Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
-
Chương 120
Mùa đông năm nay phá lệ lạnh lẽo, trận tuyết lớn đầu tiên, ước chừng đổ một đêm.
Toàn bộ thế giới đều là tuyết phủ trắng xóa, đặc biệt xinh đẹp. Trường của Kỳ Lương Tần càng đẹp, mọi người đều đi ra chụp tuyết chơi tuyết. Lúc Nghiêm Bách Tông đi đón Kỳ Lương Tần, phát hiện tóc và quần áo Kỳ Lương đều ướt sũng.
Bọn họ mới vừa đánh trận tuyết xong.
“Sao ẩm ướt thành như vậy?”
“Bọn em ném tuyết.” Kỳ Lương Tần thực hưng phấn, tiến vào trong xe nói: “Thiệt nhiều năm không chơi, cũng nhờ lớp trưởng tổ chức, thật thích.”
“Về nhà đi, trong nhà có khách đến.”
“Ai tới?”
Nghiêm Bách Tông kéo khăn tay, vừa lau nước tuyết trên mặt trên cổ Kỳ Lương Tần vừa nói: “Nhà Triệu Hạo.”
“Thân thể ba hắn khỏe rồi hả?”
“Nhìn cũng ổn, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Đến lần nữa thương lượng ngày cưới của hai người bọn họ.”
Tiếp qua hai ngày chính là tết tây, xem ra kế hoạch tết tây kết hôn trước đó nhất định là không thể thực hiện được. Kỳ Lương Tần hỏi: “Em mặc bộ này được không, lăn trong tuyết vài cái, có chút dơ.”
“Được.” Nghiêm Bách Tông nói: “Vợ anh thế nào cũng xinh đẹp.”
Một tiếng “vợ” của Nghiêm Bách Tông, tới chính là đột ngột như vậy, quả thực bất ngờ không kịp đề phòng. Trong lòng Kỳ Lương Tần run rẩy một trận, cảm thấy da đầu run lên.
Thật sự một chút cũng không khoa trương, trái tim cậu nháy mắt kịch liệt nhảy lên, nhưng phản ứng của cậu lại đơ đơ, trên mặt dường như không có biểu tình gì, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, qua đại khái hơn hai mươi giây, mới đỏ mặt quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông: “Vừa rồi anh gọi em cái gì?”
Nghiêm Bách Tông lại chỉ nhìn về phía cậu, như cười như không, dáng vẻ lạnh lùng cường tráng lại lộ ra hơi thở dịu dàng. Kỳ Lương Tần thậm chí có phản ứng, sợ Nghiêm Bách Tông nhìn ra, liền kéo kéo góc áo, chặn lại.
Cậu thật sự là một số 0 danh xứng với thực, bị kêu vợ một tiếng, cũng hưng phấn thành như vậy.
Toàn bộ hành trình Kỳ Lương Tần đều bị một tiếng vợ này khiến đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, tâm viên ý mã. Đến nhà cũng chưa phục hồi lại tinh thần, thừa dịp mọi người đều không chú ý, trộm nhìn Nghiêm Bách Tông.
Chỉ là Nghiêm Bách Tông giống như một chút việc cũng không phát sinh, ở trong phòng khách nói chuyện với mấy người Triệu Hạo, thân thể thẳng tắp cứ phải gọi là tự nhiên hào phóng. Nghiêm Tùng Vĩ ngược lại phát hiện Kỳ Lương Tần khác thường. Lúc Kỳ Lương Tần đến phòng bếp bưng thức ăn, quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, cái nhìn kia thật sự là liếc mắt một cái khó nói hết. Ngoài cửa sổ bông tuyết tuôn rơi, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió bên ngoài.
Lúc người Triệu gia sắp đi, bốn người Nghiêm Bách Tông đi ra ngoài tiễn. Bởi vì trên bàn cơm lão thái thái nói chuyện giữa cậu và Nghiêm Bách Tông, nhìn ra được, người Triệu gia cũng không quá giật mình, đại khái Nghiêm Viện đã nói với bọn họ. Nhưng họ vẫn có chút xấu hổ, Kỳ Lương Tần ở một bên cũng thực xấu hổ. Bên ngoài bông tuyết rơi xuống đầy đầu, Nghiêm Bách Tông vươn tay ra, phủi phủi bông tuyết trên vai và trên đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu, phất tay tạm biệt mấy người Triệu Hạo.
Vị trí bốn người đứng phân biệt rõ ràng, Nghiêm Viện và Nghiêm Tùng Vĩ đứng gần hơn một chút, mà Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần đứng chung, rất giống một đôi vợ chồng.
Đây đều là việc rất nhỏ trong sinh hoạt, nhưng Kỳ Lương Tần lại nhạy cảm chú ý tới, cậu vì thế mà cảm thấy mỹ mãn. Cậu lại nghĩ tới tiếng vợ Nghiêm Bách Tông gọi ở trên xe, trong lòng càng ngọt ngào, liền đem một bàn tay cắm vào trong túi áo Nghiêm Bách Tông.
“Trở về đi.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Ai u, hai người ấp ấp ôm ôm như vậy, được sao?”
Hắn nói xong liền cười cười, nhìn nhìn Nghiêm Viện, cất bước trở về. Nghiêm Bách Tông vẫn như trước nhẹ nhàng ôm vai Kỳ Lương Tần, hỏi: “Có lạnh hay không?”
“Có một chút.”
“Vừa rồi ở trên bàn cơm, có phải ngại ngùng không?”
Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Có chút. Em cảm thấy nhà Triệu Hạo phỏng chừng cũng thấy quá sức, lần trước gặp mặt, em còn là đối tượng của Tùng Vĩ, lúc này không cách mấy ngày, lại thành của anh.”
“Cái này gọi là không như mong muốn, làm việc tốt thường gian nan.” Nghiêm Bách Tông nói xong ôm cậu đi về phía trước. Thân thể hắn ấm áp như vậy, dáng người hắn cao lớn vĩ ngạn như vậy, hơi thở trên người hắn nhàn nhạt mà tràn ngập đặc sắc cá nhân, ngoại trừ mình, chưa bao giờ nhìn thấy hắn dịu dàng với người khác như vậy.
Sau khi về nhà, mọi người đều đang thương lượng ăn tết tây như thế nào.
“Nếu không thì con đặt chỗ, đến lúc đó chúng ta cùng đi ăn một bữa?” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
“Vậy phải gọi Triệu Hạo theo, ” Nghiêm Viện nói: “Hai bọn em đã nói cùng ăn tết tây, muốn cùng khóa lại một năm.”
“Cái gì mà năm, năm của ngoại quốc, tết âm lịch mới là năm mới đứng đắn.” Lão thái thái nói.
“Tết tây trường Lương Tần mở lễ hội, Lương Tần có tiết mục, con chuẩn bị đi xem náo nhiệt.” Nghiêm Bách Tông nói.
“Tiểu Tần muốn biểu diễn tiết mục gì?” Lão thái thái rất có hứng thú hỏi: “Ca hát hay là nhảy múa?”
“Đều có… nhảy là tập thể, lớp chúng con có một tiết mục.”
“Cậu còn muốn hát hả, đơn ca hả, hay là hợp xướng với ai?” Nghiêm Tùng Vĩ không tin tính tình như Kỳ Lương Tần cũng dám lên đài.
“Hợp xướng với một nữ sinh, ” Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng: “Tôi còn đang luyện.”
Lại nói cậu cũng là bị không trâu bắt chó đi cày. Cậu vốn dĩ chỉ cần tham gia biểu diễn nhảy con thỏ, sau đó lớp bọn họ còn thiếu một tiết mục, một nam sinh trước đó đã nói sẽ hát, đại khái tính tình cũng tương đối ngại ngùng, thế mà lại không hát nữa. Không hát liền không hát, dù sao lúc ấy cũng chưa định ra tiết mục cuối cùng, nhưng mà lớp trưởng lại ôm thái độ thử xem, tìm tới Kỳ Lương Tần.
Hắn tìm Kỳ Lương Tần không tìm người khác, tự nhiên vì Kỳ Lương Tần là người đẹp trai nhất khoa bọn họ được công nhận kỳ này, thanh danh bên ngoài, trai đẹp như vậy không cống hiến ra, lớp trưởng cũng cảm thấy phung phí của trời.
Không ngờ hắn nhắc tới, Kỳ Lương Tần thế mà không có lập tức cự tuyệt, mà là do dự một hồi, nói để cậu suy nghĩ một chút.
Mà sở dĩ Kỳ Lương Tần không có lập tức cự tuyệt, còn muốn suy nghĩ một chút, chính là muốn thay đổi chính mình.
Cậu cảm thấy mình có chút ngại ngùng, trong khung có phức cảm tự ti, đây là chuyện mặc dù hiện giờ cậu thành Kỳ Lương Tần, cũng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi. Nhưng cậu muốn trở nên khác đi, thân là một phần tử Nghiêm gia, cậu phải chói mắt, mặc dù không chói mắt bằng Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ, cũng nên giống như ánh sao, có ánh sáng của mình, cậu hẳn nên rèn luyện năng lực của mình, trở nên hướng ngoại một chút, tự tin một chút, mà những việc đó không phải chỉ dựa vào suy nghĩ một chút là có thể hoàn thành, cậu phải trải qua nhiều việc, tôi luyện ra.
Trong loại xúc động muốn thay đổi mình, cậu đã đáp ứng lớp trưởng. Kỳ thật sau đó liền có chút hối hận, bởi vì lần đầu tiên bọn họ diễn tập, dưới đài chỉ có vài người xem, nhưng mà cậu đứng ở trên đài, ngọn đèn chiếu vào trên người cậu, cậu khẩn trương đến quên lời, nhịp cũng lạc rất lợi hại.
Nếu không phải cậu đứng ở nơi đó thật sự đẹp mắt, đại khái đều đã đánh rớt cậu rồi. Kỳ Lương Tần mơ hồ cảm giác ra điểm này, nghĩ thầm rằng, vẫn không tham gia thì không tính, lúc này tham gia một nửa, bị đánh rớt, cũng thật sự rất dọa người.
Cho nên gần đây cậu vẫn luôn xây dựng tâm lý, còn bảo Nghiêm Bách Tông cổ vũ cho cậu cố lên.
Nghiêm Bách Tông hỏi: “Lúc em khẩn trương, là lo lắng cái gì?”
Kỳ Lương Tần nghĩ nghĩ, nói: “Không biết, có thể là lo lắng xấu mặt đi, nếu như quên lời, hoặc là lạc nhịp, rất dọa người. Em vừa khẩn trương, trong đầu chính là trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.”
“Lạc nhịp, quên từ, có gì mà sợ, không phải em rất để ý bọn họ thấy thế nào chứ.”
Kỳ Lương Tần gật đầu.
“Em nghĩ như vầy đi, dù em biểu hiện không tốt, bọn họ ở sau lưng cười em, nhưng mà đối với cuộc sống của em, lại có ảnh hưởng gì thực chất đâu. Cũng không phải khuyết điểm quá nghiêm trọng, bọn họ cười một cái cũng liền qua. Quan trọng nhất là, bọn họ đều là người râu ria, anh không cười em, không phải là đủ rồi sao. Em lại không trông cậy vào những người đang nhìn em diễn sẽ có người vì em biểu hiện mà thích em, em đã có anh rồi, cái khác đều không quan trọng.”
Lời này giống như rất có đạo lý, lại giống như đang nói hươu nói vượn, nhưng lại khiến Kỳ Lương Tần bình tĩnh không ít.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, cậu không nên quá để ý ánh mắt của người khác, sở dĩ cậu lựa chọn lên đài, vốn dĩ không phải vì lấy lòng bất cứ ai, cậu chỉ là muốn rèn luyện mình, mà mục đích muốn rèn luyện mình, là vì người mình yêu. Dù cậu biểu hiện không tốt, không lấy lòng được bất cứ ai, nhưng cậu đã đạt được mục đích bản thân muốn. Lỡ như quá tệ quá xấu hổ, cũng chỉ là trên con đường cậu trưởng thành, để đuổi theo Nghiêm Bách Tông, hẳn nên trả cái giá lớn.
Trận tuyết này đổ rồi lại ngừng rồi lại đổ, đổ suốt đến buổi tối ngày cuối cùng của năm. Lão thái thái ăn diện xong đi ra, nói: “Tuyết bên ngoài sao vẫn còn rơi. Trên đường đi ổn không?”
“Mẹ, mẹ cũng ăn diện xong rồi, thì đừng lề mề. Anh cả đã sớm thúc giục rồi.”
Lão thái thái vừa nghe, cười oán giận: “Nó giục cái gì mà giục, lúc ăn cơm đã giục, tiệc tối của bọn họ bảy giờ rưỡi mới bắt đầu, lúc này mới sáu giờ rưỡi, chờ xem diễn xong, đã đến hơn chín giờ, trước khi đến không cần ăn chút gì lót dạ sao?”
“Anh cả cũng lái xe ra rồi, ” Nghiêm Viện cười nói: “Còn lề mề nữa, ảnh sẽ không vui đó.”
“Anh cả còn tiếc dì Xuân phải về nhà ăn tết tây, không tới xem được kìa.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
“Nó hận không thể người người đều nhìn thấy.” Lão thái thái phun tào. Ba người mỗi người một câu, phun tào đến vui quên trời đất.
Bên ngoài tuyết còn đang rơi, xe Nghiêm Bách Tông đã khởi động, nhìn thấy bọn họ liền lóe đèn hai cái. Nghiêm Tùng Vĩ vừa đi vừa nói: “Vì việc này mà con còn đặc biệt gọi điện thoại cho chú tiểu Vương, bảo hắn nhờ người chiếm vài chỗ, tuyệt đối là vị trí tốt nhất, tiện cho anh cả chụp ảnh.”
Lão thái thái bọc bọc áo, nói: “Hiện tại con trái lại đã có kinh nghiệm, mở miệng là chú tiểu Vương, trước đây ta kêu con gọi, sao con lại không gọi được.”
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, cũng không nói chuyện.
Lão thái thái đi đến bên cạnh xe, cố ý cười hỏi Nghiêm Bách Tông: “Sốt ruột chờ đi?”
Không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông thế mà ra vẻ bình tĩnh, khụ một tiếng, nói: “Không có… bên ngoài lạnh, nhanh lên xe đi.”
Hôm nay trên đường nhiều người xe cũng nhiều, tuyết lớn cũng không thể ngăn cản mọi người nhiệt tình nghênh đón năm mới. Xe đi rất chậm, trên đường kẹt xe.
Lão thái thái nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông đằng trước, vẻ mặt ngược lại bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng khó tránh khỏi có chút chột dạ, nghĩ thầm rằng trách không được lão đại đã sớm giục, hóa ra hôm nay dễ dàng kẹt xe.
Bọn họ cũng là nhất thời hứng khởi, muốn đi xem Kỳ Lương Tần diễn. Mấy người bọn họ, có buổi diễn to lớn nào mà chưa từng xem, loại tiệc tối tự chơi tự vui trong trường đại học này, sở dĩ bọn họ xem, một là để xem xong mọi người thuận tiện ăn bữa cơm đoàn viên, thứ hai là để ủng hộ Kỳ Lương Tần.
Nhưng họ không nói với Kỳ Lương Tần là họ muốn đến, Nghiêm Bách Tông nói Kỳ Lương Tần khẩn trương, nếu biết bọn họ sẽ đến xem, đại khái sẽ rất ngại ngùng.
Lúc họ tới trường học, phần lớn mọi người đều đã vào. Khoa trung văn của trường học rất có danh tiếng, cũng là hệ đại học, sinh ra không ít tài tử, mấy tài tử nổi danh đó hiến cho một cái lễ đường lớn, trang bị tốt nhất toàn trường.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Vương Trạch phía trước đã tới đây chào hỏi lão thái thái. Hai người hàn huyên vài câu, Vương Trạch liền gật gật đầu với Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng, may mà Vương Trạch cũng không nói với hắn cái gì liền trở lại đằng trước ngồi.
Bọn họ đều là người rất nhiều năm không có xem lễ hội trong trường học, lễ hội đêm nay tuy rằng đơn giản, nhưng thắng ở chỗ thanh xuân tươi mát, ánh mắt Nghiêm Tùng Vĩ vẫn luôn ngắm nữ sinh xung quanh. Bình thường thì mấy khoa về nghệ thuật mới có mỹ nữ đông đảo, hắn cho rằng khoa trung văn đều là tài nữ đeo kính mắt, nhưng con người hắn trong mắt chỉ có thể nhìn thấy sắc, yêu mỹ nữ không yêu tài nữ. Nhưng mà hắn lại nhìn thấy một tiểu mỹ nữ tóc đen ở phía trước, da trắng xinh đẹp nở nang lại yểu điệu.
Trong đám anh em bọn họ, có vài người thích sinh viên, từng kể với hắn không ít chỗ tốt của gái sinh viên. Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ, tiểu mỹ nhân này không tồi, mặt trắng nõn, phong mà không chán, thanh xuân bức người, da mặt hệt như lòng trắng trứng.
Gần đây kỳ thật hắn đang muốn yêu đương, muốn yêu đương không phải là bởi vì bị anh cả hắn kích thích, mà là cảm thấy hắn hẳn nên yêu đương một hồi. Nhất là lần trước hắn nghe nói lão thái thái ở trên bàn mạt chược cãi nhau với người ta, càng thêm ý thức được điểm này.
Bây giờ còn có không ít người cảm thấy hắn và Kỳ Lương Tần có quan hệ không rõ ràng, hắn nên tìm một người bạn gái, chặn miệng những người đó. Đó cũng là chuyện duy nhất hắn có thể giúp đỡ.
Vì thế hắn liền đứng dậy, cách một hàng ghế muốn đi xin số điện thoại cô gái kia.
Lão thái thái nhìn thấy hắn đứng dậy, còn chưa nói gì thêm, chợt nghe Nghiêm Viện nói: “Mẹ xem anh hai con kìa, thấy mỹ nữ liền ngứa ngáy.”
Lão thái thái xem Nghiêm Tùng Vĩ với cô gái kia nói chuyện, nhìn một hồi nói: “Nhìn không tồi.”
Bà nhìn con dâu không giống những người mẹ chồng khác, người ta đều nhìn trúng tài đức, bà tương đối nhìn trúng nhan sắc, lúc trước vừa lòng Kỳ Lương Tần, cũng là bởi vì điểm này. Bà cảm thấy đối với đàn ông mà nói, sắc là chuyện rất quan trọng. Chính bà cũng thích người xinh đẹp.
Chỉ chốc lát Nghiêm Tùng Vĩ liền xin được số điện thoại cô gái kia, cầm di động nhập vào, lúc này mới cười ngồi trở về, quay đầu thấy Nghiêm Bách Tông bên cạnh nhìn hắn, lông mày khẽ nhướn, cười hỏi: “Thế nào?”
Nghiêm Bách Tông hiển nhiên không quá đồng ý cái tật xấu thích thông đồng của hắn. Lại nói tiếp, vẫn là Nghiêm Tùng Vĩ và lão thái thái quan niệm tương đối giống nhau, Nghiêm Bách Tông là một lão cổ hủ, không biết học ai nữa.
Nhảy con thỏ sắp sửa lên sân khấu, Nghiêm Bách Tông cũng không có thời gian phản ứng Nghiêm Tùng Vĩ, cầm camera quay lại, vô cùng nghiêm túc.
Điệu nhảy con thỏ này sở dĩ có thể hot, có quan hệ không tách được với bài nhạc của nó, âm nhạc hoạt bát, khiến người ta vừa nghe đã vui sướng muốn hoa chân múa tay, không bán manh mà hơn hẳn bán manh.
“Lương Tần ở kia, người thứ ba bên phải.” Nghiêm Viện chỉ cho lão thái thái xem: “Ai nha, thật buồn cười, mẹ xem ảnh buồn cười kìa!”
Mọi người nhảy đều rất high, nhưng mà nhìn ra được, chỉ có Kỳ Lương Tần nhảy thực nghiêm túc, biểu tình thực nghiêm túc.
Kỳ Lương Tần nghiêm túc như vậy hơi có chút ngốc vụng, Nghiêm Bách Tông nhìn thế nào cũng thấy yêu, nhịn không được vẫn luôn nhếch miệng cười. Nghiêm Tùng Vĩ đã có chút ghét bỏ: “Động tác của cậu ta nhìn thế nào cũng thấy cứng ngắc hơn người khác, ngốc như vậy.”
Kết quả mới vừa nói xong, bả vai đã trúng một quyền. Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông đập hắn một quyền, bĩu môi.
Anh cả của hắn nhìn màn hình không chuyển mắt, khóe miệng cong vểnh, ánh mắt bị màn hình chiếu sáng lập lòe.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ cái gì là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhảy cái gì chứ, cũng đáng để kiêu ngạo như vậy.
Toàn bộ thế giới đều là tuyết phủ trắng xóa, đặc biệt xinh đẹp. Trường của Kỳ Lương Tần càng đẹp, mọi người đều đi ra chụp tuyết chơi tuyết. Lúc Nghiêm Bách Tông đi đón Kỳ Lương Tần, phát hiện tóc và quần áo Kỳ Lương đều ướt sũng.
Bọn họ mới vừa đánh trận tuyết xong.
“Sao ẩm ướt thành như vậy?”
“Bọn em ném tuyết.” Kỳ Lương Tần thực hưng phấn, tiến vào trong xe nói: “Thiệt nhiều năm không chơi, cũng nhờ lớp trưởng tổ chức, thật thích.”
“Về nhà đi, trong nhà có khách đến.”
“Ai tới?”
Nghiêm Bách Tông kéo khăn tay, vừa lau nước tuyết trên mặt trên cổ Kỳ Lương Tần vừa nói: “Nhà Triệu Hạo.”
“Thân thể ba hắn khỏe rồi hả?”
“Nhìn cũng ổn, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Đến lần nữa thương lượng ngày cưới của hai người bọn họ.”
Tiếp qua hai ngày chính là tết tây, xem ra kế hoạch tết tây kết hôn trước đó nhất định là không thể thực hiện được. Kỳ Lương Tần hỏi: “Em mặc bộ này được không, lăn trong tuyết vài cái, có chút dơ.”
“Được.” Nghiêm Bách Tông nói: “Vợ anh thế nào cũng xinh đẹp.”
Một tiếng “vợ” của Nghiêm Bách Tông, tới chính là đột ngột như vậy, quả thực bất ngờ không kịp đề phòng. Trong lòng Kỳ Lương Tần run rẩy một trận, cảm thấy da đầu run lên.
Thật sự một chút cũng không khoa trương, trái tim cậu nháy mắt kịch liệt nhảy lên, nhưng phản ứng của cậu lại đơ đơ, trên mặt dường như không có biểu tình gì, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, qua đại khái hơn hai mươi giây, mới đỏ mặt quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông: “Vừa rồi anh gọi em cái gì?”
Nghiêm Bách Tông lại chỉ nhìn về phía cậu, như cười như không, dáng vẻ lạnh lùng cường tráng lại lộ ra hơi thở dịu dàng. Kỳ Lương Tần thậm chí có phản ứng, sợ Nghiêm Bách Tông nhìn ra, liền kéo kéo góc áo, chặn lại.
Cậu thật sự là một số 0 danh xứng với thực, bị kêu vợ một tiếng, cũng hưng phấn thành như vậy.
Toàn bộ hành trình Kỳ Lương Tần đều bị một tiếng vợ này khiến đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, tâm viên ý mã. Đến nhà cũng chưa phục hồi lại tinh thần, thừa dịp mọi người đều không chú ý, trộm nhìn Nghiêm Bách Tông.
Chỉ là Nghiêm Bách Tông giống như một chút việc cũng không phát sinh, ở trong phòng khách nói chuyện với mấy người Triệu Hạo, thân thể thẳng tắp cứ phải gọi là tự nhiên hào phóng. Nghiêm Tùng Vĩ ngược lại phát hiện Kỳ Lương Tần khác thường. Lúc Kỳ Lương Tần đến phòng bếp bưng thức ăn, quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, cái nhìn kia thật sự là liếc mắt một cái khó nói hết. Ngoài cửa sổ bông tuyết tuôn rơi, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió bên ngoài.
Lúc người Triệu gia sắp đi, bốn người Nghiêm Bách Tông đi ra ngoài tiễn. Bởi vì trên bàn cơm lão thái thái nói chuyện giữa cậu và Nghiêm Bách Tông, nhìn ra được, người Triệu gia cũng không quá giật mình, đại khái Nghiêm Viện đã nói với bọn họ. Nhưng họ vẫn có chút xấu hổ, Kỳ Lương Tần ở một bên cũng thực xấu hổ. Bên ngoài bông tuyết rơi xuống đầy đầu, Nghiêm Bách Tông vươn tay ra, phủi phủi bông tuyết trên vai và trên đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu, phất tay tạm biệt mấy người Triệu Hạo.
Vị trí bốn người đứng phân biệt rõ ràng, Nghiêm Viện và Nghiêm Tùng Vĩ đứng gần hơn một chút, mà Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần đứng chung, rất giống một đôi vợ chồng.
Đây đều là việc rất nhỏ trong sinh hoạt, nhưng Kỳ Lương Tần lại nhạy cảm chú ý tới, cậu vì thế mà cảm thấy mỹ mãn. Cậu lại nghĩ tới tiếng vợ Nghiêm Bách Tông gọi ở trên xe, trong lòng càng ngọt ngào, liền đem một bàn tay cắm vào trong túi áo Nghiêm Bách Tông.
“Trở về đi.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Ai u, hai người ấp ấp ôm ôm như vậy, được sao?”
Hắn nói xong liền cười cười, nhìn nhìn Nghiêm Viện, cất bước trở về. Nghiêm Bách Tông vẫn như trước nhẹ nhàng ôm vai Kỳ Lương Tần, hỏi: “Có lạnh hay không?”
“Có một chút.”
“Vừa rồi ở trên bàn cơm, có phải ngại ngùng không?”
Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Có chút. Em cảm thấy nhà Triệu Hạo phỏng chừng cũng thấy quá sức, lần trước gặp mặt, em còn là đối tượng của Tùng Vĩ, lúc này không cách mấy ngày, lại thành của anh.”
“Cái này gọi là không như mong muốn, làm việc tốt thường gian nan.” Nghiêm Bách Tông nói xong ôm cậu đi về phía trước. Thân thể hắn ấm áp như vậy, dáng người hắn cao lớn vĩ ngạn như vậy, hơi thở trên người hắn nhàn nhạt mà tràn ngập đặc sắc cá nhân, ngoại trừ mình, chưa bao giờ nhìn thấy hắn dịu dàng với người khác như vậy.
Sau khi về nhà, mọi người đều đang thương lượng ăn tết tây như thế nào.
“Nếu không thì con đặt chỗ, đến lúc đó chúng ta cùng đi ăn một bữa?” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
“Vậy phải gọi Triệu Hạo theo, ” Nghiêm Viện nói: “Hai bọn em đã nói cùng ăn tết tây, muốn cùng khóa lại một năm.”
“Cái gì mà năm, năm của ngoại quốc, tết âm lịch mới là năm mới đứng đắn.” Lão thái thái nói.
“Tết tây trường Lương Tần mở lễ hội, Lương Tần có tiết mục, con chuẩn bị đi xem náo nhiệt.” Nghiêm Bách Tông nói.
“Tiểu Tần muốn biểu diễn tiết mục gì?” Lão thái thái rất có hứng thú hỏi: “Ca hát hay là nhảy múa?”
“Đều có… nhảy là tập thể, lớp chúng con có một tiết mục.”
“Cậu còn muốn hát hả, đơn ca hả, hay là hợp xướng với ai?” Nghiêm Tùng Vĩ không tin tính tình như Kỳ Lương Tần cũng dám lên đài.
“Hợp xướng với một nữ sinh, ” Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng: “Tôi còn đang luyện.”
Lại nói cậu cũng là bị không trâu bắt chó đi cày. Cậu vốn dĩ chỉ cần tham gia biểu diễn nhảy con thỏ, sau đó lớp bọn họ còn thiếu một tiết mục, một nam sinh trước đó đã nói sẽ hát, đại khái tính tình cũng tương đối ngại ngùng, thế mà lại không hát nữa. Không hát liền không hát, dù sao lúc ấy cũng chưa định ra tiết mục cuối cùng, nhưng mà lớp trưởng lại ôm thái độ thử xem, tìm tới Kỳ Lương Tần.
Hắn tìm Kỳ Lương Tần không tìm người khác, tự nhiên vì Kỳ Lương Tần là người đẹp trai nhất khoa bọn họ được công nhận kỳ này, thanh danh bên ngoài, trai đẹp như vậy không cống hiến ra, lớp trưởng cũng cảm thấy phung phí của trời.
Không ngờ hắn nhắc tới, Kỳ Lương Tần thế mà không có lập tức cự tuyệt, mà là do dự một hồi, nói để cậu suy nghĩ một chút.
Mà sở dĩ Kỳ Lương Tần không có lập tức cự tuyệt, còn muốn suy nghĩ một chút, chính là muốn thay đổi chính mình.
Cậu cảm thấy mình có chút ngại ngùng, trong khung có phức cảm tự ti, đây là chuyện mặc dù hiện giờ cậu thành Kỳ Lương Tần, cũng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi. Nhưng cậu muốn trở nên khác đi, thân là một phần tử Nghiêm gia, cậu phải chói mắt, mặc dù không chói mắt bằng Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ, cũng nên giống như ánh sao, có ánh sáng của mình, cậu hẳn nên rèn luyện năng lực của mình, trở nên hướng ngoại một chút, tự tin một chút, mà những việc đó không phải chỉ dựa vào suy nghĩ một chút là có thể hoàn thành, cậu phải trải qua nhiều việc, tôi luyện ra.
Trong loại xúc động muốn thay đổi mình, cậu đã đáp ứng lớp trưởng. Kỳ thật sau đó liền có chút hối hận, bởi vì lần đầu tiên bọn họ diễn tập, dưới đài chỉ có vài người xem, nhưng mà cậu đứng ở trên đài, ngọn đèn chiếu vào trên người cậu, cậu khẩn trương đến quên lời, nhịp cũng lạc rất lợi hại.
Nếu không phải cậu đứng ở nơi đó thật sự đẹp mắt, đại khái đều đã đánh rớt cậu rồi. Kỳ Lương Tần mơ hồ cảm giác ra điểm này, nghĩ thầm rằng, vẫn không tham gia thì không tính, lúc này tham gia một nửa, bị đánh rớt, cũng thật sự rất dọa người.
Cho nên gần đây cậu vẫn luôn xây dựng tâm lý, còn bảo Nghiêm Bách Tông cổ vũ cho cậu cố lên.
Nghiêm Bách Tông hỏi: “Lúc em khẩn trương, là lo lắng cái gì?”
Kỳ Lương Tần nghĩ nghĩ, nói: “Không biết, có thể là lo lắng xấu mặt đi, nếu như quên lời, hoặc là lạc nhịp, rất dọa người. Em vừa khẩn trương, trong đầu chính là trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.”
“Lạc nhịp, quên từ, có gì mà sợ, không phải em rất để ý bọn họ thấy thế nào chứ.”
Kỳ Lương Tần gật đầu.
“Em nghĩ như vầy đi, dù em biểu hiện không tốt, bọn họ ở sau lưng cười em, nhưng mà đối với cuộc sống của em, lại có ảnh hưởng gì thực chất đâu. Cũng không phải khuyết điểm quá nghiêm trọng, bọn họ cười một cái cũng liền qua. Quan trọng nhất là, bọn họ đều là người râu ria, anh không cười em, không phải là đủ rồi sao. Em lại không trông cậy vào những người đang nhìn em diễn sẽ có người vì em biểu hiện mà thích em, em đã có anh rồi, cái khác đều không quan trọng.”
Lời này giống như rất có đạo lý, lại giống như đang nói hươu nói vượn, nhưng lại khiến Kỳ Lương Tần bình tĩnh không ít.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, cậu không nên quá để ý ánh mắt của người khác, sở dĩ cậu lựa chọn lên đài, vốn dĩ không phải vì lấy lòng bất cứ ai, cậu chỉ là muốn rèn luyện mình, mà mục đích muốn rèn luyện mình, là vì người mình yêu. Dù cậu biểu hiện không tốt, không lấy lòng được bất cứ ai, nhưng cậu đã đạt được mục đích bản thân muốn. Lỡ như quá tệ quá xấu hổ, cũng chỉ là trên con đường cậu trưởng thành, để đuổi theo Nghiêm Bách Tông, hẳn nên trả cái giá lớn.
Trận tuyết này đổ rồi lại ngừng rồi lại đổ, đổ suốt đến buổi tối ngày cuối cùng của năm. Lão thái thái ăn diện xong đi ra, nói: “Tuyết bên ngoài sao vẫn còn rơi. Trên đường đi ổn không?”
“Mẹ, mẹ cũng ăn diện xong rồi, thì đừng lề mề. Anh cả đã sớm thúc giục rồi.”
Lão thái thái vừa nghe, cười oán giận: “Nó giục cái gì mà giục, lúc ăn cơm đã giục, tiệc tối của bọn họ bảy giờ rưỡi mới bắt đầu, lúc này mới sáu giờ rưỡi, chờ xem diễn xong, đã đến hơn chín giờ, trước khi đến không cần ăn chút gì lót dạ sao?”
“Anh cả cũng lái xe ra rồi, ” Nghiêm Viện cười nói: “Còn lề mề nữa, ảnh sẽ không vui đó.”
“Anh cả còn tiếc dì Xuân phải về nhà ăn tết tây, không tới xem được kìa.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
“Nó hận không thể người người đều nhìn thấy.” Lão thái thái phun tào. Ba người mỗi người một câu, phun tào đến vui quên trời đất.
Bên ngoài tuyết còn đang rơi, xe Nghiêm Bách Tông đã khởi động, nhìn thấy bọn họ liền lóe đèn hai cái. Nghiêm Tùng Vĩ vừa đi vừa nói: “Vì việc này mà con còn đặc biệt gọi điện thoại cho chú tiểu Vương, bảo hắn nhờ người chiếm vài chỗ, tuyệt đối là vị trí tốt nhất, tiện cho anh cả chụp ảnh.”
Lão thái thái bọc bọc áo, nói: “Hiện tại con trái lại đã có kinh nghiệm, mở miệng là chú tiểu Vương, trước đây ta kêu con gọi, sao con lại không gọi được.”
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, cũng không nói chuyện.
Lão thái thái đi đến bên cạnh xe, cố ý cười hỏi Nghiêm Bách Tông: “Sốt ruột chờ đi?”
Không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông thế mà ra vẻ bình tĩnh, khụ một tiếng, nói: “Không có… bên ngoài lạnh, nhanh lên xe đi.”
Hôm nay trên đường nhiều người xe cũng nhiều, tuyết lớn cũng không thể ngăn cản mọi người nhiệt tình nghênh đón năm mới. Xe đi rất chậm, trên đường kẹt xe.
Lão thái thái nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông đằng trước, vẻ mặt ngược lại bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng khó tránh khỏi có chút chột dạ, nghĩ thầm rằng trách không được lão đại đã sớm giục, hóa ra hôm nay dễ dàng kẹt xe.
Bọn họ cũng là nhất thời hứng khởi, muốn đi xem Kỳ Lương Tần diễn. Mấy người bọn họ, có buổi diễn to lớn nào mà chưa từng xem, loại tiệc tối tự chơi tự vui trong trường đại học này, sở dĩ bọn họ xem, một là để xem xong mọi người thuận tiện ăn bữa cơm đoàn viên, thứ hai là để ủng hộ Kỳ Lương Tần.
Nhưng họ không nói với Kỳ Lương Tần là họ muốn đến, Nghiêm Bách Tông nói Kỳ Lương Tần khẩn trương, nếu biết bọn họ sẽ đến xem, đại khái sẽ rất ngại ngùng.
Lúc họ tới trường học, phần lớn mọi người đều đã vào. Khoa trung văn của trường học rất có danh tiếng, cũng là hệ đại học, sinh ra không ít tài tử, mấy tài tử nổi danh đó hiến cho một cái lễ đường lớn, trang bị tốt nhất toàn trường.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Vương Trạch phía trước đã tới đây chào hỏi lão thái thái. Hai người hàn huyên vài câu, Vương Trạch liền gật gật đầu với Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ.
Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng, may mà Vương Trạch cũng không nói với hắn cái gì liền trở lại đằng trước ngồi.
Bọn họ đều là người rất nhiều năm không có xem lễ hội trong trường học, lễ hội đêm nay tuy rằng đơn giản, nhưng thắng ở chỗ thanh xuân tươi mát, ánh mắt Nghiêm Tùng Vĩ vẫn luôn ngắm nữ sinh xung quanh. Bình thường thì mấy khoa về nghệ thuật mới có mỹ nữ đông đảo, hắn cho rằng khoa trung văn đều là tài nữ đeo kính mắt, nhưng con người hắn trong mắt chỉ có thể nhìn thấy sắc, yêu mỹ nữ không yêu tài nữ. Nhưng mà hắn lại nhìn thấy một tiểu mỹ nữ tóc đen ở phía trước, da trắng xinh đẹp nở nang lại yểu điệu.
Trong đám anh em bọn họ, có vài người thích sinh viên, từng kể với hắn không ít chỗ tốt của gái sinh viên. Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ, tiểu mỹ nhân này không tồi, mặt trắng nõn, phong mà không chán, thanh xuân bức người, da mặt hệt như lòng trắng trứng.
Gần đây kỳ thật hắn đang muốn yêu đương, muốn yêu đương không phải là bởi vì bị anh cả hắn kích thích, mà là cảm thấy hắn hẳn nên yêu đương một hồi. Nhất là lần trước hắn nghe nói lão thái thái ở trên bàn mạt chược cãi nhau với người ta, càng thêm ý thức được điểm này.
Bây giờ còn có không ít người cảm thấy hắn và Kỳ Lương Tần có quan hệ không rõ ràng, hắn nên tìm một người bạn gái, chặn miệng những người đó. Đó cũng là chuyện duy nhất hắn có thể giúp đỡ.
Vì thế hắn liền đứng dậy, cách một hàng ghế muốn đi xin số điện thoại cô gái kia.
Lão thái thái nhìn thấy hắn đứng dậy, còn chưa nói gì thêm, chợt nghe Nghiêm Viện nói: “Mẹ xem anh hai con kìa, thấy mỹ nữ liền ngứa ngáy.”
Lão thái thái xem Nghiêm Tùng Vĩ với cô gái kia nói chuyện, nhìn một hồi nói: “Nhìn không tồi.”
Bà nhìn con dâu không giống những người mẹ chồng khác, người ta đều nhìn trúng tài đức, bà tương đối nhìn trúng nhan sắc, lúc trước vừa lòng Kỳ Lương Tần, cũng là bởi vì điểm này. Bà cảm thấy đối với đàn ông mà nói, sắc là chuyện rất quan trọng. Chính bà cũng thích người xinh đẹp.
Chỉ chốc lát Nghiêm Tùng Vĩ liền xin được số điện thoại cô gái kia, cầm di động nhập vào, lúc này mới cười ngồi trở về, quay đầu thấy Nghiêm Bách Tông bên cạnh nhìn hắn, lông mày khẽ nhướn, cười hỏi: “Thế nào?”
Nghiêm Bách Tông hiển nhiên không quá đồng ý cái tật xấu thích thông đồng của hắn. Lại nói tiếp, vẫn là Nghiêm Tùng Vĩ và lão thái thái quan niệm tương đối giống nhau, Nghiêm Bách Tông là một lão cổ hủ, không biết học ai nữa.
Nhảy con thỏ sắp sửa lên sân khấu, Nghiêm Bách Tông cũng không có thời gian phản ứng Nghiêm Tùng Vĩ, cầm camera quay lại, vô cùng nghiêm túc.
Điệu nhảy con thỏ này sở dĩ có thể hot, có quan hệ không tách được với bài nhạc của nó, âm nhạc hoạt bát, khiến người ta vừa nghe đã vui sướng muốn hoa chân múa tay, không bán manh mà hơn hẳn bán manh.
“Lương Tần ở kia, người thứ ba bên phải.” Nghiêm Viện chỉ cho lão thái thái xem: “Ai nha, thật buồn cười, mẹ xem ảnh buồn cười kìa!”
Mọi người nhảy đều rất high, nhưng mà nhìn ra được, chỉ có Kỳ Lương Tần nhảy thực nghiêm túc, biểu tình thực nghiêm túc.
Kỳ Lương Tần nghiêm túc như vậy hơi có chút ngốc vụng, Nghiêm Bách Tông nhìn thế nào cũng thấy yêu, nhịn không được vẫn luôn nhếch miệng cười. Nghiêm Tùng Vĩ đã có chút ghét bỏ: “Động tác của cậu ta nhìn thế nào cũng thấy cứng ngắc hơn người khác, ngốc như vậy.”
Kết quả mới vừa nói xong, bả vai đã trúng một quyền. Hắn quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông đập hắn một quyền, bĩu môi.
Anh cả của hắn nhìn màn hình không chuyển mắt, khóe miệng cong vểnh, ánh mắt bị màn hình chiếu sáng lập lòe.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ cái gì là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhảy cái gì chứ, cũng đáng để kiêu ngạo như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook