Sau đó một âm thanh thức tỉnh nàng : Tỉnh dậy! Với tốc độ này, nếu gió không bị chặn lại, còn cái gì mà tà áo bay bay, đến đầu ngươi cũng thổi rớt!Nghĩ đến cảnh đó, Giang Ngư vui mừng khôn xiết.

Đệ tử Thái Thanh Tông âm thầm quan sát nàng trong lòng đều bồn chồn khó hiểu : Không phải nói Giang Ngư này, bị tố còn bị vỡ nát Kim Đan sao? Lại bị đày đến Linh Thảo Viện nơi hoang vu hẻo lánh, sao còn có thể cười được?Linh Thảo Viện quả thật hoang vu, giữa chừng chim Kim Sí dừng lại rất nhiều lần, đệ tử trên lưng càng ngày càng ít, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình Giang Ngư.

“Đến rồi.

”Chim Kim Sí chầm chậm đáp xuống mặt đất trống.

Tinh thần Giang Ngư phấn chấn.

Nàng từ trên lưng chim Kim Sí đi xuống, hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười lớn.

“Đa tạ Kim Sí trưởng lão.


” Nàng hướng về đối phương tỏ lời cảm ơn.

Kim Sí cảm thấy kì lạ, nó cũng đã đưa không ít đệ tử đến nơi này, những người đó sắc mặt đều chán nản ủ rũ như đưa tang.

Đây là lần đầu tiên thấy có người bị đưa đến Linh Thảo Viện mà lại vui như vậy, huống hồ còn là từ nội môn đến.

“Ngươi có biết Linh Thảo Viện là nơi như thế nào không?” Vì tò mò, không vội đi, mà hỏi thêm một câu.

“Ta biết.

” Giang Ngư gật đầu.

Kim Sí càng không hiểu :”Biết là nơi như thế nào mà ngươi còn vui vẻ như vậy?”Giang Ngư hít một hơi thoảng mùi cây cỏ khiến khiến người dễ chịu không gì sánh bằng, căn bản không che giấu được nụ cười ở khóe miệng: “Đương nhiên, trước khi tta tới đây, thì đã biết rồi, đây chính là ngôi nhà đã định trước của ta!”Chim Kim Sí: ?Đệ tử trẻ bây giờ, đúng là bảo chim không thể hiểu.

Nó một đầu không hiểu mà rời đi.

Giang Ngư nhìn theo bóng lưng chim cực lớn rời đi, xoay người, nhìn vào cửa lớn của Linh Thảo Viện nơi không đáng được xem trọng.

Mới nhìn một cái, nàng lại bị hù giật mình, ở trước thềm cửa lớn, không biết từ khi nào, có một ông lão mặc áo xanh lam đứng đó.

Ông lão toàn thân một bộ đồ vải màu xanh lam, trên eo có treo một bình hồ lô màu vàng kim cực lớn, tóc bạc trắng được búi một cách qua loa, cùng với sắc mặt trầm lạnh, đôi mắt đục ngầu khi quan sát nàng, ẩn hiện sự khinh bỉ.

Giang Ngư trước giờ đối người lương thiện, cười nói chào hỏi đối phương: “Xin chào lão tiên sinh, ta là đệ tử mới tới Linh Thảo Viện tên Giang Ngư, xin hỏi ngài là?”“Giang Ngư?” Giọng ông lão khàn khàn, lạnh lùng nói, “Thứ đồ mưu hại đồng môn, ta nói, không thì đánh chết, không thì phế đi tu vi trục xuất môn phái.


Mấy năm nay Chấp Pháp Đường, đúng là càng ngày càng nhiều phế vật.

”Giang ngư: ”!.

”Thế này thì quá đáng lắm rồi.

Là người lương thiện nhưng không có nghĩa nàng dễ bắt nạt, đối diện với người khó đối phó, cứ nhún nhường lùi bước cũng không được.

Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười cảm giác không hề hấn gì.

Nếu như là đồng nghiệp kiếp trước của nàng nhìn thấy bộ dạng này, thì sẽ biết rằng là nàng đang không vui.

Chỉ nhìn thấy nụ cười ôn hòa của nàng, thần sắc tha thiết: “Vị lão tiên sinh này, chẳng lẽ ngài chính là Chấp Pháp trưởng lão của Chấp Pháp Đường hành tung bất định này sao?”Ông lão áo xanh lam xì một tiếng, không nói chuyện.

“Xem ra là ta đoán sai rồi.

” Thần sắc Giang Ngư càng tha thiết, một bộ dạng toàn ý chân thành, “Vậy ngài nhất định là trưởng môn Thái Thanh Tông có hành tung thần bí kia.


”Ông lão áo xanh lam nhăn mày nhìn nàng: “Tiểu bối tuyệt không nói xằng bậy.

”“Xem ra cũng không phải.

” Giang Ngư cười mỉm đáp, “Ta còn nghĩ ngài quản nhiều như vậy, lại không thèm để ý kết quả xử lý của Chấp Pháp Đường, nhất định là người làm chủ Tông môn.

”Ông lão áo xanh lam sắc mặt đen thui.

Ông tức giận đến lòng ngực phồng lên, chỉ vào Giang Ngư: “Răng miệng sắc lợi, to gan làm loạn!”Giang Ngư mặt mày cong lên: “Cảm ơn lời khen.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương