Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 91: Tái Ngộ Nữ Chủ


Editor: Tĩnh
Ở Tam Dương Thành tửu lâu Phỉ Thúy Lâu là nổi danh nhất, mỗi món ăn đều sử dụng linh thực nên giá cả rất xa xỉ.

Sở Diệp gần đây kiếm được không ít, nên rất vui lòng cùng Lâm Sơ Văn xa xỉ một phen.

“Gạo này ăn ngon thật a!
Lâm Sơ Văn múc một muỗng linh gạo, đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy trong miệng có một loại hương vị vừa thơm vừa ngọt.

“Đây là Ngọc Tủy Gạo, được trồng trên linh điền.

Một khối linh điền sản xuất linh gạo đại khái cũng chỉ có mấy chục cân, hương vị tự nhiên là tốt.” Ngọc Túy Gạo có công dụng là cải thiện thể chất, nếu ăn thường xuyên thì đối với thân thể và tố chất của Hồn Sủng Sư có thể tăng lên, nhưng giá cả của chúng không rẻ chút nào.

Lâm Sơ Văn sống đến bây giờ, cũng chẳng được linh gạo mấy lần.

Theo hắn nhớ thì trước giờ hắn chỉ mới ăn được một lần, là lúc sinh nhật của hắn, gia gia hắn vì muốn hắn vui vẻ mà mua cho hắn một lần.

Lâm Sơ Văn ăn Ngọc Tủy Gạo, nhịn không được mà hoài niệm về gia gia, thầm nghĩ: Nếu gia gia có thể nhìn cuộc sống hiện tại của hắn, nhất định sẽ rất cao hứng.

Sở Diệp cười cười, nói: “Là thứ tốt, quý một ít cũng không có gì.” Dù sao hắn hiện tại cũng có tiền, có tiền thì chính là phải tiêu sao?
Tiểu hồ ly tựa hồ cũng rất thích hương vị Ngọc Tủy Gạo, ăn tới độ cả mặt đều vùi vào tô.

“Điểm tâm cũng ăn rất ngon."
Lâm Sơ Văn cắn một ngụm bánh làm từ Tử Ngọc quả mà loại Tử Ngọc này có hình dạng giống trái nho, vừa ăn vào liền cảm thấy cả miệng thơm ngọt, nhịn không được lộ ra vài phần say mê yêu thích.

" Đúng là ngon thật."
“Ngươi muốn ăn thịt bò đi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp cười gượng một tiếng, Lâm Sơ Văn gọi một đĩa thịt bò man huyết, loại này thịt bò này khí huyết tràn đầy, có tác dụng tăng khí huyết cho Hồn Sủng Sư, ở đây có không ít người nuôi dưỡng loại này bò này để bán cho Hồn Sư.

Sở Diệp gắp một khối thịt bò, đưa vào trong miệng, vừa lòng gật gật đầu, nói: “Hương vị không tồi!

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Loại thịt này độ dai vừa phải ăn rất ngon."
Tiểu Ngân ngâm mình ở trong bình Bách Hoa Tửu, từng ụng mà uống.

Năm đó sau khi uống qua Đoán Hồn Rượu, Tiểu Ngân liền thích uống ruộng.

Biết Tiểu Ngân thích uống rượu, Sở Diệp cố ý mua cho nó một vò Bách Hoa Tửu.

Bách Hoa Tửu tên như nghĩa là dùng rất nhiều linh hoa để ủ ra, loại rượu này phẩm chất cao hay thấp là chủ yếu dựa vào linh hoa dùng để ủ rượu.

Vò mà Tiểu Ngân uống, có cấp bậc tương đối cao, nghe nói trong đó có vài loại linh hoa trăm năm, một vò có giá hai vạn đồng vàng, đúng là mất thật.

Tiểu Ngân gần đây dùng không ít thứ tốt, thực lực dâng lên nhanh chóng, Bách Hoa Tửu có thể trợ giúp chải chuốt hồn lực, loại rượu này có tác dụng nhất định với Tiểu Ngân.

Lâm Sơ Văn nhìn Tiểu Ngân, có chút hâm mộ nói: “Tiểu Ngân có lẽ sẽ rất nhanh là có thể tiến vào cấp 2."
Sở Diệp chống cằm, nói: “Cũng đúng."
Ong đàn trưởng thành, cũng mang lại cho Tiểu Ngân không ít chỗ tốt, hắn ở Tử La Tông dù kiếm được rất nhiều toái Hồn Tinh nhưng cũng đã dùng gần hết, trước đó lại của hàng mua phấn hoa, cũng đã bị ong đàn ăn gần một nửa, như vậy đại lượng vật tư tiêu hao, nhưng lại khiến cho ong đàn lại có nhiều thêm vài con Ngân Sí Ong cấp 8 cấp 9, Ngân Tiểu Nhị gần nhất cũng đã tiến giai cấp 8 a!
Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, lại nhìn nhìn Tuyết Bảo, trong lòng có chút cảm thán, đây là điểm khác biệt giữa có sát khí và không sát khí.

Tiểu Ngân hấp thu sát khí, tiến giai Chiến Tướng, tài nguyên sung túc, hát vang mà tiến bào Chiến Tướng cấp 2 nhưng Tuyết Bảo thì còn đang dừng lại ở Sĩ cấp cấp 9.

Nếu Tuyết Bảo không có được sát khí, vậy chênh lệch sợ là sẽ càng lúc càng lớn, nhưng tới giờ vẫn chưa tìm thấy sát khí cho Lâm Sơ Văn a! Nếu còn kéo dài thì Lâm Sơ Văn sẽ bị Lâm Mộng Dung vượt mặt lúc đó càng khó giải quyết.

“Sơ Văn, ngươi ở chỗ này?” Thanh âm của Lâm Mộng Dung truyền tới.

Sở Diệp quay đầu, liền thấy Lâm Mộng Dung.

Trong khoảng thời gian này, Sở Diệp vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, nên từ lâu đã không để ý tới đối phương, không nghĩ tới hắn vừa mới nghĩ đến này người, người này lại liền xuất hiện.

Sở Diệp ở trong lòng âm thầm mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Nữ chủ sao không gặp những lam nhan tri kỷ của cô ta đi, lại ngẫu nhiên mà gặp được bọn họ, thật sự là nghiệt duyên a!
“Là đường tỷ a!” Lâm Sơ Văn miễn cưỡng chào hỏi.


“Ngươi chạy đi nơi đâu, người trong gia tộc vẫn luôn ở tìm ngươi?”Ngữ khí của Lâm Mộng Dung, mang theo vài phần trách cứ.

Lâm Sơ Văn ngắn gọn nói: “Ta chính là đi du ngoạn khắp nơi."
Sở Diệp đánh giá Lâm Mộng Dung một phen, lại nhìn nhìn đến người nam tử bên cạnh cô ta, thầm nghĩ: Lâm Mộng Dung thay đổi nam nhân bên cạnh thật là cần mẫm.

Sở Diệp đánh giá Hỏa Hồ của Lâm Mộng Dung, Hỏa Hồ cũng là cấp 9, nó cùng Tuyết Bảo cấp bậc ngang nhau.

So sánh với những người khác, thì tốc độ tu luyện của Lâm Mộng Dung đã được tính là mau, nhưng mà cũng không tính là quá mức xuất sắc.

Phải biết rằng Lâm Mộng Dung chính là nữ chủ a! Trong truyện cô ta gặp rất nhiều kỳ ngộ, nên cô ta thăng cấp rất nhanh, làm cho ai cũng phải ngưỡng mộ.

Dựa theo nguyên tác, đối phương lúc này hẳn là đã kết sát, hơn nữa huyết mạch của Hỏa Hồ cũng đã cải tiến vài lần.

Sở Diệp nhìn xem Tuyết Bảo, lại nhìn nhìn Hỏa Hồ, cảm thấy uy áp trên người Tuyết Bảo còn mạnh hơn uy áp trên người con Hỏa Hồ kia.

Sở Diệp thầm nghĩ: Nữ chủ mất đi ngọc trụy cùng Cửu Vĩ Hồ Thảo, nên có lẽ đối với việc tu luyện của Lâm Mộng Dung đã tạo thành không nhỏ ảnh hưởng.

“Tứ gia gia tới, người trong nhà đều rất nhớ ngươi, ngươi cùng tứ gia gia trở về đi.” Lâm Mộng Dung nói.

“Không được!” Sở Diệp nhàn nhạt nói.

“Vì cái gì?” Lâm Mộng Dung nhíu nhíu mày, không vui nói.

Sở Diệp khẽ nhếch cằm, nói: “Bởi vì ta cùng Sơ Văn đã kết thành đạo lữ, chúng ta muốn cùng nhau lưu lạc thiên nhai, cho nên, Sơ Văn không thể cùng các ngươi trở về."
Lâm Sơ Văn nghe được Sở Diệp nói, mặt đỏ hồng.

Lâm Mộng Dung nhìn Sở Diệp, thành khẩn nói: “Sở thiếu, Lâm gia có thể cung cấp hoàn cảnh tu luyện tốt nhất cho Sơ Văn, Sở thiếu hà tất bất Sơ Văn đi theo ngươi màn trời chiếu đất."
Sở Diệp cười nhạo một tiếng, nói: “ Hoàn cảnh tu luyện tốt sao? Chẳng lẽ Lâm gia có thể vì Sơ Văn cung cấp sát khí?"
Lâm Mộng Dung sắc mặt khó coi, nói: “Diệp thiếu nói đùa, sát khí là thứ khó cầu a.”
Lâm gia giờ đây muốn mua được một phần sát khí thì phải dốc hết tài lực trong nhà ra thì mới có khả năng mua được.


Nếu buộc gia tộc phải dốc hết tài lực để bồi dưỡng một người thì chất chấn họ sẽ không đồng ý.

Huống chi, trước kia gặp phải nạn châu chấu, trong nhà đã tổn thất không nhỏ, đến bây giờ còn không thể khôi phục lại như xưa.

Sở Diệp vẻ mặt khó xử nói: “Một khi đã như vậy Sơ Văn trở về làm gì? Ngươi xem ta này một bàn đồ ăn thôi đã tốn bảy vạn đồng vàng, Sơ Văn đi theo ta đã đã bị dưỡng quen thói cẩm y ngọc thực, nếu về Lâm gia mà phải chịu cuộc sống kham khổ thì chỉ sợ hắn sẽ chịu không nổi.

Lâm Mộng Dung nghe được Sở Diệp nói, sắc mặt đổi đổi, “Diệp thiếu, thật đúng là xa xỉ."
Tiểu Ngân lung lay bay từ trong bình rượu ra tới, không biết, có phải hay không uống nhiều quá, Sở Diệp cảm giác Tiểu Ngân một thân toàn mùi rượu.

Tiểu Ngân lung lay bay đến trước mặt Hỏa Hồ, hét lên một tiếng.

Hỏa Hồ lui về phía sau hai bước, tiếng hét ảnh hướng tới cả thức hải của Lâm Mộng Dung.

Sở Diệp nhìn một màn này, có chút ngoài ý muốn, Tiểu Ngân thật là lớn gan a! Cư nhiên đi khiêu khích Hồn Thú của nữ chủ, nếu tùy tùy tiện tiện đi khiêu khích Hồn Thú của nhân vật chính thì rất dễ dàng bị phản giết a!
Tiểu Ngân nhìn đến Hỏa Hồ bị dọa rồi, có chút đắc ý chớp động cánh, bay loạn khắp nơi, trong miệng phát ra từng trận ê ê a a tiếng hoan hô.

Tuyết Bảo nhìn Tiểu Ngân, “Pi” kêu một tiếng, tỏ vẻ duy trì.

Nam tử bên cạnh Lâm Mộng Dung, ngay từ đầu đã không chú ý đến Sở Diệp, nay nhìn Tiểu Ngân, sắc mặt dần dần ngưng trọng lên.

“Ngươi là Hồn Sư?” Thẩm Hạo hỏi.

Sở Diệp cũng không giấu giếm, “Đúng."
Lâm Mộng Dung tràn đầy khiếp sợ trừng lớn mắt, nghi hoặc nói: “Ngươi như thế nào lại trở thành Hồn Sư nhanh như vậy?"
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Ngày trước may mắn đạt được một phần sát khí, liền không cẩn thận tiến giai Hồn Sư.”
Lâm Mộng Dung có chút khó có thể tin nói: “Sao có thể?” Chỉ cần không cẩn thận liền có thể tiến giai Hồn Sư sao?
Lâm Mộng Dung trước đây luôn cảm thấy Sở Diệp có khả năng ẩn tàng thực lực, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Sở Diệp lại có thể trở thành Hồn Sư?
Lâm Mộng Dung thầm nghĩ: Chẳng lẽ là Sở gia có người có người giúp cho Sở Diệp, Lâm Mộng Dung ngẫm lại cảm thấy không quá khả năng Sở gia ngày trước khuynh tẫn toàn lực, mua sắm một phân sát khí, mà phân sát khí kia là cho Sở Tư Thần, Sở Tư Thần vẫn còn đang bế quan.

Trong ngắn hạn, Sở gia hẳn là không có khả năng có thể mua thêm phần sát khí thứ hai.

“Diệp thiếu, vận khí thật tốt a!” Lâm Mộng Dung nói.

Lâm Mộng Dung trong khoảng thời gian nay, cũng đang trù tính tìm kiếm sát khí, nhưng đáng tiếc không thu được tin tức về sát khí, nhìn Sở Diệp đã trở thành Hồn Sư trong lòng liền có chút hụt hẫng.


Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám, vận khí của ta luôn luôn không tồi, bất quá, mà lớn nhất vận khí mà ta gặp được lớn nhất chính là có thể cùng Sơ Văn kết thành đạo lữ."
Lâm Sơ Văn bị Sở Diệp nói tới không kịp phòng bị nên làm cho cả mặt đỏ hồng cả lên.

“Khách quan, thần tiên gà của ngài.” Tiểu nhị đem lên một con gà thơm ngào ngạt.

Sở Diệp trực tiếp đem đĩa gà đẩy cho Tuyết Bảo, Tuyết Bảo tràn đầy hưng phấn ôm gà mà gặm.

Thần tiên gà là dùng linh dược gà để chế biến, loại gà linh dược này là dùng linh dược để nuôi nấng, một con gà đã tốn của Sở Diệp 6000 đồng vàng.

Nếu không phải ở Tử La Tông kiếm được một bút tiền của phi nghĩa, Sở Diệp thật ra cũng luyến tiếc mua loại gà này.

6000 đồng vàng một con gà, sắc hương vị đều đầy đủ, nhưng đối với không ít người đây là món ăn quá xa xỉ.

Hỏa Hồ bên cạnh Lâm Mộng Dung nhìn thấy gà thần tiên liền xao động lên, hồ ly là loại Hồn Thú rất tham ăn, đụng tới món khác đồ ăn còn đở, chứ đụng tới gà liền rất dễ dàng mất khống chế.

Hỏa Hồ không biết khi nào, lại từ Hồn Thất bên trong nhảy ra, nhìn không chớp mắt nhìn con gà của Tuyết Bảo, có ý định nhào qua cướp lấy con gà.

Lâm Mộng Dung nhìn dáng vẻ của Hỏa Hồ, sắc mặt liền đỏ, liền ngăn chặn Hỏa Hồ lại.

Hỏa Hồ ngẩng đầu, hướng Lâm Mộng Dung “Chi chi” kêu lên, tỏ vẻ cũng muốn ăn.

Lâm Mộng Dung nhìn bộ dánh của Hỏa Hồ có chút chần chờ.

Lâm Mộng Dung tuy so sánh với bạn cùng lứa tuổi là coi như cũng có tên tuổi, bất quá, cũng không có quá dư dả, gà bình thường thì không tính cái gì, còn Thảo Dược Gà đối Lâm Mộng Dung liền có chút xa xỉ.

Tuyết Bảo từng ngụm từng ngụm gặm thịt gà, hoàn toàn không có ý định phân một chút nào cho Hỏa Hồ.

Lâm Sơ Văn nhìn Lâm Mộng Dung một cái, nói: “Đường tỷ, không cần lo lắng ta hiện tại sống rất hảo, ta muốn ra ngoài mở mang kiến thức, cũng không muốn giống gia gia suốt đời chỉ bị cầm tù trong nhà mãi."
Lâm Mộng Dung banh mặt, nói: “Sơ Văn, hiện tại tình huống trong gia tộc không tốt lắm, nên gia tộc cũng yêu cầu ngươi lại để trở giúp."
Sở Diệp thầm nghĩ: Lâm Mộng Dung cuối cùng là nói thật, mà theo tình huống trước mắt, thì không phải là Lâm Sơ Văn cầu cạnh Lâm gia, mà là Lâm gia muốn dựa vào Lâm Sơ Văn.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Ta, không biết Lâm gia có cần hay không ta, nhưng ta biết rõ, Sở Diệp rất cần ta."
Sở Diệp vội không ngừng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Sơ Văn, ngươi ngàn vạn đừng rời khỏi ta, ngươi nếu rời đi ta, ta nhất định sống không nổi."
Lâm Sơ Văn nghe vậy, có chút ngượng ngùng cúi đầu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương