Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
-
Chương 5: Tá thi hoàn hồn 1
“ Ngươi nói cô ấy có tỉnh lại hay không?”
“ Tỉnh chứ, đại phu nói không có gì cả”.
“ Sao cô ấy còn chưa tỉnh vậy?”
“Ta không biết”
Tôi mơ mơ màng màng, có hai âm thanh ồn ào bên tai tôi. Tôi giận bốc lửa, lớn tiếng nạt : “Câm miệng cho ta ! Muốn chết !”
Kết quả thế nào, ngay cả mở miệng cũng không dám. Tôi giật mình, cố gắng mở đôi mắt đang nhắm chặt ra. Chỉ mơ hồ thấy hai người ăn mặc như nha hoàn đứng trước mắt.
“A ! Cô tỉnh rồi ! Thật tốt, em đi báo với phu nhân !” Cả hai người đều không thấy bóng dáng đâu.
Tôi kiềm nén nhịp tim đang đập mãnh liệt của mình, quan sát xung quanh nơi này. Khung cửa sổ chạm khắc hoa văn kiểu cổ, có nhiều thứ vừa nhìn là biết đồ sứ tinh xảo --- nên gọi là đồ cổ . Tôi gắng gượng xuống giường, lấy tay cầm lấy cái bình chạm hoa trước mắt lên, xem xét cẩn thận. Tôi để ý đến những chữ ở dưới đáy bình, tỉ mỉ xem, viết : “Khanh Nguyên năm thứ 27”. Khanh Nguyên là niên đại nào ? Tôi suy nghĩ kĩ lưỡng. Nghĩ không ra trong lịch sử có triều đại này. Như vậy, đây chính là đồ giả .
Có đồ giả nào lại ấn lên đó niên đại mà không ai biết không ? Thế là tôi lại quan sát căn phòng lần nữa, thì ra chiếc giường mà tôi nằm là dùng gỗ hồng điêu khắc thành, gối hình vuông, Tấm chăn tơ lụa.
Tôi cười lạnh một tiếng, đây chính là mê hồn trận mà đối phương đã tạo ra, dùng để làm rối loạn lòng tôi chăng ? Cũng rất dụng tâm, còn thay trang phục cổ cho tôi nữa.
“Tiểu thư, phu nhân đã đến” Một thanh âm thanh thúy kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại.
Một nữ nhân mặc váy dài màu tím bước qua bậc cửa đang đi đến. Bà có cặp mắt thon dài, trên trán vẽ một đóa mai, dáng vẻ không quá 27, 28 tuổi. Bà tươi cười nhìn tôi. Tôi trừng lại bà ấy không chút lưu tình. Bà sững người một lát, ngay sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng xoa chóp mũi cười lớn.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta cười xong. Không nói lời nào. Tình huống này thì phải đợi đối phương mở miệng trước, như vậy mới không bị động.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi con tên gì” Bà ta từ tốn hỏi.
“Mộ Thiên Vẫn” Tôi khẽ trả lời.
Bà ta trầm tư một lát, thử dò hỏi : “ Con là người của Mộ Dung gia ?”
Tôi họ Mộ, không phải Mộ Dung. Tôi cau mày, chưa từng nghe qua có ai họ Mộ Dung. Tô Cách đâu ? Anh ta sẽ đến tìm tôi chứ ? Đúng rồi, Tô Cách…. Tôi kinh ngạc, tôi không phải là bị Tây Môn Ngạo bắn chết rồi sao ? Một phát xuyên tim, đó là phong cách giết người của hắn, làm sao mà…..
“ Tỉnh chứ, đại phu nói không có gì cả”.
“ Sao cô ấy còn chưa tỉnh vậy?”
“Ta không biết”
Tôi mơ mơ màng màng, có hai âm thanh ồn ào bên tai tôi. Tôi giận bốc lửa, lớn tiếng nạt : “Câm miệng cho ta ! Muốn chết !”
Kết quả thế nào, ngay cả mở miệng cũng không dám. Tôi giật mình, cố gắng mở đôi mắt đang nhắm chặt ra. Chỉ mơ hồ thấy hai người ăn mặc như nha hoàn đứng trước mắt.
“A ! Cô tỉnh rồi ! Thật tốt, em đi báo với phu nhân !” Cả hai người đều không thấy bóng dáng đâu.
Tôi kiềm nén nhịp tim đang đập mãnh liệt của mình, quan sát xung quanh nơi này. Khung cửa sổ chạm khắc hoa văn kiểu cổ, có nhiều thứ vừa nhìn là biết đồ sứ tinh xảo --- nên gọi là đồ cổ . Tôi gắng gượng xuống giường, lấy tay cầm lấy cái bình chạm hoa trước mắt lên, xem xét cẩn thận. Tôi để ý đến những chữ ở dưới đáy bình, tỉ mỉ xem, viết : “Khanh Nguyên năm thứ 27”. Khanh Nguyên là niên đại nào ? Tôi suy nghĩ kĩ lưỡng. Nghĩ không ra trong lịch sử có triều đại này. Như vậy, đây chính là đồ giả .
Có đồ giả nào lại ấn lên đó niên đại mà không ai biết không ? Thế là tôi lại quan sát căn phòng lần nữa, thì ra chiếc giường mà tôi nằm là dùng gỗ hồng điêu khắc thành, gối hình vuông, Tấm chăn tơ lụa.
Tôi cười lạnh một tiếng, đây chính là mê hồn trận mà đối phương đã tạo ra, dùng để làm rối loạn lòng tôi chăng ? Cũng rất dụng tâm, còn thay trang phục cổ cho tôi nữa.
“Tiểu thư, phu nhân đã đến” Một thanh âm thanh thúy kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại.
Một nữ nhân mặc váy dài màu tím bước qua bậc cửa đang đi đến. Bà có cặp mắt thon dài, trên trán vẽ một đóa mai, dáng vẻ không quá 27, 28 tuổi. Bà tươi cười nhìn tôi. Tôi trừng lại bà ấy không chút lưu tình. Bà sững người một lát, ngay sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng xoa chóp mũi cười lớn.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta cười xong. Không nói lời nào. Tình huống này thì phải đợi đối phương mở miệng trước, như vậy mới không bị động.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi con tên gì” Bà ta từ tốn hỏi.
“Mộ Thiên Vẫn” Tôi khẽ trả lời.
Bà ta trầm tư một lát, thử dò hỏi : “ Con là người của Mộ Dung gia ?”
Tôi họ Mộ, không phải Mộ Dung. Tôi cau mày, chưa từng nghe qua có ai họ Mộ Dung. Tô Cách đâu ? Anh ta sẽ đến tìm tôi chứ ? Đúng rồi, Tô Cách…. Tôi kinh ngạc, tôi không phải là bị Tây Môn Ngạo bắn chết rồi sao ? Một phát xuyên tim, đó là phong cách giết người của hắn, làm sao mà…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook