[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidịch
CHƯƠNG 39.1
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing.

Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://.facebook.com/x2Qing/
https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chu Hải Vinh sửa soạn ăn diện, ngăn nắp lượng lệ* mà ra ngoài.

Dì Vương thấy hắn đã trễ thế này còn muốn ra ngoài, liền hỏi nói: "Lại đi ra ngoài a?"
*Gọn gàng xinh đẹp
"Đi ra ngoài cùng bạn bè tụ tập chút," Chu Hải Vinh nhỏ giọng nói, "Dì đừng để cho Tiếu Dao biết, con một lát đã về rồi, đi ra ngoài hóng chút gió."
Hắn mấy ngày nay mỗi ngày đi muộn về sớm, cũng thật sự nghẹn hỏng rồi.

Dì Vương hiểu được việc này không phải một chốc một lát là có thể sửa được, liền gật đầu nói: "Vậy cậu uống ít rượu chút."
Chu Hải Vinh cười đi ra cửa.

Mấy người bạn Chu Hải Vinh chơi thân nhất, gia thế đều không thể so cùng hắn, ra ngoài chơi cũng thích để Chu Hải Vinh mời khách.

Chu Hải Vinh mê chơi, biết chơi, mấy ngày nay thiếu hắn, các bằng hữu đều cảm thấy không tận hứng.


"Như thế nào, còn chưa kết hôn đã bị vây về đến bên trong nhà?"
"Mày không phải tìm cách nói thiện giải nhân ý*, như thế nào trong nhà nhiều thêm con cọp mẹ?"
*Thấu hiểu lòng người, theo hướng tốt.

"Chu thiếu, cậu như vậy không thể được a, anh em đây nhưng mỗi ngày đều nhớ cậu đâu."
Chu Hải Vinh thật vất vả ngoài một lần, tâm tình sung sướng: "Mọi người nói đi, muốn đi đâu? Hôm nay tôi mời khách."
"Đương nhiên là đi quán bar chơi a."
Quán bar bọn họ đi là quán bar nhỏ bên cạnh Hồng Sắc Yêu Cơ, quán bar có hơi nhỏ, nhưng làm ăn lại tốt, vũ công bên trong đặc biệt hăng hái, trình độ vô cùng giỏi.

Chu Hải Vinh nhìn chằm chằm vũ giả nào đó trên sân khấu một hồi lâu, sau đó "Ta sát"* một tiếng, nói: "Mấy người cố ý đi?"
*Chửi bậy.

Hắn nhận ra nhảy múa trên sân khấu, có Tô Lâm.

Tô Lâm hóa trang đậm, bất quá hắn vẫn là nhận ra được, nhảy rất cháy, nhưng không mềm, thời điểm run hông, ngược lại có rất nhiều nữ nhân ở dưới thét chói tai.

Anh em hắn nhìn thoáng qua, nói: "Cậu ta là ai nha?"
"Người Lần trước các người bỏ lên giường tôi," Chu Hải Vinh nói, "Mấy người có phải cố ý hay không, dẫn tôi tới này?"
"Phải không?" Các bằng hữu đều rất ngạc nhiên, "Bọn này thật đúng là không biết cậu ta đi làm ở chỗ này."
Bất quá Tô Lâm là rất đẹp mắt, yêu nghiệt lại soái khí, khả công khả thụ*, diện mạo là diện mạo phái diễm lệ, động tác lại rất dã.

Trong đó một người bằng hữu liền đối Chu Hải Vinh nói: "Này cùng người kia nhà cậu hoàn toàn không giống nhau a, mèo hoang nhỏ."
*Có thể cứng, có thể mềm, nói về kiểu con người.


Chu Hải Vinh nói: "Cút cút cút, nhanh cút đi, tôi lại không muốn gặp cậu ta."
Một đám người cười hì hì đi vào phòng, Chu Hải Vinh dưới ánh đèn hỗn loạn quay đầu lại lại nhìn thoáng qua, nghĩ thầm tiểu yêu tinh này, thật đúng là một con mèo hoang, nhảy quá đẹp.

Thực sắc tính dã*, hắn chỉ là đơn thuần thưởng thức đối với sắc đẹp.

Ở nhà sinh hoạt, thích hợp kết hôn, vẫn là loại Tiểu Bạch hoa như Tiếu Dao nhà bọn họ.

*Bản tính con người yêu cái đẹp.

Những dân chơi như bọn họ, trên cơ bản không chơi đến nửa đêm là sẽ không trở về.

Uống được một nửa Chu Hải Vinh ra ngoài đi WC, lúc sắp đến cửa toilet, hắn bỗng nhiên thấy Tô Lâm, đi về hướng toilet.

Chu Hải Vinh liền ngừng lại tại chỗ, muốn chờ sau khi Tô Lâm ra ngoài bản thân lại đi vào, kết quả liền thấy một nam nhân to con say khướt đuổi theo vào.

Nói là "đuổi theo vào", là bởi vì trong miệng nam nhân kia còn gọi tên Tô Lâm.

Ai nha, trò hay tới.

Chu Hải Vinh lập tức đi qua, đi đến cửa toilet, liền nghe thấy nam nhân kia say khướt mà hô: "Bảo bối, em đừng trốn anh nha."
Ngay sau đó liền truyền ra thanh âm của Tô Lâm, thập phần không vui: "Hồ tiên sinh, ông uống nhiều."
"Anh không phải uống nhiều quá, anh là gặp em a, liền say.


Em vừa rồi nhảy cũng thật đẹp, đều nhảy đến làm anh sắp không được rồi, tiểu bảo bối a......" Nam nhân kia nói liền ôm qua hướng người Tô Lâm, Tô Lâm bị tên đó ấn đến trên cửa phòng đơn, nhịn tức giận nói: "Ông còn như vậy, tôi sẽ không khách sáo."
"Đừng khách sáo đừng khách sáo, ngàn vạn đừng khách sáo với anh."
Kết quả lời này âm vừa ra, liền nghe thấy nam nhân kia kêu rên một tiếng, Chu Hải Vinh tò mò nhìn thoáng qua bên trong, liền kia nam nhân ôm bụng ngồi xổm xuống: "Đ*t, đmm, cho mặt mũi thì không biết xấu hổ có phải hay không?"
Tô Lâm không nói lời nào, lại duỗi chân cho kia nam nhân một cú, trực tiếp đá tới người đàn ông kia nằm trên đất, trên mặt đất có chút nước, tán bớt ham muốn, người đàn ông sắc mặt đỏ bừng chỉ vào Tô Lâm, Tô Lâm mày nhăn, chân giẫm một cái lên người gã đàn ông: "Ông thao ai? Hửm?" Cậu ta nói lại dẫm lên mặt tên kia, mặt gã bị dẫm đến biến dạng, trong miệng còn đang mắng, xem ra cũng là nhân vật tàn nhẫn, chỉ là uống nhiều quá rượu, không có sức lực.

Chu Hải Vinh thấy tình hình không đúng, liền đi vào nói: "Cho ông ta chút giáo huấn là được, nháo lớn, đối với cậu cũng không chỗ tốt."
Tô Lâm nhìn thấy hắn sửng sốt một chút: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi tới đây tiêu phí, không được?" Chu Hải Vinh liếc mắt nhìn người đàn ông trên mặt đất kia một cái, nam nhân kia từ trên mặt đất bò dậy, liền mắng to Tô Lâm, Chu Hải Vinh bắt lấy cổ áo gã: "Ai, Anh trai ai, ông uống nhiều rồi, tôi mang ông ra ngoài tỉnh tỉnh rượu?"
"Mày, bớt lo chuyện người!" Người đàn ông trên mặt dính nước bẩn, mắng: "Tao hôm nay phải làm cho kĩ nữ này nghe lời."
Tô Lâm trực tiếp một chân, lại đem đá gã nằm sấp xuống.

Cậu ta nâng cao chân, sức lực lớn, làm Chu Hải Vinh giật nảy mình.

Bên ngoài có người tiến vào đi WC, sợ tới mức nhanh chóng lại chạy ra ngoài.

Chu Hải Vinh nhìn nhìn nam nhân kia, lại nhìn nhìn Tô Lâm, thấy Tô Lâm cởi bỏ quần, chậm rì rì mà xả nước tiểu.

Nhưng thật ra hắn có chút ngượng ngùng, tiểu yêu tinh này, là đang câu dẫn mình sao, cư nhiên làm trò đi tiểu ở trước mặt mình!
Chu Hải Vinh khụ một tiếng, thấy Tô Lâm kéo quần lên, rửa sạch tay, chậm rì rì mà đi ra ngoài.

Cứng thật sự.

Gã đàn ông trên mặt đất qua một hồi thật lâu mới bò dậy, Chu Hải Vinh thấy gã đi ra ngoài, hắn xả nước tiểu, sau đó trở lại phòng tiếp tục chơi, đại khái được mười phút, liền nghe thấy bên ngoài cãi cọ ồn ào, là xung đột không tầm thường, có bằng hữu đi ra ngoài nhìn thoáng qua, lập tức trở về nói: "Ta sát, đây là gặp phải xã hội đen hay là gì, đi lên ở bên ngoài."
Chu Hải Vinh vừa nhìn đến bên ngoài, liền thấy bảy tám người lực lưỡng, trong tay xách theo đồ vật, vây quanh ở cửa sau quán bar, ông chủ quán bar đang ở nơi đó, người đàn ông vừa rồi ở trong WC bị Tô Lâm đánh la hét nói: "Mày đem Tô Lâm giao ra đây, bằng không tao đập nát chỗ này."
Có người đi đến phía sau Chu Hải Vinh nói: "Không có việc gì, phía sau chủ quán bar này nếu là không chỗ dựa, quán bar của ông ta cũng không mở nỗi, đập không được."
Sự thật cũng chính như anh em hắn nói, ông chủ không giao người, những người đó tuy rằng hung thần ác sát, nhưng cũng không có động thủ, chỉ là quán bar hôm nay làm ăn không nổi nữa.

Chu Hải Vinh bọn họ quyết định đổi chỗ, từ bên trong đi ra ngoài, đèn quán bar đã tối sầm đi một chút, Chu Hải Vinh cùng bằng hữu xuyên qua đám người ra bên ngoài đi, hắn bỗng nhiên thấy Tô Lâm xuất hiện ở trong đám người, cúi đầu, hiển nhiên muốn thừa dịp hỗn loại không phân biệt được người mà ra ngoài.


Bất quá người tới nhiều như vậy, đâu có thể nào để cậu ta dễ dàng liền lừa dối đi qua, không biết là người cậu ta đắc tội, hay là có người đang xem trò cười, trong đám người bỗng nhiên có người hô: "Ông chủ Hồ, Tô Lâm ở đây này!"
Đám người lập tức nhìn qua hướng Tô Lâm, Tô Lâm không có chỗ nào ẩn nấp, đứng ở tại chỗ, mắt thấy ông chủ Hồ đã sắp đi đến trước mặt cậu ta, cậu ta bỗng nhiên bị người ôm bả vai, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy khuôn mặt soái khí không kiềm chế được của Chu Hải Vinh, mang theo ý cười nhìn mình, nhướng nhướng chân mày.

Chu Hải Vinh một bàn tay cắm trong túi quần, một bàn tay ôm lấy Tô Lâm, nhìn về hướng ông chủ Hồ.

"Ông chủ Hồ, bảo bối nhà tôi chọc gì ông đây?"
Hồ lão bản cau mày: "Mày lại là ai?"
"Tôi là bạn trai Tô Lâm."
"Tao khuyên mày thức thời chút, nhanh cút sang một bên đi, bằng không tao liền đánh mày một trận."
Hồ lão bản nói xong vươn tay về phía cánh tay Tô Lâm, Chu Hải Vinh bắt lấy cổ tay của ta, nói: "Ông ngay trước mặt tôi đụng đến người của tôi, thích hợp sao?"
Ông chủ Hồ men say đi lên, đâu thèm ba bảy hai mốt*, hướng tới Chu Hải Vinh chính là một quyền, chỉ tiếc ông ta đâu phải đối thủ của Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh trực tiếp bắt lấy cánh tay ông ta làm thành cái bánh quai chèo, ông chủ hồ kêu một tiếng đau thảm thiết, nói với người phía sau: "Chúng mày còn thất thần làm gì?!"
Quán bar tức khắc loạn thành một đống, những anh em đó của Chu Hải Vinh đừng nhìn ngày thường không đàng hoàng, chuyện xấu cũng làm không ít, nhưng nghĩa khí huynh đệ thực sự không tệ, thực bất đắc dĩ mà xoắn tay áo lên, hơn nữa người của chủ quán bar, còn có một số khách nhân xem náo nhiệt, tức khắc loạn thành một đống.

Tiếu Dao nằm ở trên giường, bổ não một chút cái đoạn anh hùng cứu mỹ nhân này.

Tuy rằng cậu là Chu Tiếu đảng, nhưng là lúc trước khi xem tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân này, cậu vẫn là rất kích động, bởi vì bên trong miêu tả Chu Hải Vinh thập phần soái khí, miêu tả đánh hội đồng thập phần xuất sắc.

Pháo hôi ông chủ Hồ tuy rằng mang theo rất nhiều người, nhưng vẫn không phải đối thủ của chính quy công, ở tình tiết chuyên môn cho Chu Hải Vinh xoát hảo cảm, Chu Hải Vinh kêu lên đám anh em kia một người đấu ba, đánh có chút liều mạng, cuối cùng thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Người là cứu rồi, chính là Chu Hải Vinh lại anh dũng bị thương, trên mặt lưu lại một miệng vết thương không nông không sâu, mu bàn tay cũng rách da.

Đây là tội hung giết người.

- ------------------------------------------------
QUẦN CHÚNG ĐỌC HÃY BÌNH TĨNH, TƯƠNG LAI ĐẸP ĐẼ SẮP TỚI RỒI..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương