Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh
Chương 117: Đồ Ăn Của Mặc Nắm


Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trên phố đi dạo một vòng, rồi trở lại động phủ.

Sở Diệp sau khi trở lại động phủ, liền đem đồ vàng mã giao cho Mặc Nắm.

Mặc Nắm ôm đồ vàng mã mà Sở Diệp đưa, thập phần hưng phấn.

Từ khi vùng Tiểu Bạch ký kết khế ước, hồn lực trong cơ thể Mặc Nắm, đã chậm rãi chảy vào thân thể Tiểu Bạch, khiến hồn lực của nó đang dần bị hao tổn, Mặc Nắm còn nghĩ nó thật xui xẻo khi bị Sở Diệp bắt.

Nhưng nay đã có đồ ăn bổ sung, hồn lực của Mặc Nắm cũng đã từ từ khôi phục, không còn cảm giác hư thoát như trước nữa.

Trong số đồ vàng mã mà Sở Diệp, có nhiều nhất là âm ngọc được mai táng dưới mặt đất, Mặc Nắm thích nhất cũng là cái đó.

Trong những viên âm ngọc đó có những viên có phẩm chất rất tốt, nhưng do bị mai táng lâu ngày dưới đất, nên chất ngọc đã bị biến chất.

Âm khí bên trong âm ngọc sau khi bị Mặc Nắm hấp thu, thì những viên ngọc đó đã trở nên thuần tịnh như lúc đầu.

Ngọc thạch nếu đã trở nên thuần tịnh thì đối với Mặc Nắm mà nói không có cái gì tác dụng, nhưng nếu là qua tay bán đi, thì lại có thể bán ra với giá cao.

Lâm Sơ Văn cầm lấy viên âm ngọc đã bị Mặc Nắm hấp thu xonh, tâm tình không tồi nói: “Âm khí của viên ngọc thạch đã bị hấp thu hết, mà linh khí của viên ngọc giờ đây rất nồng đậm a!"
Lâm Sơ Văn mua âm ngọc tốn 7000 đồng vàng, nếu giờ đem những viên đã được Mặc Nắm ăn đem đi bán ra thì ít nhất cũng được một vạn hai.

“Ngươi gần đây không phải ở nghiên cứu bố trí sinh cơ trận sao? Có thể dùng loại ngọc này thử xem xem.” Lâm Sơ Văn đề nghị nói.

Sinh cơ trận là trận pháp giúp cho quá trình sinh trưởng của linh thảo thuận lợi hơn, một ít đại tông môn đều sẽ ở dược viên trong tông mà bố trí loại này trận pháp.

Sinh cơ trận cao cấp còn có thể đem tốc độ tăng trưởng của linh thảo sinh đề cao lên mấy lần, mà sinh cơ trận cũng là một trong số các truyền thừa mà Sở Diệp lấy được từ Tử La Tông.

Sinh cơ trận cũng phân từ thấp đến cao, mà Sở Diệp gần đây đang suy xét luyện tập thử nghiệm với sinh cơ trận sơ cấp.

Nhưng bố trí sinh cơ trận yêu cầu cần phải có ngọc thạch mà mà còn phải là loại ngọc thạch có phẩm chất cao.

Nhưng giá ngọc thạch cũng không rẻ.

Ngọc thạch giá cả vừa mất lại còn không phải quá dễ mua.

Nếu là âm ngọc thì liền bất đồng, thứ này số lượng thật ra cũng không nhiều lắm, nhưng lại có ít người mua, nhưng nếu bọn họ muốn mua thì giờ là phù hợp nhất.

“Có thể suy xét.” Sở Diệp gật đầu, trên thực tế, ngọc trụy không gian cũng yêu cầu ngọc thạch để thăng cấp, nhưng hắn sợ tuy rằng âm khí trong ngọc thạch đã đi bị tinh lọc.


Nhưng Sở Diệp cũng không dám tùy tùy tiện tiện đem thứ này để vào trong không gian, một khi lỡ làm ô nhiễm linh tuyền, vậy thì tổn thất lúc đó không biết lấy gì mà bù đấp.

Mà nay vừa hay có thể đem số ngọc thạch này làm tài liệu cho bài trận, dù có thất bại, thì tổn thất cũng không lớn.

Lâm Sơ Văn có chút chờ mong nói: “Nếu loại ngọc thạch này có công dụng như ngọc thạch bình thường thì càng tốt."
Sở Diệp gật đầu, thầm nghĩ: Nếu, loại ngọc thạch này hiệu dụng giống như ngọc thạch bình thường thì chúng ta lại sẽ có thêm một cách kiếm tiền.

Mặc Nắm chỉ tốn một tháng, thì đã đem tất cả số đồ vàng mã có ẩn chứa âm khí mà Sở Diệp đưa cho, hấp thu hết âm khí.

Mặc Nắm lúc đầu thoạt nhìn giống như một đoàn sương xám, nhưng Sở Diệp giờ lại cảm thấy từ sau khi Mặc Nắm hấp thu âm khí thì nó đã ngưng trọng hơn rất nhiều.

Có một ít đồ vàng mã sau khi bị hấp thu hết âm khí, nhưng lại không có tác dụng với Sở Diệp, nêm Sở Diệp đã đem bán đi, còn kiếm lời được ba vạn đồng vàng, Sở Diệp dùng này số tiền, lại mua một đám đồ vàng mã.

Sở Diệp trước còn lo lắng Mặc Nắm cũng thích ăn Thảo Dược Gà, thì kinh tế sẽ gặp gánh nặng, kết quả không nghĩ tới Mặc Nắm không phải thú tiêu kim, mà còn là mèo chiêu tài a!
Phát hiện Mặc Nắm là một con hảo Hồn Sủng, nên giờ đây ánh mắt Sở Diệp nhìn Mặc Nắm lại ánh mắt vẻ hiền lành hơn rất nhiều.

Trong viện, Tiểu Bạch có chút bất mãn nên đang rít gào với Sở Diệp.

Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ nói: “Này lại làm sao vậy a?
Tiểu Bạch tràn đầy lên án nhìn Sở Diệp, oán giận Sở Diệp bất công, Mặc Nắm gần đây được Sở Diệp cấp cung cấp đồ ăn ngon liên tục, khi Sở Diệp đi ra ngoài lại quên mua thịt cho nó, thật sự quá phận, hắn chính là Bạch Hổ, là Cực phẩm yêu thú, Sở Diệp thật quá đáng, khi dễ Cực phẩm yêu thú.

Sở Diệp như vậy vừa nghe, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đúng là có hơi quá mức, nhưng khi nghĩ lại lại không cảm thấy như vậy.

“Không giống nhau, ngươi ăn chính là thịt, ăn hết rồi thì liền không còn gì, còn Mặc Nắm ăn chính là âm khí, ăn xong rồi, thì những cái đó sẽ thành pháp khí ngược lại còn càng đáng giá, nhân gia người ta càng ăn càng ăn giàu, còn ngươi càng ăn thì càng nghèo."
Tiểu Bạch hổ nghe được Sở Diệp biện giải, tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Diệp, chỉ trích Sở Diệp trong mắt chỉ có tiền, cả đầu óc cũng chỉ biết tiền, đâu phải có tiền là hay.

Sở Diệp có chút vô ngữ nhìn Tiểu Bạch, nói:.

“Có tiền có gì không tốt a!” Có tiền mới có thể mua đồ ăn ngon, lời nói mới có tác dụng, không có tiền thì cuộc sống làm sao mà thoải mái, phải không?
Tiểu Bạch nổi trận lôi đình nói: “Rất nhiều nữ tu đều không thích nam nhân coi tiền như mạng, đúng là tục tằng."
Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn là còn quá nhỏ, nhìn vấn đề chính là không toàn diện.

Nữ tu không thích nam nhân coi tiền như mạng sao? Nữ tu chỉ là không thích những kẻ keo kiệt thôi, còn nếu đối với nam nhân coi tiền tài như mạng mà lại ra tay rộng rãi thì lúc đó nữ nhân thi nhau mà chạy theo.

“Ngươi biết cái gì a! Nữ tu thích nhất chính là người giàu có.” Sở Diệp vẫy vẫy tay nói.

Tiểu Bạch hổ căm giận nói: “Ta như thế nào không hiểu, ta hiểu nữ nhân thích nam nhân nhiều tiền thì cũng là kẻ tục tằng."
Sở Diệp: “......”
Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, lắc đầu, nói: “Mặc Nắm là do chính ngươi muốn thu làm cấp dưới a! Giờ ta giúp ngươi dưỡng, ngươi còn không cao hứng.”

Tiểu Bạch lòng tràn đầy không cam lòng, lại không biết như thế nào biện giải, quay đầu bỏ đi.

Lâm Sơ Văn đi tới bên cạnh Sở Diệp, có chút bất đắc dĩ nói: “Lại cùng Tiểu Bạch nháo cái gì đấy?"
Sở Diệp có chút vô tội nói: “Không phải ta muốn cùng nó nháo a! Là Tiểu Bạch vô cớ gây rối a! Nó ăn dấm với Mặc Nắm.

Mặc Nắm chính là trành thú của Tiểu Bạch a! Nếu thực lực của Mặc Nắm tăng lên thì Tiểu Bạch nhưng nó lại không hiểu còn đi phân bì với Mặc Nắm đúng là thiếu kiến thức!"
Lâm Sơ Văn: “......”
Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: “Không biết, Mặc Nắm trừ bỏ thích ăn âm khí, còn thích ăn cái gì không.

Tuy đồ vàng mà không được Hồn Sư trọng dụng lắm, nhưng nếu hắn cứ thu mua liên tục thì chất chấn sẽ bị người ta nghi ngờ.

Hắn nếu cư mua quá thường xuyên như vậy, rất dễ dàng dẫn tới người ta chú ý, đồ vàng mã tuy giá cả cũng không thấp, nhưng Sở Diệp có thể đem đồ vàng mã tinh lọc, sau đó đem ra ngoài bán lại, nhưng trên thị trường tin tức đều lan truyền rất nhanh.

Mà hắn mua vào bán đi qua thường xuyên, cũng sẽ dễ dàng làm người liên tưởng đến hắn có biện pháp tinh lọc đồ vàng mã, nếu tin tức này bị bại lộ đi ra ngoài, sẽ gây ra gắt rối cho bọn họ.

Lâm Sơ Văn cười, nói: “Để ta thử xem xem có thể phối chế ra vài loại dược tề có thuộc tính âm xem sao."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Như vậy cũng được.” Chỉ ăn một loại đồ ăn mãi dễ dàng tạo ra sự mất cân đối trong dinh dưỡng, nếu Mặc Nắm có thể thích dược tề thì thật ra cũng là một chuyện tốt.

Lâm Sơ Văn cũng đã một năm không có bán dược tề, nhưng trình độ dược tề lại so với một năm trước đã tiến bộ.có nhảy vọt.

Lâm Sơ Văn chỉ tốn một ngày thời gian, liền luyện chế ra ba loại dược tề thuộc tính âm.

Tiểu Bạch nói, Mặc Nắm rất là kén ăn, cho nên Lâm Sơ Văn sợ dược tề không hợp khẩu vị của Mặc Nắm, nên đã cố ý luyện chế ra thêm vài loại dược tề dự bị, nhưng ngoài dự liệu Lâm Sơ Văn, Mặc Nắm đối mỗi loại dược tề đều rất thích.

Đại khái là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, ăn xong dược tề, Mặc Nắm liền hóa thành bộ dạng của tiểu hồ ly, rồi nhảy một đoạn vũ đạo cho Lâm Sơ Văn coi.

Sở Diệp nhìn ở Mặc Nắm ở trước mặt Lâm Sơ Văn hất đuôi lắc lắc cái mông thì có chút vô ngữ.

Lâm Sơ Văn vỗ vỗ tay, nói: “Tiểu mặc nhảy thật tốt."
Mặc Nắm ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt Lâm Sơ Văn, có chút lấy lòng lắc lắc cái đuôi.

Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: Mặc Nắm giống như rất thích hóa thành Tuyết Bảo a!
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hình như là vậy a!”
Sở Diệp thầm nghĩ; Tuyết Bảo cùng Tiểu Bạch không hợp, Mặc Nắm lại thích hóa thành Tuyết Bảo, đây là trùng hợp sao, hay là cố ý vì Tiểu Bạch mà mách lẻo a! Nhất định là vì thay Tiểu Bạch mách lẻo đi.

Lâm Sơ Văn luyện chế không ít dược tề, lại không thể bán.

Rốt cuộc có chút mất mát, khó có được Mặc Nắm thích dược tề của hắn, nên đã khơi dậy niềm đam mê luyện dược của Lâm Sơ Văn.


Lâm Sơ Văn cả ngày luyện ra không ít các loại dược tề khác nhau cho Mặc Nắm, chỉ sau không đến nửa tháng, cuối cùng Lâm Sơ Văn cũng luyện chế ra mười mấy loại dược tề thích hợp với Mặc Nắm.

Mặc Nắm trong nữa tháng qua ngày nào cũng uống dược tề để tẳm bổ.

Dưới tác dụng của dược tề, hồn lực của Mặc Nắm, tuy rằng vẫn có một bộ phận chảy về phía Tiểu Bạch, nhưng thực lực cũng không có lùi lại, ngược lại còn vững bước bay lên.

Mặc Nắm được chỗ tốt, Tiểu Bạch cũng được lợi không nhỏ.

Lâm Sơ Văn đối Mặc Nắm để bụng như vậy, liền chọc đến Sở Diệp có chút ghen ghét.

......!
Lâm Sơ Văn cùng Mặc Nắm càng ngày càng thân thiết, một ngày, Sở Diệp đi ra liền nhìn thấy Lâm Sơ Văn cùng Mặc Nắm đang nói cái gì đó, mà nhìn thấy không khí của hai cũng rất tốt.

“Các ngươi đang nói cái gì đấy?"
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Ta nghe không hiểu."
Ngôn ngữ của Hồn Sủng rất đa dạng, nên chỉ có Hồn Sủng Sư cùng với Hồn Thú của chính mình tâm ý tương liên, mới có thể dễ dàng biết được ý tứ của đối phương, nhưng nếu cùng người khác giao lưu thì đó là đều không có dễ dàng.

Bất quá, Hồn Sủng cùng Hồn Sủng giao lưu, thù lại tương đối dễ dàng, “Tiểu điệp nói, Tiểu Mặc giống như muốn mời ta đi đến nhà hắn."
Sở Diệp rầu rĩ nói: “Hắn mời ngươi đi nhà hắn a!"
Sở Diệp ám đạo; hắn mới là chủ nhân của Mặc Nắm a! Vậy mà Mặc Nắm không mời hắn ngược lại lại mời Lâm Sơ Văn, đây là sao!
Sở Diệp có chút tò mò nói: “ Hang ổ của gia hỏa ở nơi nào?”
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không biết, bất quá, nó nói là sẽ mang chúng ta đi."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy đi thôi."
Sở Diệp đối với hang ổ của Mặc Nắm cũng khá là tò mò.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi theo Mặc Nắm tiến vào cánh đồng hoang vu, hai người bôn ba hơn một ngày, cuối cùng cũng tới địa điểm.

Sào huyệt của Mặc Nắm có âm khí rất nặng, một khi tới gần liền cho người ta một loại cảm giác âm trầm quỷ dị.

“Mặc Nguyên Thảo.” Vừa mới vào sơn động, Lâm Sơ Văn liền có phát hiện.

Mặc nguyên thảo là chủ dược của một loại dược tề thuộc tính âm.

Lâm Sơ Văn trước đó có đi đến không ít cửa hàng dược liệu lớn ở Lưỡng Giới Thành để dò hỏi nhưng không có cửa hàng nào có.

“Hái được chưa?” Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn nhăn mày, nói: “Còn chưa thành thục."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Cái này không sao cả.” Sở Diệp đem vài cọng Mặc Nguyên Thảo nhổ trồng vào không gian.

Không gian giờ đây vẫn luôn đang thăng cấp, lúc ban đầu, khi nhổ trồng linh thảo vào không gian thì tỉ lệ tử vong của linh thảo vẫn là rất cao, sau đó Sở Diệp phát hiện sau khi không gian thăng cấp, thì thảo dược được nhổ trồng vào không gian có sống suất càng ngày càng cao.

Mà số Cửu Vĩ Hồ Thảo mà trước đó Sở Diệp nhổ trồng trong không gian nay tốc độ sinh trưởng cũng đã tăng nhanh rất nhiều.

Sở Diệp cảm thấy dựa theo cái tốc độ này, thì việc dùng Cửu Vĩ Hồ Thảo để nuôi dưỡng một con Thảo Dược Gà, hẳn là đã có thể chính thức suy xét tiến hành.


Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi theo Mặc Nắm đi vào sơn động, bên trong sơn động cất giấu không ít thứ lung tung rối loạn đồ vật, nhìn có chút giống tiệm tạp hóa.

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Tất cả mấy thứ ở đây đều là thứ Mặc Nắm thích sao."
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Cũng không phải tất cả đều là thứ nó thích, hẳn là nhìn thấy cái gì thì lấy cái đó vậy mà."
Sở Diệp: “.....” Chẳng lẽ đây là cái gọi là tặc không đi tay không về sao? Mặc kệ thế nào, nếu đã đi đến đây thì nhất định phải lấy được thứ có ích mang về.

“Lý.” Lâm Sơ Văn ở bên trong động phủ phát hiện một khối lệnh bài.

“Đây hẳn là đồ vật của chủ nhân đời trước của động phủ mà chúng ta mua Lý gia!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ta thấy là đúng rồi."
Sở Diệp đi khắp nơi tìm một vòng, tìm được một ít cục đá đủ mọi màu sắc, một ít thảo dược đã khô héo từ lâu, còn có một ít pháp khí cấp thấp cùng một ít quần áo vụn vặt.

Sở Diệp suy đoán đây hẳn là những thứ mà Mặc Nắm lấy từ Lý gia, Sở Diệp thầm nghĩ: Khó trách Lý gia tại sao lại vứt bỏ việc tiếp tục lùng bắt Mặc Nắm, gia hỏa này giống cái đang thu rác vậy, trộm đồ vật thì lung tung rối loạn, nếu chỉ vì chút đồ này mà động can qua cũng không quá tốt.

Số đồ vật trong động của Mặc Nắm cũng là đồ lâu năm, bọn họ nghi ngờ Mặc Nắm trước kia từng có chủ nhân, sau khi Lâm Sơ Văn đi một vòng kiểm tra cũng phát hiện ra không ít thứ nhưng cũng không biết mấy thứ đó sử dụng ra sao.

Sở Diệp tìm túi trữ vật đem tất cả đồ vật có giá trị thu lại, rồi ném cho Mặc Nắm tự bảo quản.

Mặc Nắm mới vừa trở lại động phủ, túi trữ vật đã bị Tiểu Bạch đoạt lấy, Sở Diệp đồng tình Mặc Nắm một phen nhưng cũng không quản.

Tiểu Bạch từ trong túi trữ vật của Mặc Nắm tìm được một ít xương cốt, ôm xương cốt đi tìm Sở Diệp.

Sở Diệp nhìn xương cốt, nói: “Ngươi muốn ta rèn luyện ra số xương cốt này?”
Tiểu Bạch gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Tiểu Bạch tỏ vẻ ở Mặc Nắm số xương cốt Mặc Nắm cất giữ cũng có chút gia trị.

Sở Diệp cầm xương cốt, tìm tiểu hồ ly, nhờ tiểu hồ ly lấy dị hỏa ra rèn luyện ra xương cốt, tiếp nhiệm vụ tiểu hồ ly cẩn trọng rèn luyện thú cốt sau ba ngày rốt cuộc cũng công đức viên mãn, rèn luyện ra mười phần cốt tủy.

Lâm Sơ Văn đổ cốt tủy vào một cái chai, đưa cho Sở Diệp, nói: “Của ngươi."
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Vậy mà tốn nhiều ngày như vậy, nhìn dáng vẻ thú cốt này chất là rất bất phàm a! Ít nhất cũng là Chiến Tướng thú."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng.

Tiểu hồ ly có nói qua với ta trong lúc nó ngao luyện cốt tủy có gặp một khúc là của Hồn thú Hổ tộc Vương cấp."
Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Vương thú? Mặc Nắm như thế nào lại có xươmg cốt của Vương cấp Hồn thú?"
“Có lẽ là từ kho nhà ai rồi bị nó thuận tay lấy đi.” Lâm Sơ Văn nói.

“Ở Lưỡng Giới Thành, mà cũng có gia tộc có thể có được xương cốt của Hồn thú Vương cấp sao?”
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần xem thường nhóm gia tộc đó a! Rất nhiều gia tộc có được không ít thứ quái lạ cũng là chuyện bình thường.” Trước đó, Tử La Tông huỷ diệt, thì đã chết hai con Hồn thú Vương cấp, Hồn Tinh tuy khó có được, nhưng xương cốt lại không ít, hẳn là đã phân cho không ít gia tộc.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng có thể.” Một ít gia tộc sừng sững mấy trăm năm không ngã, mặc dù xuống dốc, nhưng nội tình cũng không phải cho hắn cùng Lâm Sơ Văn so sánh.

Tiểu Bạch có được cốt tủy, thập phần hưng phấn, phân mấy ngày thời gian, đem cốt tủy hấp thu vào thân thể, hấp thu cốt tủy của Hồn thú Vương cấp đã trợ giúp cho thực lực của Tiểu Bạch có không nhỏ tiến bộ.

Sở Diệp nhìn thực lực của Tiểu Bạch lại tiến bộ, Sở Diệp lại lần nữa cảm thán Mặc Nắm đúng là một con mèo chiêu tài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương