Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 159: Trở Lại Lưỡng Giới Thành


Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở Tam Dương Thành đi dạo một vòng, rồi cưỡi phi hành Hồn Thú, trở về Lưỡng Giới Thành.

Khi Sở Diệp vừa về đến động phủ, liền có mấy chỉ Ngân Sí Ong ong ong bay lại.

“Tình huống như thế nào?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp cau mày, nói: “Sau khi chúng ta rời khỏi, không có phát sinh thú triều, bất quá tựa hồ có linh thú ẩn núp tiến vào điều tra tình huống."
“Linh thú gì?” Lâm Sơ Văn nói.

“Hẳn là một con Độn Địa Thử.” Sở Diệp nói.

“Độn Địa Thử là Tiền gia sao?” Lâm Sơ Văn nói thầm nói.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Chắc là không phải.

Tiền gia tuy rằng nuôi dưỡng rất nhiều linh chuột, nhưng ở đây người nuôi linh chuột không chỉ có một mình Tiền gia, dựa theo Ngân Sí Ong miêu tả, con Độn Địa Thử kia là Sĩ cấp cấp 9, nhưng theo ta biết Tiền gia hình như không có con Độn Địa Thử nào là cấp 9 cả, đương nhiên, cũng có thể là Tiền gia cố ý tuyết tàng."
“Vậy có mất gì không?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Cái này thì không có.” Nội động phủ có ong đàn bảo hộ, một lão thử cũng không gây được phiền toái gì.

“Chúng ta đi khắp nơi kiểm tra một chút đi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Hai người trước tiên là đi đến linh điền, rời đi mấy tháng, cũng không ai chăm sóc linh dược, bất quá, linh dược trong linh điền lớn lên cũng không tệ lắm, có mấy con Thảo Dược Gà đang thản nhiên rảo bước trong linh điền, nhẹ nhàng nhổ mấy cộng linh thảo lên ăn.

“Thảo Dược Gà đều tụ tập đến nơi đây!” Sở Diệp nói.

“Đại khái là do bị đói.” Khi Lâm Sơ Văn rời đi, cũng có để cho bầy gà một ít linh thảo, mà số lượng cũng không tính là quá nhiều.

Bọn họ rời đi mấy tháng, Thảo Dược Gà mà không biết tự đi kiếm ăn, sợ là đã sớm chết đói.

“Nhìn bọn nó hình như còn đang rất hưởng thụ kia kìa!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn nhìn những mãnh linh điền mà Thảo Dược Gà đi qua, thầm nghĩ: Mấy con gà này cũng thật biết hàng, mấy loại linh thảo rẻ tiền chúng một cộng cũng không thèm ăn, vậy mà mấy loại linh thảo cao cấp thì lại bị tụi nó ăn không ít.

Sở Diệp rầu rĩ nói: “Bọn nó cũng biết ăn thật a!” Không cần bọn họ uy, đám Thảo Dược Gà tự thân đi tìm linh thảo để ăn, nhưng thật ra thì chúng còn phì hơn trước khi bọn họ đi rất nhiều.


Lâm Sơ Văn gật đầu, rất là tán đồng nói: “Đúng vậy!"
“Mấy loại linh thảo mà ngươi dùng để luyện chế dược tề, tựa hồ đều bị gặm không ít.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Không quan hệ, trồng lại là được."
“Tụi nó phải gọi là gà phá của thì đúng hơn!” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Như vậy cũng tốt a! Thảo Dược Gà trưởng thành không ít, có thể đem bán rồi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng đúng."
Xem xong Thảo Dược Gà, hai người đi nhìn Thịt Heo Tằm, so sánh với khi hai người rời đi, thì Thịt Heo Tằm trong rừng dâu số lượng đã tăng lên không ít.

Không ít Thịt Heo Tằm đều lớn lên trắng trẻo mập mạp, Thịt Tằm Vương cũng đã nhiều thêm vài con.

Ngày thường Tiểu Thải thường hay đậu ở trên Linh Thụ Dâu Vương nên trên cây có khí tức của Tiểu Thải, rất nhiều Thịt Heo Tằm nhát gan cũng không dám tới gần, Tiểu Thải lần này đi theo Lâm Sơ Văn rời đi, mà khí tức tàn lưu trên Linh Thụ Dâu Vương cũng dần dần tiêu tán, vì vậy đám Thịt Heo Tằm, tất cả đều bò lên Linh Thụ Dâu Vương, mà lá của Linh Thụ Dâu Vương đã bị chúng gặm cho tan tác khắp nơi.

“Mấy con Thịt Heo Tằm kia cũng thật kén ăn.” Bên cạnh như vậy nhiều Linh Thụ Dâu như vậy mà chúng lại nhìn chằm chằm lá của Linh Thụ Dâu Vương, lá đều trên cây sắp bị chúng gặm trọc rồi, một đám không biết gì về chiến lược phát triển lâu dài gì cả.

Sở Diệp hướng tới Lâm Sơ Văn nhìn thoáng qua, nói: “Đem Tiểu Thải thả ra, cho bọn nó một chút nhan sắc đi."
Lâm Sơ Văn vô ngữ nhìn Sở Diệp, đem Tiểu Thải phóng ra, Tiểu Thải bay đến ngọn cây của Linh Thụ Dâu Vương phóng xuất ra uy áp, Thịt Heo Tằm trên cây lập tức giải tán.

Sở Diệp nhìn Linh Thụ Dâu Vương, lắc đầu lấy ra Linh Tuyền Thủy tưới cho nó.

Đã mấy tháng Sở Diệp chưa tưới nước cho Linh Thụ Dâu Vương, mà Linh Thụ Dâu Vương tựa hồ đối với Linh Tuyền Thủy thập phần khát cầu, chỉ trong một chút liền đem Linh Tuyền Thủy hấp thu sạch sẽ.

Hấp thu xong Linh Tuyền Thủy, Linh Thụ Dâu Vương liền lay động thân cây, có vẻ tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.

Nơi cuối cùng mà hai người đi là ao cá, Sở Diệp đứng ở thành ao, nhìn hồ nước, thì một đạo thân ảnh của Ngân Long Ngư xuất hiện trước mắt Sở Diệp.

“Ngân Long Ngư!” Sở Diệp cau mày, “Xuất hiện Ngân Long Ngư."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: “Ân, thấy được."
Sở Diệp cau mày, nói: “Tại sao lại như vậy?
Trước kia, Sở Diệp vẫn luôn muốn dưỡng ra Ngân Long Ngư, kết quả, dưỡng ra đều là Bạch Long Ngư, vậy mà khi bọn họ ra ngoài, hồ nước lại xuất hiện Ngân Long Ngư.

Sở Diệp phồng lên quai hàm, thầm nghĩ: Đây là sao! Hắn đi ra ngoài một chuyến, Thảo Dược Gà lớn lên càng cường tráng Thịt Heo Tằm xuất hiện không ít thịt tằm vương, càng vớ vẩn hơn chính là hắn cực cực khổ khổ chăm sóc đám Long Ngư, thì chúng lại không cao hứng, tới khi hắn mặc kệ, thì đám Long Ngư kia lại lột xác đây là sao a! Coi rẻ nỗ lực của hắn sao thật sự thật quá đáng.

Hình thể của Ngân Long Ngư so Bạch Long Ngư lớn hơn không ít, Sở Diệp chú ý thấy, Ngân Long Ngư hình như tương đối bá đạo, mấy con Long Ngư khác đều trốn tránh nó, mà Ngân Long Ngư giống bá vương một mình bơi lội trong nước ao.

Ngân Long Ngư đang rung đùi đắc ý bơi lội thì bỗng nhiên đẩy nhanh tốc độ, phần phật một chút đem một con Bạch Long Ngư nuốt bào trong bụng.


Thấy như vậy một màn, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều bị hoảng sợ.

Sở Diệp cau mày, nói: “Vậy không lẽ cách bồi dưỡng ra Ngân Long Ngư chính là cho chúng cắn nuốt Bạch Long Ngư sao."
Lâm Sơ Văn như suy tư gì nói: “Cũng có khả năng, bất quá, đây chỉ là một trong số các cách mà thôi."
Sở Diệp cau mày, nói: “Bạch Long Ngư hẳn là phải rất đói, mới có thể ăn đồng loại, trước đó chúng ta vẫn luôn đem Long Ngư cho ăn quá no, cho nên mới không có dưỡng ra Ngân Long cá sao?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Rất có khả năng."
Sở Diệp thầm nghĩ: hoạn thú một đạo, quả nhiên bác đại tinh thâm a! Thức ăn quá hảo, cư nhiên cũng không được.

Nếu, làm cho Ngân Long Ngư dựa vào cắn nuốt Bạch Long Ngư để lột xác vậy thì phí tổn cũng quá cao.

.....!
Sở Diệp đi đến sát hố, bên cạnh sát hố có mấy chỉ Ngân Sí Ong, bay lại ríu rít nói chút cái gì.

“Làm sao vậy?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói; “Sau khi chúng ta rời đi, thì đã có một con Ảo Ảnh Chuột và một con U Ảnh Xà chạy tới sát hố để thám thính."
Sở Diệp híp mắt mắt, hắn mua sắm quá nhiều xương cốt, đối ngoại là nói là vì kiến tạo trận pháp, hẳn là vẫn không thể gạt được một số người, mà trong sát hố lại còn tồn lại không ít xương côt, nên hai con Hồn Thú kia đã chạy tới đây dò xét.

Lâm Sơ Văn híp mắt mắt, nói: “Yêu văn đều đã bị lau sạch, dù tới cũng không nhìn ra cái gì.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! May mắn trước đó chúng ta đã lau sạch yêu văn."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Chúng ta đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, Tiểu Bạch cũng không có trở về sao."
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Hẳn là không có."
Ngân Sí Ong có nói qua cũng không nhìn thấy thân ảnh của Tiểu Bạch trở về.

“Tiểu Bạch sẽ không đã xảy ra chuyện đi." Lâm Sơ Văn có chút lo lắng nói.

Sở Diệp lắc đầu, nói: “Cái này thì không có.” Sở Diệp cùng Tiểu Bạch có tồn tại khế ước, tuy rằng hiện tại có khả năng bởi vì khoảng cách quá xa, nên Sở Diệp cũng không thể liên hệ với Tiểu Bạch, bất quá, vẫn là có thể thông qua khế ước phán đoán được Tiểu Bạch còn sống, trạng thái hẳn là cũng không tệ lắm.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Không xảy ra việc gì liền tốt.”
Sở Diệp ôm hai tay, nói: “Tiểu Bạch rất lợi hại, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện đâu, có lẽ qua đoạn thời gian sẽ trở về, có thể còn cho chúng ta một kinh hỉ."
Lần trước khi Tiểu Bạch trở về, nói rằng Âm Hồn Sát đã có manh mối, lần sau khi trở về, có lẽ Mặc Nắm đã tiến giai Chiến Tướng, Mặc Nắm một khi tiến giai, thì thủ hạ của hắn liền lại nhiều ra thêm một viên mãnh tướng, kể từ đó, khoảng cách với mục tiêu trở thành Hồn Vương của hắn liền càng tiến thêm một bước.

"Chúng ta trước đem động phủ quét tước một chút đi.” Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng được."
Bầy gà vốn có Tuyết Bảo quản lý, từng con đều rất ngoan, không biết có phải hay không bởi vì Tuyết Bảo không có ở đây nên tự tung tự tác đem linh thảo trong linh điền gặm đến lung tung rối loạn, mấy mảnh linh điền đều phải tiến hành tu sửa lại."
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đã phải tốn mấy ngày để dọn dẹp động phủ, biến nó trở thành ngăn nấp gọn gàng như trước.


Động phủ sau khi được dọn dẹp tốt, Sở Diệp cũng không nghỉ ngơi mà đem Thảo Dược Gà, Long Ngư cùng Thịt Heo Tằm từ trong không gian đều đem ra nhổ trồng ra ngoài hết.

Ngọc trụy không gian của Sở Diệp, linh khí phong phú, nên khi làm linh sủng được thả vào đó chúng sinh sôi nẩy nở phi thường mau, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, số lượng đã tăng lên không ít.

Trước đó khi chợ chung diễn ra Sở Diệp đã bán đi hơn phân nữa linh sủng, nhưng giờ đây số lượng đã bắt đầu tăng lên.

Sở Diệp tính toán, lại qua một đoạn thời gian, lại có thể đem linh thú trong động phủ bán đi, đổi lấy một đám tài nguyên.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trở về không lâu, Hồ Minh Nguyệt đã tiến đến bái phỏng.

“Hồ đạo hữu, đã lâu không thấy a!"
Hồ Minh Nguyệt cười, nói: “Đã lâu không thấy a! Hai vị đi ra ngoài lại làm ta lo lắng không thôi."
“Hồ đạo hữu tai sao lại lo lắng cho ta cùng Sơ Văn?"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đây là đương nhiên, bởi kiếm được một hàng xóm giống như Sở thiếu, Lâm thiếu là không dễ a! Sau khi hai ngươi rời đi, Tiền lão gia tử cũng rất bất an đâu, liền sợ hai vị không ở đây mà thú triều lại phát sinh."
Sở Diệp cười gượng một tiếng, nói: “Thì ra là như vậy a!”
Hồ Minh Nguyệt đây là lo lắng bọn họ mà chết, thì khi gặp phải thú triều thì không biết phải làm sao, Tiền gia cũng quá giống cá mặn.

“Nói thật hai vị đúng là quá thân mật, đi đâu đều phải đi cùng nhau, dù cơ nghiệp lớn như vậy, nói ném liền ném."
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Động phủ của Sở Diệp thứ tốt không ít mà giá trị của cái động phủ này đã tăng lên mấy lần từ khi nó rơi vào tay Sở Diệp, vậy mà Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nói đi là đi.

Nếu Hồ gia cũng như vậy, tất nhiên là phải có người lưu lại trấn thủ.

Hồ gia có hai Hồn Sư, nếu là muốn ra ngoài, thì cũng phải là luân phiên ra ngoài, ít nhất phải lưu lại một người tọa trấn.

Sở Diệp híp mắt mắt, đại khái cũng biết Hồ Minh Nguyệt đang nói gì.

Vốn dĩ đi lấy truyền thừa ở rừng Sương Mù, thì một mình Lâm Sơ Văn đi cũng là đủ rồi, bất quá, hắn không yên lòng, động phủ không có có thể làm lại, còn người nếu mà xảy ra chuyện, liền không cón gì bù đấp được."
May mắn là có hắn đi theo cùng, nếu không Sơ Văn chỉ có một mình thì làm sao mà ứng phó được đám Ô Phong đạo tặc kia.

“Trong khoảng thời gian này, hai vị đã đi du ngoạn nơi nào a!” Hồ Minh Nguyệt tò mò hỏi.

Sở Diệp thuận miệng bậy bạ, nói: “Đi ra ngoài đi dạo thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Như vậy! Lại nói tiếp, khi hai vị rời đi không lâu, thì đã xảy ra một sự kiện."
Sở Diệp có chút tò mò nói: “Chuyện gì."
“Ô Phong đạo tặc đoàn đã bị diệt.” Hồ Minh Nguyệt nói.

Sở Diệp nhướng mày, nói: “Sao, đã chết hết!"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ô Phong đạo tặc đoàn vậy mà cũng có lúc lật thuyền trong mương, khi chợ chung diễn ra chúng đã đánh cướp không ít thương đội, tài sản chất cũng không ít, không biết ai đã nhặt được tiện nghi."
Sở Diệp: “....” Hắn cùng Lâm Sơ Văn ở trong mắt Ô Phong đạo tặc đoàn là dê béo, mà Ô Phong đạo tặc đoàn ở trong mắt người khác cũng là dê béo a!
Sở Diệp thầm nghĩ: Xử lý xong Ô Phong đạo tặc đoàn, hắn cũng thu được không ít thứ.

Một ít thứ giá trị không cao, thì hắn đã đem bán đi, còn dư lại một ít, hắn còn không có cẩn thận kiểm tra.


“Nghe nói, trên tay bọn chúng có một gốc cây non Thanh Linh trà thụ.

Không biết có chết héo hay không?" Hồ Minh Nguyệt nhàn nhạt nói.

Sở Diệp có chút khiếp sợ nói: “Thanh Linh trà thụ.

Có thể ôn dưỡng thần hồn."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy, là Thanh Linh trà thụ."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Những người này sao lại có thứ đó?”
“Một gia tộc họ Ôn nhờ thương đội vận chuyển tới đây bán, nhưng vận khí không tốt lắm, nửa đường đã bị đánh cướp." Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, có chút thương hại nói.

“Thanh Linh trà thụ chính là gà mái đẻ trứng vàng! Bọn họ tại sao lại đem bán?” Sở Diệp có chút nghi hoặc nói.

Hồ Minh Nguyệt nhún vai, nói:“Thanh Linh trà thụ nếu trưởng thành thành ít nhất yêu cầu mười mấy năm, sau khi trưởng thành mới có thể thu hoạch lá trà, mà họ Ôn kia chỉ có một Hồn Sư tọa trấn, mà vị Hồn Sư kia lại bị thương, nên trong nhà thiếu tiền, nên đành nhịn đau mà đem Thanh linh trà đi bán, để lấy tiền mua dược tề trị thương cho vị Hồn Sư kia."
Sở Diệp cau mày, nói: “Vận khí của bọn họ đúng là không tốt lắm a!"
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mà không biết người của Ô Phong đạo tặc đoàn có nhận ra Thanh Linh trà thụ hay không, đã từng có một đám đạo tặc có mắt không tròng mà đem Huyết Trầm Mộc thành củi mà đem đi nướng thịt còn khen thơm nữa chứ."
Sở Diệp nhướng mày, thầm nghĩ: Huyết Trầm Mộc thì hắn có biết, đây là một loại linh thụ cực kỳ trân quý.

Có thể tinh luyện ra Huyết Ngưng Châu, dùng cho luyện chế Huyết Mạch dược tề.

“Thanh Linh trà thụ nếu bị đốt cháy, hẳn là sẽ rất thơm, giá trị là mấy chục vạn một cây non, nhưng đừng đương củi lửa mà thiêu a!” Hồ Minh Nguyệt lắc lắc đầu nói.

Sở Diệp: Nếu theo hắn biết thì những loại linh thụ như vậy thường sẽ chứa trong hộp ngọc, nhưng hộp ngọc tuy có công dụng giữ tươi nhưng thời gian không dài lắm, nếu thời gian quá lâu sinh cơ trong cây sẽ dần hao mòn.

Sở Diêp ầm thầm lo lắng không biết mình, có đem Thanh linh trà thụ xem thành đòi rẻ tiền mà bán đi không, nếu như vậy hắn liền lỗ nặng.

Tiễn đi Hồ Minh Nguyệt, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cẩn thận kiểm tra lại tất cả những chiến lợi phẩm mà họ thu được từ Ô Phong đạo tặc đoàn.

“Tìm được rồi." Lâm Sơ Văn từ một các túi trữ vật, tìm được một cái hộp ngọc.

Bên trong hộp ngọc, rõ ràng là một gốc cây trà non.

Cây trà non chỉ có 5-60 cm, hệ rễ bao vây lấy miếng linh thổ phẩm chất cao, nhìn có chút uể oải, bất quá sinh cơ vẫn còn.

Sở Diệp không dám chậm trễ, nhanh chóng đem cây trà nhổ trồng vào trong ngọc trụy không gian.

May là Sở Diệp kịp thời nhổ trồng, thi thụ được trồng trong ngọc trụy không gian, thì không đến hai ngày cây trà liền khôi lại phục tinh thần.

Nếu cây trà là được trồng ở bên ngoài, thì cần mười mấy năm để trưởng thành, nhưng nếu là ở trong ngọc trụy không gian, thì theo Sở Diệp đánh giá thì chỉ cần qua hai ba năm, hắn liền có thể thu lá trà.

Ngọc trụy không gian tựa hồ rất thích hợp cho cây trà sinh trưởng, qua mười ngày, cây trà liền trường cao lên thêm một phần ba, còn tản mát ra một cổ thanh hương nhàn nhạt.

Sở Diệp tiến vào ngọc trụy không gian, khi đứng bên cạnh cây trà, thì linh hồn lực đã chịu gột rửa, loại cảm giác này thập phần thoải mái..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương