Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
-
Chương 93
Mưa thu kéo dài, mưa suốt bốn năm ngày, mưa mưa ngừng ngừng, khí nóng cuối cùng của mùa thu rốt cuộc cũng tiêu tán vô hình. Dì Xuân muốn đưa quà kết hôn cho Nghiêm Viện, biết cái gì cô cũng không thiếu, cũng không đưa được thứ quá quý trọng, đành phải bỏ công sức, dì định dùng cách thêu chữ thập thêu một bức hoa bách hợp. Hoa bách hợp không dùng nhiều màu lắm, dễ thêu hơn mẫu đơn hoa đào rất nhiều, chỉ là phí sức. Dì Xuân đã sắp thêu xong, hoa bách hợp kia đơn giản hào phóng, Kỳ Lương Tần nhìn cũng thấy thực thích. Cậu chốc thì chơi di động, chốc thì sán qua nhìn một cái. Trời mưa như vậy, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm cũng thấy vô cùng thích ý.
“Anh cả ngày mai có thể về đi, ” Nghiêm Viện nói: “Hình như nói là có thể về sớm.”
“Ngày mai mười một giờ đại khái có thể xuống máy bay, đến nhà phỏng chừng vừa lúc có thể kịp ăn cơm trưa.” Kỳ Lương Tần nói.
Dì Xuân lập tức ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Kỳ Lương Tần nói: “Con nghe Tùng Vĩ nói.”
“Nói tới anh hai, em phát hiện gần đây ảnh không thường ở nhà nhỉ?” Nghiêm Viện nói: “Em có hai lần thấy ảnh về nhà rất sớm, nhưng mà thay một bộ quần áo lại đi ra ngoài.”
“Hắn xã giao tương đối nhiều, ” Kỳ Lương Tần nói: “Anh cả bận, kỳ thật hắn cũng bận.”
“Em thấy đoạn thời gian trước ảnh luôn dẫn anh đi ra ngoài, hiện giờ đi ra ngoài đều là một mình, còn tưởng rằng hai anh cãi nhau rồi chứ.” Nghiêm Viện hiển nhiên chỉ là nói giỡn, giọng điệu mang theo một chút trêu chọc. Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Hắn biết cãi nhau sao?”
Nghiêm Viện cười lắc đầu: “Anh hai em còn thật sự rất ít khi cãi nhau với ai, đều là ảnh khiến người ta tức gần chết.”
Gần đây Nghiêm Tùng Vĩ thật sự lạnh nhạt với cậu hơn rất nhiều, đại khái là trong lòng có ngăn cách, thực khó hóa giải, liền thành khúc mắc. Cậu cũng có chút xấu hổ, không biết nên hóa giải như thế nào, cũng bắt đầu làm rùa đen rút đầu. Nhưng trước mắt cậu không rảnh bận tâm những việc đó, trong lòng cậu chỉ có một chuyện lớn, chính là Nghiêm Bách Tông ngày mai sẽ về.
Nghĩ vậy cậu liền kích động vạn phần, tim đập đặc biệt nhanh. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cậu còn chưa có trải qua tân hôn, nhưng đã cảm nhận được hưng phấn của tiểu biệt. Sáng hôm sau cậu liền trải rap giường đã hong khô, trong trong ngoài ngoài đều quét tước một lần, còn bày một bình hoa bách hợp đặt ở trên cửa sổ.
Bên ngoài còn đang mưa lâm râm tí ta tí tách. Dì Xuân thêu bách hợp còn thiếu một chiếc lá cuối cùng liền hoàn công. Bởi vì Nghiêm Bách Tông sắp về, lão thái thái không đi đâu cả, ngay cả Nghiêm Tùng Vĩ cũng ở nhà. Nghiêm Viện nằm trên ghế sa lông chơi mèo, dì Xuân buông kim chỉ trong tay xuống đi chuẩn bị cơm trưa, lão thái thái liền tiếp nhận công việc của dì ở nơi đó thử thêu mấy mũi: “Tôi mới biết được, hóa ra thêu chữ thập này chính là hoàng mai tú hoa thời cổ đại.”
“Thêu chữ thập không phải là bên châu Âu truyền tới sao?”
“Tôi nghe bạn bè nói, thêu chữ thập trước đây chính là hoàng mai tú hoa thời Đường Tống, sau đó lại truyền đến nước ngoài, lại từ nước ngoài truyền trở về, lại thay đổi tên, gọi là thêu chữ thập.”
“Quả nhiên vẫn là tên của nước chúng ta nghe nhã trí, hoàng mai tú hoa, vừa nghe đã cảm thấy thật đẹp.”
Lão thái thái ra hình ra dáng mà thêu mấy mũi, lại đột nhiên bị đau kêu một tiếng, nhanh chóng buông kim chỉ trong tay xuống, cau mày nhìn về phía đầu ngón tay của mình. Kỳ Lương Tần nhích tới nhìn thoáng qua, lão thái thái bị đâm thủng ngón tay.
“Con đi lấy băng cá nhân.”
“Đừng lấy, không có việc gì.” Lão thái thái nói xong liền hút đầu ngón tay mình một chút, nói: “Gần đây luôn tâm thần không yên, cũng không biết có phải là đánh mạt chượt nhiều, trên người luôn cảm thấy không thoải mái hay không.”
“Tâm thần không yên với chơi mạt chược có quan hệ gì, ” Nghiêm Viện ôm mèo cười nói: “Mẹ đây là do luôn không vận động, cái thẻ tập thể hình con làm cho mẹ, sao mẹ lại không cần.”
“Lương Tần, con tới ấn ấn cho ta đi, ” lão thái thái vẫy tay với Kỳ Lương Tần, nói: “Có lẽ là xương cổ không thoải mái.”
Bà nói xong liền ngồi xoay lưng qua, Kỳ Lương Tần quỳ gối trên ghế sa lông bóp bóp bả vai cho bà. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu xoa vai cho lão thái thái, lực đạo nắm giữ rất vừa vặn, dáng vẻ lão thái thái thực hưởng thụ. Nghiêm Viện cười nói: “Mẹ, mẹ xem mẹ có bao nhiêu phúc khí. Hiện tại làm mẹ chồng, cũng không nhiều người có phúc như mẹ.”
“Đúng vậy, nhờ phúc các con.” Lão thái thái cười vỗ mu bàn tay Kỳ Lương Tần: “Cũng nhờ phúc tiểu Tần.”
Kỳ Lương Tần không nói chuyện, xoa nắn càng nghiêm túc. Ngoài cửa sổ mưa thu âm lãnh, tí tách tí tách rơi xuống. Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn ra cửa nhà, chỉ nhìn thấy cửa sổ thủy tinh bên cạnh sương khói mênh mông một mảnh. Dì Xuân đứng ở phòng bếp, nhìn chằm chằm mặt nước sôi ùng ục trong nồi thất thần. Mà Nghiêm Tùng Vĩ thì đứng ở trước cửa sổ, vươn tay chơi đùa hoa bách hợp màu hồng mới thay.
Hoa bách hợp trong phòng, luôn luôn là màu sắc như bạch ngọc. Dường như Kỳ Lương Tần phá lệ yêu bách hợp trắng. Hiện giờ đột nhiên biến thành bách hợp hồng phấn, hắn xem ở trong mắt, giống như xuyên thấu qua hoa thấy được con người Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần đang thay đổi, cũng từ bách hợp trắng nõn không tỳ vết, biến thành bách hợp hồng có chút kiều diễm. Tình và dục nhuộm màu cho cậu, có nhan sắc thẹn thùng.
Kỳ Lương Tần đang xoa vai cho lão thái thái mãnh liệt xoay người lại, lão thái thái quay đầu nhìn, liền thấy Kỳ Lương Tần nhìn về phía cửa nhà, vì thế bà cũng nhìn sang cửa nhà, kết quả nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đẩy cửa vào. Lão thái thái lòng đầy vui mừng đứng lên: “Lão đại về rồi.”
“Anh cả.” Nghiêm Viện cũng ôm mèo đứng lên. Dì Xuân từ phòng bếp đi ra, nói: “Về rồi?”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, ánh mắt từ trên người mấy người lão thái thái chuyển qua trên người Kỳ Lương Tần, vẻ mặt Kỳ Lương Tần muốn nói lại thôi, lại không nói gì, hắn liền gật gật đầu với Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần cảm thấy mặt mình khẳng định bởi vì kích động mà có chút phiếm đỏ. Cậu sợ lão thái thái nhìn ra cái gì đó, liền không nhìn Nghiêm Bách Tông nữa, chỉ nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Con đi thay bộ quần áo.”
“Con cũng mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi một hồi, chờ ăn cơm lại gọi con.”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, liền vào phòng. Kỳ Lương Tần ngồi ở trên ghế sa lông, nhẹ nhàng rung chân.
Tuy rằng thường xuyên video với Nghiêm Bách Tông, nhưng nhìn thấy người thật, cậu vẫn cảm thấy Nghiêm Bách Tông gầy đi một chút, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông, cậu vẫn có một loại xúc động như đã lâu. Cậu nghĩ, nếu cậu là người yêu danh chính ngôn thuận của Nghiêm Bách Tông thì tốt rồi, cậu có thể nghênh đón đầu tiên, sau đó cùng Nghiêm Bách Tông trở về phòng. Bọn họ vào phòng đóng cửa lại, nhất định là củi khô lửa bốc, nhiệt liệt ôm hôn, cậu nhất định sẽ không biết xấu hổ mà kể ra nhớ nhung của cậu, nhớ nhung chân thành nhiệt liệt, xuyên thấu qua tay cậu môi cậu đầu lưỡi cậu, nói với Nghiêm Bách Tông.
Nhưng mà hiện giờ cậu lại chỉ có thể làm bộ như xa cách mà ngồi ở chỗ này, bởi vì nội tâm kích động không cách nào áp chế, cho nên chỉ có thể không ngừng rung chân. Cậu hơi hơi nâng mắt, lấy di động từ trong túi ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Nghiêm Bách Tông.
Cậu không biết phải nói gì, tình cảm trong lòng quá tràn đầy, ngược lại không biết phải nói gì, cho nên chỉ gửi một cái icon, một icon duỗi đầu lưỡi chảy nước miếng, hai mắt đều là trái tim háo sắc.
Cậu nhanh chóng nhận được trả lời của Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông nói: “Nếu không phải bên ngoài trời mưa, trước khi vào nhà liền kêu em ra.” Tim Kỳ Lương Tần đập càng nhanh, không cần nghĩ cậu cũng biết trước khi vào nhà vì sao Nghiêm Bách Tông muốn gọi cậu ra ngoài. Có khả năng họ sẽ nấp ở một góc nhìn không tới gắt gao ôm chầm, để giải nỗi khổ tương tư.
Nghiêm Bách Tông và cậu nhiệt liệt khát vọng đối phương, Kỳ Lương Tần từ trên ghế sa lông đứng lên, cảm thấy mình kích động có chút ngồi không yên.
Dường như đợi chỉ nửa giờ, cơm trưa liền mang lên bàn ăn. Đây là một bữa cơm trưa dị thường phong phú, bày đầy một bàn tẩy trần cho Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần cũng không dám liếc nhìn Nghiêm Bách Tông thêm một cái, Nghiêm Bách Tông dường như cũng không dám nhìn cậu nhiều. Ngẫu nhiên ánh mắt hai người giao nhau, đều là sáng ngời, cực nóng, trốn tránh, Kỳ Lương Tần liều mạng nhẫn nại, nhưng khóe miệng vẫn mở rộng, cười cười cúi đầu. Nghiêm Bách Tông nhìn thấy cậu cười, bản thân cũng cười theo, nụ cười không tiếng động kia nhìn ở trong mắt Nghiêm Tùng Vĩ, chỉ cảm thấy mình ngồi không yên.
Hai người kia càng ngày càng không biết thu liễm, đây là muốn biểu diễn tiết mục tiểu biệt thắng tân hôn sao?!
Nghiêm Tùng Vĩ buồn bực đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, rượu rót vào bụng, ấm áp ngũ tạng lục phủ, Kỳ Lương Tần lập tức rót đầy ly rỗng cho hắn, hắn vừa định nói người này coi như có ánh mắt, ai biết Kỳ Lương Tần lập tức đứng lên, cũng rót đầy rượu cho Nghiêm Bách Tông đối diện.
…
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy Kỳ Lương Tần chỉ là vì rót rượu cho Nghiêm Bách Tông, cho nên “nhân tiện ” cũng châm cho mình một ly.
Nghiêm Bách Tông không có giống thường ngày nói một tiếng “cám ơn”, chỉ nhìn Kỳ Lương Tần một cái. Kỳ Lương Tần hé miệng ngồi xuống. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Lương Tần, cậu không uống một giọt rượu, sao mặt lại đỏ thành như vậy?”
Kỳ Lương Tần nhìn hắn, vẻ mặt trấn định tự nhiên: “Tôi mới vừa uống một ly, anh không phát hiện đó.”
“Uống một ly liền lên mặt, ” lão thái thái nói: “Đỏ toàn bộ thì sẽ xinh đẹp.”
“Anh uống rượu chỉ đỏ mặt, hay là trên người cũng đỏ?” Nghiêm Viện trêu ghẹo cậu.
Không nghĩ tới Kỳ Lương Tần lại cúi đầu thành thành thật thật trả lời: “Ngực cũng đỏ.”
Say rượu đỏ ửng, là màu sắc chọc người ta mơ màng cỡ nào, nhất là trên người một cậu trai làn da trắng nõn. Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ giờ phút này trong đầu anh cả của hắn khẳng định đang nghĩ đến dáng vẻ Kỳ Lương Tần cả người đỏ bừng.
Đại khái là hắn đem tất cả lực chú ý đều bỏ vào hai người kia. Hắn nhìn thấy Kỳ Lương Tần mới vừa dùng đũa gắp một đũa đồ ăn, Nghiêm Bách Tông cũng theo sát mà gắp một đũa. Lúc Kỳ Lương Tần ngẩng đầu, tầm mắt luôn như có như không lướt qua trên người anh cả hắn. Lúc anh cả của hắn uống nước, ánh mắt hơi hơi nâng lên, dường như đang làm càn mà nhìn chằm chằm Kỳ Lương Tần, mà lỗ tai Kỳ Lương Tần đỏ bừng, dường như gặp chuyện gì không thể miêu tả.
Bạn tri kỷ. Hắn nghĩ đến từ này, nhưng mà từ này trong đầu hắn cũng không phải ý tứ bình thường nó nên có.
Hết chương 93
“Anh cả ngày mai có thể về đi, ” Nghiêm Viện nói: “Hình như nói là có thể về sớm.”
“Ngày mai mười một giờ đại khái có thể xuống máy bay, đến nhà phỏng chừng vừa lúc có thể kịp ăn cơm trưa.” Kỳ Lương Tần nói.
Dì Xuân lập tức ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Kỳ Lương Tần nói: “Con nghe Tùng Vĩ nói.”
“Nói tới anh hai, em phát hiện gần đây ảnh không thường ở nhà nhỉ?” Nghiêm Viện nói: “Em có hai lần thấy ảnh về nhà rất sớm, nhưng mà thay một bộ quần áo lại đi ra ngoài.”
“Hắn xã giao tương đối nhiều, ” Kỳ Lương Tần nói: “Anh cả bận, kỳ thật hắn cũng bận.”
“Em thấy đoạn thời gian trước ảnh luôn dẫn anh đi ra ngoài, hiện giờ đi ra ngoài đều là một mình, còn tưởng rằng hai anh cãi nhau rồi chứ.” Nghiêm Viện hiển nhiên chỉ là nói giỡn, giọng điệu mang theo một chút trêu chọc. Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Hắn biết cãi nhau sao?”
Nghiêm Viện cười lắc đầu: “Anh hai em còn thật sự rất ít khi cãi nhau với ai, đều là ảnh khiến người ta tức gần chết.”
Gần đây Nghiêm Tùng Vĩ thật sự lạnh nhạt với cậu hơn rất nhiều, đại khái là trong lòng có ngăn cách, thực khó hóa giải, liền thành khúc mắc. Cậu cũng có chút xấu hổ, không biết nên hóa giải như thế nào, cũng bắt đầu làm rùa đen rút đầu. Nhưng trước mắt cậu không rảnh bận tâm những việc đó, trong lòng cậu chỉ có một chuyện lớn, chính là Nghiêm Bách Tông ngày mai sẽ về.
Nghĩ vậy cậu liền kích động vạn phần, tim đập đặc biệt nhanh. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, cậu còn chưa có trải qua tân hôn, nhưng đã cảm nhận được hưng phấn của tiểu biệt. Sáng hôm sau cậu liền trải rap giường đã hong khô, trong trong ngoài ngoài đều quét tước một lần, còn bày một bình hoa bách hợp đặt ở trên cửa sổ.
Bên ngoài còn đang mưa lâm râm tí ta tí tách. Dì Xuân thêu bách hợp còn thiếu một chiếc lá cuối cùng liền hoàn công. Bởi vì Nghiêm Bách Tông sắp về, lão thái thái không đi đâu cả, ngay cả Nghiêm Tùng Vĩ cũng ở nhà. Nghiêm Viện nằm trên ghế sa lông chơi mèo, dì Xuân buông kim chỉ trong tay xuống đi chuẩn bị cơm trưa, lão thái thái liền tiếp nhận công việc của dì ở nơi đó thử thêu mấy mũi: “Tôi mới biết được, hóa ra thêu chữ thập này chính là hoàng mai tú hoa thời cổ đại.”
“Thêu chữ thập không phải là bên châu Âu truyền tới sao?”
“Tôi nghe bạn bè nói, thêu chữ thập trước đây chính là hoàng mai tú hoa thời Đường Tống, sau đó lại truyền đến nước ngoài, lại từ nước ngoài truyền trở về, lại thay đổi tên, gọi là thêu chữ thập.”
“Quả nhiên vẫn là tên của nước chúng ta nghe nhã trí, hoàng mai tú hoa, vừa nghe đã cảm thấy thật đẹp.”
Lão thái thái ra hình ra dáng mà thêu mấy mũi, lại đột nhiên bị đau kêu một tiếng, nhanh chóng buông kim chỉ trong tay xuống, cau mày nhìn về phía đầu ngón tay của mình. Kỳ Lương Tần nhích tới nhìn thoáng qua, lão thái thái bị đâm thủng ngón tay.
“Con đi lấy băng cá nhân.”
“Đừng lấy, không có việc gì.” Lão thái thái nói xong liền hút đầu ngón tay mình một chút, nói: “Gần đây luôn tâm thần không yên, cũng không biết có phải là đánh mạt chượt nhiều, trên người luôn cảm thấy không thoải mái hay không.”
“Tâm thần không yên với chơi mạt chược có quan hệ gì, ” Nghiêm Viện ôm mèo cười nói: “Mẹ đây là do luôn không vận động, cái thẻ tập thể hình con làm cho mẹ, sao mẹ lại không cần.”
“Lương Tần, con tới ấn ấn cho ta đi, ” lão thái thái vẫy tay với Kỳ Lương Tần, nói: “Có lẽ là xương cổ không thoải mái.”
Bà nói xong liền ngồi xoay lưng qua, Kỳ Lương Tần quỳ gối trên ghế sa lông bóp bóp bả vai cho bà. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu xoa vai cho lão thái thái, lực đạo nắm giữ rất vừa vặn, dáng vẻ lão thái thái thực hưởng thụ. Nghiêm Viện cười nói: “Mẹ, mẹ xem mẹ có bao nhiêu phúc khí. Hiện tại làm mẹ chồng, cũng không nhiều người có phúc như mẹ.”
“Đúng vậy, nhờ phúc các con.” Lão thái thái cười vỗ mu bàn tay Kỳ Lương Tần: “Cũng nhờ phúc tiểu Tần.”
Kỳ Lương Tần không nói chuyện, xoa nắn càng nghiêm túc. Ngoài cửa sổ mưa thu âm lãnh, tí tách tí tách rơi xuống. Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn ra cửa nhà, chỉ nhìn thấy cửa sổ thủy tinh bên cạnh sương khói mênh mông một mảnh. Dì Xuân đứng ở phòng bếp, nhìn chằm chằm mặt nước sôi ùng ục trong nồi thất thần. Mà Nghiêm Tùng Vĩ thì đứng ở trước cửa sổ, vươn tay chơi đùa hoa bách hợp màu hồng mới thay.
Hoa bách hợp trong phòng, luôn luôn là màu sắc như bạch ngọc. Dường như Kỳ Lương Tần phá lệ yêu bách hợp trắng. Hiện giờ đột nhiên biến thành bách hợp hồng phấn, hắn xem ở trong mắt, giống như xuyên thấu qua hoa thấy được con người Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần đang thay đổi, cũng từ bách hợp trắng nõn không tỳ vết, biến thành bách hợp hồng có chút kiều diễm. Tình và dục nhuộm màu cho cậu, có nhan sắc thẹn thùng.
Kỳ Lương Tần đang xoa vai cho lão thái thái mãnh liệt xoay người lại, lão thái thái quay đầu nhìn, liền thấy Kỳ Lương Tần nhìn về phía cửa nhà, vì thế bà cũng nhìn sang cửa nhà, kết quả nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đẩy cửa vào. Lão thái thái lòng đầy vui mừng đứng lên: “Lão đại về rồi.”
“Anh cả.” Nghiêm Viện cũng ôm mèo đứng lên. Dì Xuân từ phòng bếp đi ra, nói: “Về rồi?”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, ánh mắt từ trên người mấy người lão thái thái chuyển qua trên người Kỳ Lương Tần, vẻ mặt Kỳ Lương Tần muốn nói lại thôi, lại không nói gì, hắn liền gật gật đầu với Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần cảm thấy mặt mình khẳng định bởi vì kích động mà có chút phiếm đỏ. Cậu sợ lão thái thái nhìn ra cái gì đó, liền không nhìn Nghiêm Bách Tông nữa, chỉ nghe Nghiêm Bách Tông nói: “Con đi thay bộ quần áo.”
“Con cũng mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi một hồi, chờ ăn cơm lại gọi con.”
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, liền vào phòng. Kỳ Lương Tần ngồi ở trên ghế sa lông, nhẹ nhàng rung chân.
Tuy rằng thường xuyên video với Nghiêm Bách Tông, nhưng nhìn thấy người thật, cậu vẫn cảm thấy Nghiêm Bách Tông gầy đi một chút, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông, cậu vẫn có một loại xúc động như đã lâu. Cậu nghĩ, nếu cậu là người yêu danh chính ngôn thuận của Nghiêm Bách Tông thì tốt rồi, cậu có thể nghênh đón đầu tiên, sau đó cùng Nghiêm Bách Tông trở về phòng. Bọn họ vào phòng đóng cửa lại, nhất định là củi khô lửa bốc, nhiệt liệt ôm hôn, cậu nhất định sẽ không biết xấu hổ mà kể ra nhớ nhung của cậu, nhớ nhung chân thành nhiệt liệt, xuyên thấu qua tay cậu môi cậu đầu lưỡi cậu, nói với Nghiêm Bách Tông.
Nhưng mà hiện giờ cậu lại chỉ có thể làm bộ như xa cách mà ngồi ở chỗ này, bởi vì nội tâm kích động không cách nào áp chế, cho nên chỉ có thể không ngừng rung chân. Cậu hơi hơi nâng mắt, lấy di động từ trong túi ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Nghiêm Bách Tông.
Cậu không biết phải nói gì, tình cảm trong lòng quá tràn đầy, ngược lại không biết phải nói gì, cho nên chỉ gửi một cái icon, một icon duỗi đầu lưỡi chảy nước miếng, hai mắt đều là trái tim háo sắc.
Cậu nhanh chóng nhận được trả lời của Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông nói: “Nếu không phải bên ngoài trời mưa, trước khi vào nhà liền kêu em ra.” Tim Kỳ Lương Tần đập càng nhanh, không cần nghĩ cậu cũng biết trước khi vào nhà vì sao Nghiêm Bách Tông muốn gọi cậu ra ngoài. Có khả năng họ sẽ nấp ở một góc nhìn không tới gắt gao ôm chầm, để giải nỗi khổ tương tư.
Nghiêm Bách Tông và cậu nhiệt liệt khát vọng đối phương, Kỳ Lương Tần từ trên ghế sa lông đứng lên, cảm thấy mình kích động có chút ngồi không yên.
Dường như đợi chỉ nửa giờ, cơm trưa liền mang lên bàn ăn. Đây là một bữa cơm trưa dị thường phong phú, bày đầy một bàn tẩy trần cho Nghiêm Bách Tông. Kỳ Lương Tần cũng không dám liếc nhìn Nghiêm Bách Tông thêm một cái, Nghiêm Bách Tông dường như cũng không dám nhìn cậu nhiều. Ngẫu nhiên ánh mắt hai người giao nhau, đều là sáng ngời, cực nóng, trốn tránh, Kỳ Lương Tần liều mạng nhẫn nại, nhưng khóe miệng vẫn mở rộng, cười cười cúi đầu. Nghiêm Bách Tông nhìn thấy cậu cười, bản thân cũng cười theo, nụ cười không tiếng động kia nhìn ở trong mắt Nghiêm Tùng Vĩ, chỉ cảm thấy mình ngồi không yên.
Hai người kia càng ngày càng không biết thu liễm, đây là muốn biểu diễn tiết mục tiểu biệt thắng tân hôn sao?!
Nghiêm Tùng Vĩ buồn bực đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, rượu rót vào bụng, ấm áp ngũ tạng lục phủ, Kỳ Lương Tần lập tức rót đầy ly rỗng cho hắn, hắn vừa định nói người này coi như có ánh mắt, ai biết Kỳ Lương Tần lập tức đứng lên, cũng rót đầy rượu cho Nghiêm Bách Tông đối diện.
…
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy Kỳ Lương Tần chỉ là vì rót rượu cho Nghiêm Bách Tông, cho nên “nhân tiện ” cũng châm cho mình một ly.
Nghiêm Bách Tông không có giống thường ngày nói một tiếng “cám ơn”, chỉ nhìn Kỳ Lương Tần một cái. Kỳ Lương Tần hé miệng ngồi xuống. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Lương Tần, cậu không uống một giọt rượu, sao mặt lại đỏ thành như vậy?”
Kỳ Lương Tần nhìn hắn, vẻ mặt trấn định tự nhiên: “Tôi mới vừa uống một ly, anh không phát hiện đó.”
“Uống một ly liền lên mặt, ” lão thái thái nói: “Đỏ toàn bộ thì sẽ xinh đẹp.”
“Anh uống rượu chỉ đỏ mặt, hay là trên người cũng đỏ?” Nghiêm Viện trêu ghẹo cậu.
Không nghĩ tới Kỳ Lương Tần lại cúi đầu thành thành thật thật trả lời: “Ngực cũng đỏ.”
Say rượu đỏ ửng, là màu sắc chọc người ta mơ màng cỡ nào, nhất là trên người một cậu trai làn da trắng nõn. Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ giờ phút này trong đầu anh cả của hắn khẳng định đang nghĩ đến dáng vẻ Kỳ Lương Tần cả người đỏ bừng.
Đại khái là hắn đem tất cả lực chú ý đều bỏ vào hai người kia. Hắn nhìn thấy Kỳ Lương Tần mới vừa dùng đũa gắp một đũa đồ ăn, Nghiêm Bách Tông cũng theo sát mà gắp một đũa. Lúc Kỳ Lương Tần ngẩng đầu, tầm mắt luôn như có như không lướt qua trên người anh cả hắn. Lúc anh cả của hắn uống nước, ánh mắt hơi hơi nâng lên, dường như đang làm càn mà nhìn chằm chằm Kỳ Lương Tần, mà lỗ tai Kỳ Lương Tần đỏ bừng, dường như gặp chuyện gì không thể miêu tả.
Bạn tri kỷ. Hắn nghĩ đến từ này, nhưng mà từ này trong đầu hắn cũng không phải ý tứ bình thường nó nên có.
Hết chương 93
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook