Lão thái thái lại bị bệnh nằm viện, Nghiêm Bách Tông buổi tối trở về nhà, liền từ chỗ dì Xuân biết được tin tức lão thái thái nằm viện. Hắn lập tức chạy tới bệnh viện, ở cửa phòng bệnh đụng phải Nghiêm Tùng Vĩ.

“Mẹ thế nào?” Nghiêm Bách Tông khẩn trương hỏi.

Nghiêm Tùng Vĩ bất đắc dĩ cười cười: “Anh đừng lo lắng, cũng như cái lần biết em kết hôn thôi, giả bộ bệnh.”

Nghiêm Bách Tông lúc này mới thở phào một hơi, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, thấy Nghiêm Viện ở bên cạnh giường bệnh, liền muốn đẩy cửa đi vào. Nghiêm Tùng Vĩ giữ chặt hắn nói: “Anh vẫn là chớ đi vào, ngay cả em mẹ cũng không muốn gặp, huống chi anh, anh đi vào khẳng định bị bà ấy mắng ra. Đi, hút điếu thuốc đi.”

Hai người đến khu hút thuốc, Nghiêm Tùng Vĩ đưa một điếu thuốc cho Nghiêm Bách Tông, châm lên thay hắn. Nghiêm Bách Tông hút một hơi sâu, sau đó nặng nề phun ra.

“Bên kia an bài thế nào?”

“Ở khách sạn, ” Nghiêm Bách Tông mang theo hơi khói nói: “Bên cậu ấy không có việc gì, chủ yếu là bên phía mẹ.”

“Theo em thấy, anh cũng đừng đến chỗ mẹ chịu đòn nhận tội, mẹ là người không có lý còn mạnh hơn ba phần, huống chi việc này hai người lại bị bà ấy chiếm lý. Muốn bà ấy nhả ra, rất khó.”

“Vậy cậu nói phải làm thế nào đây?”

“Còn có thể làm thế nào, trường kỳ kháng chiến thôi, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không phải anh có phòng ở bên ngoài sao, em xem hai người cùng đi ra ngoài ở đi. Có thể làm cho mẹ tỉnh táo lại, chỉ có thời gian.”

Nghiêm Bách Tông ngậm thuốc nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài ngựa xe như nước, đúng là thời gian phồn hoa.

“Đều là chuyện đã sớm đoán trước, anh cũng đừng quá lo lắng.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Trong nhà có em với Viện Viện ở đây, không có việc gì.”

Lão thái thái cự tuyệt gặp Nghiêm Bách Tông.

Kỳ thật đâu chỉ mình Nghiêm Bách Tông, dù là Nghiêm Tùng Vĩ bà cũng lười gặp, chưa từng cho sắc mặt hoà nhã, nhất là sau khi khiếp sợ dần dần đi qua, phẫn nộ bị đau lòng thay thế, tỉ mỉ suy ngẫm lại, đầu sỏ gây tội, vẫn là cái tên hồ đồ lão nhị.

Kết hôn giả, bà quả thực không thể tin được đây là chuyện mà một người bình thường sẽ làm ra.

Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ biết mặt dày mày dạn làm nũng khoe mã, cả ngày lắc lư trước mắt bà. Hiện nay mâu thuẫn chủ yếu là lão đại, bà không thể đồng thời làm cương với cả hai đứa con trai.

“Tôi với nó tách ra ăn cơm, tôi không ăn chung một bàn với nó.” Lão thái thái nói: “Trừ khi nó cúi đầu nhận sai, phân rõ ràng với Kỳ Lương Tần. Không thì tôi sẽ không tha thứ cho nó. Tôi thật không biết nó nghĩ như thế nào, ngày thường ổn trọng như vậy, làm ra loại chuyện này, nó còn có đầu óc sao?”

Lão thái thái càng nói càng thương tâm, tựa như là một thứ trân bảo của mình, hiện giờ đột nhiên bị người ta đoạt đi, ngàn phòng vạn phòng trộm nhà khó phòng, càng huống chi tên trộm này, còn là Kỳ Lương Tần mà mình luôn rất thương yêu.

Kỳ Lương Tần… Lão thái thái nghĩ đến cậu liền đau đầu. Trước đây bà có bao nhiêu yêu thương cậu, hiện giờ liền có bấy nhiêu hận cậu.

“Tôi đã sớm nói nó là cái thứ bán mông, thật sự là không có nói sai. Vừa nghĩ tới nó vẻ mặt tươi cười lấy lòng tôi, tôi liền cảm thấy cả người nổi da gà. Chồn chúc tết gà, căn bản không có lòng tốt! Nó nhất định là thông đồng lão nhị, không thông đồng được, liền đem mục tiêu nhắm vào lão đại”.

Dì Xuân an ủi bà: “Có lẽ hai người bọn họ thật sự giống Bách Tông nói, chuyện tình cảm, cũng không phải nói khống chế liền khống chế. Tôi thấy Kỳ Lương Tần, không giống như là người có tà tâm, ngược lại bộ dạng có chút yếu đuối. Trách thì trách lão thái thái dạy Bách Tông quá tốt, nói xem trên đời này phàm là người trẻ tuổi thích đàn ông, mặc kệ nam nữ, có ai mà không vừa mắt Bách Tông đâu. Muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, chiều cao, năng lực phẩm tính, tất cả đều nổi trội, tiểu thư Tôn gia, còn có cô nương Lưu gia, không phải đều rất vừa ý cậu ấy sao?”

“Theo như dì nói, vậy lão nhị cũng không cần kết hôn rồi, nếu mỗi người vợ của lão nhị đều coi trọng anh chồng, nhà chúng ta còn sống như thế nào?!”

Dì Xuân vừa nghe, ngượng ngùng nói: “Lão nhị với Kỳ Lương Tần, không phải là kết hôn giả sao…”

Nhắc tới kết hôn giả, lão thái thái lại càng tức giận, dì Xuân đành phải thôi: “Chuyện bọn họ làm quả thật hoang đường, người trẻ tuổi vì tình tình yêu yêu, luôn không để ý người nhà mà. Bà đừng chấp nhặt với bọn nhỏ, tức chết thân thể mình, ngược lại tiện nghi người khác.”

Lão thái thái lại hiểu lầm lời dì Xuân: “Tôi không thể bị bọn nó làm tức chết đâu, tôi tức chết rồi, không phải là để Kỳ Lương Tần đăng đường nhập thất hả? Có tôi ở đây một ngày, nó đừng nghĩ bước vào cửa nhà này một bước nữa! Đồ đạc của nó thu dọn xong chưa, đều ném hết cho tôi! Đồ nó từng dùng, tất cả đều ném cho tôi!”

Nghiêm Bách Tông về nhà, liền thấy được một đống đồ ở thùng rác ngoài cổng, trong đó có mấy bình hoa bách hợp, rách nát chồng chất trong đống rác.

Mỗi ngày Nghiêm Bách Tông vẫn đúng hạn về nhà, lão thái thái tuy rằng không gặp hắn, nhưng mà lại rõ ràng lịch làm việc và nghỉ ngơi của hắn như lòng bàn tay, thấy lão đại cũng không tính là quá vong ân phụ nghĩa, trong lòng ít nhiều có chút an ủi. Bà biết tính tình lão đại, muốn hắn lập tức hồi tâm chuyển ý, đó là không có khả năng. Nhưng lão đại hiện giờ hành động như vậy, nói rõ trong lòng vẫn có người mẹ là bà, còn không tính là rất quá đáng.

Bà không thể làm quá gấp, rất nhiều hôn nhân không được cha mẹ chấp nhận nhưng cuối cùng lại tu thành chính quả, không hẳn tất cả đều là bởi vì yêu, một phần rất lớn đều là xuất phát từ tâm lý phản nghịch của người trẻ tuổi, áp bách quá lợi hại, ngược lại sẽ làm cho bọn họ có một loại hành động vì yêu mà điên cuồng mù quáng. Con trai lớn của bà là một người hiểu lí lẽ lại lý trí trưởng thành, chỉ là bị ái dục nhất thời mờ mắt.

Bà có thể hiểu được, cũng giống như lúc trước bà nói với Nghiêm Viện rằng bà có thể hiểu được lão nhị cưới Kỳ Lương Tần vậy. Kỳ Lương Tần quả thật có chỗ tốt của mình, không riêng eo là eo mông là mông, tính tình cũng có cái hay… cho dù đây đều là thuật dụ dỗ của cậu ta, còn bên trong đều là tâm địa hồ ly, nhưng đàn ông đều thích kiểu này, bà hiểu. Mà đã trải qua chuyện lúc trước lão nhị đột nhiên cong, tuy rằng lần này bà vẫn khiếp sợ không hiểu ra sao, nhưng tiếp nhận cũng không phải khó khăn như vậy.

Bà nghĩ, có phải lão đại ngay từ đầu chính là cong hay không, cho nên mới có thể ở bên Thẩm Hòa như núi băng nhiều năm như vậy, mới làm như không thấy với cô nương ưu tú như Tôn gia và Lưu gia. Có lẽ ngay từ đầu bà đã chọn sai mục tiêu.

Bà không phải không thể tiếp nhận việc con trai cả là đồng tính luyến ái… Có lẽ nếu như không có chuyện Kỳ Lương Tần, bà cũng không tiếp nhận được con trai cả đột nhiên cong. Tuy rằng đều là cong, bà có thể tiếp nhận Nghiêm Tùng Vĩ đột nhiên cong, nhưng kỳ thật không hẳn có thể tiếp nhận việc Nghiêm Bách Tông cong… Nhưng mà có Kỳ Lương Tần làm so sánh, bà cảm thấy Nghiêm Bách Tông thích người đàn ông khác, ngoại trừ Kỳ Lương Tần ra, bà đều trở nên dễ dàng tiếp nhận.

Bà muốn nói chuyện đàng hoàng với con trai cả của mình. Nghiêm Bách Tông là một người rất hiếu thuận hiểu chuyện, nếu bà dùng tình cảm và lý lẽ để cảm động, tin tưởng lão đại có thể hiểu rõ, hắn yêu Kỳ Lương Tần, là một chuyện sai lầm cỡ nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương