một đám bùn bám theo mà nàng vẫn còn chạy nhanh được.
' Hộc..hộc..a..' Hạ Vân Du dừng lại thở gấp, toàn thân nóng bừng, đôi chân không còn chút sức lực đành để cho đám bùn dần nuốt chửng.
' A ' Chợt thân thể nàng bị nhấc bổng lên.
' Vô dụng ' Nghe Phạm lão nói vậy, Hạ Vân Du đen mặt nuốt lời cảm ơn vào trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook