Khi Ngu Huỳnh nói: “Cởi xiêm y ra, xoa thuốc.” Sau đó nàng lại cùng với Phục Nguy hai người lặng im không nói thêm tiếng nào một lúc lâu, tựa hồ như đang giằng co xem ai với ai có tính nhẫn nại hơn.Qua một lúc, Phục Nguy vẫn như cũ không có ý định nghe lời nàng.

Ngu Huỳnh cũng biết hắn lo lắng cái gì, vì thế thương lượng nói: “Hay là như vậy đi, ta chỉ xoa thuốc chỗ cánh tay cùng phía sau lưng ngươi, còn những chỗ khác thì ngươi tự mình xoa, như vậy không cần phải nhăn nhó nữa.”Phục Nguy nghe được nàng nói mình nhắn nhó, mi tâm không khỏi giãn ra một chút.

Có lẽ biết sự cố chấp của nàng, hồi lâu sau, Phục Nguy vẫn đồng ý.Cúi đầu cởi thắt lưng ra, đem áo kéo xuống lộ ra nửa người trên gầy gò.

Tướng mạo của Phục Nguy tuấn mỹ, hai mắt nhắm lại, cằm dưới khẽ nâng lên lộ cổ, hầu kết cổ họng khẽ trượt lên xuống, Ngu Huỳnh theo hướng hầu kết một đường nhìn xuống thấy rõ xương quai xanh của hắn.Dáng vẻ ấy của Phục Nguy, tự mang theo mấy phần khí tức cấm dục.Loại hình ảnh này thật sự rất đẹp mắt, chỉ là khi nhìn thấy mấy vết thương cũ trên người hắn, Ngu Huỳnh liền không có tâm tình mà thưởng thức nét đẹp này nữa.Nàng lấy lọ rượu thuốc mở ra, đem ngửi một cái thoảng thoảng có mùi thuốc bắc.


Hơi nghiêng lọ thuốc, một ít chất lỏng màu nâu chảy vào lòng bàn tay nàng.Ngu Huỳnh nhìn vết thương bầm tím trên cánh tay cùng bả vai của hắn.

Ngoại trừ vết thương mới ở cánh tay, những vết thương ở những chỗ khác không quá đậm, tính chừng chườm nóng cùng xoa bóp khoảng hai, ba lần sẽ tiêu tan.Bàn tay đựng rượu thuốc chậm rãi phủ lên cánh tay bị thương, đầu tiên là xoa bóp nhè nhẹ để rượu thuốc thấm đều lên toàn bộ vết thương.

Động tác nhẹ nhàng, bỏi vì do nhiều ngày nay phải làm việc nên lòng bàn tay có chút chai sần, nhưng trong nháy mắt chạm vào chỗ vết thương, tay của Phục Nguy hơi siết chặt lại.Ngu Huỳnh nhìn thấy hắn nắm chặt lòng bàn tay, cho rằng hắn bị đau thì chậm rãi nói: “Nếu bị đau thì cứ nói, ta sẽ nhẹ một chút.” Phục Nguy nghe vậy, tay đang nắm chặt thì vội thả lỏng.Khi nãy là một trận đau nhói nhưng so với lúc hai chân bị đánh gãy, lại tới lúc bó xương chân thì đối với Phục Nguy chút đau đớn này giống như bị bọ chích, không có nửa phần ảnh hưởng.Chỉ là không biết phải do tác dụng của rượu thuốc hay không mà cánh tay không chỉ nóng lên, mà còn có chút ngứa.Đúng khi Phục Nguy nghĩ rằng cánh tay bị nóng là do rượu thuốc, thì liền nghe Ngu Huỳnh lên tiếng: “Xoa rượu thuốc một chút sẽ bị nóng, ngươi cứ kiên nhẫn một chút.”Phục Nguy vẫn im lặng không đáp.

Ngu Huỳnh cũng biết là hắn sẽ không trả lời, bất quá nàng chỉ nhắc nhở hắn một tí mà thôi.Trong phòng lặng im, chỉ có tiếng ve kêu từ bên ngoài truyền đến.Ngu Huỳnh chà xát rượu thuốc trên cánh tay của hắn, sau đó đến phần bả vai, khi tay nàng đang xoa bóp thì cảm giác được cơ thể Phục Nguy có phần căng thẳng.Ngu Huỳnh liếc thấy hắn vẫn như cũ nhắm hai mắt, còn có đôi môi hơi nhếch lên thì nói: “Thả lỏng một chút.”Mới vừa nói xong, trong phòng liền có chút ánh sáng, cò người đem rèm cỏ cuốn lên.


Ngu Huỳnh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ở trước rèm cỏ Phục An khuôn mặt hoảng hốt, vội vàng buông tay chạy đi.Ngu Huỳnh khẽ cau mày, có chút không hiểu được phản ứng của cậu, nhưng tay còn đang bận việc cũng không nghĩ ngợi nhiều.Xoa bóp rượu thuốc trên bả vai, Ngu Huỳnh tiện tay xoa cổ và lưng của hắn, vén mái tóc đen nhánh hơi rối của Phục Nguy đang vương vãi ở trên lưng.Lòng bàn tay và các ngón tay không ngại ngùng xoa ở trên da, cùng với phần thuốc rượu trên tay, bàn tay trở nên rất mềm mại.Ngu Huỳnh căn bản không có chút tâm tư nào, trong lúc lơ đãng còn nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng trên mặt hắn, sắc mặt đỏ bừng.

Lúc cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện hai mắt hắn mặc dù đang nhắm nhưng lông mi có chút run rẩy, môi mỏng tái nhợt có chút sáng lên.Ngu Huỳnh cân nhắc một chút lập tức hiểu rõ vì sao Phục An vừa rồi lại hốt hoảng như vậy.

Sau khi rõ ràng lúc này mới nhận ra bầu không khí trong phòng có chút không đúng lắm.Cổ nhân rất cổ hủ, đối với nàng việc xoa thuốc này chỉ là chuyện bình thường nhưng đối với bọn họ thì lại là gần gũi quá đáng, chớ nói chi kiểu người Phục Nguy luôn đem chuyện nam nữ thụ thụ bất thân treo ở cửa miệng.Ngu Huỳnh âm thầm thở ra một cái, sau đó đem những tạp niệm trong đầu để sau đầu, cũng không quản bọn họ sẽ nghĩ gì, trong lòng không nghĩ thêm bất cứ việc gì khác giúp Phục Nguy xoa ấn.Khoảng thời gian này đối với Phục Nguy mà nói, tựa hồ trôi qua rất chậm, các giác quan đều theo bàn tay đang ma sát trên da thịt mình mà động, mang theo chút tê dại.Phục Nguy âm thầm điều chỉnh hô hấp, nhưng hơi thở lại quẩn quanh mùi rượu thuốc và thảo dược.

Mùi thảo dược này đến từ đâu Phục Nguy lại rất rõ ràng.Phục Nguy không khỏi nhớ đến lúc nàng ở trong sân phơi những thứ thảo dược kia, nàng mỗi ngày đều không biết ở đâu tìm được rất nhiều loại thảo dược trở về, phơi từng lượt lại từng lượt mới, dường như gian nhà nàng đã chất đầy những đống thảo dược này.Ước chừng khoảng gần nửa canh giờ sau, toàn thân Ngu Huỳnh đã đổ đầy mồ hôi, có thể thấy được việc xoa bóp tốn bao nhiêu sức lực.Ngu Huỳnh liếc nhìn thân trên của Phục Nguy, lúc trước làn da hắn trắng bệch, nhưng bây giờ lại đỏ bừng.


Hắn hiện tại dường như máu huyết đã lưu thông, Ngu Huỳnh nghĩ thế.“Được rồi, chắc sẽ bị đau nhức nhưng chuyện này cũng là chuyện thường, đêm nay ngươi cũng có thể ngủ ngon giấc, ngày hôm sau ta lại đến xoa bóp cho ngươi một lần nữa.”Ngu Huỳnh nói xong thì đóng nắp lọ thuốc rượu lại, sau đó xoay người đi ra khỏi nhà.Người đi rồi, Phục Nguy mới mở hai mắt ra, thở một hơi dài, giơ tay lên chậm rãi đặt ở vị trí trái tim của mình.

Lại phải thở ra một hơi dài.*Ngu Huỳnh từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Phục An đang nằm nhoài trên bàn để ngủ, một bên đầu gối vào trên sàn đang phơi thịt quả sắn dây.Ngu Huỳnh thu hồi ánh mắt, quay đầu đi rửa tay.

Có lẽ là do tiếng nước rửa tay đánh thức Phục An, cậu ngẩng đầu lên mờ mịt dụi dụi mắt.Nhưng khi Ngu Huỳnh xoay người nhìn về phía cậu, cậu ta lại không biết nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mặt lại đỏ lên, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.Ngu Huỳnh: ...Nàng cũng không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, hơn nữa trong mắt người khác nàng và Phục Nguy là phu thê, phu thê thân mật với nhau là chuyện rất bình thường.Nàng cũng không nói gì nữa mà nhẹ nhàng đi vào trong nhà, liếc nhìn hai bà cháu đang nằm sát ở phía giường trong, Ngu Huỳnh động tác càng nhẹ nhàng lấy ống trúc đựng nước đem ra ngoài.Uống một hớp nước bạc hà, toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cái nóng trong người tản ra không ít.Không lâu sau, Hà thẩm bọn họ đã trở lại, tiếp tục làm việc.Đến giờ thân, phòng vệ sinh và phòng bếp, phòng tắm cũng đã hoàn thành, lúc này Tống tam lang cùng với đại lang Hà gia đã đi ra bờ sông lấy cát đá mang về, bên trong còn có một số đá cuội.Trong phòng tắm được trải một tầng cát đá và đá cuội, so với phòng trên thấp hơn một chút để tránh nước chảy tràn ra bên ngoài.Khi mặt trời lặn xuống phía tây, hai gian nhà lá cũng được gia cố xong xuôi.Hà thẩm ngàn dặn vạn dặn không cần phải làm cơm cho bọn họ, vì thế sau khi làm xong thì họ lại quay về nhà.Sân nhà trở nên yên tính trở lại, Ngu Huỳnh nhìn các căn phòng vừa mới được dựng xong, có một loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.Cuối cùng cũng không cần phải đi ra ngoài vệ sinh, ban đêm bản thân cũng không cần kìm nén.

Sau nhiều ngày chỉ lau rửa thân thể, rốt cục cũng có thể thoải mái tắm nước nóng.Hai đứa trẻ không thể nghi ngờ là rất vui vẻ, nhìn các phòng mới được dựng xong, huynh muội bọn chúng cứ ra ra vào rào, vui mừng khôn xiết.Ngu Huỳnh nhìn hai huynh muội vui chơi thì mỉm cười, sau đi dọn dẹp đơn giản.Nhà vệ sinh ở trong vị trí góc tối.

Ngu Huỳnh sáng nay hái được một số hoa dại đặt vào trong vại nước, thỉnh thoảng tát lên một ít nước cho khỏi héo, sau nàng lại chia hoa dại ra làm nhiều phần.Một ít đem đặt ở trong phòng vệ sinh, lại đem một ít để ở phòng bếp, ngôi nhà tranh đơn sơ tăng thêm một chút khác biệt, nhìn rất thư thái.Nàng lại lấy hai ống trúc bỏ vào chút nước, sau đó đê hoa vào trong ống.


Một ống hoa nàng đặt trong gian nhà của mình, không có chỗ để nên nàng chỉ có thể để bên cạnh giường.Một ống hoa khác nàng đem vào gian nhà của Phục Nguy, để ở trên mặt bàn, cũng khiến cho gian nhà tối tăm thêm chút sáng sủa.Ngu Huỳnh thấy Phục Nguy đang nghỉ ngơi nên cũng không gọi hắn, quay trở ra khỏi phòng để làm cơm tối.Sau khi nàng rời khỏi, Phục Nguy đang nhắm hai mắt liền mở ra, quay đầu nhìn đóa hoa dại rực rỡ trên bàn.

Gương mặt vô cảm và quạnh quẽ của hắn hiện tại giảm bớt hai phần âm u, thêm vào một phần sức sống.*Ngu Huỳnh đem một khối gỗ ước chừng tới đầu gối đem vào trong phòng bếp, rồi sau đó đem cái bếp đặt ở bên trên bắt đầu làm cơm.Tối nay chỉ nấu một nồi cháo đơn giản, bỏ thêm vài mấy miếng hồng cô khô vào trong cháo, lại rưới nửa muống mỡ heo, cuối cùng nêm vào một chút muối.Sau khi bưng cháo vào trong nhà, Phục Nguy mới đã thức dậy, nhìn nàng và cũng không nói gì.Ngu Huỳnh nói: “Ta còn có chút công việc, chờ ta làm xong thì sẽ ăn.”Phục Nguy khẽ gật đầu, xem như là đáp lại.Cũng không biết Phục An đã chạy đi đâu, Ngu Huỳnh tự mình đem năm cái bát để ở trên bàn, sau đó múc cháo.

Múc cháo xong, nàng lấy cái nồi đi ra khỏi phòng, đem nồi rửa sạch rồi để vào trong phòng bếp, một bên nấu nước và một bên nấu thuốc.Đến cuối ngày, Phục An hưng phấn khi thấy nhà mới, còn trước sau cũng không nói lời nào, La thị cảm giác được có chút kỳ quái nhưng lại không biết rõ nguyên nhân, vì vậy lặng lẽ kéo tôn tử đi tới góc tường để dò hỏi.La thị hỏi cậu: “Cả buổi trưa ngày hôm nay cũng không nghe cháu nói lời nào, cháu có chuyện gì sao?”Phục An há miệng, chỉ nói hai chữ “Buổi trưa” sau lại không biết nên nói như thế nào, cũng chỉ biết ngậm miệng lại.La thị cho rằng buổi trưa thật sự có phát sinh chuyện gì, vội vã hỏi: “Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cháu nói nhanh lên!”Phục An thò đầu ra hướng nhìn về phía phòng bếp bên kia, thấy bóng người tiểu thấm đang ở trong phòng bếp bận việc, sau lại rụt đầu về.Mũi chân hắn vẽ vẽ trên mặt đất, do dự một lát, chờ đến lúc La thị có hơi cuống lên, cậu đỏ mặt nói: “Buổi trưa ngày hôm nay cháu nhìn thấy tiểu thúc cởi áo, tay tiểu thẩm ở trên người tiểu thúc sờ tới sờ lui...”La thị sững sờ, chưa kịp phản ứng lại lại nghe tôn tử nói tiếp: “Nãi nãi, tiểu thúc và tiểu thẩm có phải là muốn sinh em bé?”La thị:...Ngu Huỳnh đi đến gọi bọn họ ăn cơm:...Cái đầu nhỏ của Phục An này đúng là có thể tưởng tượng, lại dám tưởng tượng như thế.Hai bà cháu đều không nhận ra Ngu Huỳnh đang ở trong một góc, La thị nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy, đó là tiểu thẩm giúp tiểu thúc cháu xoa thuốc rượu.”La thị đúng thật sự muốn nhìn thấy hai người có thể tu thành chánh quả, nhưng bà lại không dám nghĩ tới việc này.Nhà bọn họ thật sự quá kém cỏi, căn bản không thể xứng với Dư thị.Ngu Huỳnh suy nghĩ một chút, vẫn im lặng không tiếng động xoay người trở vào phòng bếp.

Ở bên ngoài cửa phòng bếp hô to: “Đến giờ ăn rồi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương