Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
-
Chương 112: Quyết định của Mộ Thiên Vẫn 3
Tôi cầm một mảnh vải trắng sạch sẽ mềm mại, cẩn thận lau chùi vết máu trên Tương Thiên kiếm, lại cảm thấy u sầu.
Rất lâu trước đây, tôi có phải cũng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi Huyền Minh kiếm mà tôi yêu quý nhất không ?
Một cổ khí tức lạnh lẽo lại áp tới, kèm theo là tiếng gió thổi tung cửa sổ, cát bị thổi tung, lá cây va vào nhau “xào xào xào”.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, đã là hoàng hôn rồi. Không biết tại sao, lại xuất hiện cơn gió lạnh như vậy. Gió thổi tung cả cánh cửa bằng gỗ hồng điêu khắc tỉ mỉ của đại đường, “két két” một tiếng, gió thổi vào trong, bạch y của tôi phiêu diêu, tóc cũng tung bay.
Vết máu trên Tương Thiên kiếm đã được lau sạch bằng miếng vải trắng mềm mại, cảm giác lạnh lẽo thức tỉnh tôi, hình như có nguy hiểm. Tôi bật dậy, tay cầm khăn thả ra, mảnh vải bị gió thổi, màu máu tươi lan rộng trên miếng vải trắng, dần dần bị gió thổi vào, màu đỏ tươi từ từ hóa sậm.
Tôi đứng giữa đại đường, không động đậy, nheo mắt nhìn một điểm từ xa.
Dường như có ánh sắc lóe lên, một trận gió nguy hiểm không thể tránh được nhanh chóng bay đến !
Tôi cười khẽ : “Huyền Minh kiếm”
Đầu tôi nghiêng nhẹ, ngân quang quét qua tai tôi bắn thẳng vào bức tường chính giữa của đại đường, ghim chặt trên đó. Tôi không quay đầu nhìn. Tôi biết, thanh âm này muốn nói với tôi, hắn đã đến.
Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, bất ngờ xẹt qua một thân ảnh màu đỏ.
“Minh Sát” Tôi nhàn nhạt nói, “Tại sao lại đến đây ?”
Khí tức lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, Minh Sát đã đứng trước mặt tôi, hồng y khẽ bay, tóc đen buông xõa, đôi mắt đỏ tươi thâm sâu khiến người ta trầm mê trong đó. Gương mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì.
“Sau khi nàng trở về Ma giáo, ta luôn nghĩ, nghĩ đến nàng của bốn năm trước. Thiên Vẫn, nàng mười bảy tuổi rồi”
“Phải, ta biết” Tôi quay người cầm bao kiếm trên bàn lên, bỏ Tương Thiên kiếm vào, “Huynh lại đến khuyên ta sao ?”
Minh Sát cười, “Ta đã nghĩ rõ ràng, ta hoàn toàn không có bản lĩnh có thể khuyên được nàng. Thiên Vẫn, ta chỉ muốn nói với nàng, nếu ngày nào nàng không thể từ bỏ việc luyện “Quỷ”, thì ngày đó nàng vẫn không thể khống chế nội tâm của chính mình”
Tôi trầm mặc không nói, hắn lại nói tiếp, “Mộ Dung Sở từng nói, nếu người luyện nó muốn triệt để từ bỏ nó, chỉ có chết”
Tôi lạnh nhạt cười, nói, “Mối thù cả nhà của Mộ Dung Sở toàn bộ đều đổ hết cho ta, chỉ có hắn là ngoại lệ”
“Nếu đúng là như vậy, vậy trên người ta và nàng không biết phải gánh bao nhiêu sinh mạng” Minh Sát cười nhẹ.
Tôi nhìn Huyền Minh kiếm cắm trên tường, hỏi hắn, : “Minh Sát, Huyền Thần Tuân sẽ còn có hành động chứ ?”
Minh Sát gật đầu, “Sau khi Huyền Thần Tuân đáng thua nàng, thì lập tức thả bồ câu đưa thư về Hoàng thành muốn Huyền Thần Giả chuẩn bị tăng binh, con bồ câu đó, ta một kiếm lấy đi mảnh giấy trên chân nó, sau khi nó bay đến Hoàng thành, e rằng cũng chẳng làm được gì”
“Cho dù có đến, cũng chẳng làm gì được” Tôi nói khẽ, “Nhưng, giáo ta đã không còn đệ tử nào có thể kháng cự nữa, chỉ có thể dựa vào chưởng môn của mấy chục môn phái kia”
“Nàng còn có ta” Hắn thốt ra một câu, trên gương mặt trắng toát có chút đỏ, trong khí tức lạnh lẽo cũng ẩn chứa cảm giác ấm áp.
Tôi sững người, sau đó vòng tay ôm nhẹ thân thể cứng rắn nhưng lạnh lẽo của hắn, gương mặt nhẹ nhàng dán trước ngực hắn, nhắm mắt lại : “Cám ơn huynh, Minh Sát”
Tuy rằng lạnh giá, nhưng lại là người tôi yêu thương.
Chúng tôi có thể như vậy trải qua một đời không ? Bạch y Tu La và ma đầu Minh Sát của Giang Hoài Đại chiến ?
Rất lâu trước đây, tôi có phải cũng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi Huyền Minh kiếm mà tôi yêu quý nhất không ?
Một cổ khí tức lạnh lẽo lại áp tới, kèm theo là tiếng gió thổi tung cửa sổ, cát bị thổi tung, lá cây va vào nhau “xào xào xào”.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, đã là hoàng hôn rồi. Không biết tại sao, lại xuất hiện cơn gió lạnh như vậy. Gió thổi tung cả cánh cửa bằng gỗ hồng điêu khắc tỉ mỉ của đại đường, “két két” một tiếng, gió thổi vào trong, bạch y của tôi phiêu diêu, tóc cũng tung bay.
Vết máu trên Tương Thiên kiếm đã được lau sạch bằng miếng vải trắng mềm mại, cảm giác lạnh lẽo thức tỉnh tôi, hình như có nguy hiểm. Tôi bật dậy, tay cầm khăn thả ra, mảnh vải bị gió thổi, màu máu tươi lan rộng trên miếng vải trắng, dần dần bị gió thổi vào, màu đỏ tươi từ từ hóa sậm.
Tôi đứng giữa đại đường, không động đậy, nheo mắt nhìn một điểm từ xa.
Dường như có ánh sắc lóe lên, một trận gió nguy hiểm không thể tránh được nhanh chóng bay đến !
Tôi cười khẽ : “Huyền Minh kiếm”
Đầu tôi nghiêng nhẹ, ngân quang quét qua tai tôi bắn thẳng vào bức tường chính giữa của đại đường, ghim chặt trên đó. Tôi không quay đầu nhìn. Tôi biết, thanh âm này muốn nói với tôi, hắn đã đến.
Trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, bất ngờ xẹt qua một thân ảnh màu đỏ.
“Minh Sát” Tôi nhàn nhạt nói, “Tại sao lại đến đây ?”
Khí tức lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, Minh Sát đã đứng trước mặt tôi, hồng y khẽ bay, tóc đen buông xõa, đôi mắt đỏ tươi thâm sâu khiến người ta trầm mê trong đó. Gương mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì.
“Sau khi nàng trở về Ma giáo, ta luôn nghĩ, nghĩ đến nàng của bốn năm trước. Thiên Vẫn, nàng mười bảy tuổi rồi”
“Phải, ta biết” Tôi quay người cầm bao kiếm trên bàn lên, bỏ Tương Thiên kiếm vào, “Huynh lại đến khuyên ta sao ?”
Minh Sát cười, “Ta đã nghĩ rõ ràng, ta hoàn toàn không có bản lĩnh có thể khuyên được nàng. Thiên Vẫn, ta chỉ muốn nói với nàng, nếu ngày nào nàng không thể từ bỏ việc luyện “Quỷ”, thì ngày đó nàng vẫn không thể khống chế nội tâm của chính mình”
Tôi trầm mặc không nói, hắn lại nói tiếp, “Mộ Dung Sở từng nói, nếu người luyện nó muốn triệt để từ bỏ nó, chỉ có chết”
Tôi lạnh nhạt cười, nói, “Mối thù cả nhà của Mộ Dung Sở toàn bộ đều đổ hết cho ta, chỉ có hắn là ngoại lệ”
“Nếu đúng là như vậy, vậy trên người ta và nàng không biết phải gánh bao nhiêu sinh mạng” Minh Sát cười nhẹ.
Tôi nhìn Huyền Minh kiếm cắm trên tường, hỏi hắn, : “Minh Sát, Huyền Thần Tuân sẽ còn có hành động chứ ?”
Minh Sát gật đầu, “Sau khi Huyền Thần Tuân đáng thua nàng, thì lập tức thả bồ câu đưa thư về Hoàng thành muốn Huyền Thần Giả chuẩn bị tăng binh, con bồ câu đó, ta một kiếm lấy đi mảnh giấy trên chân nó, sau khi nó bay đến Hoàng thành, e rằng cũng chẳng làm được gì”
“Cho dù có đến, cũng chẳng làm gì được” Tôi nói khẽ, “Nhưng, giáo ta đã không còn đệ tử nào có thể kháng cự nữa, chỉ có thể dựa vào chưởng môn của mấy chục môn phái kia”
“Nàng còn có ta” Hắn thốt ra một câu, trên gương mặt trắng toát có chút đỏ, trong khí tức lạnh lẽo cũng ẩn chứa cảm giác ấm áp.
Tôi sững người, sau đó vòng tay ôm nhẹ thân thể cứng rắn nhưng lạnh lẽo của hắn, gương mặt nhẹ nhàng dán trước ngực hắn, nhắm mắt lại : “Cám ơn huynh, Minh Sát”
Tuy rằng lạnh giá, nhưng lại là người tôi yêu thương.
Chúng tôi có thể như vậy trải qua một đời không ? Bạch y Tu La và ma đầu Minh Sát của Giang Hoài Đại chiến ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook