Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Chương 29: Đại hội võ lâm 2

Tôi nheo mắt đánh giá người xuất hiện bất ngờ kia. Y là một vị lão nhân, râu trắng phát phơ trước ngực, mặc áo bào rộng trắng như tuyết, rất có khí chất tiên nhân. Lão là ai ?

“Khưu lão tiền bối !” Chu Lâm Phong tiến lên chào hỏi. Lão giả tươi cười, “Lão thân tại đây tham kiến Chu minh chủ”.

“Không dám Khưu lão tiền bối, vãn bối còn cho rằng tiền bối sẽ không quay lại Trung nguyên nữa”. Chu Lâm Phong chấp tay, “Lão tiền bối không cần đa lễ. Hôm nay chỉ là thương thảo việc chinh phạt Ma giáo, không ngờ lại bị lão hồ ly này lợi dụng sơ hở !” Chu Lâm Phong căm hận nói.

Gian Tập Lũng nhìn lão nhân, thần sắc hốt hoảng. Phản ứng của hắn không lọt qua khỏi mắt tôi, bất giác suy đoán, vị Khưu lão giả này rốt cuộc là ai, Gian Tập Lũng tại sao lại có biểu hiện như vậy ? Mà Chu Lâm Phong rất lễ độ với vị lão giả đó, dường như lão có một địa vị nhất định trên giang hồ.

“Lão thân chỉ là đoán ra giang hồ tất có hào kiếp, cho nên đặc biệt quay lại Trung nguyên”. Lão giả thu lại ống tay áo, “Lão giả mười năm trước đã lập lời thề độc, cho dù thân thể tàn phế cũng không quay lại giang hồ”.

“Hào kiếp ?” Chu Lâm Phong vẻ mặt khó hiếu, rất nhiều người cũng có vẻ mù tịt. “Vãn bối ngu muội, không biết hào kiếp nghĩa là sao ?”

“Chu minh chủ cả điều này mà cũng không biết ? Hào kiếp chắc chắn là nữ tử bạch y đã giết chết gia phụ Mộ Thiên Vẫn !”

Tôi cau mày, Khúc Nghiên Nhi ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ! Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đến Tây thiên !

Lão giả không nói gì, chỉ lắc đầu : “Chu minh chủ, ta cảm nhận được chung quanh đây có sát khí rất mạnh”. Lời vừa nói ra, những người có mặt đều phóng tầm mắt tìm kiếm bốn phía.

“Kia ! Ở trên cây ! Bạch y nữ tử đó !” Một người có cặp mắt nhỏ chỉ vào tôi. Tôi không lên tiếng, lúc này những người có mặt đều nhìn về phía tôi. Tôi dùng nội lực xuất ra một kiếm, chỉ thẳng về phía người đã nhận ra tôi ! Ta vốn nghĩ sẽ không giết người không có liên quan, ai kêu mạng ngươi dài quá !

“A !” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đó đã yên lặng nằm trên vũng máu.

“Thân thủ rất nhanh !” Lão giả vuốt râu, cau mày thở dài.

Lúc này tôi đã thu lại kiếm, cho kiếm vào bao. Khúc Nghiên Nhi nhanh chóng núp sau lưng Khúc Diệp Thương, Khúc Nghiên Nhi cũng kinh sợ nhìn tôi.

“Khưu lão tiền bối, việc này người không thể không quản ! Thử hỏi những người ở đây, ngoài trừ người còn ai đủ sức đánh bại nữ tử này chứ ? Khúc Kinh Thiên bị ả một chiêu áp chế, ta tuy thân là minh chủ võ lâm, cũng không địch lại ả. Càng huống hồ ở đây còn có bọn Ma giáo…”

Lão giả khó xử nhìn họ : “Chu minh chủ, không phải là ta thấy chết không cứu, ngươi cũng biết, lão thân mười năm trước…”

“Khưu lão tiền bối, mười năm nay người tuân thủ lời thề không trở lại Trung nguyên, nhưng mười năm sau có thể vật còn đó nhưng người đã không thấy ! Người hãy thử hỏi nhưng anh hùng hào kiệt tại đây, ai cũng sẽ bỏ qua việc người đã vi phạm lời thề !”

“Phải đó, Khưu lão tiền bối, chúng ta đều biết việc của Khúc trang, chúng ta xấu hổ tự hỏi không địch lại ả, mà bên ngoài còn người của Ma giáo…” Mọi người đều liên tiếp lắc đầu không than thở.

Lão giả cuối cùng lên tiếng : “Vậy…”

Lão chưa nói xong, lại bị Gian Tập Lũng ngắt ngang : “Khưu lão tiền bối ! Năm đó người thất bại lập lời thề độc vĩnh viễn rời khỏi Trung nguyên, hiện nay vi phạm lời thề cũng không được ! Chu Lâm Phong ! Hôm nay cả ngươi và ta đều chạy không thoát đâu ! Khưu lão tiền bối mời người quay về đi ! Mười năm trước người đã không địch lại hắn, hôm nay cũng đừng nghĩ sẽ đánh lại vị bạch y nữ tử kia !”

Lão giả sững người. Chu Lâm Phong cũng sững sờ.

Tôi vẫn ngồi trên cây lạnh lùng nhìn xuống dưới. “Hắn” trong miệng Gian Tập Lũng là nói ai ? Không phải là Minh Sát chứ ?

Chu Lâm Phong khôi phục vẻ lãnh tĩnh. Y xuất kiếm ra : “Gian giáo chủ, chúng ta sao tài xem nào” Y cản đám nhân sĩ võ lâm đang lo lắng “Chúng ta còn chưa chính thức so tài với nhau một trận, mỗi lần đều bị ngắt ngang”

Gian Tập Lũng cũng lạnh lùng xuất đao.

“Chu minh chủ, vậy gia phụ…” Khúc Diệp Thương khó xử hỏi.

Chu Lâm Phong lắc đầu : “Việc của Khúc huynh….tại hạ không có năng lực…”

“Khúc Diệp Thương ! Hôm nay một đám các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có kẻ sống sót trở ra” Tôi lạnh nhạt nói, nhưng cũng đủ đề những người ở đó nghe thấy.

Khúc Diệp Thương sắc mặt đại biến, chân dường như chống không nổi trọng lượng thân thể, Khúc Nghiên Nhi đã hoàn toàn ngã quỵ xuống, sắc mặt đã chuyển sang màu xám. Mà nữ tử bên cạnh Khúc Diệp Thương chỉ đỡ lấy y, dịu dàng nói : “Tướng công đi đâu, Tố Linh sẽ theo đến đó”. Khúc Vô Loan vẫn là không nói gì, nhưng thân thể rõ ràng đã cứng đờ.

Tôi chỉ lặng lẽ quan sát.

Gian Tập Lũng đã vung đao chém về phía Chu Lâm Phong, Chu Lâm Phong vẫn chưa rời mắt khỏi Khúc Diệp Thương, tránh không kịp, bị đao chém xuống ngực chảy máu. Đao của Gian Tập Lũng lóe lên ánh sáng lãnh khốc, lại nhanh chóng hướng về phía Chu Lâm Phong, Chu Lâm phong hoàn toàn không dám xem thường, nhanh chóng dùng kiếm chặn lại, thân ảnh vửa lóe, lướt đến sau lưng Gian Tập Lũng, nhắm vào cổ hắn mà chém. Ngay khi hắn xoay người tránh đi, mái tóc bị kiếm chém đứt phân nửa. Cuộc so tài của hai người đã tiến vào cao trào, đôi bên đều không dám xem thường.

Tôi ngồi trên cây đợi cò trai đấu nhau, ngư ông đắc lợi, như vậy có thể tiết kiệm sức lực của tôi.

Đao của Gian Tập Lũng càng lúc càng nhanh, giống như không đợi được nữa muốn giết Chu Lâm Phong, mà kiếm của Chu Lâm Phong càng lúc càng loạn, chỉ thủ không công, mỗi lần dùng sức chống đỡ đã trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng, hắn dần dần không địch lại nữa, kiếm bị đánh bay đi, cắm trên mặt đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương