Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
-
Chương 19: Linh chức vân 1
“Tỷ tỷ ngươi”. Y lại nhìn tôi một cái, “Hiện tại đã không còn là tỷ tỷ của ngươi nữa. Linh Tương Thiên đã chết. Năm đó là cô ta đố kị hạ độc, quăng Linh Tương Thiên ở ngoại ô để độc chết. Sau khi mẫu thân Linh Tương Thiên – Tụy Linh Cung Cung chủ 6 tháng trước bị hộ pháp Ma giáo giết chết, Linh Chức Vân đã trở thành Cung chủ Tụy Linh cung”.
“Vậy,” tôi hỏi y “ Lễ vật ngươi tặng ta chính là Linh Chức Vân ?”
“Thông minh. Sinh thần của ngươi đã qua 3 tháng trước rồi, cho nên ta tặng bù cho ngươi”. Y “hắc hắc” hai tiếng một cách gian xảo.
“Ngay cả ta còn không rõ sinh thần của ta, ngươi làm sao biết ?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì ta là Minh Sát, con người có rất nhiều chuyện không biết, nhưng quỷ thì biết hết”.
“Vậy ngươi là quỷ sao ?”
Y lộ ra một loại biểu hiện mờ mịt “Cứ cho là vậy”.
Vậy là chúng tôi đều trở nên trầm mặc.
Minh Sát lại rời đi khi tôi không biết. Tôi buồn chán đi tới đi lui trong Địa Cung. Địa Cung đúng là rất lớn, trên vách đá ánh lửa lay động, giống như từ trước tới nay đều không tắt bao giờ. Thế giới hắc ám không có ánh mặt trời, cũng không biết ban ngày ban đêm và ngày tháng, thật không hiểu làm sao Minh Sát có thể ở một chỗ như thế này.
“Thiên Vẫn nha đầu, ta về rồi !” Thanh âm âm u của Minh Sát truyền xuống dưới Địa Cung.
Tôi quay đầu lại nhìn, trong tay y cầm một vật không biết là gì. “Đây là gì ?” Tôi hiếu kì hỏi.
“Linh Chức Vân”.Y đem mốn đồ trong tay ném xuống đất.
Tôi cẩn thận xem, mái tóc dài che khuát nửa mặt của cô ta, tôi kéo tóc qua một bên, Linh Chức Vân cũng được xem như một mỹ nhân, dung mạo có vài điểm giống nghĩa mẫu, nhưng không mềm mại đáng yêu như nghĩa mẫu, thoạt nhìn, giống như một nữ tử nham hiểm cay độc.
Linh Tương Thiên đã chết, dung mạo của tôi như vậy đúng là sẽ dọa chết cô ta, thêm vào tình cảnh ở Địa Cung, thật giống với địa ngục. Tôi cười một cách xấu xa mấy tiếng.
“Ngươi cười cái gì ?” Đến lượt Minh Sát hiếu kì. Tôi quay đầu đi, không nói với y.
Y cũng cười : “Đừng cho rằng ta thật không biết người đang nghĩ gỉ”.
Lúc tôi chuẩn bị nói, Linh Chức Vân đã tỉnh lại. Cô ta vửa nhìn thấy tôi, kinh ngạc la lên : “Linh Tương Thiên !”
“Đúng, là ta” Tôi lười nhác trả lời, “ Rất ngạc nhiên à, ta không có chết” Tôi định chọc tức chết cô ta.
“Vậy đây là….” Cô ta quan sát xung quanh, lại nhìn tôi một cách căm thù, “ Linh Tương Thiên ta biết là ngươi, tuy ngươi đã lớn, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi ! Ngươi chưa chết ? Còn bắt ta đến nơi ma quỷ này, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao ? Ta thật hối hận đã không độc chết ngươi !” , cô ta nhổ một bãi nước bọt trên đất, “ Ngươi không phải là người không có võ công sao ? Muốn giết ta căn bản là không thể nào !”
“Nha đầu, người đầu tiên ta muốn ngươi giết chính là cô ta – Linh Chức Vân”. Minh Sát nói không chút tình cảm. Linh Chức Vân chú ý đến Minh Sát : “Ngươi là ai, sao lại giết ta ?”
“Ta không giết ngươi, ta chỉ muốn nàng giết ngươi” Minh Sát lạnh lùng nói, ném thanh kiếm trong tay đến chỗ Linh Chức Vân “Đánh với nàng một trận”.
Tôi xoay người đi lấy kiếm “Nha đầu, xem kỹ chiêu thức của cô ta. Sau khi học xong, vậy võ công hiện có trên giang hồ ngươi đều có”.
“Vậy,” tôi hỏi y “ Lễ vật ngươi tặng ta chính là Linh Chức Vân ?”
“Thông minh. Sinh thần của ngươi đã qua 3 tháng trước rồi, cho nên ta tặng bù cho ngươi”. Y “hắc hắc” hai tiếng một cách gian xảo.
“Ngay cả ta còn không rõ sinh thần của ta, ngươi làm sao biết ?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì ta là Minh Sát, con người có rất nhiều chuyện không biết, nhưng quỷ thì biết hết”.
“Vậy ngươi là quỷ sao ?”
Y lộ ra một loại biểu hiện mờ mịt “Cứ cho là vậy”.
Vậy là chúng tôi đều trở nên trầm mặc.
Minh Sát lại rời đi khi tôi không biết. Tôi buồn chán đi tới đi lui trong Địa Cung. Địa Cung đúng là rất lớn, trên vách đá ánh lửa lay động, giống như từ trước tới nay đều không tắt bao giờ. Thế giới hắc ám không có ánh mặt trời, cũng không biết ban ngày ban đêm và ngày tháng, thật không hiểu làm sao Minh Sát có thể ở một chỗ như thế này.
“Thiên Vẫn nha đầu, ta về rồi !” Thanh âm âm u của Minh Sát truyền xuống dưới Địa Cung.
Tôi quay đầu lại nhìn, trong tay y cầm một vật không biết là gì. “Đây là gì ?” Tôi hiếu kì hỏi.
“Linh Chức Vân”.Y đem mốn đồ trong tay ném xuống đất.
Tôi cẩn thận xem, mái tóc dài che khuát nửa mặt của cô ta, tôi kéo tóc qua một bên, Linh Chức Vân cũng được xem như một mỹ nhân, dung mạo có vài điểm giống nghĩa mẫu, nhưng không mềm mại đáng yêu như nghĩa mẫu, thoạt nhìn, giống như một nữ tử nham hiểm cay độc.
Linh Tương Thiên đã chết, dung mạo của tôi như vậy đúng là sẽ dọa chết cô ta, thêm vào tình cảnh ở Địa Cung, thật giống với địa ngục. Tôi cười một cách xấu xa mấy tiếng.
“Ngươi cười cái gì ?” Đến lượt Minh Sát hiếu kì. Tôi quay đầu đi, không nói với y.
Y cũng cười : “Đừng cho rằng ta thật không biết người đang nghĩ gỉ”.
Lúc tôi chuẩn bị nói, Linh Chức Vân đã tỉnh lại. Cô ta vửa nhìn thấy tôi, kinh ngạc la lên : “Linh Tương Thiên !”
“Đúng, là ta” Tôi lười nhác trả lời, “ Rất ngạc nhiên à, ta không có chết” Tôi định chọc tức chết cô ta.
“Vậy đây là….” Cô ta quan sát xung quanh, lại nhìn tôi một cách căm thù, “ Linh Tương Thiên ta biết là ngươi, tuy ngươi đã lớn, nhưng ta vẫn nhận ra ngươi ! Ngươi chưa chết ? Còn bắt ta đến nơi ma quỷ này, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao ? Ta thật hối hận đã không độc chết ngươi !” , cô ta nhổ một bãi nước bọt trên đất, “ Ngươi không phải là người không có võ công sao ? Muốn giết ta căn bản là không thể nào !”
“Nha đầu, người đầu tiên ta muốn ngươi giết chính là cô ta – Linh Chức Vân”. Minh Sát nói không chút tình cảm. Linh Chức Vân chú ý đến Minh Sát : “Ngươi là ai, sao lại giết ta ?”
“Ta không giết ngươi, ta chỉ muốn nàng giết ngươi” Minh Sát lạnh lùng nói, ném thanh kiếm trong tay đến chỗ Linh Chức Vân “Đánh với nàng một trận”.
Tôi xoay người đi lấy kiếm “Nha đầu, xem kỹ chiêu thức của cô ta. Sau khi học xong, vậy võ công hiện có trên giang hồ ngươi đều có”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook