Trải qua hai ba ngày như vậy, chút sợ hãi trong lòng Kỳ Lương Tần rốt cuộc tan thành mây khói, thân là đàn ông, rốt cuộc vẫn bị dục vọng chiếm thượng phong, không chịu nổi Nghiêm Bách Tông buổi tối nhu tình mật ý, rốt cuộc lại bị Nghiêm Bách Tông ôm vào trong ngực.

Huống hồ thân là thụ, ai mà không có chút sùng bái với phương diện kia đâu, lớn có chỗ tốt của lớn, vết sẹo lành quên đau, vẫn rất muốn ăn.

Nhờ Kỳ Lương Tần dốc lòng chăm sóc, bệnh lão thái thái cuối cùng cũng tốt lên. Dì Xuân cũng từ nhà trở lại, nhưng mà Nghiêm Viện lại phải rời khỏi nhà một chuyến.

Bệnh của ba Triệu Hạo vẫn không thấy chuyển biến tốt, cô phải đến xem.

"Đến bên kia thì gọi điện thoại cho chúng ta, nếu bên bọn họ thành phố nhỏ điều kiện không tốt, bảo Triệu Hạo dẫn ba đến thành Nam, chúng ta tìm bác sĩ cho ông ấy." Lão thái thái dặn dò Nghiêm Viện.

Nghiêm Viện gật đầu: "Biết ạ."

"Tôi thấy tám chín phần, là hôn sự của Viện Viện với Triệu Hạo phải hoãn lại." Sau khi Nghiêm Viện đi rồi lão thái thái nói với dì Xuân.

"Đó cũng là chuyện không có biện pháp, hoãn lại cũng tốt, Viện Viện còn có thể ở nhà thêm vài ngày."

"Tôi nghĩ, chờ nó kết hôn, bảo nó và Triệu Hạo dọn đến nhà ở, nhà lớn như vậy, cũng không phải ở không đủ."

Lão thái thái muốn cả nhà đoàn viên, người một nhà ở cùng một chỗ mới náo nhiệt, huống chi ai lại nỡ để khuê nữ bảo bối của mình gả ra ngoài.

Bà nghĩ nếu cha mẹ Kỳ Lương Tần vẫn còn, đại khái sẽ lại càng không nỡ. Con gái phải gả ra ngoài, đây là lẽ thường, tuy rằng bà không nỡ, nhưng mà có thể tiếp thu. Nếu cha mẹ Kỳ Lương Tần vẫn còn, con trai của mình lại muốn tới nhà người khác làm con dâu, trong lòng không biết là tư vị gì. Dù sao thì nếu như con trai của bà muốn "gả đến" nhà người khác, bà nghĩ như thế nào cũng không thoải mái.

Đại khái là có suy nghĩ này, lão thái thái liền rất ít khi dùng xưng hô của vợ chồng nam nữ truyền thống để gọi Kỳ Lương Tần, không nói là con dâu, thường nói chính là, "nửa kia của lão đại nhà chúng tôi."

"Mấy ngày hôm trước bị cảm, trên người không khỏe, liền không ra ngoài, mấy bà gọi điện thoại bảo tôi đi chơi, tôi cũng đều từ chối. Có điều nửa kia của lão đại nhà chúng tôi chăm sóc cẩn thận, không quá hai ngày trên người tôi đã tốt rồi, nhưng sao hai ngày này mấy bà cũng không gọi tôi."

"Đây không phải là lo lắng thân thể bà vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sao, trời cũng lạnh, ra ngoài lại bị cảm. Hiện giờ cảm mạo đặc biệt nhiều. Lần trước tui dẫn cháu nội đi bệnh viện, người trong đó hả, nhiều chen không lọt luôn."

"Vừa rồi tui với chị Trương chân trước chân sau vào cửa, hình như tui nhìn thấy lúc bà xuống xe, còn có một người xuống theo, có phải người kia của lão đại nhà bà không, quá xa cũng không nhìn rõ ràng."

"Lương Tần cũng tới hả? Vậy sao không bảo cậu ấy theo vào luôn. Thế nào, vài ngày không tới, liền xa lạ, trước đây không phải từng theo bà tới hai lần à."

Lão thái thái cười nói: "Không phải là xa lạ, là nó phải đi học. Hôm nay tôi vốn không tính ra cửa, nhưng thấy đường nó đến trường đi ngang qua nhà bà, biết thứ ba mọi người đều đến chỗ bà tụ họp, cho nên thuận đường lại đây. Tài xế đưa tôi xong, liền trực tiếp đưa nó đến trường học."

Mọi người liền ngượng ngùng cười, hỏi: "Tiếp nhận rồi à?"

"Ai, " lão thái thái nói: "Lão đại thích, tôi xem phẩm tính nó cũng không tồi, tuy rằng bọn nó tiền trảm hậu tấu, trong lòng tôi rất là không thoải mái, có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi vốn dĩ cũng thật lòng thích đứa nhỏ này. Lúc trước bất kể hồi báo mà giúp lão nhị nhà chúng tôi, người tuy rằng hồ đồ, lòng dạ lại không xấu. Chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn nó, tôi thật sự là một chút cũng không quản được, già rồi già rồi."

Mọi người cười một hồi, đều thực thức thời mà không nhắc lại Kỳ Lương Tần. Hiện giờ chuyện Nghiêm gia đúng là đề tài tán gẫu ưa thích của mấy bà ấy, hôm nay đương sự đến, mấy bà ấy vừa không dám nói, vừa hưng phấn, chỉ chờ có trò hay gì mới lộ ra.

Lão thái thái đánh mạt chược tới chạng vạng, người hầu nhà này đi tới nói: "Nghiêm thái thái, tài xế nhà ngài đã tới đón ngài."

Cô ta nói xong cười nói: "Tài xế nhà ngài, sao lại tuấn tú như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tài xế còn trẻ lại đẹp trai như vậy đó."

Phụ nữ đã kết hôn ngồi cùng nhau, đề tài nói chuyện phiếm kỳ thật có đôi khi vô cùng thoáng, đều là chị em, lại đều lớn tuổi, càng chay mặn không kiêng. Có vài thái thái còn thích tiểu bạch kiểm trẻ tuổi, người bên cạnh, ví dụ như tài xế, huấn luyện viên tập thể hình, có đôi khi không chỉ là quan hệ phục vụ đơn thuần, ngẫu nhiên sẽ có một hai đóa hoa đào, mấy bà ấy cũng đều không cố kỵ nhau, thường lấy ra nói giỡn. Người hầu này cũng là nghe quen, cho nên lời này cũng lộ ra một chút ý tứ trêu chọc, là nói lão thái thái yêu tiểu thịt tươi, tìm một tài xế cũng tuấn tú như vậy, thật là có diễm phúc.

Kết quả cô ta mới vừa nói xong, liền thấy Kỳ Lương Tần từ xa xa lại đây. Chủ nhân nhà này lập tức cười vỗ vỗ cánh tay cô ta: "Người mình không biết, không nên nói lung tung nói, đây không phải tài xế gì, là người trong nhà Nghiêm thái thái."

Người hầu kia cười nói: "Tôi đã nói mà, tài xế nhà ai, lại đẹp đẽ khí phái như vậy."

Kỳ Lương Tần một thân trang phục học sinh, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi thanh tú, môi hồng răng trắng cao gầy, khiến người ta nhìn cảnh đẹp ý vui. Cậu đi đến bàn lão thái thái, cười cúi đầu chào hỏi mọi người, nhóm thái thái đều cười tủm tỉm đánh giá cậu, lại đều không nói chuyện. Lão thái thái cười nói: "Con chờ một lát, chờ ta chơi xong một ván này."

"Thái thái nhà cậu hôm nay vận may tốt, thắng không ít đâu."

Kỳ Lương Tần cười cười, đứng ở bên cạnh đợi một hồi lâu, một ván này mới xem như xong. Mấy thái thái phú quý này không có việc gì liền thích tụm lại chơi mạt chược, bởi vì gần như mỗi ngày đều thế, cho nên tới rồi về, chủ nhân cũng sẽ không cố ý đứng lên tiễn đưa. Hiện giờ sắc trời đã tối sầm, đã sớm có người bắt đầu lục tục rời đi. Lão thái thái và Kỳ Lương Tần ra cửa, ngửa đầu nhìn nhìn bên ngoài, nói: "Lâm gia này cũng thật là, cửa nhà cũng không gắn một cái đèn."

"Có đèn, đại khái là thời gian còn chưa tới, còn chưa có bật." Kỳ Lương Tần nói xong liền đỡ cánh tay lão thái thái. Bên ngoài đặc biệt lạnh, lão thái thái vươn tay dựng thẳng áo lên, thở ra khí hỏi: "Con mặc ít như vậy, có lạnh hay không?"

Kỳ Lương Tần nói: "Không lạnh, trong phòng đều có hệ thống sưởi, trường của chúng con cũng có, cũng không ở bên ngoài."

"Chúng ta nhanh chóng lên xe, " lão thái thái nói xong, liền nện bước nhanh hơn, kết quả đi được hai bước, bỗng nhiên lại dừng lại, nói: "Không được, ta phải đi vệ sinh."

Vừa rồi vội vàng chơi mạt chược, bà chính là nghẹn một hồi lâu, lúc này đi được hai bước mới nhớ tới.

Lão thái thái trở về đi vệ sinh, vào cửa liền trực tiếp đi đến toilet. Kết quả vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy có người nói: "Tôi nghe mấy bà nói lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy, cậu nhóc trẻ tuổi vừa rồi chính là vợ lão nhị Nghiêm gia, sau lại ở cùng lão đại sao..."

"Mấy ngày nay tụ hội đều không thấy Nghiêm gia đến, còn tưởng rằng bởi vì sự kiện này mà nhà họ ngại ra đường rồi chứ. Không nghĩ tới hôm nay hai người đều đến, hơn nữa đều hệt như không có việc gì vậy."

"Theo tôi thấy lời đồn tám chín phần là thật, lúc này chị Trương mới cố ý dẫn theo cậu ta ra ngoài, ra vẻ mình thẳng thắn vô tư, bà ấy sĩ diện như vậy, đại khái cũng là cắn nát răng nuốt vào trong bụng."

"Không thể nào, chị Trương chính là người rất cường thế, nếu thật sự là hai đứa con trai trong nhà ở chung với một người đàn ông, bà ấy nuốt nổi cơn tức này ư? Đây cũng quá ô uế..."

"Mấy bà xem đi, nhất định là vì chặn miệng mọi người mà làm bộ, không quá mấy tháng, nhất định sẽ đuổi Kỳ Lương Tần kia ra ngoài! Trước đây không biết, hiện giờ biết việc này, lại nhìn Kỳ Lương Tần kia, có phải đầy người lẳng lơ hay không."

Lão thái thái giận vẻ mặt đỏ bừng, trực tiếp vài bước liền đi tới.

Bà tức giận, là bởi vì bà xưa nay hiếu thắng cường thế, không chấp nhận được người khác nghị luận sau lưng, càng bởi vì chuyện này đích thật là một vết sẹo trong lòng bà, đối với người bên ngoài nói ba nói bốn, bà vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ.

Một bàn người nhìn thấy bà đến, đều kinh sợ đứng lên. Lão thái thái vẻ mặt đỏ bừng, nói rằng: "Sau lưng nói khó nghe như vậy, mấy người cũng không sợ mất lương tâm!"

Có người lập tức đi tới, giữ chặt cánh tay bà, kinh hoảng cười nói: "Chị Trương đừng nóng giận, mọi người đều là nói đùa..."

"Tôi nghe cũng không giống như nói đùa!" Lão thái thái nhìn mấy người kia, sau đó lại nhìn nhìn vài người trên bàn bên cạnh, cười lạnh nói: "Nhà chúng tôi gần đây phát sinh chuyện buồn cười hoang đường, mấy người nghị luận sau lưng tôi cũng biết, tôi cũng có thể hiểu, nhưng mà mấy người nói quá khó nghe! Lão nhị nhà chúng tôi với tiểu Tần trong trong sạch sạch, nó ở bên lão đại, đúng là có chút đường đột, nhưng mà đều là đàn ông độc thân, nói chuyện yêu đương cũng là thiên kinh địa nghĩa. Ở trong lòng mấy người, nhà chúng tôi là có bao nhiêu xấu hổ, lão đại đi cắm sừng cho lão nhị! Mấy người đều là người có con cái, loại phỏng đoán buồn cười lại đáng xấu hổ này mấy người cũng nói ra! Hôm nay mọi người đều ở đây, tôi đơn giản nói rõ ràng mấy người. Trương Thu Bình tôi cả đời vất vả, tranh chính là một cái thể diện! Nếu Kỳ Lương Tần và lão nhị nhà chúng tôi có cái gì, đừng nói lão đại nhà chúng tôi sẽ không có gì với nó, dù lão đại nhà chúng tôi mắt mù, Trương Thu Bình tôi cũng tuyệt đối không có khả năng đồng ý bọn họ ở bên nhau!"

"Chị Trương đừng nóng giận, mọi người đều biết, đám chị em nói hươu nói vượn thôi..."

"Đây là chị em gì! Ngày thường mở miệng ra là chị Trương, sau lưng lại nghĩ tôi như vậy. Một lão thái bà như tôi, bị mấy người nói không thể gặp người còn chưa tính, nhưng lão đại nhà chúng tôi còn trẻ, phải ở bên ngoài làm sự nghiệp, mấy người phỉ báng nó như vậy, tôi liền không thể nhẫn nhịn! Tôi lại nói với mấy người một lần, lão đại của chúng tôi với Kỳ Lương Tần yêu đương, đường đường chính chính quang minh chính đại, hôm tiệc sinh nhật lão nhị đã chính mồm nói, không sợ mấy người biết! Tính nết Lương Tần như thế nào, lâu ngày tự nhiên thấy thật lòng! Người nhà chúng tôi tuy rằng ngẫu nhiên có chút hoang đường, nhưng điểm mấu chốt vẫn phải có, cũng hy vọng các vị quý thái thái đang ngồi đây, lúc nói người ta dài ngắn trong lòng cũng có điểm mấu chốt, đừng mất đi lương tâm!"

Lão thái thái nói xong, quay đầu lại bước đi, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần ngơ ngác đứng ở cửa nhìn bà. Lão thái thái đi qua, kéo cánh tay cậu: "Chúng ta đi."

Trong viện cây tùng bách xanh um, tràn ngập bóng đêm mỏng manh. Hôm nay thời tiết không tốt, trời cũng tối sớm. Kỳ Lương Tần đi theo lão thái thái ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng lên men, liền cầm tay lão thái thái.

"Về sau ta không bao giờ muốn lui tới với họ nữa." Lão thái thái nói.

Chờ đến khi lên xe, hệ thống sưởi trong xe vừa thổi, cảm giác lại càng phức tạp. Lão thái thái nhìn thoáng qua Kỳ Lương Tần, nói: "Con cũng không cần để trong lòng, nếu ta đã tiếp nhận, thì sẽ thản nhiên tiếp nhận. Thứ con phải đối mặt, thì phải đi đối mặt, thứ ta nên đối mặt, ta cũng sẽ đối mặt. Về sau con lại nghe được người khác nói này nọ, thì cứ giống như ta vừa rồi mắng trở lại, không cần giữ mặt mũi."

Kỳ Lương Tần gật đầu: "Con biết."

"Lão Hồ, quẹo qua công viên phía trước một chút, tôi phải đi toilet."

Kỳ Lương Tần liền cười, lão thái thái cũng cười, nói: "Giận đến toilet cũng quên đi."

Tài xế lão Hồ đem xe chạy đến nhà vệ sinh công cộng bên cạnh công viên, lão thái thái xách túi nói: "Hai người ở chỗ này chờ."

Bà nói xong liền xách túi đi vào, đại khái là nghẹn đến nóng nảy, còn chạy. Lão Hồ hỏi: "Lão thái thái cãi nhau với người ta hả?"

Kỳ Lương Tần không nói chuyện, nhìn cành cây trụi lủi bên ngoài nhà vệ sinh công cộng.

Lão thái thái từ toilet đi ra, đến trước gương rửa rửa tay, lúc rửa tay ngẩng đầu nhìn, cảm thấy sắc mặt mình thật không dễ nhìn, trong mắt dường như có nước. Bà ngẩng đầu, đưa tay sờ sờ khóe mắt. Việc này trong cuộc đời phập phồng thoải mái của bà, không tính là chuyện gì.

Lão thái thái mở túi ra dặm thêm phấn, đi ra ngoài vẫn phú quý bức người như cũ.

"Lão thái thái thật tốt với em." Buổi tối lúc đi ngủ, Kỳ Lương Tần nói với Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông gối lên cánh tay, quay đầu nhìn cậu: "Trước kia bà ấy làm khó dễ em, anh còn lo lắng trong lòng em ghi hận."

"Em có thể hiểu bà ấy mà, bà ấy cũng là vì tốt cho anh, tốt cho cái nhà này..." Cậu nói xong cũng xoay người qua, nhìn Nghiêm Bách Tông nói: "Hôm nay lão thái thái chơi mạt chược, em và lão Hồ đi đón bà ấy, lúc về những người đó cho rằng bọn em đi rồi, ngay ở đó nói này kia về em. Nói có chút không dễ nghe, lão thái thái đương trường lý luận với họ, vốn dĩ em cho rằng trong lòng bà khó chịu, sẽ trách cứ cả em chứ. Chỉ là cũng không có. Hơn nữa khi ở trên xe, em xem bà ấy vẫn giận, vẫn luôn thở dốc, cũng không biết có phải là em nhìn lầm hay không, cảm thấy bà ấy cũng sắp khóc. Lúc ấy trong lòng rất khó chịu."

Nghiêm Bách Tông cũng không nói chuyện, chỉ đưa tay sờ sờ mặt cậu.

"Em nhất định phải cố gắng, không để lão thái thái hối hận."

Chính là lúc này đây, khiến Kỳ Lương Tần tràn ngập khát vọng tiến tới. Cậu muốn trở thành người ưu tú, khát vọng này ăn sâu ở trong lòng cậu. Trước đây cậu cho rằng, chỉ cần mình thật lòng đối đãi với người mình yêu là đủ rồi, cậu trở thành người thế nào cũng không quan trọng. Hiện giờ mới ý thức được, trở thành người xứng đôi với người mình yêu trong mắt mọi người, cũng là chuyện rất quan trọng.

Đây không phải là vì mình, là vì yêu. Bởi vì hôn nhân có thể được mọi người chúc phúc và xem trọng, là chuyện mỗi người đều theo bản năng khát vọng. Không có ai không hy vọng tình yêu của mình được người ta thiện ý chúc phúc, đây là chuyện lão thái thái hy vọng, cũng là chuyện Nghiêm Bách Tông hy vọng, tự nhiên cũng là chuyện cậu hy vọng.

Dù cho cậu không thể thẳng tiến trời cao, sóng vai với cây tùng bách cao lớn này, thì cũng phải có ánh sáng của chính mình.

Tình yêu giống như một gốc hoa, không riêng gì cần dùng tình yêu tạo ra, còn cần không khí lưu động, ánh nắng ấm áp, đất đai phì nhiêu, cần rất nhiều thứ. Mà tình yêu chính là chậm rãi trưởng thành như vậy, cuối cùng nở hoa kết quả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương